Bạn đang đọc Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố – Chương 464: Boss bạch đáng yêu tới mức khiến người khác xịt máu mũi
Dưới sự thôn tính của Cá Voi Trắng, chiến hạm tuần tra nhỏ tan tác hoàn toàn, dường như không có bất cứ lực phản kháng nào. Chiến hạm tuần tra dù sao cũng không phải tàu chiến, hỏa lực có hạn, khi tín hiệu thông tin hoàn toàn bị chặn, đến cả cầu cứu cũng không phát đi được thì không tới một tiếng đồng hồ tinh vực này sẽ trở về sự yên tĩnh vốn có, ngoại trừ xác của những chiếc tàu tuần tra ra, sẽ chẳng còn lại thứ gì.
Các chiến sĩ bị bắt thành tù binh bị đuổi hết lên thuyền hải tặc chuyên biệt, tàu tuần tra bị đám hải tặc thu thập, cả một đội tàu Cá Voi Trắng khổng lồ đều vang lên tiếng reo hò ăn mừng của đám hải tặc, ầm ĩ tới tận đêm khuya. Đám hải tặc ăn uống no say mới ôm phụ nữ gợi cảm leo lên giường.
Trong phòng nghỉ hoa lệ, một người đàn ông đầy mùi rượu cởi bỏ áo khoác ngoài, tóc màu trắng bạc tản ra ánh sáng nhu hòa trong bóng đêm. Người đàn ông ném áo khoác lên sô pha, cầm quần áo sạch, mở cửa phòng tắm. Đèn cảm ứng còn chưa kịp sáng, đột nhiên một vệt sáng lóe lên, một con dao găm sáng loáng hướng về phía cổ của hắn ta.
Người đàn ông dường như sớm đã có dự liệu, hắn ta không chút hoang mang nắm lấy cổ tay đang cầm cán dao găm. Cảm giác mềm mại khiến mắt hắn sáng lên, đôi mắt sắc nhọn hơi cong cong, biểu thị tâm trạng đang rất tốt, hắn ta nghiêng người tránh cái chân đá tới, nhảy về phía sau cô gái, cánh tay thon dài có lực vòng về sau dáng người nhỏ xinh của cô gái, dùng lực kéo cô gái lên trên giường, không chút do dự đè lên.
Đèn đột nhiên sáng, toàn bộ khung cảnh trong phòng hiện lên rõ ràng.
Người đàn ông không thoải mái híp mắt lại, cúi đầu nhìn kẻ địch bị mình đè lên, lại nhìn vào đôi mắt trong sáng long lanh như ngọn lửa khiến người ta chói mắt, người đàn ông hơi sửng sốt, khóe miệng lập tức cong lên, cười mang theo vẻ gian ác: “Tự dâng tới cửa!”
Giọng nói lạnh lùng mang theo sự khêu gợi khiến người ta không tự giác được toàn thân rã rời, đến ngay cả những diễn viên nữ khác đứng ngoài xem tại phim trường cũng không khỏi mặt đỏ tim đập nhanh. Nhưng cô gái bị hắn đè dưới người khóe miệng lại khẽ cong, quai hàm phồng lên, đột nhiên nâng đầu, cái trán cứng ngắc hung hăng đụng vào trán trơn bóng của người đàn ông, người đàn ông không kịp tránh, vừa vặn bị đụng phải, đau đớn xoay người rơi xuống đất, bưng trán nhe răng: “Cô rốt cuộc là loại con gái gì, đầu sao lại cứng như vậy!!!”
Biến mất giống như ma pháp của cô bé lọ lem vậy, hình tượng thủ lĩnh cướp biển lớn mạnh, hung tàn, nham hiểm, lạnh lùng bày ra lúc trước trong nháy mắt đổ sụp. Người đàn ông bởi vì bị đụng quá đau, trong đôi mắt phượng xinh đẹp đột nhiên mơ hồ có nước, đáng thương tới mức tất cả những động vật giống cái đều không khỏi đau lòng thương hại, nhưng mà cô gái đối diện với hắn ta lại di chuyển con dao trong tay, lại lần nữa không khách khí xông tới.
…
Đây chính là lần gặp nhau đầu tiên của vua cướp biển Đông Phương và Lolita Royal.
Trong mắt những kẻ không quen, vua cướp biển là ma đầu nham hiểm, xảo quyệt, hung ác, lạnh lùng, nhưng người quen hắn lại biết hắn là một kẻ vui giận bất thường, nhưng tính cách vui giận bất thường này cũng đủ khiến cho tất cả các thuộc hạ vừa kính trọng vừa nể phục hắn.
