Bạn đang đọc Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ – Chương 92
Chuyện tới Giang Nam tránh nóng được lan truyền đi rất nhanh.
Hôm sau tới thỉnh an, hoàng hậu lập tức phân phó việc này.
Nàng ta sắp xếp thêm không ít phi tần đi theo, trong đó có đám người Hứa ngự nữ vì quen thuộc với A Dư.
Hoàng hậu nói xong, ôn hòa mỉm cười nhìn A Dư:
“Bổn cung nhớ Giang Nam là cố hương của Ngọc Tu Nghi.
Lần này trở về, có lẽ Ngọc Tu Nghi có thể về thăm nhà một chút.”
Toàn điện trở nên ồn ào, không có ít tầm mắt xẹt qua người nàng.
A Dư có chút thất thần, hoặc là nói trong toàn bộ quá trình thỉnh an, nàng đều thất thần.
Cho đến tận khi trở về cung Nhàn Vân, nàng vẫn không thể hoàn hồn như bình thường.
Chu Kỳ nhận ra điểm kỳ lạ, phất tay nói cung nhân lui xuống, nàng ấy cầm một ly nước ô mai tiến vào.
“Chủ tử, người làm sao vậy?”
Vốn tưởng rằng tin tức có thể xuất cung có thể khiến A Dư tỷ tỷ vui mừng, hiện giờ xem ra, hình như có điều gì đó bất ổn.
Chu Kỳ ngẫm lại, hình như dáng vẻ này của A Dư tỷ tỷ bắt đầu từ sau câu nói kia của hoàng hậu.
Cho nên, Giang Nam có gì đó không ổn sao?
Lúc này, Chu Kỳ đột nhiên phản ứng lại.
Nàng ấy dường như còn không rõ, vì sao ngày trước A Dư tỷ tỷ lại tiến cung?
Chu Kỳ nghẹn lời, một lúc lâu sau mới cẩn thận hỏi: “Chủ tử, người không muốn đi Giang Nam sao?”
Giang Nam – Hai chữ này làm cho A Dư hoàn hồn.
Nàng thấy sự lo lắng trong đáy mắt của Chu Kỳ, nhẹ nhàng lắc đầu, nặn ra một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói cực kỳ nhẹ nói: “Không phải.”
A Dư hít một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra, dùng để bình tĩnh cảm xúc mãnh liệt dưới đáy lòng.
Sao nàng lại không muốn trở về chứ?
Nơi đó có ngõ nhỏ phố lớn nàng quen thuộc, có mưa phùn Giang Nam nàng nhung nhớ, có con sông cong cong nàng hằng khắc ghi, nàng nằm mơ cũng muốn quay trở về.
Tuy nhiên, nơi đó thiếu một bóng người ôn nhu.
Toàn bộ cảnh sắc đột nhiên mất đi vẻ đẹp vốn có của nó.
A Dư đột nhiên nhớ tới điều gì, nàng bỗng đứng bật dậy, nhìn về rừng hoa đào trang nhã, thân mình căng cứng thẳng tắp.
Nàng tới kinh thành, lại quên trở về.
Nhiều năm nay A Dư không nhớ tới người ấy, không phải nàng không muốn, mà là nàng không dám.
Chu Kỳ ngạc nhiên nhìn nàng: “Chủ tử, làm sao vậy?”
“Hoàng hậu nói không sai, có lẽ, ta có thể trở về thăm nhà…”
A Dư chợt khựng lại.
Nàng không dám đi thăm mẫu thân, bởi vì mẫu thân chết ở trước mặt nàng, còn nàng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn trong bất lực.
Bởi vì cung quy, nàng chưa một lần thắp hương cho mẫu thân, đốt một tờ giấy tiền.
Thậm chí, nàng còn không biết mẫu thân được chôn ở nơi nào.
Nàng sợ hãi đáp án mà nàng nhận được đả thương quá mức.
Chuyện này ước chừng 5 năm, nàng vẫn không dám nghĩ về chuyện đó!
A Dư nhìn chằm chằm rừng đào cách đó không xa.
Nàng nghĩ thầm, có lẽ có người biết được đáp án.
Cung An Vũ, từng làn hương gỗ đàn tản ra.
Chu Tu Dung quỳ gối trước tượng Phật, tụng biến kinh Phật xong mới được đỡ đứng dậy.
Lặc Nguyệt xoa bóp cổ tay cổ chân nhức mỏi cho nàng.
Tiểu công chúa đã ngủ ngoan ở trên giường.
Chu Tu Dung âu yếm gương mặt của tiểu công chúa, ánh mắt hơi thâm trầm: “Chuyện hôm trước nói ngươi điều tra đã có tin tức chưa?”
