Bạn đang đọc Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ – Chương 17: Dearie Em Có Thích Món Quà Đó Không
Buổi tối, hội trường chính của buổi tiệc.
Tang Noãn cùng với Lục Tần đưa thiệp mời không quên đưa đồ mình quyên góp.
Tang Noãn không có mang nhiều trang sức quý giá, đành quyên góp chiếc vòng tay ngọc trai hồng của cô đang đeo.
Trước khi vào hội trường, mỗi người buộc phải đeo mặt nạ nhưng tự do lựa chọn.
Tang Noãn hôm nay mặc chiếc váy đen dài xòe, phần ngực cúp lại được đính những viên kim cương lấp lánh.
Tà váy được xẻ lên cao tận đùi, vừa tôn các vòng cong quyến rũ vừa tạo điểm nhấn hút mắt về đôi chân nõn nà.
Nên cô chọn một chiếc một chiếc mặt nạ ren màu đen có gắn thêm một chiếc lông vũ.
Tổ hợp này khiến cho mọi người nhìn vào Tang Noãn cảm thấy cô thật sự bí ẩn, vẻ đẹp có chút ma mị và đặc biệt là hấp dẫn chết người.
Lục Tần cũng chọn xong cho mình một chiếc, để cho Tang Noãn khoác tay mình bước vào buổi dạ tiệc.
Bước vào bên trong, Tang Noãn cùng với Lục Tần nhanh chóng tìm chỗ ngồi của mình.
Mới ngồi xuống thì tất cả đèn trong phòng đều tắt phụt, chỉ có một chiếc đèn pha hướng lên khán đài.
Người dẫn chương trình cho buổi tối hôm nay là một MC nổi tiếng, công nhận là buổi dự thảo một tuần này thật chịu chi nha.
Từng món đồ đấu giá được phủ khăn lụa đỏ, bày trí trên chiếc bàn giữa khán đài khiến cho mọi người không khỏi hào hứng.
Phù Diệp dùng hết mọi thủ đoạn mới vào được đây, do trong phòng đã tắt đèn nên ả ta vô tình chạm vào một bàn bày trí những tầng ly rượu.
Choang choang.
Từng dãy ly rượu được xếp ngay ngắn đã rơi xuống mặt đất.
Điều này làm kinh động mọi người đang chăm chú trên khán đài.
Phải mất vài phút sau đó đèn mới được bật lên nhưng mà Phù Diệp nhân lúc đèn chưa bật thì đã lẻn ngồi vào hàng ghế, tỏ vẻ như mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
Khi đèn được bật lên, một bàn rượu được xếp tỉ mỉ giờ đây trở thành đống thủy tinh vỡ.
Mùi rượu nồng nặc hòa quyện với nhau khiến cho mùi càng hăng hơn.
Ban tổ chức ra hiệu cho nhân viên mình dọn đẹp ngay lập tức không quên đánh mắt lên người dẫn chương trình trên sân khấu để cho mọi người tập trung ở khán đài.
“Xin lỗi quý vị, đột nhiên xảy ra sự cố không mong muốn xin quý vị thứ lỗi.
Và sau đây tôi được phép bắt đầu buổi đấu giá.
Món đồ đầu tiên là…”
Do cả hội trường đều mang mặt nạ cộng với rất đông người khiến cho Diệp Phù gặp khó khăn khi tìm kiếm Hoắc Thiên.
Khi cô ả tìm thấy thì vị trí xung quanh Hoắc Thiên đã kín chỗ.
Ả không khỏi chửi thầm một tiếng.
Nhưng sau chỗ bên cạnh Hoắc Thiên, trợ lý Tiêu Ngọc có chút chuyện nên rời khỏi ghế ngồi.
Diệp Phù thấy thời cơ của mình đã đến, nhanh chóng ngồi vào vị trí đó.
Mọi người thấy cảnh tượng này không khỏi xì xào nhưng mà Hoắc Thiếu không lên tiếng thì bọn họ nói gì cũng vô dụng.
Diệp Phù thành công tiếp cận Hoắc Thiên, cười dịu dàng bắt chuyện với anh ta.
“Anh ngồi đây sao? Làm tìm nãy giờ!”
Mọi người đều ngóng tai nghe Diệp Phù và Hoắc Thiên nói chuyện.
Ai nấy đều biết rằng Hoắc Thiếu này không gần nữ sắc, hôm nay lại có một người kề cận thì có là phu nhân Hoắc Thiếu rồi.
Hoắc Thiên vẫn nhìn chằm chằm lên sân khấu, vô thức ừ một tiếng.
Diệp Phù mừng như điên nhưng ả ta vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì cả.
Khi người dẫn chương trình công bố những vật phẩm tiếp theo, Tang Noãn vừa ra ngoài tiễn Lục Tần có chút việc,mới bước vào thì thấy đã tới lượt đồ của mình.
Theo danh sách thì đồ đấu giá của Tang Noãn xếp trên Phù Diệp.