Khi đội tàu tuần tra vừa bắt đầu phái người lên kiểm tra chiếc tàu dân dụng G31, Lolita Royal lần đầu tiên tham gia tuần tra đã gặp phải hải tặc liền trà trộn vào trong, bởi vì có sự giúp đỡ trước của Kurt Will, từng tiểu đội mặc dù phát hiện được kẻ trà trộn này nhưng nghĩ chỉ là thuyền dân vùng sát biên giới vào nhầm có lẽ không có vấn đề gì, liền nhắm một mắt mở một mắt cho cô bé qua, lại không ngờ rằng sau khi tiến vào G31, bọn họ liền gặp phải mai phục, người của tiểu đội bị tách ra, tám chiến sĩ sa lưới, nhưng Lolita Royal đã trốn thoát.
Lolita Royal giống như dã thú ẩn núp, im lặng, ẩn nhẫn, mãi đến khi con mồi xuất hiện mới xông ra liều mạng. Con mồi của cô bé đương nhiên chính là thủ lĩnh hải tặc, cái gọi là bắt trộm trước tiên phải bắt kẻ cầm đầu, nhưng không ngờ rằng kẻ cầm đầu này lại khó chơi như vậy.
Cuối cùng, Lolita Royal bị thủ lĩnh cướp biển bắt được không một chút khó khăn.
Người đàn ông lại một lần nữa đè cô gái lên giường, khuôn mặt đẹp đẽ mang theo nụ cười, mái tóc màu bạc bay bay dưới ánh đèn, không hiểu sao giống như một con mèo Ba Tư trộm được thịt sống. Con mèo Ba Tư màu trắng tinh, tao nhã, cao quý, tâm tình vui sướng lại vui giận bất thường.
Quả thực là đáng yêu tới mức khiến người ta xịt máu mũi!!
“Tôi tên là Đông Phương, còn cô tên gì?”
Mèo Ba Tư vui đùa với chuột Hamster đã sa lưới, vô cùng hào hứng nhộn nhạo, chuột Hamster nhếch khóe miệng, trừng đôi mắt to nhìn con mèo trắng xấu xa, không thốt ra một tiếng nào. Mèo trắng đưa tay chọt chọt khuôn mặt trắng nõn của cô gái, mặt mũi càng cong lên: “Em mặc quân phục của đế quốc sao? Không ngờ rằng chiến hạm tuần tra lại có con gái, chẳng lẽ đế quốc đã nghèo túng tới bước này rồi sao…”
Đông Phương đột nhiên ngẩng đầu, tránh khỏi công kích bằng đầu của chuột Hamster một lần nữa. Mèo Ba Tư cười đắc ý: “Tôi sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ… Thế này đi, em nói cho tôi biết tên của em, tôi sẽ thả em ra.”
“… Thật sao??” Chuột Hamster tỏ ra rất nghi ngờ.
Mèo Ba Tư gật đầu cười tới mức phấn khởi như mèo thần tài: “Đương nhiên, tôi còn có thể cho em tự do, cho phép em tập kích tôi bất cứ lúc nào, chỉ cần em thành công, tôi sẽ thả tất cả chiến hữu của em ra, đồng thời cũng trả lại cho họ tất cả mọi thứ mà chúng tôi cướp đi.”
Mắt chuột Hamster sáng lên, mèo Ba Tư tiếp tục nói: “Nhưng trước khi em thành công, em không được phép rời khỏi… phi thuyền của tôi.”
Chuột Hamster lập tức gật đầu: “Được, một lời đã định.”
“Một lời đã định.” Nhìn chuột Hamster mắc mưu, chỉ số tâm trạng của mèo Ba Tư cao tới mức muốn nổ tung.
“Tôi tên là Lolita Royal.” Chuột Hamster ngây thơ nói ra tên mình.
“Tôi tên Đông Phương, họ Đông tên Phương, là con cháu dân tộc Hoa Hạ, năm nay hai mươi bảy tuổi, chưa lập gia đình, cao một mét tám mươi tư, nặng bảy mươi sáu cân, sở thích… bla bla…” Mèo Ba Tư giống như tìm bạn trăm năm giới thiệu các loại điều kiện của mình, lại cố ý quên buông chuột Hamster vẫn còn đang bị mình đè trên giường.
