Bạn đang đọc Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố – Chương 468: Vì cô bé, lấy giang sơn đến đền thì có làm sao
Giống như những gì Bạch Hi Cảnh đã nói, Tiểu Tịnh Trần không hiểu tình yêu là gì. Từ lúc còn nhỏ, bà nội Bạch sợ có một ngày Bạch Hi Cảnh sẽ gặp được người con gái là định mệnh của mình rồi muốn kết hôn, nhưng lại vì không nỡ lòng bỏ lại Tiểu Tịnh Trần mà phải từ bỏ nhân duyên. Bà nội Bạch liền thường xuyên nói chuyện về vấn đề mẹ mới với cô bé. Thời điểm đó Tiểu Tịnh Trần vẫn còn nhỏ tuổi, không hề có chút khái niệm nào về cha, về mẹ. Bà nội Bạch nói cái gì thì chính là cái đó.
Thế nhưng, Bạch Hi Cảnh không chịu nổi việc con gái nhỏ cả một ngày từ sáng đến tối đều hỏi anh đủ các thể loại câu hỏi như: “Mẹ mới là cái gì?”, “Kết hôn là cái gì?“. Anh nghiêm túc tìm bà nội Bạch nói chuyện một lần, từ đó trở đi, anh cũng không nghe thấy Tiểu Tịnh Trần nhắc đến vấn đề mẹ mới lần nào nữa. Thế nhưng cái danh từ này lại được khắc sâu trong đầu của cô bé.
Tiểu Tịnh Trần đến ngay cả mẹ là rốt cuộc có ý nghĩa gì đều không thể hiểu được. Cô bé chỉ biết rằng, đó là người phụ nữ xấu xa muốn cướp lấy cha khỏi mình.
Cái nhận thức vặn vẹo này cứ duy trì mãi đến hiện nay và vẫn, chưa từng thay đổi.
Một từ ngữ “vợ chưa cưới” của người phụ nữ này trong ngày hôm nay đã khơi dậy ra ký ức không tốt đẹp nhất trong đáy lòng của Tiểu Tịnh Trần. Cô bé đã không còn là cô nhóc sáu tuổi vừa mới xuống núi của năm đó nữa. Cô bé con lúc bấy giờ đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều rất lạ lẫm, thậm chí trong sự tin cậy toàn tâm toàn ý dành cho Bạch Hi Cảnh của cô nhóc còn xen lẫn cả vài phần xa cách theo bản năng. Đó là sự bài xích của tiểu hòa thượng đối với hồng trần.
Cho nên, vào thời điểm đó, dù cho cha có cưới một người mẹ mới cũng không việc gì cả, cùng lắm thì cô bé lại về núi tiếp tục làm hòa thượng là được.
Thế nhưng, hiện nay, khoảng thời gian mười mấy năm trời đã đem cuộc đời của cô bé và cuộc đời của cha buộc lại với nhau rồi. Sự tin tưởng, sự ỷ lại dành đều đã dành hết cho cha. Một khi cha có mẹ mới rồi thì cô bé sẽ biến thành một người dư thừa. Đối với một người con coi cha mình là cả thế giới mà nói, điều này không nghi ngờ gì chính là điều kinh khủng không khác gì với ngày tận thế.
Tư duy của Tiểu Tịnh Trần quá mức đơn giản, nhưng tình cảm của con người lại quá mức phức tạp. Tất cả mọi phản ứng của cô bé đều bắt nguồn từ bản năng. Ba chữ “vợ chưa cưới” này khiến cho bản năng của cô bé nảy sinh cảm giác khủng hoảng và lo lắng. Hơn nữa Bạch Hi Cảnh còn gấp gáp vội vàng chạy đến để ngăn cản cô bé giết người phụ nữ đó, thậm chí anh còn vì người phụ nữ đó mà không tiếc ra tay với cô bé… Việc ngăn cản cô bé giết người trong lúc đó, trong mắt cô bé lại mang ý nghĩa là “ra tay với cô bé“.
Người cha từ trước đến nay cũng không nỡ lòng động đến một sợi tóc của mình nhưng lại vì một người phụ nữ xa lạ mà ra tay với mình!!!
