Bạn đang đọc Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố – Chương 39: Trận đầu tiên, ông nội bạch hi sinh
Sự nhắc nhở (uy hiếp??) của Bạch Hi Cảnh quả nhiên có tác dụng. Ông Bạch cứng đơ mất một lúc rồi mới nhếch môi, lộ ra một nụ cười còn khủng bố hơn cả khi ông trừng mắt tức giận. Sau đó, ông cầm lấy viên kẹo sữa bỏ vào trong miệng. Đến cả bà Bạch cũng bị nụ cười thế kỉ trên khuôn mặt ông Bạch dọa sợ, còn nét mặt đám con cháu đều trắng bệch. Không biết cười thì đừng có cười, ngộ nhỡ dọa người khác buổi tối gặp ác mộng thì làm thế nào?
Khuôn mặt Tiểu Tịnh Trần cong lại, nụ cười tựa như trăng lưỡi liềm, khóe miệng lại càng lộ rõ hai cái lúm đồng tiền. Cơ thể của bé đổ về phía trước rồi nhào vào người ông nội, tứ chi ra sức vừa túm vừa đạp, từ người bà nội trèo lên chân của ông nội ngồi ngoan ngoãn. Bốn người anh họ nhìn Tiểu Tịnh Trần như con thiêu thân lao đầu vào lửa tìm chỗ chết, tim gan đập loạn xạ suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ họng. Đối với hành vi không sợ chết của cô em họ mới tới này, trong lòng bọn chúng ngập tràn sự tôn kính.
Sư phụ nói, bề ngoài chỉ là cái túi da mà thôi. Cho nên, Tiểu Tịnh Trần căn bản không thèm để ý đến biểu cảm nghiêm túc và nụ cười ác quỷ của ông Bạch. Dựa vào trực giác của dã thú, bé có thể dễ dàng phân biệt ra thiện chí hoặc ác ý trên động vật hoặc con người. Ông Bạch mặc dù nhìn thì dọa người nhưng thật ra ánh mắt của ông nhìn rất hiền từ. Hơi thở trên người ông lại càng ấm áp đậm đà hơn. Ông là người đứng đầu của Bạch gia, tự nhiên có một loại khí chất khoan dung của bậc trưởng bối. Cho nên, Tiểu Tịnh Trần không những không sợ ông, ngược lại còn rất gần gũi với ông. Bởi vì ông rất giống cha ngốc!!!
Tiểu Tịnh Trần hướng mặt về phía ông nội Bạch, ngồi trên đùi ông. Ông Bạch theo bản năng nâng tay đỡ lấy lưng của Tiểu Tịnh Trần, phòng trường hợp Tịnh Trần bị ngã về phía sau. Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn ông. Ông Bạch cúi đầu, đôi mắt hạnh mở lớn thành hình chiếc chuông đồng, mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn đứa cháu gái. Mắt to trừng mắt nhỏ, một loại không khí vô cùng kì quặc lan ra giữa hai người.
Bạch Khải Thụy lúc còn trẻ chỉ dùng roi vọt để dạy con, bà xã đại nhân thì trời sinh thực sự không thể trở thành một người mẹ nghiêm khắc được. Thế là, ngài Bạch Khải Thụy chẳng bất ngờ gì đã trở thành một người cha nghiêm khắc, dần dần hình thành tính cách nói năng vô cùng cẩn thận. Ông nuôi bốn đứa con trai thành tài, lại còn đảm nhiệm chức vị lớn. Nơi ông công tác chính là cơ quan luật pháp nghiêm khắc nhất. Cho nên, danh tiếng “ông thần mặt đen” là thật.
Sau đó ông có mấy đứa cháu, những tên nhóc này đều rất nghịch ngợm. Vợ của đám con trai không người nào có thể trở thành bà mẹ nghiêm khắc. Thế là cuối cùng ông nội lại phải đóng vai người xấu. Như thế cũng khẳng định được rằng, địa vị gia trưởng ở Bạch gia của Bạch Khải Thụy không thể bị lung lay. Chẳng qua, mặc dù ông nghiêm khắc, nói năng thì thận trọng, nhưng từ trước đến nay không hề biến thành người ngang ngược không nói đạo lý, cũng không tùy ý động tay động chân. Lúc còn trẻ, ông còn khua tay múa chân dạy dỗ những đứa con không nghe lời. Nhưng đối với cháu mình, đến cả đầu ngón tay ông cũng không động đến.
Bạch Khải Thụy có bốn người con và bảy đứa cháu, cháu gái thì một đứa cũng không có. Cho nên, đột nhiên xuất hiện một đứa cháu gái nhỏ nhỏ tròn tròn thế này, không những không sợ ông, lại còn dám coi thường khuôn mặt sát khí của ông mà chui vào lòng ông ngồi. Bạch Khải Thụy nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể trừng đôi mắt nhìn đứa cháu gái ngốc nghếch, nét mặt duy trì trạng thái không nói không cười trước sau như một. Đại não kẹt cứng lại, suy nghĩ tìm phương pháp ứng phó thích hợp.
Tiểu Tịnh Trần cũng không hề biết đến sự rối rắm của ông nội. Bé chỉ cảm thấy ông nội cứ mãi trừng mắt nhìn mình như thế, chắc chắn là có điều gì muốn nói, nhưng lại mãi không nói ra. Nghĩ một chút, bé quay người lấy một cái kẹo sữa trên bàn trà, mở giấy bọc rồi đưa đến bên miệng Bạch Khải Thụy, “Ông nội ăn kẹo đi.”
Ông nội vẫn đang còn rối rắm, theo bản năng liền mở miệng ra ăn.
