Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 61: Mần Thịt


Bạn đang đọc Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ – Chương 61: Mần Thịt


Cánh cửa đóng sập một tiếng thô bạo cũng thấy rõ được sự gấp gáp của người nào đó.

Hoắc Thiên sau khi cánh cửa đóng lại, anh nhanh chóng ôm lấy Tang Noãn nằm trên giường.

Cả hai cơ thể quấn quít nhau không rời nằm lên chiếc nệm mại đang lún sâu dần tại một chỗ.

Vạt áo tắm trước của Hoắc Thiên không biết được kéo mở khi nào mà đập vào mắt Tang Noãn hiện tại là một cơ thể rắn chắc nhưng lại chằng chịt những vết sẹo mờ.

Nhìn thấy chúng không biết vì sao cô lại dâng một cỗ chua xót không biết vì sao nữa, cảm giác như bị thứ gì đó đâm chít vào tâm can của mình nữa.

Không biết lấy đâu ra dũng khí mà Tang Noãn rướn người lên hôn những vết sẹo đó thủ thỉ.

“Có đau lắm không?”
Hoắc Thiên cảm giác ngứa ngáy khi đôi môi nhỏ nhắn dụ người này lại hôn lên thân thể mình, nghe thanh âm mềm mại của cô khiến cho anh không kiềm được mà lao xuống hôn cô.

“Trước đây có lẽ không đau, nhưng mà bây giờ anh rất đau.”.

||||| Truyện đề cử: Sở Thích Của Sùng Ninh |||||
Tang Noãn cảm giác như mình bị Hoắc Thiên trêu chọc không khỏi xụ mặt mà đánh vào thân thể rắn chắc này.

Hoắc Thiên da dày thịt cứng không hề hấn gì trước cái lực tác động của gà bệnh này, anh để mặc cô muốn đánh thế nào thì đánh.


Đột nhiên Hoắc Thiên cảnh giác thối người lui bởi vì Tang Noãn cố ý muốn đả thương tiểu huynh đệ của mình.

Nghe giọng cười khúc khích của Tang Noãn khiến cho Hoắc Thiên không khỏi đen mặt cực kỳ, biết được bản thân mình đã bị tiểu yêu tinh này lừa.

Hoắc Thiên không nói không rằng đè xuống hôn mạnh cô nhóc này, gặm cắn dữ dội khiến cho Tang Noãn không la hét lên.

“Đau, đau.

Cái tên điên nhà anh cầm tinh con chó à?”
Hoắc Thiên nhướng mày rồi tiếp tục gặm vào cần cổ trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn bên tai Tang Noãn.

“Em quên là nếu tính theo năm âm lịch thì con giáp của anh chính là con chó mà.”
Đệt mợ, thật sự là con chó! Tang Noãn không khỏi văng tục một câu.

Trong bực bội chống trả lại Hoắc Thiên mà cô quên bản thân mình chuẩn bị bị “ mần” thịt.

Hoắc Thiên không muốn lãng phí thời gian xuân khắc ngàn vàng này nữa mà trực tiếp phát động tiến quân.

Lúc này đã đạt cực hạn của bản thân rồi, nếu còn nhịn nữa thì anh chắc chắn hỏng mất.

* Mần đồng nghĩa là làm.

Đầu óc của Tang Noãn lâng lâng cũng đã trở về thân xác khi mà Hoắc Thiên lôi kéo áo sơ mi của cô đang mặc ra.

Vội hoàn hồn mà dùng sức hai tay cầm lấy cái tay càn rỡ không coi ai ra gì mà cởi quần áo của cô.

“Anh đang làm gì thế hả?”
“Làm em chứ làm gì?’’
“Liêm sỉ của anh đâu mất hết rồi?’’
“Liêm sỉ có làm gì, có ăn được đâu.

Nhưng anh chỉ biết là em ăn rất ngon.”
Kết thúc một đoạn đối thoại ấu trĩ là tiếng khuấy động nước bọt trong hai khoang miệng triền miên với nhau không dứt, không khí đầy ám muội lan tràn khắp căn phòng dù được gió lạnh về đêm thổi vào vẫn không giảm bớt nhiệt độ.

Cơn gió là chất xúc tác của cuộc hứng tình đầy nóng bỏng, cả hai đều muốn hoà tan với nhau làm môt.


Tiếng thở dốc, tiếng rên nhẹ ngâm nga đánh tan không khí yên tĩnh về đêm đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.

Chiếc chăn mỏng từ từ kéo lên che đi.

Ánh sáng trong sáng của nội tâm đã tắt đèn!!!
Lúc này, tại một hộp đêm xa hoa.

Tang Diên không biết uống bao nhiêu rượu nữa khi Lục Tần đến thì trên sàn la liệt toàn là vỏ chai rỗng.

Do căn phòng kín nên khi Lục Tần bước chân vào không khỏi nhăn mày khó chịu nghe mùi rượu nồng nặc.

Tránh né bước qua các vỏ chai rỗng mà đi đến chỗ Tang Diên đang cầm ly uống hết một hơi.

Thấy Lục Tần đi tới liền hất cằm kêu anh ngồi ở đó, Tang Diên loạng choạng cầm lấy một cái ly khác rót rượu ra cho anh.

Định uống tiếp thì bị Lục Tần giành khiến cho Tang Diên không khỏi bực bội muốn giành lại.

“Cậu làm gì thế hả? Đưa cho tôi.”
Lục Tần không đưa liền uống hết một hơi ly rượu đầy ắp mà Tang Diên mới rót lấy, thuận tay giành luôn chai rượu trên tay con ma men này luôn.

Tang Diên lấy chai nào thì Lục Tần lại ngăn cản không cho anh lấy, lúc này không nhịn được nổi mà phát cáu lên với Lúc Tần.

“Cậu làm gì vậy.

Tôi muốn uống, cậu muốn thì tự đi mà lấy.”
Lục Tần không kiềm chế được cơn tức giận ngùn ngụt, hằng ngày anh cho phép buông thả thế nào cũng được nhưng thế này thù đừng hòng.


Đứng dậy cầm chắc lấy hai vai của Tang Diên, ánh mắt sắc nhọn nhìn thẳng vào khiến cho Tang Diên đột nhiên có cảm giác chột dạ không thoả đáng.

“Tại sao cậu lại uống rượu nhiều đến vậy hả?”
“Liến quan cái mông gì nhà cậu chứ?”
“Có nói hay không?”
Tuy Tang Diên đã say quên trời quên đất nhưng vẫn có thể cảm giác được Lục Tần đang tức giân, anh không khỏi bỉu môi ngồi trả lời quy củ như học sinh tiểu học.

“Thất tình.

Mượn rượu giải sầu không được sao?”
”Giải sầu của cậu là nốc hết đống rượu này vào bụng hả? Cậu muốn chết sao hả?’’
“Kệ xác tôi, cậu đừng có mà quản rộng.”
Lục Tần nghiến răng nghiến lợi hiện tại anh không muốn đôi co với con ma men này nữa.

Càng nói càng thấy tức thêm.

Không nói hai lời Lục Tần bước tới trước mặt Tang Diên, đưa tay vác lấy Tang Diên mặc cho cậu ta la hét ầm ỹ.

Lục Tần bước chân vững chãi vác Tang Diên ra ngoài và sau đó thế nào thì không biết Tang Diên có thể thoát nạn sau đêm nay không nữa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.