Đọc truyện Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng – Chương 5: Tối cao chấp pháp giả
Thành Sulfur là một địa phương tốt, đây là điều cả địa hạ thành đều công nhận.
Nếu muốn nói đến cùng thành Sulfur tốt như thế nào, vậy trước tiên phải nói địa hạ thành là một thế giới như thế nào.
Trục xuất chi địa, đó có lẽ là nhận thức chung của tất cả mọi chủng tộc trên mặt đất.
Địa hạ thế giới là khu trống của đại lục Nahri, diện tích của nó khó có thể tính toán, địa hình càng phức tạp đến nỗi không cách nào trắc lượng, nghe nói ở đâu đó còn có thông đạo dẫn đến Abyss.
Nguyên thuỷ nơi đây không có bao nhiêu cư dân, tuy nhiên, theo sự thay đổi của thời đại, nó trở thành nơi những kẻ bị xua đuổi tụ tập lại với nhau.
Ở chỗ này có kẻ bị trục xuất khỏi tộc tinh linh – ám tinh linh, kẻ bị trục xuất khỏi tộc Dwarf – Gray Dwarf, orc thì có đến bốn thành chi tộc bị đuổi đến nơi này, thậm chí cả loài rồng cường đại cũng xua đuổi hai tộc rồng đỏ hung tàn và rồng đen xảo trá đến địa hạ thành.
Bá chủ của mặt đất – nhân loại – đương nhiên không ngoại lệ, tuy rằng trong nhân loại không có phân chia chi tộc, thế nhưng thành phần bị đuổi đến lại là nhiều nhất; ma nữ, dị đoan, tà giáo đồ, vu sư, vong linh pháp sư, nhà cách mạng, kẻ sùng bái ác ma, nhà khoa học… đủ các thể loại.
Địa hạ thế giới hệt như đống rác, của tất cả các chủng tộc.
Thời gian trôi đi, đến hôm nay, số chủng tộc ở địa hạ thành đã phức tạp tới mức không thể nào thống kê, thế nhưng vẫn có một điểm được coi là chân lý tại chỗ này.
Luật rừng.
Cho dù xem tại hỗn loạn trận doanh thì nơi đây cũng là hỗn loạn nhất, các thành chủ công thành đoạt đất, chiến tranh liên miên. Bọn họ đoạt lãnh địa, vây hãm thành, cướp của cải, biến dân thường thành nô lệ. Đương nhiên, các quốc gia trên mặt đất cũng chả khác là bao, thế nhưng dù sao ở tại mí mắt của chúng thần thuộc trật tự trận doanh nên cũng có khắc chế, lấy hoà bình làm chủ. Ở khu vực dưới lòng đất này, chiến tranh, chỉ một cần một ý nghĩ loé lên trong đầu ai đó, liền lập tức nổ ra.
Cũng vì thế, những kẻ có thể sống tại nơi hỗn loạn như vậy, hiển nhiên không phải kẻ yếu.
Theo giới thiệu của trò chơi, địa hạ thế giới mãi đến giai đoạn giữa của mới mở cửa, người chơi phải trên bốn mươi cấp mới được phép lập đội đi vào.
Đại bộ phận thành thị ở địa hạ thành, vì lí do chủng tộc quá hỗn tạp, thường đều do một chủng tộc nắm quyền thống trị tất cả các chủng tộc khác.
Vậy nhưng thành Sulfur có chút khác biệt.
Toà thành toạ ở rìa dãy Sulfur này có lịch sử không dài, tính đi tính lại chỉ có một trăm ba mươi năm, tại trong mắt những chủng tộc có thọ nguyên lâu dài chỉ là ánh sáng vụt qua. Thế nhưng nơi đây lại làm được điều mà những lĩnh chủ khác mấy ngàn năm nay không ai làm được:
Không chiến tranh, không quý tộc, không áp bức.
Nơi này thậm chí còn không có chủng tộc thống trị. Thành chủ Adam Hans tuy từng là một anh hùng cực kì nổi danh, thế nhưng hắn chỉ có thể một thân một mình đảm nhiệm thành chủ, nhân loại tại nơi này là chủng tộc thiểu số, tự nhiên không có cách nào có đủ lực lượng trở thành giai cấp thống trị.
Nhất là khi cái tên thành chủ bị người ta đùa là đầu toàn cơ bắp đó, hoàn toàn không có hứng thú gì với quyền lực và lãnh địa.
Khác với những thành thị khác hơi tí tụ tập số lượng hơn vạn quân đội, thành Sulfur chỉ có mấy trăm bộ đội đội nghi trượng và đội trị an. Lực lượng vũ trang mạnh nhất chính là đội thành quản với nhân số chủ yếu thuộc tộc ám tinh linh, thế nhưng đội thành quản biên chế nhiều nhất cũng không quá 800.
