Bạn đang đọc Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố – Chương 446: Hòn đá điên cuồng
Tạch, tạch, tạch. Từng giọt, từng giọt nước mắt long lanh trong suốt rơi xuống mái tóc ngắn xõa tung màu trắng bạc rồi biến mất không thấy nữa. Bạch Hi Cảnh hình như cảm nhận được điều gì đó, anh vừa quay đầu lại thì đã thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Tiểu Tịnh Trần. Trái tim anh bỗng nhiên co rút, vội vội vàng vàng kéo con gái về phía của mình, cẩn thận giúp cô bé lau những vệt nước mắt đọng trên mặt, hỏi: “Làm sao thế? Tại sao con lại khóc rồi?”
“Ba ơi, tóc của ba có phải không thể trở về được như trước kia nữa không?” Tiểu Tịnh Trần nghẹn ngào hỏi.
Ánh mắt của Bạch Hi Cảnh lóe lên một tia sáng, nụ cười trên mặt không thay đổi, trả lời: “Đúng vậy, mái tóc của ba chuyển sang màu trắng rồi, Tiểu Tịnh Trần có ghét bỏ ba không?”
Tiểu Tịnh Trần nhanh chóng lắc đầu, bàn tay nhỏ nắm lại dụi dụi mắt mình, vừa khóc vừa nghẹn ngào đáp lại lời cha: “Không đâu, dù cho ba có trở thành dáng vẻ như của sư phụ, con cũng tuyệt đối không ghét bỏ ba đâu…” Nói đến đây, cô bé đột nhiên dừng lại, đôi mắt của cô bé ngốc hiếm khi lại dùng đến não bỗng sáng lên, nói tiếp: “Ba ơi, hay là ba cạo trọc đầu đi, giống như sư phụ đó. Râu và lông mày của sư phụ đều đã bạc hết, chỉ có tóc là không bạc.”
Bạch Hi Cảnh: “…”
Ông lão đó không phải là không bị bạc tóc, ông ấy vốn không có tóc mà… Cha nói này, con gái rượu, chúng ta có thể không chấp nhất với đầu trọc như thế có được hay không?
Bạch Hi Cảnh không lên tiếng mà lặng lẽ thở dài một hơi, xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Tiểu Tịnh Trần, nói: “Được rồi, trời cũng đã sáng, mau mau đi ngủ thôi.”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần mếu máo, không tình nguyện mà chui lên giường làm ổ, chăn kéo cao che đến tận sống mũi, chỉ để lại đôi mắt to, tràn ngập ánh nước, tròn xoe đen lay láy nhìn về phía Bạch Hi Cảnh. Ánh mắt đó trông cứ như ánh mắt của con cún con non nớt quấn quýt, chờ mong gì đó, là người thì không ai có thể từ chối được.
Bạch Hi Cảnh vò lấy mái tóc trắng như tuyết của mình, khẽ thở ra một hơi dài, kéo cái chăn của Tiểu Tịnh Trần lên, nằm vào bên trong. Bé cún con lập tức hé miệng ra cười, ôm chặt lấy cánh tay của cha mình, nhắm hai mắt lại, không đến một lúc sau thì tiếng hít thở đều đều đã vang lên. Cô bé đã đi đánh nhau với Chu Công rồi.
Bạch Hi Cảnh nghiêng đầu sang, nhìn khuôn mặt say ngủ yên tĩnh của Tiểu Tịnh Trần, khóe miệng bất giác mà cong nhẹ lên, hai mắt anh cũng nhắm lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh cuối cùng cũng không còn phải đề phòng những người trong nhóm sư phụ, sư huynh, sự đệ và sư điệt thích tập kích bất ngờ, đánh lén vào lúc nửa đêm canh ba nữa rồi.
Đương nhiên, anh vẫn sẽ cần phải chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc mọi nơi để chiến đấu với cô con gái muốn băm anh thành trăm mảnh đang chìm trong cơn mê kia.
Giấc ngủ này kéo dày mãi đến buổi chiều. Bạch Hi Cảnh luôn ngủ nhưng không sâu giấc, rấtbdễ tỉnh lại. Khoảng hơn một giờ chiều anh đã thức giấc rồi. Đôi mắt vẫn còn chưa mở ra, người thì đã cảm thấy cái trọng lượng không bình thường nào đó đang áp lên trên mình. Mở hai mắt, anh bất đắc dĩ mà nhìn Tiểu Tịnh Trần đang treo lên người mình giống hệt như một con bạch tuộc tám chân, trên chóp mũi của cô nhóc này còn có bong bóng đang phập phồng.
