Bạn đang đọc Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ – Chương 47
Trong điện có chút ồn ào náo nhiệt, đợi đến khi các cung nhân biết rõ nguyên nhân mình bị gọi đến đây, có người thì nhíu mày, có người lại cảm thấy sợ hãi, hoặc không thì cũng căng thẳng.
A Dư nhìn lướt qua bọn họ, trong chốc lát cũng không biết ai đáng ngờ nhất,
Người đã đến đủ, Tống thái y nhìn kỹ bọn họ một lần, sau đó liền chỉ ra một người trong đó.
Hiểu Thanh, là một cũng nữ ngoài điện.
A Dư nhìn thấy hơi lạ mắt, Chu Kỳ đứng bên cạnh nhắc nàng:
“Là Hiểu Thanh, nô tỳ phụ trách quét dọn rừng đào.”
Nô tỳ quét dọn rừng đạo, nói cách khác chính là kiểu không được vào trong điện thì sao có thể lấy được cái khăn tay kia chứ?
Mọi người cũng không biết trong lòng A Dư đang cần gì, Tống thái y chắp tay nói: “các Ấn Nhã rất ít khi mời thái y, vậy nên ngày ấy vi thần nhìn thấy rất rõ, chính vị cung nhân này đã tới Thái Y viện, còn chỉ rõ muốn mời y nữ.”
Hiểu Thanh hoảng hốt quỳ gối trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, cả người nàng ta vì căng thẳng mà run lên.
Đã như vậy, Hoàng hậu cũng không thể tiếp tục ngồi xem cuộc vui, liền lạnh giọng nói:
“Ngày ấy ngươi phụng mệnh ai đến mời y nữ?”
Hiểu Thanh co rúm người quỳ trên mặt đất, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng ta chỉ run rẩy không dám giấu giếm nói:
“Là chủ tử không khỏe, nên nô tỳ mới đi mời y nữ.”
Ánh mắt Hoàng hậu chuyển sang người A Dư, A Dư chỉ nói: “Ta ra lệnh cho người lúc nào?”
Hiểu Thanh lắc đầu: “Không phải chính miệng mỹ nhân nói mà là Chá Vu tỷ tỷ nói ạ!”
Chá Vu là cung nữ nhị đẳng trong điện, gần giống như A Dư khi còn ở cung Du Cảnh, không tính là thân cận nhưng vẫn có tiếng nói hơn Hiểu Thanh.
Đáy lòng nàng ta cảm thấy vô cùng hối hận, sớm biết như vậy thì nhất định nàng ta sẽ không vui vẻ giúp Chá Vu đi mời y nữ, đang yên đang lành nàng ta lại bị liên lụy vào trong chuyện này.
“Ngày ấy nô tỳ còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao sau khi mời y nữ thì nàng ấy hoàn toàn không bước vào chính điện.
Hỏi thì Chá Vu tỷ tỷ nói là chủ tử đã ngủ rồi, nên y nữ mới không đi vào quấy rối chủ tử nữa.”
Nàng ta gấp đến mức sắp khóc, nhìn về phía A Dư nói: “Chủ tử, người nhất định phải tin tưởng nô tỳ.”
Bộ dạng của nàng ta không giống như đang giả vờ, A Dư thu tầm mắt lại, không nói gì mà là nghe Hoàng hậu thẩm vấn Chá Vu: “Lời của nàng ta nói có phải thật hay không?”
Chá Vu quỳ xuống, trên mặt còn mang theo một chút mờ mịt bất an:
“Dạ đúng vậy…!Đúng là nô tỳ sai nàng ấy đi mời y nữ về.
Nhưng đây là do mỹ nhân giao cho nô tỳ, nếu không nô tỳ cũng không dám tự ý làm vậy ạ.”
A Dư nhất thời cười lạnh một tiếng, Chá Vu siết chặt ống tay áo, lại như không hiểu thế nào, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
A Dư chỉ hỏi nàng ta: “Là chính miệng ta ra lệnh cho ngươi à?”
Chá Vu bất an co túm người, hơi chần chờ rồi gật đầu.
Dung tần che miệng cười nhạt: “Bây giờ nhân chứng đã có mặt ở đây, Ngọc mỹ nhân sẽ không còn muốn chối cãi nữa chứ?”
“Nhân chứng trong miệng Dung tần tỷ tỷ là ai thế?” A Dư đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Dung tần: “Là đang chỉ cung nữ vừa nói này sao?”
“Chưa nói đến chuyện ta chưa từng mời y nữ đến.
Nhưng cho dù ta có mời rồi thì sao, sao Dung tần tỷ tỷ có thể chứng minh được y nữ kia là do ta làm hại chứ?”
Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau? A Dư nguyện ý ôm mối họa này là vì muốn nhìn xem ai là nội gián trong cung của nàng, bây giờ đã tìm được rồi thì nàng cũng không muốn làm ầm ĩ nữa.
Dung tần không nói lại nàng, không thể làm gì khác hơn là cứng hỏng nói: “Giảo biện!”
Hoàng hậu có hơi đau đầu liếc nhìn A Dư, nàng và cung nhân của nàng ai cũng cho là mình đúng, ngược lại không biết nên tin ai.
Nhưng theo lời Ngọc mỹ nhân nói, cho dù đúng là y nữ kia thực sự đến các Ấn Nhã thì cũng không nói là chính nàng đã làm hại y nữ đó.
Hoàng hậu trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi hỏi Tống thái ý: “Y nữ kia ngoài đến các Ấn Nhã ra thì còn từng có cung nào đến mời nữa?”
“Chuyện này…” Tống thái y do dự một chút rồi chậm rãi nói: “Chỉ có lầu Ngưng Hoa đến mời nữa thôi ạ.”
“Trần tài nhân có thai, Thái Y viện không dám thờ ơ, luôn chuẩn bị sẵn thái y và y nữ tùy thời đến xem, mà vị y nữ này vốn là người chuyên xem mạch cho Trần tài nhân lúc có thai.”
Trong điện đột nhiên yên lặng, lòng A Dư hơi trầm xuống.
Nàng biết ngay mà, tốn nhiều công phu như vậy chỉ để hãm hại nàng sát hại y nữ có phải quá mức bình thường rồi không.
Giờ thì nàng mới hiểu được mục đích thật sự của người đứng phía sau.
Mặc kệ là chuyện gì, dây dưa đến Hoàng tự một lần cũng không thể khinh thường.
Trần tài nhân không ngờ việc này còn có liên quan đến mình, liền lập tức đứng dậy.
không dám tin nói: “Sao cơ!”
Cung nhân đứng sau lưng nàng ta có chút chần chừ: “Đúng là nô tỳ nhìn y nữ có hơi quen mắt, nhưng trong chốc lát cũng không nhớ ra được.
Nhưng bây giờ lại nhớ lại, y nữ kia đúng là người luôn đi theo phía sau Đoàn thái y.”
Đoàn thái y là người chẩn mạch cho Trần tài nhân.
Cho đến bây giờ, chuyện còn có liên quan đến cả Trần tài nhân nhưng tình tiết vụ án vẫn không có bất kì tiến triển gì.
Lúc này Thượng Y cục mới đứng dậy, bưng khăn tay kia lên, khẽ gật đầu một cái nói:
“Chiếc khăn tay này thật sự là của Thượng Y cục, nhưng loại khăn tay này trong cung có đến vài trăm người có, vậy nên nô tỳ cũng không thể nào nhận ra đây là của ai.”
Chiếc khăn tay này giống với cái châm bạc kia, đều là đồ vật cơ bản nhất của một cung nữ, hoàn toàn không điều tra được gì.
Lời nàng ta vừa dứt, Chá Vu liền không nhịn được mà lên tiếng: “Sao có thể?”
Thấy tầm mắt của mọi người nhìn qua, nàng ta liền co rúm người lại mà cúi thấp đầu, lại tựa như muốn giấu cả người mình đi.
Diễn vụng về như vậy, chỉ sợ như có người không ý đến nàng ta vậy, suýt chút nữa làm cho A Dư bật cười.
Đương nhiên Hoàng hậu cũng không thể làm như không nghe thấy gì, không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Ngươi còn muốn nói cái gì?”
Vẻ mặt Chá Vu bối rối, liếc mắt nhìn A Dư sau đó liều mạng lắc đầu: “Là nô tỳ nhìn nhầm rồi ạ!”
Hoàng hậu còn muốn hỏi lại, nhưng Phong Dục lại hơi mất kiện nhẫn.
Hắn ngồi ở đây một hồi lâu, không phải là vì muốn xem trò cười.
Hắn nhấc mí mắt lên nhìn, lạnh giọng nói:
“Đây là chốn nào mà ngươi dám làm càn như vậy? Lôi xuống.”
Lời hắn vừa dứt, lập tức có cung nhân đến lôi nàng ta đi, Chá Vu sợ bắn lên, lớn tiếng hô: “Nói! Nô tỳ nói! Là…”
“Là chủ tử, nô tỳ từng nhìn thấy trong điện của chủ tử có chiếc khăn tay này, chiếc khăn tay này là do chính tay Chu Kỳ thêu…”
A Dư không nói lời nào.
Cô cô Thượng Y cục liền nhăn mày nói:
“Nô tỳ ở Thượng Y cục gần hai mươi năm, tự thấy chút điểm này vẫn có thể nhìn được.