Tiểu Tịnh Trần thật sự thương tâm, cha quả nhiên không cần mình nữa rồi!
Cha không cần cô bé nữa, cô bé phải quay về tìm sư phụ.
Thế nhưng… sư phụ ở đâu?
Tiểu Tịnh Trần gạt nước mắt, đi loanh quanh trên đường lớn không có mục đích. Những người đi lại trên đường đều dừng bước nhìn về phía cô gái nhỏ đang hai mắt lệ nhòa theo bản năng. Có vài người còn muốn tiến đến an ủi vỗ về cô bé.
Nhưng chưa đợi được mấy tên nhóc có ý làm tặc nhưng lại không có gan làm tặc kia biến ý nghĩ thành hành động thì một chiếc xe ô tô xinh đẹp đã dừng ngay bên cạnh Tiểu Tịnh Trần. Những người đi đường nhìn thấy phía đầu xe của chiếc xe ô tô đó có ký hiệu Maybach, liền tự giác ngặn lại ý tưởng đang nhen nhóm trong đầu mình.
Cửa sổ của chiếc xe từ từ hạ xuống, để lộ ra nửa bên của một khuôn mặt tuấn tú thâm thúy. Người đó nói: “Sao em lại khóc ở trên đường lớn thế này hả?”
Tiểu Tịnh Trần nghẹn ngào quay đầu sang, ánh măt mơ hồ nhìn về phía người xa lạ trước mắt, hỏi: “Anh là ai?”
Sắc mặt của người xa lạ xanh lét ngay tại chỗ, đáp: “Bạch Tịnh Trần, cái đầu nhỏ của em chỉ chứa đầy bã đậu hay sao thế, đến anh trai ruột thịt của mình mà cũng không nhớ được.”
Tiểu Tịnh Trần: “…” Dưới hàng lông mi bị nước mắt thấm đẫm là một đôi mắt to long lanh, bộ dạng đó phải gọi là mơ hồ vô tội biết bao!
Tiết Bồng hung dữ thấp giọng gằn một tiếng: “Lên xe!”
Tiểu Tịnh Trầm mím miệng, lộ vẻ tủi thân, hỏi lại: “Làm gì?”
“Em nói còn làm gì nữa, đứng ở trên đường lớn khóc lóc, em không ngại khó coi, anh còn đang ngại mất mặt đây này, lên xe.”
Mặc dù thái độ của Tiết Bồng vẫn luôn tệ như thế, thế nhưng Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay luôn phán đoán con người là tốt hay xấu dựa trên trực giác. Tiết Bồng trước nay đều chưa từng có ác ý với cô bé, tốt xấu gì cũng được xem là người có quen biết. Cô em tự cho rằng bản thân là người không có nhà để về, liền cúi đầu thấp xuống, ủ rũ bước vào trong xe thể thao Maybach.
Tiết Bồng rút ra vài tờ giấy ăn đưa cho Tiểu Tịnh Trần, trên mặt đều tỏ ra ghét bỏ mà khởi động chiếc xe, nói: “Thắt dây an toàn cẩn thận vào.”
“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn đáp lời, thắt dây an toàn của mình lại, cầm lấy giấy ăn, miệng nhỏ lại xụ xuống, lại buồn bã mà khóc òa lên.
Tiết Bồng thường ngày chán ghét nhất là nước mắt của phái nữ, nghe thấy tiếng khóc lóc càng ngày càng không kiềm chế của người ngồi bên cạnh, anh ta thật sự là hết cách, bó tay toàn tập, nói: “Em đừng khóc nữa có được không, có chuyện gì thì cứ nói ra đi. Tên khốn kiếp nào bắt nạt em hả, anh tông chết hắn, có được không?”
Tiểu Tịnh Trần vừa lau nước mắt vừa nức nở trả lời anh ta: “Không ai bắt nạt tôi cả, cha đã tìm một người mẹ mới cho tôi rồi.”
