Bạn đang đọc Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố – Chương 440: Đánh tới khi anh phục
Máy bay Chim ưng là máy bay quân dụng tự vệ kiểu mới nhất, ngoại hình như một con chim ưng đang dang cánh bay cao, mặc dù hình thể to hơn không chỉ gấp mười lần so với những con chim ưng bình thường nhưng lại là loại hình máy bay thích hợp nhất cho việc tiến hành trinh sát trong bóng đêm.
Cửa máy bay vừa mở ra, còn chưa lên, Tiểu Tịnh Trần đã quay đầu nhìn về ghế điều khiển. Anh chàng ngồi trên ghế điều khiển lập tức đổ mồi hôi lạnh, theo bản năng rụt cánh tay lại giấu sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định: “Hôm nay tôi phải giữ tay lại để lái máy bay.”
Tiểu Tịnh Trần có chút tiếc nuối nhìn khớp bả vai của anh ta, yên lặng trèo lên máy bay.
Anh chàng trên ghế điều khiển rõ ràng là tên xui xẻo khốn kiếp ba ngày trước đã giả mạo làm người phục vụ bữa ăn khuya đến đánh lén Tiểu Tịnh Trần. Nói ra thì anh chàng cũng thật bi thảm, bởi vì Tiểu Tịnh Trần nhận lương một thời gian dài mà không làm việc, cho nên không ít người trong Đặc khu quốc gia có ý kiến với vị nhân tài đặc biệt chỉ nghe thấy tên nhưng chưa bao giờ thấy người này. Lần này, Đẳng Thập muốn mời Tiểu Tịnh Trần giúp đỡ, một số người nào đó trong Đặc khu quốc gia tỏ vẻ rất không tán đồng, để có thể giành được… Khụ… tư cách mời Tiểu Tịnh Trần ra tay, Đẳng Thập đã đồng ý với yêu cầu thăm dò mà những người đó đưa ra. Đương nhiên, nhiệm vụ của anh ta chỉ là giúp người tiếp nhận nhiệm vụ thăm dò Tiểu Tịnh Trần có thể thuận lợi lẻn vào phòng nghỉ ngơi của cô bé. Cho nên, anh ta mới chặn Đại Sơn và Tiểu Sơn ở ngoài hành lang.
Nhưng ai con mẹ nó biết được cái gọi là thăm dò hóa ra lại là “ám sát” chứ!
Muốn trách thì chỉ trách nhân phẩm của tên phục vụ quá kém, người ra nhiệm vụ cho anh ta ngoài sáng trong tối ám chỉ với anh ta rằng nhân tài đặc biệt này vô cùng giỏi, có thể thoải mái thăm dò. Thế là tên phục vụ liền dùng chiêu mà anh ta thường sử dụng nhất – Còn có chiêu nào có thể khiến con người ta bộc lộ tiềm năng hơn là lúc đối diện với sống chết đây, kết quả… đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Đến bây giờ Tiểu Tịnh Trần vẫn còn nhớ thương muốn tháo khớp cánh tay của anh ta, tên phục vụ thật sự có nước mắt mà không có chỗ chảy.
Đẳng Thập cười như không cười nhìn tên phục vụ rưng rưng tủi thân, đẩy mắt kính, ngồi xuống vị trí phó lái. Những người khác cũng lục tục lên máy bay, sự sợ hãi của tên phục vụ đối với Tiểu Tịnh Trần ai nấy đều nhìn thấy. Bốn người tài kia đưa mắt nhìn nhau, ngầm trao đổi suy nghĩ.
Tiểu Tịnh Trần ngồi ở giữa Đại Sơn và Tiểu Sơn, cửa máy bay vừa đóng lại, cô bé lập tức nghiêng đầu tựa vào vai của Tiểu Sơn ngủ gục.
Chim ưng 77 yên lặng cất cánh, giống như một con chim dữ ẩn núp trong bóng đêm, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể cho con mồi một đòn chí mạng.
