Bạn đang đọc Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố – Chương 51: Ông bạch bị kéo xuống nước
Nhờ phúc của Tiểu Tịnh Trần mà buổi tối người nhà họ Bạch lại được ăn một bữa cơm Tất niên, nhưng cũng không biết có phải là do buổi trưa ăn quá nhiều đồ dầu mỡ hay không, hơn nữa buổi chiều cũng chẳng vận động gì nên khẩu vị của mọi người đều không tốt bằng buổi trưa. Duy chỉ có Tiểu Tịnh Trần là vẫn ăn rất hăng say. Các thiếu niên trong nhà không nhịn được mà đen cả mặt. Có phải đống đồ ăn to tướng như quét sạch cả nửa cái siêu thị chiều nay đều đã nhét hết vào bụng chó rồi không?
Không khí ngày Tết ở thành phố mặc dù không được như ở nông thôn, nhưng phong tục truyền thống đón Giao thừa của tổ tiên để lại vẫn được duy trì. Cả nhà ngồi bên nhau xem chương trình đón xuân, cùng nhau cười, cùng nhau nói chuyện là phong tục đã ăn sâu bén rễ trong ý thức mỗi người. Đáng tiếc, chương trình đón Tết càng ngày càng chán nên việc xem nó chỉ còn là hình thức mà thôi, mọi người giờ đây đã phát triển ra nhiều trò đốt thời gian thú vị khác hơn rồi.
Diện tích phòng chiếu phim gia đình còn rộng hơn phòng khách chính, cũng chẳng còn cách nào khác, bởi vì thiết bị trong này quá nhiều lại quá to.
Cả hai bên trái và phải của chiếc ghế sô pha lớn đều có một cái bàn chơi mạt chược tự động, bà Bạch dẫn ba nàng dâu ngồi vào một bàn, bốn anh em tên mang chữ Cảnh chơi một bàn. Anh cả Bạch Húc Thần, anh hai Bạch Tịch Thần, anh ba Bạch Uy Thần và anh tư Bạch Trạch Thần, cộng thêm Đại Sơn, Tiểu Sơn mỗi người ôm một máy tính xách tay, ngồi xếp bằng đối diện nhau trên thảm nhung trải sàn tạo thành một vòng tròn, tổ đội đánh boss.
Còn Tiểu Lục và Tiểu Thất lôi Bạch Lạc Thần cùng chơi tú lơ khơ với Tiểu Tịnh Trần. Đừng thấy vẻ mặt ghét bỏ, không tình nguyện của cậu ta mà lầm, đến khi chơi rồi thì cậu ta lại là người chơi hăng hái nhất.
Vì vậy, trong nhà họ Bạch, người thật sự ngồi trước ti vi để đón xem chương trình đón xuân lại chỉ có một mình ông Bạch. Ông Bạch ngồi trên sô pha, khoanh hai tay lại, nhưng ánh mắt hoàn toàn không đặt trên ti vi mà là hơi liếc xuống dưới. Tiểu Tịnh Trần dựa lưng vào ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm túc cầm tấm thẻ đối chiếu nghiên cứu lá bài trong tay.
Nhóc con kia không biết số Ả rập, càng không hiểu JQKA trên lá bài là gì, vì thế Bạch Hi Cảnh tốt bụng viết cho cô nhóc một thẻ đối chiếu, chữ số tiếng Trung “một, hai, ba, bốn năm, sáu, bảy, tám, chín, mười” ở bên dưới “A2345678910”, bên trên “JQK” viết “mười một, mười hai, mười ba”, giúp đỡ vô cùng chu đáo cẩn thận. Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần có vẻ như không có khiếu đánh bài, chỉ chốc lát sau trên mặt đã bị dán đầy tờ giấy nhỏ, nhìn giống như một con mèo ngốc vậy.
“Một con chín.”
“Một con J.”
“Một con hai.”
Bạch Lạc Thần chỉ dùng một con hai mà đã chặn được cả Tiểu Lục và Tiểu Thất. Cậu cười đắc ý, đang chuẩn bị tiếp tục ra thêm lá bài nữa. Tiểu Tịnh Trần nhìn thẻ đối chiếu, phấn khích reo lên: “Một con ba.”
Bạch Lạc Thần: “…” Khắp mặt cậu nổi đầy gân xanh và vạch đen, nghiến răng nghiến lợi: “Con ba của em làm sao chặn con hai của anh được, ngốc!”
Tiểu Tịnh Trần trịnh trọng nói: “Ba lớn hơn hai.”
“Nhưng chơi tú lơ khơ thì nó là nhỏ nhất, ngốc!”
Tiểu Tịnh Trần: “…” Bé méo miệng, ấm ức cầm lại cây ba, ánh mắt vô tội nhìn Bạch Lạc Thần đang nổi trận lôi đình. Tiểu Lục, Tiểu Thất che miệng cười thầm, quả nhiên đứa em gái nhỏ này là khắc tinh của anh năm, nhìn hai bọn họ đấu trí, đấu sức còn thú vị hơn là chơi tú lơ khơ.
Bạch Lạc Thần hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc, hung hăng trừng mắt với Tiểu Tịnh Trần ngồi đối diện, tiếp tục: “Một đôi ba.”
“Một đôi bốn.”
“Một đôi sáu.”