Bạch Hi Cảnh sờ lấy chiếc điện thoại để trên cái tủ kê đầu giường. Mặc dù đã được để ở chế độ im lặng, nhưng dựa vào sự cảnh giác của mình, anh vẫn có thể nhận ra có cuộc gọi đến. Anh lên tiếng: “Alo.”
“Đại ca, tốt nhất anh nên đến đây một chuyến đi, thứ đó… hình như có chút vấn đề.” Giọng nói của Đại Sơn để lộ ra một sự không chắc chắn.
Bạch Hi Cảnh trở mình một cái, cả người ngồi dậy, tách con bạch tuộc tám chân ra khỏi người của mình. Sau đó anh đứng dậy rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, yên lặng không chút tiếng động mà rời khỏi căn phòng. Dựa vào thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tiểu Tịnh Trần để xét, cô bé ít nhất phải bốn tiếng đồng hồ nữa mới có thể tỉnh ngủ.
Trong một căn biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô, Bạch Hi Cảnh nhìn thấy Đại Sơn đang sốt ruột đến sắp bốc khói. Mấy ngày không gặp thế này, khó được dịp mà Đại Sơn không làm những hành động nực cười thiếu đòn, anh chỉ trực tiếp dẫn Bạch Hi Cảnh đi xuống căn phòng dưới tầng ngầm, nói: “Đồ sau khi tới tay thì đã được giám sát nghiêm ngặt, đáng lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng sáng sớm hôm nay, vài người trông giữ vật phẩm lại đột nhiên xảy ra xung đột. Qua kiểm tra, chỉ số bạo lực của bọn họ đã tăng vụt lên, cảm xúc cũng vô cùng không ổn định, có chút giống như chứng hưng cảm.”
Bước chân của Bạch Hi Cảnh hơi ngừng lại đôi chút, cất lời hỏi: “Người ở đâu?”
“Bên này.” Tầng dưới mặt đất không chỉ có một gian phòng, Đại Sơn mang Bạch Hi Cảnh đến căn phòng cách ly lớn nhất. Qua cửa sổ kính nhìn một chiều của phòng cách ly, bọn họ có thể nhìn thấy tình hình diễn ra bên trong. Bốn người đàn ông mặc tây trang màu đen trên người đầy vết thương đang bị giam ở một bên. Hai người trong số đó dường như có mối hận thù giết cha đoạt vợ với nhau mà quấn lấy nhau tung những đòn giết người, không tách ra được. Một người áo đen khác thì đang phát điên, tự lấy đầu mình đập vào tường. Người còn lại thì ngồi trong góc tường, cũng không biết còn sống hay là đã chết.
Bạch Hi Cảnh mặt không mang chút biểu cảm nào mà nhìn bốn người vốn là những người anh em cùng hội cùng thuyền với nhau lại không hiểu vì sao mà trở mặt thành thù, hỏi: “Sao lại giam cùng một chỗ?”
Đại Sơn len lén nhìn Bạch Hi Cảnh một cái, nhỏ giọng đáp: “Vốn là tách nhau ra để giam giữ, thế nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì mà bọn họ đột nhiên lại xuất hiện triệu chứng suy tim một cách khó hiểu. Trong lúc chuyển đi cấp cứu, bốn người liền đụng phải nhau, sau đó lại không hiểu sao triệu chứng này lại hết luôn, đánh nhau đến khó mà tách ra. Ít nhất thì họ cũng còn sống, không phải sao?”
Bạch Hi Cảnh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt anh có chút thẫm lại, nói: “Đồ vật đó đang để ở đâu? đưa tôi đi xem.”
“Rõ.”
Đồ vật có thể được Đặc khu quốc gia coi trọng, phải cần Đẳng Thập đích thân đi trộm về đương nhiên không đơn giản, nhưng trên thực tế cũng không hề phức tạp như vậy.
Đại Sơn lại dẫn Bạch Hi Cảnh đến một căn phòng bí mật khác, cách xa căn phòng cách ly giam giữ bốn người bệnh mắc chứng hưng cảm một đoạn. Trong căn phòng bí mật trống không hiện ra một chiếc bàn, trên bàn được đặt một hộp có khóa bảo hiểm có cỡ lớn bằng một cái lò vi sóng. Đừng chỉ nhìn cái hộp nhỏ bé mà phán đoán, thực tế mức độ bảo mật an toàn của nó đứng vị trí số một thế giới, chống cháy, chống trộm, chống sét đánh, lại còn chống xóc nảy, súng ống đao thương đều không làm gì được, nước lửa cũng không ảnh hưởng gì. Điều quan trọng nhất là nó có thể ngăn chặn tất cả mọi sự thăm dò bằng năng lượng, đồng thời cũng có thể ngăn cách tia phóng xạ.