Tiết Bồng: “…”
“Kít, kít…” một tiếng phanh xe gấp vang lên. Tiết Bồng đem chiếc xe dừng lại ở bên đường, quay đầu sang, ánh mắt dại ra nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, ngoáy lấy lỗ tai mình, hỏi lại: “Vừa nãy hình như anh nghe không được rõ lắm, em nói cái gì? Cha của em tìm cho em một người mẹ mới? Bạch Hi Cảnh sắp kết hôn rồi?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, trong đôi mắt to ngập đầy nước: “Cha không cần tôi nữa rồi.”
Tiết Bồng ngẩn người ra một lúc lâu, rồi bật cười, nói: “Anh ta không cần em thì tốt, anh cần em… À không, là cả nhà anh cần em. Đã sớm gọi em quay về mà em còn không nghe. Cha nuôi suy cho cùng cũng chỉ là cha nuôi, làm sao có thể so sánh được với cha ruột chứ. Không sao, anh mang em về nhà.”
Mặc dù Tiết Bồng hoàn toàn không tin được Bạch Hi Cảnh với cái bệnh sạch sẽ nổi danh khắp thế giới kia sẽ để cho một người phụ nữ khác tiến đến gần bản thân mình, càng đừng nói đến chuyện kết hôn. Thế nhưng, anh ta hoàn toàn không có ý tưởng giúp người khác giải thích. Kết hôn càng tốt, Bạch Hi Cảnh kết hôn rồi thì con gái nuôi cũng có chút dư thừa nha.
Tiết Bồng lại lần nữa khởi động xe ô tô, trên khuôn mặt đen để lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Trong Chỉ Túy Kim Mê, Hoa Thất Đồng ngắt điện thoại, nhìn Bạch Hi Cảnh ánh mắt tàn bạo, toàn thân đều bốc lên khói đen đang làm ổ trên sô pha, nhịn cười nói: “Đã tìm thấy Tịnh Trần, cô bé được đại thiếu gia nhà họ Tiết đưa về nhà rồi.”
Vừa nghe được đã tìm thấy Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh đang bị khí đen bao quanh ngay lập tức trở nên tươi sáng như ánh nắng mùa hè, như xuân về hoa nở, chim chóc hót mừng. Đợi đến lúc nghe thấy nửa câu nói phía sau, ánh nắng lại núp vào trong bóng mây, chim đã chết, hoa cũng tàn. Bạch Hi Cảnh nguy hiểm nheo lại đôi mắt của mình: “Đại thiếu gia nhà họ Tiết!!”
“Ừ. Hừ, nói ra thì anh ta cũng là anh trai ruột có quan hệ huyết thống với Tịnh Trần.” Hoa Thất Đồng cố ý trêu chọc nói.
“Hừ…” Mười ngón tay của Bạch Hi Cảnh đan chặt vào nhau, những khớp tay phát ra tiếng răng rắc, ở phim trường nhỏ trong đầu, anh đã sớm đem người anh trai đó ngược đãi một trăm lần!
Hoa Thất Đồng tiếp tục nói: “Thân phận của người phụ nữ đó tôi cũng đã tra rõ ràng rồi. Cô ta thật sự là vợ chưa cưới của anh.”
“Không thể nào.” Bạch Hi Cảnh phủ định vô cùng dứt quyết. Hôn nhân của anh, đến mẹ ruột anh còn không hy vọng gì, con mẹ nó, ai dám đưa cả một cô vợ chưa cưới cho anh chứ.
“Tôi nói đúng sự thật.” Hoa Thất Đồng đáp lại: “Cô ta tên là Tôn Mẫn Như, là vợ chưa cưới mà ông nội anh đã định cho anh.”
Bạch Hi Cảnh: “…”
Họ Tôn sao? Bạch Hi Cảnh cuối cùng mới từ trong một góc xó xỉnh ở ký ức mình móc ra bóng dáng bé nhỏ của một nhân loại.
Vào ngày mùng hai tốt lành trong dịp đầu năm của một năm nào đó, có một bà thím mang theo một hoa sen trắng đến cửa nhà nhận người thân. Bà thím đó là em gái ruột thịt duy nhất của ông nội Bạch, còn hoa sen trắng thì là nàng dâu của vị thiếu gia duy nhất chưa kết hôn của nhà họ Bạch – Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh dĩ nhiên là không vừa mắt rồi, hơn nữa mồm miệng của bà thím đó còn không được sạch sẽ, nên còn bị bà nội Bạch xua đuổi ra khỏi cửa nhà họ Bạch.