Ba người anh đều ra bài, đến lượt Tiểu Tịnh Trần. Bé phồng miệng, giống một người già cẩn thận, vừa nhìn thẻ đối chiếu, vừa xem xét lá bài trên tay. Bỗng nhiên hai mắt của Tiểu Tịnh Trần sáng lên: “Một đôi tám.”
“Khụ…” Ông Bạch đột ngột ho khan một tiếng, thiếu chút nữa phun ra cả phổi.
Tiểu Tịnh Trần vô thức quay đầu giương mắt nhìn ông Bạch, hai mắt ông Bạch trừng lên như chuông đồng, vẻ mặt không tán thành. Cháu ngốc thế, rõ ràng đang có tứ quý tám lại phá ra làm gì, không nhìn thấy còn thừa đôi bảy sao!!
Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, thật thần kỳ, giờ phút này, bé và ông Bạch lại như có thần giao cách cảm, ngón tay đang cầm đôi tám dịch chuyển đến lá bài chín bên cạnh. Đôi mắt to của bé nhìn chằm chằm ông Bạch, thấy ông Bạch lại ho một tiếng, bé liền bỏ qua lá bài chín, chuyển đến lá bài mười. Gương mặt của ông Bạch trở nên vô cùng khó coi, Tiểu Tịnh Trần ngốc nghếch phồng miệng, cảm thấy phương hướng của mình hình như là sai rồi, cho nên ông nội mới ngày càng tức giận hơn. Vì thế, bé lại di chuyển ngón tay đến một đôi tám khác,…!!
Ông Bạch hoàn toàn hết chỗ nói, bài của đứa cháu ngốc này lộn xộn lung tung, cũng không sắp xếp lớn nhỏ, các lá bài giống nhau cũng không xếp lại gần nhau, thế này đâu phải là chơi đánh tiến lên, đây là chơi bắc cầu mới đúng. Ông Bạch không thể nhìn được nữa, lập tức đặt mông ngồi xuống đất, ôm Tiểu Tịnh Trần vào trong lòng, cầm đống bài của bé lên sắp xếp lại.
Ông Bạch: “…” Ông quả đã xem thường thiên phú hố người của đứa cháu gái này rồi!
Ông Bạch hơi nheo mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn ba đứa cháu trai. Khi ông thể hiện ra vẻ mặt nghiêm túc này cũng đồng nghĩa với việc tâm trạng của ông đang vô cùng tốt hoặc vô cùng tệ… “Một đôi hai.”
“Khụ…” Lần này đến lượt ba cậu nhóc ho khan, sao thoáng cái đã chơi lớn như vậy rồi?
Ba cậu nhóc cùng lúc lắc đầu, tỏ ý không có bài chặn.
Ông Bạch vui sướng híp mắt: “Bộ bốn liên tiếp: Ba con ba, ba con bốn, ba con năm, ba con sáu.”
Ba đứa cháu: “…” Ngơ ngác!!
Ông Bạch đắc ý hạ hết bài trong tay xuống: “Năm con tám!” Một con tám trong đó lại còn có hình Joker.
Ôi mẹ ơi…
Bạch Lạc Thần: “…” Nghẹn họng nhìn chằm chằm!
Bạch Học Thần: “…” Trợn mắt há hốc mồm!
Bạch Trạch Thần: “…” Ngây ra như phỗng!
Thế là xong rồi sao???
Mặc dù không hiểu sao ông nội lại hạ hết bài ra nhanh như vậy, nhưng ít nhất Tiểu Tịnh Trần cũng hiểu được bên mình đã thắng. Vì thế, bé vui sướng bò ra từ trong lòng ông nội, hả hê giật lấy tờ giấy nhỏ trên mặt, dùng lưỡi liếm liếm, sau đó “pặc” một tiếng, dán nó vào giữa mặt Bạch Lạc Thần.
Bạch Lạc Thần: “…” Bài vẫn chưa đánh xong, cậu chưa chắc đã bét, tại sao lại dán vào mặt cậu hả?
Tờ giấy mỏng đung đưa trên chóp mũi cậu nhóc, nhìn rất giống tiểu cương thi bị dán bùa. Tiểu Lục và Tiểu Thất không nhịn được phá lên cười. Tiếng cười của bọn chúng thu hút sự chú ý của hai bàn mạc chược còn lại, mọi người nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Bạch Lạc Thần đều không nhịn được phá lên cười theo.
Kết quả cuối cùng là Bạch Lạc Thần thua, làm cương thi cũng không hề oan ức.
Khi bắt đầu ván tiếp theo, Tiểu Tịnh Trần không xem bài nữa, nhanh tay gom hết bài lại, sắp xếp các lá bài gọn gàng. Sau khi sắp xếp xong, bé nhét chúng vào bàn tay ông Bạch đang ôm mình, sau đó ngửa đầu cười híp mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền, phía sau cái mông như thể có một cái đuôi đầy lông đáng yêu đang lắc lư vậy.
Nét mặt ông Bạch không chút thay đổi nhìn đứa cháu gái đang cười tươi hơn cả hoa mùa xuân. Khuôn mặt ông cứng ngắc nhìn lá bài, sau đó hơi nhíu mày, ngước lên nhìn ba đứa cháu trai. Ba đứa cháu khẽ run rẩy, lông tơ toàn thân dựng hết cả lên, cùng có một loại… dự cảm… vô cùng không tốt!