Thế là đám hải tặc bị ý nghĩ bất chợt của thủ lĩnh không thể không chấp nhận việc có một em gái quân trang hoạt động tự do trên tàu, Lolita Royal lúc này vẫn rất chính trực, việc đã giao hẹn nhất định sẽ làm được. Cô gái cố gắng dùng mọi cách, mọi cơ hội để tấn công vua hải tặc Đông Phương, nhưng lại không động thủ với các tên hải tặc khác, đám hải tặc cũng vui vẻ hóng hớt xem náo nhiệt.
Mặc dù Lolita Royal đã trải qua huấn luyện của Kurt Will, xuất sắc hơn so với các chiến sĩ khác, nhưng so với thủ lĩnh hải tặc lưỡi dao dính máu thì thua kém hơn không phải là một chút thôi đâu. Trong một tuần mà cô bé đã thực hiện hơn tám mươi lần tấn công, bình quân cứ mỗi hai tiếng một lần ám sát, lần nào cũng thất bại, hơn nữa kết quả mỗi lần đều là bị con mèo Ba Tư kia đè lên giường. Dần dần chuột Hamster lại quen việc bị đè lên giường, nước nóng nấu ếch cái gì đó quả nhiên là nham hiểm!!
Giống như Lolita Royal đã quen với việc bị Đông Phương đè lên giường, đám hải tặc cũng quen với sự tồn tại của cô gái xinh đẹp này, thậm chí còn coi cô gái là đồng bạn, cũng không quan tâm sự thích thú của Đông Phương với trò chơi mèo bắt chuột này có thể duy trì bao lâu, ít nhất bây giờ hắn ta đối với con chuột Hamster này rất khác, hơn nữa khác đến nỗi khiến người khác hoảng sợ.
Lại là một tuần sau đó, Cá Voi Trắng gặp phải vây quét của quân đội chính quy đế quốc, những chiến hạm đông đúc kia ùn ùn kéo đến dường như vây quanh Cá Voi Trắng chật như nêm cối. Từ Tàu chiến chỉ huy của đế quốc bay ra một người máy chiến đấu màu đen, hiên ngang đứng trước tàu chủ của Cá Voi Trắng.
Đông Phương đứng trong phòng chỉ huy, sờ cằm, khóe miệng cong lên, cười, “Đưa mấy thứ rác rưởi kia ra.”
“Rõ.” Cái gọi là rác rưởi, chính là tù binh của đế quốc mà bọn chúng bắt được, tất cả mọi người đều quên một cách có lựa chọn rằng trên tàu của bọn chúng còn có một quân nhân đế quốc không phải là tù binh, chỉ đưa những tù binh bị giam giữ ra, được bộ đội chính quy đế quốc đưa về.
Nhưng mà người máy chiến đấu màu đen vẫn chắn lù lù trước tàu chủ.
“Lão đại, người lái cơ giáp muốn nói chuyện.”
“Nối tới đây.”
“Rõ.”
Ngay sau đó, Kurt Will xuất hiện trên màn hình trung tâm, khuôn mặt lạnh lùng, nói: “Thả Lolita Royal ra.”
Nụ cười trên mặt Đông Phương càng thêm xán lạn mê người, hắn nheo mắt lại một cách nguy hiểm, “Nằm mơ.”
“Thả Lolita Royal ra.” Tiếng nói vừa dứt, tất cả tàu chiến của đế quốc đều giương nòng súng, họng súng nhất tề hướng về phía đội tàu Cá Voi Trắng. Kurt Will lại một lần nữa trầm giọng nói, “Thả Lolita Royal ra… Chỉ cần anh thả cô ấy ra tôi có thể để các người an toàn rời khỏi đây, bằng không…”
Đông Phương giống như con mèo lười vươn người ngáp dài một tiếng, “Nằm mơ!”
Nếu như đối phương đã nóng lòng yêu cầu thả Lolita Royal ra như vậy, thế thì chỉ cần Lolita Royal vẫn ở trên phi thuyền, hắn không tin đối phương dám nổ súng. Mà thực tế là Kurt Will gắt gao cắn môi mỏng, sắc mặt xanh mét, đôi môi bị cắn thậm chí đang run run, lại từ đầu tới cuối cũng không truyền lệnh tấn công.
Đông Phương híp mắt cười, cắt đứt liên hệ, nụ cười trên mặt hắn ta cũng biến mất sau đó “Lolita Royal đâu?”