Lặc Nguyệt gật đầu: “Có rồi ạ, nghe nói trước khi Trác thị vào cung, Nhị cô nương từng đưa cho nàng ta một lễ vật, nhưng… không thể tra ra được là cái gì.”
Đầu ngón tay của Chu Tu Dung dính nước, nhẹ nhàng chậm rãi quẹt hai đường ở án trên bàn.
Sau một lúc lâu, nàng mới cười nhàn nhạt: “Tay cũng lớn thật đấy.”
Lặc Nguyệt không dám đáp lời, cúi sâu đầu xuống.
Sau một hồi yên tĩnh trong điện, nàng ấy mới khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy chủ tử đang ngẩng đầu nhìn túi thơm treo trên đầu giường.
Lặc Nguyệt nhớ rõ, túi thơm này là do Ngọc Tu Nghi tặng cho chủ tử năm trước, nói là lễ vật sinh thần bồi thường cho chủ tử.
E rằng tất cả mọi người đều không nhớ rõ, sinh thần chủ tử là mùng 8 tháng bảy.
Cũng chỉ kém Thục phi nương nương một ngày.
Cho nên đã bị người ta quên đi.
Trước kia ở Chu phủ, chỉ có Thục phi chưa xuất các nhớ rõ sinh thần của chủ tử, cho nên Lặc Nguyệt biết được, ngày thất xảo tiết năm trước, chủ tử nào chỉ mất đi một thai nhi trong bụng?
Tính tình chủ tử xưa nay cẩn thận, duy chỉ không phòng vệ trước một người.
Lặc Nguyệt bỗng nhiên nói: “Hôm nay nghe qua ý của hoàng hậu, sau khi Ngọc Tu Nghi rời cung, tiểu hoàng tử sẽ giao cho thái hậu chăm sóc.”
“Không có người thân cận bên cạnh, cũng không biết tiểu hoàng tử có quen không?”
Nàng ấy cũng biết, ngày đó cung Từ Ninh náo loạn một trận, còn kinh động đến cả hoàng thượng.
Lặc Nguyệt không khỏi hoài nghi.
Tiểu hoàng tử giỏi nhận biết người như vậy, sao có thể tách rời Ngọc Tu Nghi?
Chu Tu Dung thu hồi tầm mắt, liếc nhìn nàng ấy một cái: “Nếu vậy, ngươi cho rằng vì sao hoàng thượng lại để ta ở trong cung?”
Thật sự chỉ vì nguyên nhân có tiểu công chúa ư?
Trong hậu cung này, luận về tính kế, ai qua nổi vị ấy?
Hắn giữ hoàng hậu ở lại chính là vì không yên tâm.
Hắn biết được giao hảo của nàng và Ngọc Tu Nghi nên mới giữ nàng ở lại.
Nàng qua lại với Ngọc Tu Nghi, ban đầu chẳng qua vì lợi ích.
Hoàng thượng biết rằng, nàng chắc chắn sẽ bảo vệ tiểu hoàng tử.
Lặc Nguyệt cứng họng, Chu Tu Dung không thèm quan tâm, nàng chỉ tay nói hạ túi thơm xuống, thấp giọng lẩm bẩm: “Tùy theo ước nguyện của người, còn thế nào được nữa…”
Gió khẽ cuốn lá rụng bay lên thổi qua khung cửa sổ làm cho giọng nói của nàng càng thêm nhỏ đến khó nghe.
Tĩnh lặng hồi lâu, Lặc Nguyệt mới nói: “Nô tỳ nghe nói, chuyến đi tới Giang Nam tránh nóng lần này cho phép triều thần mang theo gia quyến, nô tỳ, nô tỳ nghe nói…”
“Nghe nói cái gì?”
Động tác của Chu Tu Dung thoáng dừng lại, nghiêng mắt hờ hững hỏi: “Đại bá mẫu cũng được đi?”
Vị Ngũ cô nương này là con của thê thiếp Đại phòng.
Ngày trước Chu Tu Dung thân thiết với Thục phi, tất nhiên cũng không có mấy tình cảm với Ngũ cô nương.
Nhưng tóm lại cũng có chút qua lại.
Nàng thấy Ngũ cô nương này giống với di nương của nàng, không phải vì thiện tra, ngày xưa cũng không được lòng đại bá mẫu.
Chu Tu Dung kéo nhẹ khóe miệng: “Đại phòng đã quyết định chủ ý, muốn tặng người vào?”
Có được vào cung hay không vẫn phải xem ý của hoàng thượng.
Nếu được hoàng thượng để mắt thì sẽ đưa vào cung.
Còn nếu như không thể, xem như là tới Giang Nam du ngoạn một phen.
