Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 451: Tôi muốn cả hoa hạ chôn cùng con bé


Bạn đang đọc Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố – Chương 451: Tôi muốn cả hoa hạ chôn cùng con bé

“Xem ra Quả Cà rất thích cậu. Đừng rụt rè nữa, cậu hãy đi theo nó thôi!

“…” Đi theo cái em gái cậu ấy mà đi theo!

Tống Siêu tặng cho Vệ Thủ một ngón tay giữa, sau đó run rẩy trèo lên cái thân rắn lạnh như băng của Quả Cà.

Tiểu Tịnh Trần ngồi trên bờm sư tử mềm mại, nhẹ nhàng vỗ cái cổ của Khoai Tây, sư tử to lớn ngay lập tức giơ chân chạy như điên, Thái Bao quả quyết theo kịp. Mặc dù thể trạng của nó nhỏ hơn Khoai Tây một chút, nhưng hổ vẫn là chúa tể sơn lâm, chắc chắn không hề kém hơn so với vua của thảo nguyên. Thể hình của Màn Thầu tương đối nhỏ, không có gánh nặng phải cõng ai, đương nhiên là tự do tự tại nhất.

Về phần Quả Cà…

“ÁAAA~~~~ Quả Cà, mày chậm một chút, tao sắp bị chấn động chết rồi ~”

Không có bốn chân như Khoai Tây, Thái Bao và Màn Thầu, Quả Cà là động vật không có chân, nó di chuyển theo cách trườn bò. Nói cách khác, cả phần bụng của nó đều dính trên mặt đất, theo địa hình mà các loại nhấp nhô. Cũng không biết là nó cố tình hay là vì tránh tập kích của máy bay trực thăng đuổi theo phía sau mà có đường bằng phẳng nó không đi, lại cứ thích trườn trên các kệ thép kỳ lạ đủ kiểu trên cầu. Thế là, Tống Siêu gắt gao lay cái cổ rắn trơn dính, đích thân thể nghiệm một phen chạy như bay trên trời xanh cấp độ vực thẳm, trên cả một cây cầu chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thúc giục của mình cậu ta, khiến cho hai người còn lại vô cùng vui sướng và thích thú.

Nghe thấy tiếng cười khanh khách của Tiểu Tịnh Trần, Tống Siêu không khỏi lệ rơi đầy mặt: “Cậu đúng là không có tình đồng đội!!”

Tiểu Tịnh Trần tự suy ngẫm một cách hiếm thấy, cô bé không khỏi cúi đầu do dự hai giây, “Hay là… mình đổi cho cậu.”


Tống Siêu cảm động đến rơi nước mắt, nét mặt tươi như hoa, cả người phơi phới suy nghĩ xuân tình, “Tịnh Trần, cậu đúng là người tốt…”

Đáng tiếc, sự cảm động của cậu ta còn chưa phát tán xong, liền nhìn thấy sư tử đang chạy như bay đột nhiên tranh thủ quay đầu lại, đôi mắt mèo lớn giống như lồng đèn gắt gao trừng mắt nhìn cậu ta, há miệng không tiếng động lộ ra hàm răng sắc nhọn, đồng thời Quả Cà cũng quay đầu lại nhìn cậu ta. Tống Siêu không hiểu sao lại cảm thấy con trăn yêu hóa này lại lộ ra một loại biểu cảm của nhân loại mang tên gọi là “như cười như không”.

Tống Siêu sợ tới mức run run, gắt gao ôm chặt Quả Cà, kêu rên, “Không đổi nữa, không đổi nữa, như thế này là tốt rồi,“

“Ờ.” Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không để ý tới sự uy hiếp của hai con vật đáng yêu tới người bạn đáng thương của mình, yên tâm chiếm vị trí thoải mái nhất.

Ba người và bốn conthú cưng ngoài việc chạy như bay ra là các loại ôn hòa nhã nhặn vui sướng vô hạn, hoàn toàn nhìn không ra trạng thái đang trốn nạn. Người trong máy bay trực thăng phía sau lại nhịn không được chửi rủa, “Con mẹ nó, quái thú của vườn bách thú nào chạy ra hay sao mà tốc độ lại nhanh đến vậy??”