Đại Sơn nhập mật mã bằng vân tay, hộp bảo hiểm mới bắt đầu tự khởi động, bên trong lại chỉ có một hòn đá. Một hòn đá chỉ có kích cỡ to bằng nắm đấm của một người đàn ông trưởng thành. Hòn đá đó mang một loại màu trắng rất kỳ lạ, nổi bật trên nền tấm vải nhung màu đen lót phía dưới lại càng có chút quỷ dị.
Ngoài màu sắc có chút lạ lùng ra thì đây là một hòn đá có vẻ ngoài bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Bạch Hi Cảnh nhìn hòn đá đó, mặt không chút biểu cảm nào nhưng ánh mắt lóe sáng. Thế nhưng áp lực của khí thế toát ra khắp người lại nhanh chóng hạ xuống, thậm chí còn đã hoàn toàn hạ xuống quá cả điểm giới hạn. Đến ngay cả Đại Sơn đã đi theo anh bao nhiêu năm cũng đều cảm nhận được một loại áp lực khó hiểu, đến ngay cả tiếng hô hấp, anh ta cũng tự động làm cho nhỏ đi.
Đại Sơn có chút lo lắng bất an mà len lén nhìn khuôn mặt trắng bệch của Bạch Hi Cảnh, thăm dò hỏi: “Đại ca…?”
Bạch Hi Cảnh dường như vừa mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, anh quay đầu lại, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm nào nhìn Đại Sơn. Ở khoảng cách gần như thế này, Đại Sơn chắc chắn đã xuyên qua mắt kính không gọng đó mà nhìn thấy được sát khí bạo ngược ở dưới đáy mắt của Đại ca. Đại Sơn trong vô thức mà nghiêng đầu nhìn một chút, lại thấy Bạch Hi Cảnh từ từ cúi đầu xuống. Đại Sơn chuyển mắt theo ánh nhìn của anh thì lại thấy Bạch Hi Cảnh đang chậm rãi nâng bàn tay của mình lên.
Bàn tay của Bạch Hi Cảnh rất đẹp, thon dài trắng nõn, các khớp xương rõ ràng, thế nhưng giờ khắc này, móng tay trên đầu ngón tay vốn nên có màu hồng hào khỏe mạnh lại dần dần nhuộm lên một màu tím kỳ dị. Đại Sơn không khỏi xoa lấy mắt mình một lúc, anh cho rằng bản thân đang bị ảo giác. Thế nhưng lúc nhìn lại lần nữa, màu tím nhàn nhạt đó không chỉ không biến mất, mà ngược lại càng ngày càng đậm hơn. Đại Sơn kinh hãi, kêu lên: “Đại ca!!”
Cả người Bạch Hi Cảnh đứng không vững mà hơi lảo đảo, nhanh chóng lui về phía sau, dựa mình vào bức tường, ổn định lại cơ thể. Đôi môi trắng bệch cũng nhiễm lên màu tím nhàn nhạt.
Đại Sơn vội đến mức nước mắt cũng sắp rớt ra, anh luống cuống tay chân mà dìu lấy Bạch Hi Cảnh. Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?
“Rầm!” Cánh cửa của căn phòng bí mật đột nhiên bị người đạp tung một cách thô bạo, Đại Sơn theo bản năng mà đề cao cảnh giác nhìn về hướng đó. Anh thấy được Tiểu Sơn với khuôn mặt băng giá đang tiến về phía mình, không nói lời nào mà liền đỡ lấy Bạch Hi Cảnh đưa ra ngoài. Tiểu Sơn quay đầu nhìn chằm chằm Đại Sơn, lạnh lùng nói: “Đóng hộp an toàn lại, khởi động mật mã cấp cao nhất.”
Mật mã ở mức cao nhất chính là ngăn cách hoàn toàn không gian phía trong và phía ngoài chiếc hộp, đến ngay cả không khí bên trong hộp cũng sẽ được rút đi sạch sẽ.
Đại sảnh trong biệt thự trên mặt đất, Bạch Hi Cảnh ngồi dựa vào ghế sô pha, phía sau gáy tựa vào phần tựa lưng của ghế, mặt không chút cảm xúc mà nhìn lên trần nhà. Đại Sơn cúi đầu đứng trước mặt anh, giống như một đứa trẻ làm sai biết nhận lỗi, cảm xúc của anh suy sụp đến mức không thể diễn tả. Anh đã quen với việc Boss lớn không gì không làm được, hoàn toàn không nghĩ đến chỉ một cục đá nhỏ ấy mà lại có thể ảnh hưởng đến Bạch Hi Cảnh. Rõ ràng anh và Tiểu Sơn đều không bị ảnh hưởng chút nào… Điều này không khoa học!