Tiểu Tịnh Trần cười híp mắt, vung vẩy cái chân củ cải. Quả nhiên bé đoán đúng, ông nội muốn ăn kẹo. Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không biết kẹo nên ăn hết một viên rồi mới ăn viên tiếp theo, hơn nữa cũng không thể ăn nhiều cái cùng lúc, bé lại lấy một cái kẹo sữa lột vỏ rồi đưa vào miệng ông nội: “Ông nội, ăn kẹo đi nè.”
Ông nội ngốc nghếch tiếp tục rối rắm không biết nên phản ứng thế nào, lại ăn thêm một viên nữa.
Tiểu Tịnh Trần tiếp tục không ngừng. “Ông nội, ăn kẹo.”
Ông nội: “…” Bởi vì trong miệng ngậm ba viên kẹo, hơn nữa ông nội cảm giác có gì đó không bình thường, cuối cùng cũng tỉnh lại. Ông lại tiếp tục trừng mắt nhìn đứa cháu gái. Nhưng nhìn đôi mắt mong chờ trong veo sáng ngời của cháu gái, ông lại không thể nói ra được lời cự tuyệt. Thế là, ông nội lại tiếp tục há miệng ăn thêm một viên kẹo nữa.
Tiểu Tịnh Trần: “Ông nội, ăn kẹo.”
Ông nội: “…” Ăn.
Tiểu Tịnh Trần: “Ông nội, ăn kẹo.”
Ông nội: “…” Ăn.
Tiểu Tịnh Trần: “Ông nội, ăn kẹo.”
Ông nội: “…” Ăn.
…
Tiểu Tịnh Trần: “Ông nội, ăn kẹo.”
Ông nội: “…” Ăn.
Trong miệng ông nội ngậm đã ngậm không dưới mười viên. Quai hàm cũng không cho phép ông phối hợp cùng với đứa cháu gái nữa. Một viên kẹo thì ngọt, chứ mười viên kẹo thì có mà ngọt đến phát khổ luôn, đặc biệt là kẹo sữa, còn có mùi ngấy của hương sữa, ông nội không khỏi rầu rĩ.
Nhìn Tiểu Tịnh Trần vẫn còn muốn xoay người lấy kẹo. Ông nội cuối cùng không thể bình tĩnh được nữa, ông dứt khoát bế cháu gái dậy nhét vào trong lòng bà nội. Sau đó phong độ quay người, đi vào phòng sách nhanh như gió, đóng cửa phòng lại, im lặng không một tiếng động.
Tiểu Tịnh Trần ngồi trong lòng bà nội, đôi mắt hoang mang chớp chớp, hai bàn tay nhỏ xoắn xuýt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông nội không phải rất thích ăn kẹo sao? Cho ông ăn nhiều như vậy, tại sao trông ông lại có vẻ không được vui?
Phòng khách yên lặng năm giây, sau đó một tràng tiếng cười rung trời vang lên như muốn lật cả nóc nhà. Đến cả Bạch Hi Cảnh cũng không nhịn được mà cong môi. Ba người bác trai nắm tay đập xuống bàn điên cuồng, cười đến nỗi nước mắt lưng tròng. Bốn người anh họ không dám hung hăng càn quấy, che miệng cười đến nỗi run cả người lên. Ba bác gái thì tủm tỉm cười, không phát ra chút âm thanh nào. Đại Sơn thậm chí còn quỳ gục xuống đất luôn. Duy nhất một người không cười chính là mặt liệt Tiểu Sơn. Nhưng mà, tần số co giật ở khóe mắt và khóe miệng của anh ta trông lại giống như người bị bệnh động kinh.
Biết rõ những tên oắt hỗn láo đang cười mình, nhưng thật thần kì là ông nội Bạch lại ở yên trong phòng sách, không lên tiếng phản kháng. Thật là khiến cho những đứa con đã bị ông “ức hiếp” mấy chục năm qua cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Nhìn bộ dạng ngây thơ vô tội của Tiểu Tịnh Trần, bà nội không nhịn được nhéo khuôn mặt của bé, cười đến nỗi đau cả bụng. “Đứa cháu gái ngoan của bà nội, cháu thật sự quá đáng yêu, hôn một cái nào, moaz…!”
Mặc dù hoàn toàn không hiểu mọi người đang cười cái gì nhưng Tiểu Tịnh Trần cũng nghe hiểu được rằng bà nội đang khen mình. Thế là cả khuôn mặt của nhóc con này đỏ bừng cả lên, cười ngượng ngùng nói: “Bà nội cũng rất đáng yêu.”
“Phụt…” Khó khăn lắm tiếng cười mới dừng lại được giờ lại dâng lên như thủy triều.
Bác ba Bạch Ấu Cảnh lau nước mắt nói: “Ôi trời ơi, ba từ nhỏ đã không ăn đồ ngọt. Hôm nay coi như là ăn sạch số kẹo của cả một đời rồi.”
Anh họ Bạch Trạch Thần không giấu giếm giơ ngón cái với Tịnh Trần. “Em gái, em thật là lợi hại.”
Lời này Tiểu Tịnh Trần nghe nhiều rồi. Mấy sư điệt Võ Tăng Đường mỗi lần bị đánh xong đều phải nói một câu “Tiểu sư thúc thật lợi hại“. Thế là Tiểu Tịnh Trần theo bản năng đáp lại một câu. “Thật ra cũng chẳng có gì lợi hại, anh cũng có thể mà!”
Bạch Trạch Thần: “…”
Xem ra hôm nay trần nhà nhà họ Bạch phải bị lật tung lên bởi tiếng cười thì mới coi là viên mãn!