Bốn người tài kia ngồi đối diện với Đại Sơn, Tiểu Sơn và Tiểu Tịnh Trần, nhìn tác phong làm việc lười biếng hết nói nổi của Tiểu Tịnh Trần, bốn người tỏ ra rất coi thường. Tinh Không bĩu môi, dứt khoát nghiêng đầu sang một bên, không thèm nhìn đám người đối diện. Anh chàng trẻ tuổi ngồi bên cạnh anh ta lại hiếu kỳ quan sát Tiểu Tịnh Trần, mũi chân khẽ đá vào chân cô bé: “Này, người đẹp, hiếm khi có cơ hội được bay lên trời, em không ngắm phong cảnh một chút sao?”
Lúc trước bọn họ chuyên tâm chú ý đến tình hình xung quanh, hơn nữa khoảng cách cũng hơi xa, cho nên không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Đại Sơn và Tinh Không, dĩ nhiên cũng không biết cô gái nhỏ xinh đẹp này không hề có hứng thú với phong cảnh trên trời.
Đang mơ đẹp lại bị người khác đánh thức, cô gái nhỏ xinh đẹp tỏ vẻ rất khó chịu. Cô bé mở đôi mắt ngái ngủ mông lung long lanh nước, vừa nhìn đã thấy chàng trai đối diện đang cười đến sáng loáng. Cô gái nhỏ xinh đẹp chớp đôi mắt to, chân nhỏ nâng lên, không chút khách khí mà đạp lên mũi chân vươn qua của anh chàng.
“Ui da” Chàng trai đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, trừng mắt to đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài luôn rồi.
Cô gái tóc ngắn ngồi bên cạnh hắn liếc một cái, ngón tay khẽ chuyển, một chiếc dao găm quân dụng bắn ra từ trong ống tay áo. Cô ta dướn người về phía trước, cánh tay quét ngang, chiếc dao găm sắc bén rạch về phía đầu gối của Tiểu Tịnh Trần. Đồng thời, một chàng trai khác bên cạnh cô gái đã khóa Đại Sơn lại, nếu như Đại Sơn muốn động thủ ngăn chặn thì anh ta chắn chắn sẽ đánh nhau với anh. Đồng thời, Tinh Không cũng kiềm chặt Tiểu Sơn lại.
Đây gọi là tệ nạn kết bè kết cánh đánh hội đồng, người hai bên không hề quen biết nhau, ai cũng không phục ai, chỉ một chút xung đột nhỏ cũng có thể phát triển thành một sự kiện máu me. Đương nhiên, đây chỉ là “suy nghĩ” đơn phương của nhóm bốn người này thôi.
Ngoài dự liệu của bọn họ, mắt thấy đầu gối của cô gái nhỏ xinh đẹp sắp bị đâm xuyên, hai người trông có vẻ thân thủ bất phàm lại không hề động đậy. Đại Sơn thậm chí còn lười biếng ngáp một cái, bày ra bộ dạng ngủ mà như không ngủ.
Cô gái nọ cảm thấy bất ngờ, nhíu mày lại, chỉ là trong khoảnh khắc phân tâm đó, cô ta lại cảm thấy cổ tay của mình đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Cô ta hít vào một ngụm khí lạnh, vừa cúi đầu liền nhìn thấy một bàn tay trắng ngần đang nắm chặt lấy cổ tay mình. Bàn tay nhỏ bé trông giống như bánh bao kia lại có sức lực còn đáng sợ hơn cả sức nghiền ép của thiên quân vạn mã, cô ta lập biến sắc.
Tiểu Tịnh Trần nhìn con dao găm còn cách đầu gối của mình chỉ hai centimet, nghiêng đầu, cổ tay lắc một cái, đang chuẩn bị dùng sức thì nghe thấy Đẳng Thập ở hàng ghế phía trước nói: “Tịnh Trần, thủ hạ lưu tình! Cô ấy là chuyên gia về công nghệ, không có cô ấy, lát nữa cho dù có tìm được đồ, chúng ta cũng không thể mở khóa mật mã điện tử đặc thù ra được. Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn một chút, tôi bảo đảm, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cô ấy tùy cô xử lý.”
Nếu như nói trước đó cô gái kia chỉ có sắc mặt khó coi thì lúc này sắc máu trên mặt cô ta ngay lập tức đã rút sạch sẽ không còn chút nào. Ý tứ trong lời của Đẳng Thập rất rõ ràng, vì để dập ngọn lửa giận của cô gái nhỏ này mà anh ta muốn bỏ rơi cô ta sao, bỏ rơi chuyên gia công nghệ hạng nhất trong trại huấn luyện như cô ta sao?