Tại nơi hỗn loạn như địa hạ thế giới, yêu hoà bình liền tương đương với dễ bị bắt nạt, một toà sơn thành nho nhỏ dựa lưng vào dãy núi Sulfur tất nhiên cực kì hấp dẫn ánh mắt của nhiều lĩnh chủ.
Thế nhưng sau mấy trận chiến, những ánh mắt dư thừa đó nhất loạt nhắm tịt.
Nguyên nhân? Nắm tay đủ cứng thôi.
Không có quân đội? Thực tế là không cần.
Aainmetheus, có “mỹ dự” Veron’s disater, con rồng đỏ cấp thượng cổ, một con rồng hung ác từng huỷ diệt mấy quốc gia trên mặt đất, không hiểu sao lại chọn một quáng mạch trong dãy Sulfur làm chỗ ở, nhân tiện nhậm chức thánh thú thủ hộ cho toà thành này.
Adam Hans, một trong những anh hùng nổi danh nhất hiện tại, từng đánh chết vị Vĩnh Dạ vong linh đại đế, cứu lấy thế giới, cho dù đến địa hạ thành cũng từng một mình đánh sập một toà thành của ám tinh linh, nơi đó có đến bốn, năm vạn ám tinh linh, mười mấy vạn người thuộc các chủng tộc khác.
Nghe đồn, Vĩnh Dạ đại đế là vị vong linh quân chủ duy nhất đột phá lên bán thần cấp trong suốt mấy ngàn năm qua, kẻ có thể đánh bại hắn đương nhiên là bán thần cấp, vì thế, Adam cũng là một ứng cử viên mạnh mẽ cho danh hiệu kẻ mạnh nhất hiện tại.
Đại hiền giả Margareth, có vinh dự đầu hàm là “Thiên đường chi tử”, từng cùng Adam đồng thời phong ấn Vĩnh Dạ đại đế, truyền thuyết kể nàng có khả năng một mình triệu hoán một quân đoàn thiên sứ, cơ bản không thể tưởng tượng.
Nghe nói, những kẻ từng dẫn binh đánh thành Sulfur, thậm chí còn chưa nhìn thấy tường thành đã bị một trong ba cự đầu “khuyên lui”…
Cũng nghe nói, chỉ cần ba cự đầu còn tại, thành Sulfur là không thể công phá.
Theo hệ thống đánh giá, ba gia hoả này đều có khuôn là hoàn mĩ siêu cấp Boss, cấp độ cũng có 2-300, đừng nói hiện tại, cho dù ba hay bốn lần big update nữa cũng không phải thứ đám thành chủ mới khoảng cấp 8-90, miễn cưỡng gọi là truyền kì giai kia, có thể đối phó.
Mà dưới sự cường lực che chở đó, lại thêm không có giai cấp thống trị, vì vậy nơi này mới trở thành vùng đất lành hiếm hoi giữa cả địa hạ thành hỗn loạn.
Chỉ có vũ lực không tất nhiên không đủ, đại hiền giả Margareth tự thân đảm nhiệm quan hành chính, điều khiển tất cả sự vụ ngay ngắn rõ ràng, mà ta thì trở thành đại pháp quan Vô Miên giả, tự thân sáng lập nên bộ hiến pháp hoàn thiện nhất đại lục Nahri.
Còn Adam, tên đầu toàn cơ bắp như hắn ngồi im làm vật biểu tượng là đủ rồi.
Lần trước bị thành quản chất vấn, ta không có nói sai, ta thực sự là một viên chức tốt, ta có chức vị công tác là tối cao chấp pháp giả nha.
Tuy ba lần tử vong làm kí ức và tri thức của ta tổn thất không ít, thế nhưng số lượng lưu lại vẫn đủ dày. Dựa vào kinh nghiệm làm quan toà và luật sư ở thế giới trước, tại mảng pháp luật này, ta chính là kẻ dẫn đầu thời đại. Thế là, ta vì thành Sulfur lập nên bản hiến pháp kinh điển của cả địa hạ thành lẫn mặt đất.
Mẫu thuẫn chủng tộc? Ta “Ta có một giấc mơ” của Martin Luther rồi đem khắc tại cửa thành và trung tâm quảng trường, mỗi người khi ra vào thành đều phải xem một lần, đây là bước thứ nhất.
Bước thứ hai, ta đem kì thị chủng tộc liệt vào trọng tội, sau đó mượn xem một hệ liệt chính sách xử lí vẫn đề mâu thuẫn chủng tộc, tiếp theo tìm mấy tên không vừa mắt tiến hành giết gà doạ khỉ.