Chu Tu Dung quá hiểu tâm tư của phụ nhân thế gia đó.
Lặc Nguyệt càng cúi thấp đầu, chỉ thấp giọng hỏi: “Phu nhân nói nô tỳ hỏi, chủ tử… có ý gì không?”
Cho dù chủ tử không thể mang thai, nhưng dưới gối nàng nuôi nấng hoàng tự, lại giao hảo với Ngọc Tu Nghi, thế nên Nhị phòng ở Chu phủ cũng có thể thẳng người.
Nàng có ý gì?
Chu Tu Dung đột nhiên cười khẽ, nàng nói:
“Ngươi chỉ cần nói với bọn họ, hậu cung này chỉ có thể bao dung một nữ tử Chu gia.”
“Nếu bọn họ muốn tặng người, vậy cứ thử xem!”
Chu Tu Dung đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hậu cung này không thể có tỷ muội cùng đứng ở địa vị cao.
Nàng ở phía trên, nữ tử khác của Chu gia sẽ không ngóc đầu lên được, trừ phi kéo nàng xuống dưới.
Vào cung không lâu nhưng nàng đã hiểu, cái gọi là tỷ muội tình thâm ở hậu cung này còn mỏng hơn một tờ giấy.
Nàng bỗng nhiên nghiêng đầu nói: “Đưa tin này tới cho Ngọc Tu Nghi.”
Lặc Nguyệt kinh ngạc, khó hiểu: “Vì sao ạ?”
“Sau khi hậu cung có hoàng tử, tâm tư của bọn họ bắt đầu lộng gió rồi.” Chu Tu Dung cười nhạo: “Không còn để ý tới lễ nghi quy củ nữa.”
“Mà Ngọc Tu Nghi lại có biện pháp đối phó với hạng người này.”
Lặc Nguyệt nhớ tới phong cách hành sự xưa nay của Ngọc Tu Nghi, im lặng nuốt tất cả những lời muốn nói xuống.
Để Ngọc Tu Nghi giải quyết? Xem ra chủ tử thật sự không muốn giữ thể diện cho đám thế gia đó nữa rồi!
Trước ngày khởi hành, cung Nhàn Vân náo nhiệt vô cùng.
A Dư đích thân đưa tiểu hoàng tử tới cung Từ Ninh, nhân lúc tiểu hoàng tử ngủ say mới lặng lẽ rời đi.
Nàng sợ hãi, sợ tiểu hoàng tử khóc, trong lòng cảm thấy không nỡ.
Trong cung Nhàn Vân, Lưu Châu đưa mọi người đi thu dọn hành lý.
A Dư để Tống ma ma lại, còn Chu Kỳ và Lưu Châu theo nàng xuất cung.
Khi Chu Tu Dung gặp nàng, liếc nhìn nàng một cái: “Thiếp thân còn đang nghĩ khi nào Ngọc tỷ tỷ mới nhớ tới muội.”
A Dư nói Chu Kỳ đưa đồ vật đã chuẩn bị sẵn cho nàng ấy.
Chu Tu Dung mở ra, bên trong là lá trà nàng yêu thích nhất.
Lông mày khẽ động, nghe thấy âm thanh dịu dàng của Ngọc Tu Nghi:
“Đây là lá trà mới hái ta tới cầu xin hoàng thượng đấy.”
Chu Tu Dung che miệng, tràn ngập ý cười: “Vậy là hối lộ ta rồi.
Ngọc tỷ tỷ rốt cuộc có mục đích gì, nói thẳng ra là được.”
“Được rồi, khi tỷ không ở đây, ta tới ở cung Từ Ninh được chưa?”
Biết nàng ấy đang làm quá, nhưng lời nói chắc nịch.
A Dư vẫn thở đều như cũ, nụ cười trên mặt thêm phần thân mật.
A Dư cố ý đến một chuyến, không phải là vì tín nhiệm Chu Tu Dung.
Mà là trong hậu cung này, ngoại trừ hoàng thượng, nàng chỉ có thể tin tưởng Chu Tu Dung.
Huống chi, hoàng thượng nạp Chu Tu Dung vào trong cung, nói ra được rất nhiều vấn đề.
A Dư không phải kẻ ngốc, thời gian lâu như vậy, nàng cũng có thể đoán ra được ý của hoàng thượng.
Ngày ấy đi Giang Nam, trời trong nắng ấm.
Đám người hoàng hậu đứng ở Chính Dương môn, nhìn nghi thức mấy nghìn người dần dần đi xa.
Mọi người vừa định xoay người hồi cung.
Không biết ai nói thầm một câu: “Cùng là nuôi hoàng tự, quả nhiên công chúa không thể bằng hoàng tử.”