Nghe thấy vậy Tang Noãn không khỏi nhíu mày.
“Và sau đây là chiếc vòng tay ngọc trai hồng của Tang Noãn tiểu thư.
Giá khởi điểm là một triệu.”
Lúc này bầu không khí không còn sôi động như lúc nãy, lác đác vài người hô giá.Tang Noãn không khỏi thở dài.
Thôi kệ, tới đâu hay tớ đấy.
Khi người dẫn chương trình chuẩn bị chốt giá một triệu tám trăm thì vang lên một tiếng.
“Tôi trả ba triệu.”
Một người mặc âu phục ngồi dãy bên phải khán đài hô lên.
Cứ ngỡ chỉ cần ba triệu có thể mua được thiện cảm của Tang Noãn tiểu thư cũng đáng, nào ngờ đâu một người đeo chiếc mặt nạ viền bạc hô lên.
“Ba triệu lẻ mười đồng.”
Người đàn ông nọ không chịu thua, hô giá cao thêm.
“Ba triệu năm trăm ngàn.”
“Ba triệu năm trăm mười ngàn.”
“Bốn triệu.”
“Ai hô lên giá nào thì tôi lên thêm 10 đồng.”
Tang Noãn không khỏi đen mặt theo dõi cuộc đấu giá.
Tên này cố tình gây chú ý sao? Được rồi, hắn ta đáng được vào danh sách đen của cô.
Vậy là chiếc vòng của Tang Noãn về tay cái tên dở hơi tăng mười đồng đó với giá là 7 triệu lẻ 10 đồng.
Nhưng mà cô càng tức hơn là viên kim cương hồng đấu giá sau cô, không nói hai lời liền hô giá lên hai mươi triệu.
Cô không biết đối phương là Hoắc Thiên nên thầm viếng thăm một vòng dòng họ nhà hắn.
Ôi cái đệt mọe, kẻ thù muốn hạ bệ cô sao?
“Sau đây chiếc vòng của Diệp Phù tiểu thư góp tặng vào quỹ ngày hôm này.
Giá khởi điểm là một triệu, mỗi lần giơ bảng thì tăng thêm hai trăm ngàn.”
MC không tiếc lời hoa Mỹ về Diệp Phù khiến cho cô ta không khỏi đắc ý làm sao.
Vì muốn lấy lòng Hoắc Thiên, mấy người tham gia đấu giá hôm nay không tiếc tiền mà hô giá lên tận trời nhằm bày tỏ thái độ của mình.
“Hai triệu.”
“Năm triệu.”
…
Một người bên cạnh Hoắc Thiên thấy vậy, liền trêu đùa đại ma vương này một câu.
“Đồ của bạn gái của cậu sắp bị người ta lấy rồi kìa.
Cậu không định ra tay sao?”
Hoắc Thiên khó hiểu nhìn sang người nói với mình.
“Bạn gái tôi?”
“Ơ hay, chẳng phải bạn gái của cậu đang ngồi bên cạnh cậu sao?”
Hoắc Thiên giãn cơ mặt, tưởng là Tang Noãn quay sang thì thấy Diệp Phù ngồi bên cạnh mình, hắn ta không khỏi tức giận.
“Ai cho phép cô ngồi ở đây hả?”
Phù Diệp sợ xanh mặt, lắp bắp từng tiếng.
“Khi nãy… anh…anh đã cho phép em ngồi rồi mà.”
Hoắc Thiên nãy giờ nghe Tiêu Húc nói có thèm để ý xung quanh đâu, chắc hồi nãy anh trả lời Tiêu Húc nên cô ta tưởng là anh cho phép.
Thật là điên quá mà!
Ban tổ chức thấy chỗ Hoắc Thiếu lùm xem, nhìn thấy Diệp Phù không được phát mặt nạ nên liền biết cô ta không phải khách mời liền hạ lệnh cho nhân viên mời cô ta ra ngoài.
Diệp Phù khóc nháo thế nào cũng không thoát ra được đành nhục nhã bị mời ra ngoài.
Cái người thét giá cái vòng của cô ta lên tận mười triệu, không khỏi tiếc hận mà ghim thù.
Khi không mười triệu mất mà chả được cái giống gì.
Bây giờ Tang Noãn mới biết được tên dở hơi hồi nãy là thằng chồng khốn nạn của mình, cô không khỏi giận điên người.
Cô đứng dậy rời khỏi hội trường thì va phải một phục vụ.
Người phục vụ này xin lỗi và đưa cho cô một gói quà nhỏ xong chạy mất hút.
Tang Noãn nghi hoặc, mở ra thì thấy một viên kim cương hồng do đấu giá hồi nãy không khỏi câm nín.
Một tin nhắn gửi tới với nội dung là: Dearie, em có thích món quà này không?
Tang Noãn nóng máu lên, nhắn một câu chửi bậy.
Thích cái em gái nhà anh đấy!.