Thế nhưng bà thím vẫn còn chưa hết hy vọng, sau khi quay về Thượng Kinh liền nói với cha của mình rằng Bạch Hi Cảnh vô cùng hài lòng với vị hôn thê hoa sen trắng này, chỉ là bởi vì có con gái nuôi rồi, muốn đợi sau khi con gái trưởng thành mới kết hôn. Vậy là cái mác vợ chưa cưới của hoa sen trắng liền được tính là đi qua con đường trong sạch mà có, nhận được sự tán đồng của cha ruột của ông Bạch, và vẫn tiếp diễn đến hiện tại.
Mặc dù nói muốn đợi con gái trưởng thành rồi mới kết hôn, thế nhưng bản thân cô vợ chưa cưới vốn chính là đồ giả mạo. Hoa sen trắng làm sao có thể trụ được chứ, sau lưng người khác thì cô ta đã âm thầm làm những chuyện mập mờ không rõ với bao nhiêu gã đàn ông, cũng không biết đã trèo lên được bao nhiêu cái giường rồi. Trong đó, người dễ dàng bị cô ta bóp trong tay nhất chính là tên ngu ngốc Bạch Khải này. Tôn Mẫn Như cũng đã nghĩ rõ ràng, Bạch Hi Cảnh là điều không trông cậy vào được, còn không bằng kề cạnh một vị thiếu gia họ Bạch khác nào đó.
Bạch Khải mặc dù dễ bắt nạt, nhưng lại không có chút công dụng nào. Lần này khó khăn lắm mới xúi giục anh ta, khiến anh ta phì lá gan làm tặc của mình lên mà hành động. Chỉ cần có thể đạt được năm mươi mốt phần trăm cổ phần của Thẩm thị ở Thượng Kinh thôi, ít nhất cuộc sống của bọn họ sau này cũng có thể áo cơm không lo. Không ngờ bọn họ vậy mà lại đá phải cục sắt to đến thế này.
Ngọn nguồn của sự việc tuy rất đơn giản, nhưng nó lại dẫn đến hậu quả mà bọn họ không thể gánh nổi.
Bạch Hi Cảnh yên tĩnh nghe kết quả điều tra của Hoa Thất Đồng, khuôn mặt anh như được bao phủ bởi một lớp sương giá, mắt phượng sắc bén hằn lên tia máu đỏ.
Hoa Thấy Đồng híp đôi mắt lại, mỉm cười, bình tĩnh lại móng tay của mình, nói: “Tôi có thể cho anh mượn ít nhân lực.”
“Không cần, chỉ cần cô cho phép người của tôi tiến vào Thượng Kinh là được.” Bạch Hi Cảnh lạnh lùng đáp. Hoa Thất Đồng dừng lại động tác cắt móng tay của mình, sau đó cười nói: “Không vấn đề gì, dám khiến cô nhóc thương tâm. Cho dù tôi phải đền cả cái giang sơn này, cũng muốn bọn họ chết đến mức khó coi.”
Bạch Hi Cảnh không khỏi nghiêng đầu sang liếc chị ta một cái, nhưng chỉ đổi lại được một nụ cười vô lại từ đối phương.
Cho phép người của Bạch Hi Cảnh đi vào địa bàn Thượng Kinh, chỉ cần anh có suy nghĩ khác thì thế lực của Hoa Thất Đồng ở Thượng Kinh nhất định sẽ chịu thiệt thòi. Mặc dù thế lực mạnh mẽ xâm nhập không đè ép được người cầm quyền từ trước, kết quả cuối cùng tất nhiên vẫn sẽ là sự thắng lợi của Hoa Thất Đồng, nhưng trận xung đột này cũng sẽ tạo thành những tổn thất không thể lường trước được đối với chị ta.
Nhưng cũng giống như những gì chị ta nói, chị ta cần một lý do để tiếp tục cuộc sống này, dù cho phải lấy cả giang sơn đến bồi thường thì có làm sao!