Tiểu Sơn nhìn Đại Sơn đang cúi đầu ủ rũ một cái, bất chợt lại thấy tức giận trước sự sơ sót của anh ta, nhưng lại không đành lòng nhìn dáng vẻ tự trách của Đại Sơn. Vì vậy, anh mới mở miệng hỏi Bạch Hi Cảnh: “Đại ca, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”
Bạch Hi Cảnh xoa lấy ấn đường của mình, màu tím ở phần đầu móng tay và trên môi đã dần nhạt đi. Chỉ trừ khuôn mặt có chút tái nhợt ra, trông dáng vẻ vẫn rất khỏe mạnh. Chỉ có bản thân anh biết được, trong giây phút nhiễm lên màu tím đó, anh thiếu chút nữa đã hành động theo bản năng, giết chết Đại Sơn, người đang đứng bên cạnh mình. Đó chính là người anh em vẫn luôn bầu bạn bên cạnh anh từ thời niên thiếu, đồng hành cùng anh cho đến nay.
Bạch Hi Cảnh chỉ biết rằng hòn đá đó có ảnh hưởng đến Tiểu Tịnh Trần, cho nên mới không để cho cô bé tiếp cận nó, nhưng không ngờ đến bản thân anh thế mà cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa mức độ ảnh hưởng này dường như còn không hề nhỏ… Ngay cả người có tâm trí kiên định như anh mà còn bị ảnh hưởng thế này, huống hồ là những người bình thường khác. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì sao Đại Sơn và Tiểu Sơn không hề bị tác động một chút nào? Điều này cũng không khoa học!!
Chậc, tình báo trên tay không được đầy đủ, có chút khó làm đây!
“Trước hết đừng có động đến nó, để tôi suy nghĩ một chút.”
“Vâng.”
Tiểu Sơn từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy Bạch Hi Cảnh để lộ vẻ mặt mơ hồ như lúc này. Bọn họ đã quen với việc Boss lớn không gì không làm được, đột nhiên nhìn thấy anh gặp khó khăn, cái loại cảm giác đó… thật quỷ dị.
Đại Sơn và Tiểu Sơn lui ra ngoài, chỉ để lại một mình Bạch Hi Cảnh ngồi yên tĩnh ở trong phòng khách. Rất lâu sau, anh lấy điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại đang để chế độ im lặng lóe sáng, hiển thị một cuộc gọi đến. Khóe miệng của Bạch Hi Cảnh bất tri bất giác mà cong lên, anh cất giọng: “Alo, tỉnh rồi sao?”
“Vâng, ba ơi, ba đi đâu vậy? Con đói rồi!” Giọng nói mềm mại ngọt ngào còn mang theo chút khàn khàn khi mới tỉnh ngủ vang lên.
“Ba lập tức về ngay đây. Trước hết con hãy rửa mặt, đánh răng rồi thay quần áo đi. Ba về là chúng ra đi ăn cơm luôn nhé.”
“Được ạ.” Tiểu Tịnh Trần vui vẻ nhảy cẫng lên mà đáp một tiếng, lập tức ném điện thoại di động xuống, lạch bà lạch bạch đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa càng ngày càng nhỏ, nụ cười của Bạch Hi Cảnh càng hiện rõ lên vài phần. Cô nhóc này mỗi lần hưng phần là sẽ quên luôn việc tắt điện thoại.
Bạch Hi Cảnh đứng thẳng dậy, cong ngón tay của mình lại, ngoắc ngoắc. Đại Sơn đang núp mình bên ngoài cửa lập tức lắc lư cái mông chạy đến, phía sau anh ta là Tiểu Sơn với khuôn mặt liệt không cảm xúc. Bạch Hi Cảnh nói: “Bây giờ tôi phải về nhà ăn cơm với Tịnh Trần, căn phòng bí mật dưới đất vẫn phải duy trì trạng thái này. Tất cả những việc khác tạm thời gác sang một bên. Nhiệm vụ duy nhất của các cậu chính là tăng cường canh gác. Chúng ta đã tiêu diệt tên đầu sỏ Giang Chúc, nhưng chuyện này tuyệt đối sẽ không kết thúc đơn giản như vậy. Nếu chúng ta không tìm hiểu rõ được công dụng đặc biệt của vật quý này, vậy chỉ đành phải tìm người biết về nó mà hỏi một chút.”