Nhanh tới nỗi súng liên thanh cũng chỉ có thể đuổi đến bên cạnh, bất luận là hắn cố gắng hạn chế khoảng cách bao nhiêu thì vẫn kém hơn một chút.

Đồng nghiệp ngồi bên cạnh hắn ta cười lạnh một tiếng, dứt khoát nâng ống phóng tên lửa lên, nhắm vào con mãnh hổ có thể trạng tương đối nhỏ, mặc dù thể trạng của con sói xám nhỏ hơn, nhưng trên lưng con sói xám không có người, ngược lại càng linh hoạt, ngón tay dùng lực kéo, ống phóng tên lửa phóng ra thành công.

“Vụt…”


“Rầm…”

Khói súng dày đặc, cát bụi bay lên, đáng tiếc máu tươi trong dự liệu không hề xuất hiện, ba người bốn thú kiêu ngạo vọt ra từ khói súng dày đặc, phần tử biến chất ở trên cổ của mãng xà lại còn quay đầu dựng ngón tay giữa đắc ý về phía bọn chúng.

Lực sát thương của ống phóng tên lửa mặc dù lớn, nhưng dã thú dị thường thật sự là quá linh hoạt, nhắm không trúng, đánh không trúng, cho dù vũ lực cao tới đâu thì có tác dụng gì?! Thế là ba người bốn thú vui vẻ khoan khoái như thế dẫn mấy tên truy sát trong máy bay trực thăng… đi tản bộ trên cầu trong đêm khuya vượt biển…

Thấy sắp chạy tới đầu cầu, bên kia cầu là công viên nước, bây giờ đã là đêm khuya không có người, nhưng xung quanh bên ngoài công viên lại có không ít những căn phòng nhìn ra biển, hơn nữa lại là ở tòa nhà cao mấy chục tầng.

Người trong máy bay trực thăng căn bản là còn tự giác hơn sát thủ chuyên nghiệp, bọn hắn nhận thức được mục tiêu là ba người bốn thú, tiến hành tấn công từ tất cả các phía, hoàn toàn không để ý tới có làm người vô tội bị thương hay không, một khi đám người Tiểu Tịnh Trần chạy vào khu nhà ở, hoặc là không cần chạy vào khu chung cư, chỉ cần đi ngang qua nó, đạn hỏa tiễn nào bay ra cũng đều đủ tạo nên phạm vi thương vong lớn cho con người.

“Phía trước không đi được nữa.”

Mặc dù hai năm nay Tống Siêu và Vệ Thủ vì hoàn thành nhiệm vụ trong Kỳ Lân mà đã làm qua không ít việc ác, nhưng mà bản chất của bọn họ vẫn là người tốt, tuy là một quân nhân thuộc phái nằm vùng, bọn họ cũng giết không ít người, nhưng bọn họ từ trước tới giờ chưa từng làm tổn thương đến người vô tội.

Bây giờ biết rõ nếu tiếp tục chạy xuống sẽ khiến dân chúng đang trong giấc mộng chìm ngập trong tai họa, bọn họ làm sao có thể mặc kệ được.


Hai người đang rối rắm suy nghĩ nên tránh nạn như thế nào thì những kẻ truy sát đã trực tiếp lựa chọn thay bọn họ.

“Vụt…”

“Rầm…”

Đánh không trúng mục tiêu, những kẻ truy sát rõ ràng thay đổi chiến lược, từng quả từng quả lựu đạn dày đặc rơi xuống đầu cầu, chặt đứt con đường phía trước của bọn họ. Khói thuốc súng còn chưa biến mất, thị lực của ba người bốn thú cũng đã có thể nhìn thấy vết nứt trên mặt cầu.