Bên này nhóm các địa chủ và cường hào đang thương lượng xem làm sao mà phân chia phần đất của những người nghèo khổ, bên kia Tiểu Tịnh Trần đã khóc suốt cả đoạn đường đi đến nhà họ Tiết.
Tiết Bồng đã từ bỏ việc khuyên giải cô bé rồi. Anh ta chỉ có thể âm thầm tính toán xem trận lụt do nước mắt của em gái anh ta tạo nên sẽ giúp anh ta tiết kiệm được bao nhiêu tiền rửa xe.
Tiết Bồng dắt theo Tiểu Tịnh Trần vẫn đang không ngừng lau nước mắt tiến vào cánh cửa nhà họ Tiết, đưa cô bé đến ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, để cho quản gia pha một ấm trà an thần cho cô bé. Sau đó anh ta mặc cho Tiểu Tịnh Trần tiếp tục làm lụt phòng khách nhà họ Tiết, còn mình thì lôi điện thoại ra bắt đầu gọi điện.
“A lô, Tiểu Bồng à, có chuyện gì thế, buổi tối có về nhà ăn cơm tối không?” Tiếng nói của mẹ Tiết xuyên qua ống nghe mà truyền đến. Không đợi Tiết Bồng trả lời, mẹ Tiết đã lấy làm lạ, tiếp tục hỏi: “Mẹ hình như nghe thấy tiếng khóc đâu đó, ai đang khóc à?”
Tiết Bồng trợn mắt, nói: “Con gái của mẹ.”
“Con gái? Tiểu Đan! Ây dà, ai lại có cái năng lực lớn lao làm cho nó khóc ngập cả chùa Kim Sơn thế, mẹ nhất định phải thắp hương cúng, vái vài vái mới được…”
“Mẹ à, người khóc không phải Tiết Đan, là một đứa con gái khác của mẹ.”
“Con đua xe đua đến ngốc luôn rồi hả, nhà chúng ta không phải chỉ có mình Tiết Đan…” Tiếng nói bỗng nhiên im bặt, trầm mặc một lúc lâu. Khi mẹ Tiết lại mở miệng lần nữa, giọng nói đã trở nên có chút không dám tin, run run cất lời: “Tiểu Bồng, con… con vừa nói cái gì… một đứa con gái khác? Lẽ nào là…? Con… con không phải là đang gạt mẹ đó chứ!”
Giọng nói của mẹ Tiết dần dần trở nên yếu ớt, đến cuối cùng còn mang theo xúc cảm nghẹn ngào.
Tiết Bồng im lặng thở dài một hơi thật sâu, khuôn mặt không kiên nhẫn cũng dịu xuống, ánh mắt trở nên dịu dàng đi vài phần, nói: “Con không lừa mẹ, Tiết Đồng bây giờ đang ở bên cạnh con đây này. Mẹ về nhà nhanh đi, con sắp điên rồi, nó khóc lóc còn lợi hại hơn cả mẹ nữa.”
“Được, được, được, mẹ lập tức về nhà. Con bảo dì Phương làm chút sữa bò mật ong, uống cho an thần, còn nữa, còn nữa, để cho con bé uống nhiều nước một chút. Nước mắt chảy nhiều thì sẽ thiếu nước, còn nữa, còn nữa…”
“Mẹ à, mẹ có thời gian để nói những chuyện này thì cũng nên trở về đi thôi, nhanh lên chút…”
“Được, được, được, bây giờ mẹ sẽ về luôn, bây giờ sẽ về luôn!… Gọi điện cho cha con, miễn cho ông ấy cứ nhắc mãi.”
“Con biết rồi, con cúp máy đây!”
Cúp điện thoại, biểu cảm của Tiết Bồng không dễ dàng gì mà nhu hòa đi một chút. Nhưng khi quay lại liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần vẫn đang tiếp tục khóc kinh thiên động địa, không có chút dấu hiệu suy yếu nào, mặt anh ta lập tức lại đen. Anh ta bực bội mà túm lấy đầu mình, tiếp tục gọi điện thoại cho người cha ruột chuyên đi đào hố bẫy con trai của mình.