Giọng nói này không quá lớn, nhưng lại truyền đến tai Chu Tu Dung.
Sắc mặt hoàng hậu đột nhiên biến đổi, còn không đợi nàng ta trách cứ, Chu Tu Dung xưa nay mềm mỏng dịu dàng liền lạnh mặt.
Nàng xoay người, nhìn về đám phi tần kia, ngữ khí lạnh băng hỏi:
“Câu vừa rồi là ai nói?”
Bốn phía trở nên yên tĩnh vô cùng, người không rõ thì nhìn nhau còn đám phi tần bên cạnh thì thay đổi sắc mặt, rất nhanh rời xa vài bước.
Vị phi tần vừa nói kia lập tức hiện ra.
Chu Tu Dung nhìn qua, hai mắt nheo lại.
Nàng nhớ rõ phi tần này, là Chu tài tử ở cùng cung với Hứa ngự nữ.
Sắc mặt Chu tài tử biến dạng.
Nàng ta nghĩ rằng mình chỉ lẩm bẩm, ai ngờ lại bị người khác nghe được.
Chu Tu Dung chỉ nhìn thoáng qua liền xoay người đi, cúi mình trước hoàng hậu: “Nương nương, Chu tài tử dị nghị hoàng tự, chửi bới công chúa, càng châm ngòi cho quan hệ của công chúa và tiểu hoàng tử.
Luận theo cung quy, bất luận điều nào cũng đều là trọng tội.”
Từng câu từng chữ nàng thốt ra định danh tội trạng của Chu tài tử.
Chu tài tử sớm sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, tim đập thình thịch quỳ gối trên mặt đất:
“Nương nương, thiếp thân tuyệt đối không có ý này! Cầu xin nương nương minh giám!”
“Trước cung Khôn Hòa, bạt tai 30 cái và đài hình, lấy làm cảnh cáo cho mọi người.”
Đài hình, dùng cành mận có gai hoặc tiểu trúc bản đánh vào mông, chân.
Sau hình phạt, miệng vết thương thon dài giống như không nghiêm trọng nhưng có khả năng chết người, lưu lại vết sẹo khó thể loại bỏ.
Có thể nói, đây là một trong những hình phạt mà nữ tử hậu cung không muốn trải qua nhất.
Hoàng hậu trầm ngâm một lát, nhẹ gật đầu, xem như cho phép lời Chu Tu Dung vừa nói.
Chu tài tử lập tức sụp đổ, nước mắt rơi xuống từng hàng.
Khi nàng ta bị kéo xuống, sắc mặt của các phi tần khác trắng bệch, không một người nào dám cầu tình cho nàng ta.
Càng về sau, có người nhìn vào đáy mắt của Chu Tu Dung mà không khỏi sợ hãi.
Chu Tu Dung thấy nàng ta bị kéo đi rồi liền nói thẳng: “Tiểu công chúa ở trong cung một mình, thiếp thân không yên tâm nên xin phép hồi cung trước.”
Hoàng hậu không cản nàng, cũng nói mọi người đều tản đi.
Cẩn Ngọc đỡ hoàng hậu về cung Khôn Hòa, trên mặt mang theo nghi hoặc khó hiểu: “Hôm nay Chu Tu Dung làm sao vậy?”
Xưa nay Chu Tu Dung vô cùng ôn hòa, rõ ràng phân vị khá cao nhưng rất nhiều phi tần thấp hơn không sợ nàng.
Hôm nay bỗng dưng hành xử như vậy làm kinh hãi rất nhiều người.
Hoàng hậu xoa mái tóc đen, mắt nhìn thẳng:
“Ngươi cho rằng nàng ta đang phạt Chu tài tử ư?”
Cẩn Ngọc sững người, liền nghe thấy hoàng hậu nói tiếp: “Ngọc Tu Nghi hộ giá đi hầu hạ hoàng thượng, Chu Tu Dung lại ở trong cung.
Hai người đều nuôi nấng hoàng tự dưới gối, nhưng ân sủng khác biệt như trời với đất.”
“Ngọc Tu Nghi vừa bước chân rời khỏi cung đã có người dám giở trò đàm tiếu tiểu công chúa, chẳng qua để châm ngòi quan hệ giữa hai bên thôi.”
Bên kia Chu Tu Dung vừa mới về cung, Lặc Nguyệt cũng sinh hờn dỗi: “Chu tài tử dám không đặt chủ tử vào mắt!”
Thần sắc Chu Tu Dung nhàn nhạt, thậm chí dịu dàng bế tiểu công chúa lên.
Nghe vậy, nàng rũ mi mắt, chỉ cười khẽ:
“Bị người ta lợi dụng lại không hề hay biết thôi.”