Con nhóc này lại có giá trị cao như vậy???
Được rồi, nếu không phải vừa được thả ra từ trại huấn luyện thì bọn họ sao có thể không nhận ra nữ thần phương Đông đang hot rần rần – Vô Tà này chứ!
“Ha ha, bình tĩnh, bình tĩnh.” Chàng trai ánh mặt trời cười cợt nhả nắm lấy cổ tay của Tiểu Tịnh Trần, nói: “Đừng tổn thương hòa khí, cô ấy chỉ chơi đùa với em thôi, không có ý xấu đâu. Em đừng tức giận, đừng tức giận nha, nếu tức giận thì chứng tỏ bản thân em không độ lượng rồi.”
“Hừ.” Đại Sơn hừ khẽ một tiếng, lạnh lùng nhìn anh ta, chỉ là đùa chơi thôi? Chơi đùa đã muốn cắt lìa đầu gối của người ta rồi, ông nhổ vào!
Đối với ánh mắt lạnh lùng của Đại Sơn, anh chàng ánh mặt trời coi như không nhìn thấy, chỉ cười hi hi nhìn Tiểu Tịnh Trần chăm chú. Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, nếu chỉ là chơi đùa thì tôi cũng không trách cô ta nữa…”
Nghe thấy lời thỏa hiệp của cô gái nhỏ xinh đẹp, mặt mày anh chàng ánh mặt trời liền cong lên, cười xán lạn. Đại Sơn cũng mặt mày cong cong cười vô cùng rực rỡ. Khóe miệng của Đẳng Thập cũng nhếch lên, cười xấu xa, chỉ nghe thấy Tiểu Tịnh Trần tiếp tục nói: “Cha nói rồi, có qua thì phải có lại, tôi cũng chơi với các người.”
Bàn tay nhỏ thuận theo cổ tay của cô gái trượt đến lòng bàn tay, cướp lấy con dao găm trong tay cô ta. Tiểu Tịnh Trần lật cổ tay, trực tiếp dùng tay cầm của con dao găm đập lên đầu gối của cô gái. “Á” cô gái nọ kêu thảm một tiếng, vành mắt trừng lên to tướng, ôm lấy đầu gối tưởng chừng như đau đến ngất đi luôn.
“Cô…” Anh chàng ánh mặt trời trong nháy mắt biến thành Diêm Vương địa ngục
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, ngờ vực nhìn anh ta: “Anh đang tức giận sao? Tại sao vậy? Không phải nói là đang đùa vui thôi, bảo tôi đừng tức giận sao? Tại sao anh lại tức giận? Thật là không độ lượng!!”
“Cô ấy còn chưa làm cô bị thương, cô việc gì phải ra tay độc ác như vậy.” Chàng trai tức giận nói. Tinh Không giúp cô ta vén ống quần lên. Bọn họ đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng cô ta lại đau thành như vậy, xương đầu gối nhất định là vỡ rồi. Đáng tiếc, khi ống quần được vén lên, đầu gối của cô ta lộ ra ngoài thì cả khoang máy bay đột nhiên yên lặng…
Đầu gối của cô ta không có một vết thương nào hết, đừng nói là gãy xương, rạn xương gì đó, đến một vết máu bầm cũng không có luôn. Bộ dạng trắng trẻo nhẵn bóng đó đúng thật là chăm sóc còn tốt hơn cả trẻ sơ sinh ý chứ.
Lần này không chỉ là cô gái kia, đến cả Tinh Không và hai người đàn ông còn lại đều toát mồ hôi lạnh.
Muốn khiến một người bị đau không khó, dùng một chiêu đánh cho người khác đau đến mức sống không bằng chết đối với các chiến sĩ được cường hóa như bọn họ cũng không phải là chuyện gì khó. Nhưng, có thể khiến người khác đau đến mức nhất Phật xuất hồn, nhị Phật thăng thiên, tam Phật chuyển thế, nhưng lại không lưu lại chút dấu vết nào thì đó tuyệt đối là cao thủ, ít nhất cũng là cao thủ mà với cấp độ hiện tại của bọn họ không dễ dàng để mà có thể dây vào.