Chiếc khăn tay này chính là đồ mà năm nay nỗi cung nữ đều được nhận, tuyệt đối không sai.”
Chá Vu im lặng, vẻ mặt không dám tin.
A Dư ung dung khẽ vuốt búi tóc, nếu nàng đã biết chuyện này là nhằm vào nàng thì đương nhiên sẽ không thể không làm gì.
Phong Dục lập tức xua tay, lại bị A Dư vội vàng ngăn lại: “Hoàng thượng hãy khoan!”
Phong Dục hơi dừng, liếc mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhíu mày nhìn về phía cung nữ kia nói:
“Thường ngày ta đối xử với ngươi cũng không quá mức tệ bạc, rốt cuộc là ngươi hạn ta đến mức nào mới có thể khiến ngươi ném tội danh này lên người ta chứ?”
Chá Vu hơi biến sắc, lại cố chấp bày ra bộ dáng nghe không hiểu:
“Sao chủ tử lại nói ra lời này…!Nô tỳ, nô tỳ chỉ nói sự thật mà thôi…”
A Dư nhìn dáng vẻ của nàng ta, liền biết mình không hỏi được rồi.
Nàng mím môi, mở to mắt, uất ức nhìn về phía nam nhân: “Hoàng thượng, ả nô tỳ kia dắp tâm hãm hại thần thiếp, cũng không biết là ai đứng ở đằng sau giật dây, Hoàng thượng nhất định phải làm chủ cho thiếp!”
Phong Dục không nhìn nàng, chỉ bình tĩnh ra lệnh cho Dương Đức:
“Kéo nàng ta đến Thận Hình ty.”
Sắc mặt Chá Vu đột biến, lộ rõ vẻ sợ hãi, nàng ta như trong nháy mắt rung rẩy đứng bật người dậy, nước mắt thi nhay chảy xuống:
“Hoàng thượng tha mạng! Những lời nô tỳ nói đều là thật.”
Mắt thấy mình sắp bị lôi ra khỏi điện, nàng ta đột nhiên lớn tiếng nói: “Là chủ tử ghen ghét Trần tài nhân có thai, muốn mua chuộc Lưu y nữ nhưng không thành, chỉ có thể giết người diệt khẩu! Những lời nô tỳ nói đều là sự thật, cầu xin Hoàng thượng minh xét!”
Trần tài nhất nhất thời xoa xao bụng, cảnh giác nhìn về phía Ngọc mỹ nhân nói:
“Hoàng thượng, chi bằng nghe nàng ta nói thêm một chút, nếu nàng ta còn không nói rõ được thì đến lúc đó phạt nàng ta cũng không muộn!”
Không biết Phong Dục nghĩ gì trong đầu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Động tác kéo Chá Vu ra ngoài nhất thời dừng lại, nàng ta tránh thoát khỏi kìm kẹp, quỳ gối trong đại điện, không ngừng khóc lóc:
“Nô tỳ cũng chỉ vô tình nghe được việc này, cũng chưa nghe được rõ ràng.
Mặc dù không có đủ bằng chứng thế nhưng nếu Hoàng thượng và nương nương lục soát các Ấn Nhã thì nhất định có thể lục soát ra chứng cứ khác!”
Nàng ta như nghĩ đến điều gì, vừa lau nước mắt vừa không ngừng nói: “Đúng rồi…!Trầm cài tóc lúc trước của Lưu y nữ không tìm thấy, nhất định là đã bị chủ tử giấu đi rồi!”
Sắc mặt A Dư lạnh xuống, nhưng nàng cũng không nói chuyện, chỉ là không ngừng uống trà.
Nàng không ngừng cảm thấy vị chua trào lên, hơn nữa sáng nay không ăn gì, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân không có sức lực.
Nàng chịu đựng cảm giác khó chịu khi phải nghe ả nô tỳ này không ngừng lải nhải.
Hoàng hậu sai người đi lục soát cung điện của nàng, nàng cũng không nói một câu.
Nàng chỉ nhìn về phía Chu Kỳ, sắc mặt tái nhợt nói: “Lấy thêm cho ta một chén trà.”
Chu Kỳ vừa động thì đã bị Chá Vu phát hiện: “Không được để cho nàng ta đi! Nhất định là nàng ta đi tiêu hủy chứng cứ!”
A Dư cũng bị làm cho tức giận mà bật cười, lập tức ném chén trà trong tay đến trước mặt Chá Vu:
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Chén trà đột nhiên đập trên mặt đất, rơi xuống sàn, tiếng vỡ thanh thúy truyền đến, sau đó trên mặt Chá Vu đầy những vệt máu.