“Dạ…” Tên thuộc hạ đứng bên cạnh len lén nhìn Lão đại một cái, nhỏ giọng nói, “Không phải bị anh nhốt rồi sao?”
Đông Phương hít sâu một hơi, đúng, sau lần tấn công thất bại gần đây nhất, hắn ta liền nhốt cô vào. Hắn dự tính được quân chính quy đế quốc sẽ tới bao vây, nên hắn tự nhiên phải cắt đứt nguồn thông tin của cô, không thể để cô biết đế quốc phái quân đội tới cứu những chiến sĩ tù binh, tránh việc cô một lòng một dạ muốn rời đi.
Mà thực tế đây chỉ là một mình Kurt Will mượn danh nghĩa tiêu diệt hải tặc để tới cứu cô mà thôi.
Đông Phương mở khóa phòng, liền nhìn thấy cô gái nhàm chán ngồi chơi dao trên giường. Cô hoàn toàn không nghĩ tới việc quân đội chính quy của đế quốc giờ phút này đang ở ngoài, chỉ cần cô bước ra phi thuyền này liền có thể trở về quốc gia của mình.
Giương mắt nhìn Đông Phương một cái, Lolita Royal bật cười: “Làm gì mà thái độ nghiêm túc vậy, thật không giống anh.”
Cái gọi là đánh nhau xong mới thành bằng hữu, tình cảm sau khi đánh nhau xong thường rất sâu đậm. Lolita Royal vốn chỉ là cô gái mười sáu mười bảy tuổi, cho dù bình thường tỏ ra trưởng thành như thế nào đi nữa, cô cuối cùng vẫn là động vật tình cảm lớn hơn lý trí, cho dù danh tiếng hung ác của Cá Voi Trắng vang dội như thế nào, cái mà cô thấy được là những hải tặc đối xử tử tế với tù binh. Bọn họ không làm tổn thương tới những chiến hữu của cô, cho nên cô dĩ nhiên không căm giận bọn chúng, huống chi thủ lĩnh hải tặc Đông Phương đối với cô không tồi.
Đối với Lolita Royal mà nói, chỉ cần là người sẽ có khả năng trở thành bạn, kẻ địch của cô từ trước tới giờ chỉ có trùng tộc mà thôi!
Ánh mắt Đông Phương hơi di chuyển, bước nhanh tới bên cạnh giường, đầu hơi nghiêng đặt lên vai của Lolita Royal, giống như con mèo hư hỏng buông thả mà cọ cọ. Lolita Royal hơi nhíu mi, giơ tay đẩy đầu hắn ra, Đông Phương giống như một con lật đật nghiêng một chút lại đưa đầu lên trên vai cô.
Lolita Royal lại đẩy, hắn lại đặt lên, lại đẩy, lại đặt, cuối cùng Lolita Royal bỏ cuộc, quân nhân đế quốc ưu tú chính trực không phải là đối thủ của thủ lĩnh hải tặc vô lại. Cô còn theo bản năng cử động cơ thể, để con mèo dựa vào một cách thoải mái hơn, “Rốt cuộc anh làm sao vậy? Tâm trạng không tốt hả??”
“Ừ~” Đông Phương lầm bầm hai tiếng, dứt khoát đưa tay ôm lấy Lolita Royal, giống như đứa trẻ cô độc tìm kiếm tình yêu của mẹ.
Lolita Royal nhếch cái miệng nhỏ nhắn, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của hắn, “Ngoan ~ Ngoan~”
…
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, những người đứng xem trợn mắt há hốc miệng, ánh mắt trống rỗng – vai diễn có phải là làm phản rồi không?
Đến ngay cả khóe miệng của Spielberg Roth cũng méo xệch đi, không thể nhịn được mà ném tập kịch bản trong tay: “Cắt. Vô Tà, cháu đang làm gì vậy? Cháu là quân nhân xuất sắc chính trực ưu tú, không phải thánh mẫu, ngoan cái con khỉ ấy mà ngoan!”
Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, vô tội nhìn đạo diễn, “Nhưng mà bình thường cha vẫn an ủi cháu như vậy.”
Spielboros: “… Bạch Hi Cảnh cậu đừng giả chết, mau giải thích kịch bản cho cô bé, còn dám chỉ sai cho cô bé cẩn thận tôi gọt cậu.”
Ánh mắt của Bach Hi Cảnh có chút lờ mờ, so ngây thơ với Tiểu Tịnh Trần, anh hoàn toàn thua thảm hại rồi!