Không ngờ được… Một con sâu gạo lười biếng ngủ gà ngủ gật trông ngây ngô ngốc nghếch thế này hóa ra lại là kẻ giả heo để ăn thịt hổ.
Đẳng Thập đẩy mắt kính, cười đến mức vân đạm phong khinh: “Còn tự khen các người là những người xuất sắc trong trại huấn luyện, thật là ngu hết thuốc chữa. Cao thủ mà tôi mất bảy mươi triệu mời đến nếu như đến các người cũng không xử lý được thì tôi cũng nên chết đi cho rồi.”
Bốn người tài kia đưa mắt nhìn nhau, yên lặng không nói.
Đẳng Thập tiếp tục nói: “Tịnh Trần, giới thiệu với cô, bốn người họ là người mới, vừa mới ra khỏi trại huấn luyện, Tinh Không, Lưu Vân, Tinh Thần, Hải Dương, một đám gấu con mà thôi. Nếu bọn họ có làm gì không phải, cô cứ việc dạy bảo, không cần phải chừa mặt mũi cho tôi đâu.”
Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc chớp mắt, hoang mang: “Anh có mặt mũi gì?”
Đẳng Thập: “…”
“Mấy người đừng ồn nữa, chúng ta đang bị theo dõi đấy.” Tên phục vụ ngồi ở khoang lái đột nhiên mở miệng nói. Lúc này, anh ta đã hoàn toàn quên mất vụ bị uy hiếp bẻ ngón tay trong khoang máy bay, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc thoát khỏi kẻ bám đuôi.
Chàng trai mặt trời Lưu Vân lập tức mở máy tính bảng ra, trên màn hình hiển thị tình hình khu vực không trung xung quanh Chim ưng 77. Quả nhiên phát hiện ra hai chiếc máy bay khu trục một người lái đang bám sát phía sau: “Thân máy bay có tín hiệu… Mẹ kiếp, là người của Giang Chúc, làm sao hắn phát hiện ra chúng ta được??”
Ai lại con mẹ nó đêm hôm khuya khoắt nhìn chăm chú con chim ưng đang bay lượn trên bầu trời đêm chứ, cũng không sợ nhìn đến nỗi mắt bị cận thị luôn sao.
Cô gái tóc ngắn Hải Dương lúc này cũng không để ý đến cơn đau trên đầu gối nữa. Cô ta lấy máy tính nhỏ đem theo bên mình ra, lạch tạch lạch tạch thao tác: “Tôi sẽ nghĩ cách để chiếm lấy hệ thống điều khiển của hai chiếc máy bay kia… Nếu đối phương đã phát hiện ra chúng ta rồi thì e rằng không chỉ phái hai chiếc máy bay này đến thôi đâu, phải nghĩ cách khác mới được.”
Đang nói chuyện thì hai chiếc máy bay khu trục kia đột nhiên không hiểu sao lại lắc lư, hai chiếc máy bay đồng thời một trái một phải quay đầu lại, không chút do dự mà đâm đầu vào nhau. “Bùm” một tiếng nổ tung trên không trung, tóe ra những tia lửa sáng chói, sau đó thì hai chiếc máy bay bị thiêu hủy, người cũng chết theo.
“Đáng chết, lại có thêm bốn chiếc máy bay khu trục nữa cất cánh từ bến tàu Thâm Song rồi.” Lưu Vân gầm nhẹ, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình máy tính bảng, ngoại hình dữ tợn của bốn chiếc máy bay đã chiếm cứ cả màn hình. Hải Dương liều mạng gõ bàn phím, ý đồ muốn khiến cho bốn chiếc máy bay kia cũng đâm nhau nổ banh xác. Đáng tiếc, còn chưa đợi cô ta xâm lấn thành công vào hệ thống điều khiển đã lại có bốn chiếc máy bay khác cất cánh từ phương hướng khác đánh bọc sườn.
“Cạch cạch cạch” máy bay khu trục là máy bay chiến đấu chuyên về hỏa lực, không nói đến vũ khí hạng nặng, cho dù chỉ dùng súng máy cũng đủ để cho chiếc máy bay trinh sát chỉ có bố trí hỏa lực cơ bản phải uống một chầu đạn. Có điều, may là chiếc Chim ưng 77 không chỉ cao cấp hơn mấy chiếc máy bay trinh sát này một bậc, ỷ vào ưu thế về tốc độ thì miễn cưỡng có thể tránh khỏi được đợt vây quét đầu tiên của tám chiếc máy bay.