Nàng ta hoảng sợ cảm nhận được sự ướt át trên mặt mình, muốn kêu thành tiếng nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của chủ từ thì không khỏi câm nín, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng.
Các phi tần khác cũng che miệng, khó chịu nhíu mày.
Lúc này nàng đột nhiên nổi giận, khiến mọi người không kịp trở tay, ngay cả Phong Dục cũng không ngờ nàng lại làm càn như vậy, lông mày hơi nhíu lại.
A Dư cũng không có nhiều tâm tư để ý nhưu vậy, một mùi máu tươi truyền đến, trong nháy mắt sắc mặt nàng liền thay đổi, lại không khống chế được vẻ mặt khó chịu, thân thể khẽ cong, không chịu được nôn khan thành tiếng.
Chu Kỳ hốt hoảng kêu lên: “Chủ tử!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Dư đã trắng bệch không còn chút máu, dùng sức nắm chặt tay ghế, mới miễng cưỡng khiến không vô lực mà ngã xuống đất.
Chu Kỳ khóc lóc đỡ nàng lên, không ngừng gọi nàng.
Trán A Dư chảy mồ hôi ròng ròng, không ngừng nôn khan, không chỉ như vậy, thậm chí nàng còn cảm thấy vừa rồi mình uống quá nhiều trà mà không biết bản thân đã bắt đầu đau rồi.
Nàng không nhịn được mà nhíu mày, mở to đôi mắt chứa đầy hơi nước tìm người, giọng nói nàng nghẹn ngào, đáng thương mà kêu lên: “Hoàng thượng…”
Phong Dục đã sớm xuống bậc thang, nàng vừa mới hô lên câu đầu tiên đã ôm người vào ngực.
Dung tần ở bên cạnh còn nói: “Chắc không phải là sợ nên mới cố ý giả vờ…”
Người trong lòng khó chịu thật hay giả, hắn sẽ tự biết, Phong Dục liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Dung tần lập tức im bặt.
A Dư chỉ cảm thấy cả người đều khó chịu, nào có thời gian mà để ý đến người khác, nàng vùi người vào trong ngực nam nhân, đau đớn cuộn người thành một cục, ngay cả sức để ôm nam nhân cũng không có, nước mắt thi nhau rơi xuống, chỉ biết kêu lên:
“Đau quá…!Hoàng thượng, thiếp…!Đau…”
Ánh mắt Phong Dục tối đến đến kinh người, hắn ôm sát nữ tử vào lòng hỏi: “Nói trẫm nghe, đau chỗ nào?”
“Đau…!Cả người đều đau…”
Lúc này nữ tử vô cùng ấm ức mà khóc lên, nghe được giọng nói mềm nhẹ của nam nhân, A Dư liền cảm thấy cả người vốn đã rất đau, trong nháy mắt lại cảm thấy đau thêm mấy phần, khiến nàng yếu ớt không gượng nổi.
Lúc này mấy người đi lục soát cũng đã quay lại, A Dư đã sớm có chuẩn bị, đương nhiên là bọn họ sẽ không tra được gì.
Chá Vu hoảng sợ lắc đầu: “Không thể nào…!Không thể nào…!Nhất định là mỹ nhẫn đã giấu đi rồi…”
Phong Dục ôm người đứng dậy, đột nhiên giơ chân đá mạnh vào ngực nàng ta.
Chá Vu lập tức ngã ra sau, ho mãnh liệt vài tiếng, cổ họng sộc lên mùi máu tươi, không chỉ như vậy, nàng ta còn nghe thấy giọng nói lạnh lùng như khối băng của Hoàng thượng vang lên:
“Kéo nàng ta vào Thận Hình ty, không được phép để nàng ta chết.”
Trước mắt Chá Vu lập tức tối sầm, trong lòng hoảng loạn, nàng ta nhìn về một phương hướng, nhưng trong tay áo người lọ lại lộ ra vật gì đó, nhất thời khiến nàng ta như quả bóng xì hơi, triệt để nằm co quắp trên mặt đất.
Trên mặt nàng ta còn có vết máu nhìn vô cùng kinh người, nàng ta không ngừng cầu xin tha mạng, nhưng vẫn không tránh được kết quả bị lôi xuống.
Phong Dục bỏ lại những lời này thì liền ôm ngang người A Dư lên, xoay người rời đi.
Mọi người thấy bóng lưng vội vã ôm Ngọc mỹ nhân của Hoàng thượng rời đi, thì đáy lòng đều tràn lên cảm giác khó chịu.
Không biết người nào bỗng nhiên kinh ngạc nhìn rồi nói một câu:
“Hình như, hình như…!Phía sau Ngọc mỹ nhân có…!Máu…”