May là cây cầu vượt biển này không phải là công trình bã đậu, mặc dù cây cầu liên kết với bờ bị hủy nhưng cả cây cầu cũng chưa sụp xuống hoàn toàn, những sủng vật đáng yêu mặc dù vũ lực thô bạo, tốc độ chạy như bay có thể so với tàu hoả, nhưng bọn chúng dù sao vẫn là dã thú, không có khả năng nhảy trăm mét, không thể từ vị trí cầu bị đứt nhảy lên trên bờ bên kia được, chỉ có thể dừng lại ở chỗ bị đứt, cúi đầu liền có thể nhìn thấy nước biển nguy hiểm dưới bóng đêm.

Tống Siêu, Vệ Thủ, Tiểu Tịnh Trần cưỡi sủng vật xoay người lại, đối diện với đám máy bay trực thăng bao vây đang tiến tới gần.

Thời khắc này, bọn họ giống như lâm vào tuyệt cảnh!

Bên kia, Đại Sơn và Tiểu Sơn dẫn theo người kéo dài cả một khu vực thành phố, một đường từ biệt thự ngoại ô tới khu nhà trọ hoa viên ngoại thành, nhưng đến tóc của Đại tiểu thư cũng không nhìn thấy. Đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, trái tim của Đại Sơn cũng lạnh đi, khó khăn lắm mới liên lạc được với người bảo vệ bám theo Đại tiểu thư. Không có cách nào khác, những người này do Bạch Hi Cảnh trực tiếp phụ trách, đến cả Đại Sơn Tiểu Sơn cũng không có tư cách sai khiến bọn họ.

Nhưng sau khi nghe thấy Đại tiểu thư bị hai tên thanh mai trúc mã đón đi, mặt của Đại Sơn liền xanh ngay tại chỗ, hơn nữa bởi vì ba người dùng sủng vật cưỡi đi, với tốc độ như gió kia, khiến cho các bảo vệ không theo kịp bóng dáng của Tiểu Tịnh Trần, bây giờ đến bọn họ cũng không biết Đại tiểu thư ở đâu.


Thế là đến mặt của Tiểu Sơn cũng xanh rồi!

Đại Sơn khó khăn nuốt nước bọt, hít sâu một hơi rồi gọi điện cho đại Boss, đầu gối từng đợt nhũn ra, “… Đại… Đại ca, bọn em không đón được Tịnh Trần, nửa đường cô bé bị Tống Siêu và Vệ Thủ dẫn đi rồi.”

“…” Sau một hồi im lặng đến kỳ lạ, bên kia mới truyền tới giọng nói lạnh lùng của Bạch Hi Cảnh, “Tôi biết rồi.”

“Đại ca…” Đại Sơn muốn nói lại thôi, lại không biết nên nói gì mới được, trực giác cảm thấy sự việc rất không hợp lý, đáng tiếc anh ta không có được tâm tư kỳ quái như của Bạch Hi Cảnh, lại hoàn toàn nhìn không hiểu cái gì, chỉ có thể tự mình thấp thỏm.

“Các cậu trở về đi, Tịnh Trần sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”

Giọng nói của Bạch Hi Cảnh rất chắc nịch nhưng Đại Sơn vẫn có một loại cảm giác “không hoàn thành nhiệm vụ, không mặt mũi nào nhìn phụ huynh“.

Đành chịu vậy, Bạch Hi Cảnh không chịu nói nhiều, Đại Sơn và Tiểu Sơn chỉ có thể lái xe chạy về biệt thự ở ngoại ô.

Bên kia, Bạch Hi Cảnh gác máy, không nổi giận, không âm trầm, không cáu giận, không lo lắng, chỉ có lạnh lùng, lạnh đến cực hạn, sắc mặt tái nhợt giống như kết một tầng hàn băng, mắt phượng tối đen. Anh hít sâu một hơi, cầm điện thoại gọi đến một dãy số, không đợi đối phương mở lời, anh chỉ nói một câu liền trực tiếp cúp máy.

“Nếu như con bé mất đi một sợi tóc nào, tôi sẽ khiến cả Hoa Hạ chôn cùng con bé.”

Lời nói vừa dứt, chiếc điện thoại mới lại một lần nữa hy sinh trong sự khủng bố của anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.