“Cứ tiếp tục thế này thì không ổn, chúng ta không có tiền phương, cũng không có hậu viện, đối phương chỉ cần bám riết thì cũng có thể giày vò chúng ta đến chết, nhất định phải nghĩ ra cách thoát khỏi vòng vây.” Đẳng Thập trầm mặt nói. Tên phục vụ ngồi trên ghế lái sắc mặt đen tới mức có thể nhỏ ra dầu: “Anh nói thì đơn giản, bị tám chiếc máy bay khu trục vây đánh mà dễ thoát khỏi vòng vây như thế sao. Tôi dám cược là trên mấy chiếc máy bay kia nhất định là phi công chuyên nghiệp vừa xuất ngũ… Mẹ kiếp!”
Chim ưng 77 nghiêng cánh, vẫy đuôi một cái, trong hung hiểm né được cú va chạm của một chiếc máy bay khu trục. Đối phương hoàn toàn là vây đánh theo kiểu tự sát bất chấp hậu quả.
Đẳng Thập đẩy mắt kính, nói: “Vốn tôi cũng không trông chờ gì vào cậu.” Nói rồi anh ta quay đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, vô tội nhìn lại anh ta.
Hai người ai cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn nhau, cứ nhìn nhau như vậy…
“Mẹ kiếp, ông đây đang cầu cô nghĩ cách, cô không nhìn ra sao?” So về tính nhẫn nại, Đẳng Thập tuyệt đối không so được với Tiểu Tịnh Trần lấy ngồi thiền làm sở thích không chuyên. Thế là, cuối cùng anh ta dứt khoát nổi cáu.
Tiểu Tịnh Trần mếu máo, hơi tủi thân: “Anh không nói làm sao mà tôi biết được.”
“Cô…”
“Mười triệu.” Tiểu Tịnh Trần phun ra ba chữ khiến cho cơn cáu giận của Đẳng Thập bị đánh trở về. Đẳng Thập đáng thương suýt chút nữa thì bị nghẹn bởi nước miếng của chính mình mà chết. “Khụ khụ khụ… Cái gì cơ?”
“Mười triệu.” Tiểu Tịnh Trần giơ một ngón tay ra: “Tôi giúp anh hạ tám máy bay đang vây đánh này.”
“Mẹ kiếp, tôi đã trả cho cô bảy mươi triệu rồi.”
“Đó là tiền tìm đồ, không bao gồm phí đánh hạ tám chiếc máy bay này.” Tiểu Tịnh Trần nói một cách hùng hồn, bày ra một bộ dạng mua bán công bằng, thành thật, yên phận.
Đẳng Thập: “…” Cắn răn nghiến lợi: “Một triệu.”
“Mười triệu.” Một bước cũng không nhường.
“Ba triệu.” Gân xanh nổi lên.
“Mười triệu.” Quyết không thỏa hiệp.
“Năm triệu… cô đừng có quá đáng, không hoàn thành được nhiệm vụ thì bảy mươi triệu kia cô cũng phải nôn ra cho tôi.”
Không thể không nói, Đẳng Thập cuối cùng cũng túm được điểm yếu của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần mím môi, thở phì phò đứng dậy, trèo lên ghế điều khiển, rồi tóm lấy cổ áo sau của Hà Đồng ném anh ta ra phía sau, còn mình thì ngồi xuống vị trí điều khiển: “Năm triệu thì năm triệu, đô la Mỹ.”
“…” Đẳng Thập phun một búng máu ra xa năm trăm mét, cô cò kè mặc cả cả nửa ngày trời lẽ nào không phải là tiền Hoa Hạ sao!
Đáng tiếc, trong oán niệm phải đánh hạ của Tiểu Tịnh Trần, chiếc Chim ưng 77 đột nhiên làm một động tác bay ngửa có độ khó cao, tác dụng của quán tính ép cho Đẳng Thập không thể không nuốt ngụm máu kia trở về, nghẹn ứ trong ngực, sống dở chết dở, vô cùng đau đớn khó chịu.