Thế là, chí ít trên mặt ngoài, cả thành Sulfur trở thành nơi chủng tộc bình đẳng, điều vốn là không thể trên đại lục Nahri.
Mà ta biết, chỉ cần một quy tắc nào đó được thừa nhận ở bề ngoài, sau một thời gian vận hành đủ dài, khi mọi người đã quen với sự tồn tại của nó, khi đó quy tắc ấy sẽ chân chính trở thành quy chuẩn đạo đức và luật pháp.
Làm một vong linh bất tử, ta thừa nhất chính là thời gian và tinh lực, qua nhiều năm công tác, chí ít tại thành Sulfur quy tắc đó đã ăn sâu vào mọi người tiềm ý thức.
Quan hệ hài hoà giữa các tộc quần là nền tảng của sự phồn vinh tại thành Sulfur, mà đi sâu thêm một bước vào nền tảng đó, chính là an ninh.
Tội phạm giết người cướp của tại thành thị khác chỉ cần đền tiền là đủ, không ít quý tộc và phú thương căn bản không đem ngoại tộc xem là người. Nhưng tại nơi này của ta, tại nơi không có quý tộc này, giết người thì phải đền mạng, không có khoan thứ. Thế là dưới sự đe doạ của luật pháp, tình hình an ninh chuyển biến trở nên tốt đẹp rất nhiều.
Đương nhiên, yếu tố bạo lực là điều không thể thiếu. Đảm nhiệm công tác này chính là một đám kì hoa ám tinh linh, một đám vì tín ngưỡng thánh quang mà bị trục xuất ám tinh linh. Dựa vào lượng lớn tài nguyên của ta, các nàng trở thành đội trị an quan được người người tín nhiệm.
Có đôi khi ta cũng hối hận tại sao nuôi đám thành quản trở nên quá mạnh, trang bị quá tốt, khiến nhiệm vụ hàng ngày của ta càng lúc càng khó làm, số lần bị bắt nhốt càng lúc càng cao… Khục, sự tình đem đá nện chân mình này tốt nhất nên bỏ qua, chúng ta tiếp tục kể câu chuyện tâm huyết của kẻ xuyên việt ở địa hạ thành.
Những nơi khác, điều đau đầu nhất chắc là xung đột tín ngưỡng. Nếu là thành thị khác có lẽ rất khó xử lí, bởi lẽ người thống trị thường cũng tín ngưỡng một vị thần nào đó. Nên nhớ, ở đại lục Nahri, thần là có thật. Cũng vì vậy, nếu đã là tín đồ của vị thần nào đó thì làm sao có thể bảo đảm sự công chính, những điều bất công đó tất nhiên sẽ trở thành mồi lửa châm lên các cuộc xung đột.
Còn tại toà thành thị này… Rồng đỏ Aainmetheus tín ngưỡng vàng, Adam Hans nổi tiếng là kẻ vô thần, còn Margareth, nàng tín ngưỡng tri thức cùng… Adam…
Không sai, việc này ai ai cũng biết, chỉ có tên đầu toàn cơ bắp kia không biết, ta cùng tiểu Hồng đều nhìn không nổi nên mới có hai vụ náo loạn hôn lễ kia.
Đương nhiên ta không phủ nhận mình cũng là có chút tư tâm, trừ lượng lớn ác trị, gương mặt sắp khóc ấy của Adam thật sự khiến người rất vui vẻ.
Lại lạc đề, tiếp tục nói đến địa hạ thành đi.
Tín ngưỡng của ba cự đầu đều không bình thường, mà ta, nếu nói đến tín ngưỡng, chắc cũng là tinh thần ‘khiến kẻ phạm pháp bị phạt đích đáng’, ‘để người vô tội nhận được sự bảo vệ của pháp luật’ của thế giới trước. Thế là, ta làm một chuyện không thể tưởng tượng ở thành Sulfur, quy định nơi đây trở thành một nơi có tự do tín ngưỡng.
“Tự do tín ngưỡng là quyền cơ bản của cá nhân, tại phạm vi trong thành, việc truyền đạo là được phép, tuy nhất bất luận cơ cấu tôn giáo nào đều không thể sử dụng vũ lực hoặc đe doạ sử dụng vũ lực, kẻ vi phạm bị trục xuất khỏi thành Sulfur.”
Vì vậy nơi đây có đủ loại tín ngưỡng, tín ngưỡng ác ma, thánh quang, đại địa… cái gì cũng có. Thế nhưng nếu vung cờ hiệu tín ngưỡng để ức hiếp người khác thì chắc chắn bị phạt cực nặng.
Trong khi những thành thị khác ở địa hạ thành động một tí là nội chiến, chính trị tranh đoạt, giáo hội thánh chiến, kẻ mạnh được phép tuỳ ý ức hiếp kẻ yếu. Thành Sulfur của chúng ta lại có đủ các yếu tố: an ninh ổn định, luật pháp kiện toàn, hành chính hiệu suất cao, hoà bình, trật tự… điều này hấp dẫn rất nhiều cư dân cùng thương nhân, khiến nó ngày càng phồn vinh, trở thành địa hạ thiên đường.
Thực ra không phải thành Sulfur tốt thế nào, chỉ là địa hạ thành quá loạn khiến người ta có ảo giác nơi đây quá tốt.
Vì thế, lượng lớn tài nguyên cùng cư dân cuồn cuộn chảy vào chỗ này, khiến thành Sulfur càng lúc càng thịnh vượng.
Thậm chí thánh đường giáo hội cũng kinh ngạc khi biết tình trạng của nơi này, phái ra nhiều mục sư cùng thánh kị sĩ đến lấy ‘kinh’. Có rất nhiều thánh kị sĩ thấy chấn kinh với trạng thái chung sống hoà bình của nhiều chủng tộc ở đây, nguyện trú nơi này, một bên học ‘bảo điển do thánh quang ân tứ’, một bên cảm hoá ‘địa hạ tà ác cư dân’.
Những tên thánh kị sĩ đó là thứ ta ghét nhất, có khi ta thực sự muốn tháo mặt nạ xuống, nói cho bọn chúng biết ‘trật tự bảo điển do thánh quang ân tứ’ đó là do một tên vu yêu tà ác tự tay làm ra, không biết có tên nào bởi thế mà sụp đổ tín ngưỡng hay không.
Mà hiện tại, khi bị bắt giữ, cái vỏ bọc ta muốn tháo ra trước mặt lũ thánh kị sĩ trở thành bình chướng tốt nhất của ta.
Bất cứ người nào cũng không ngờ rằng, vị Vô Miên giả công chính liêm minh, vĩnh viễn chính xác kia lại là tên vu yêu khùng dở bị nước vào đầu Roland Lam.
Lúc trên cương vị viện trưởng pháp viện, bất luận thế nào, ta luôn kiên trì muốn đeo mặt nạ, bởi vì do cái hệ thống vu yêu tà ác không bình thường kia, ta nhất định không thể nào bảo trì uy nghiêm. Trong khi đó, đối với một kẻ tài phán giả chấp chưởng thiên bình, uy nghiêm cùng quyền uy luôn là trọng yếu nhất.
Một hiến pháp không có quyền uy cùng sợ hãi chỉ là đống giấy lộn.
Lúc này, uy nghiêm ta tích luỹ bao năm dẫn đến tác dụng cực lớn. Ta chỉ đứng ở chỗ này, không cần nói một lời, chân của cả đám thành quản đều đang run cầm cập chứ đừng nói đến việc xem xét thật giả.
Ta xoay người, nhìn trung đội trưởng Diana.
“Đại… đại nhân!!”
Không sai, thanh âm run run, quả nhiên đang chột dạ.
Ta là sếp của sếp của sếp của các nàng, điều đó không chỉ đơn giản quan hàm cao hơn. Các nàng là thành viên của đại đội thành quản, mà thành quản là cơ cấu trực thuộc chấp pháp sảnh, chấp pháp sảnh là cơ quan trực thuộc pháp viện, còn ta, Vô Miên giả, chính là tối cao chấp pháp giả kiêm viện trưởng pháp viện.
Trong hiến pháp ta có ghi, thân là hạ cấp chấp pháp cơ quan, đại đội thành quản không có quyền độc lập chấp pháp, các nàng chỉ có thể nghe theo chỉ huy của cấp trên, mà muốn khai triển loại đại hình chấp pháp như ‘nghiêm trị’ tất phải báo cáo lên pháp sảnh, sau đó pháp sảnh ít nhất cũng phải gửi một tờ báo cáo lên pháp viện trước khi hành động.
Thế mà, ta, viện trưởng pháp viện cho đến nay không có thấy tờ báo cáo liên quan nào!
“Hành động vượt quyền hạn?…”
Đương nhiên là hành động vượt quyền hạn, ta hôm qua tạc hỏng bộ tự lệnh thành quản, hôm nay liền bắt đầu ‘nghiêm trị’, làm sao kịp nhận phê chuẩn từ cấp trên, nếu muốn trình báo, trước tiên muốn tại đống đổ nát của bộ tự lệnh chỉnh lý ra một bộ công văn, đây là công trình lớn nha.
Ta chỉ lẩm bẩm một câu, khuôn mặt Diana liền trắng bệch.
“Không quản nói hoa mĩ thế nào, quyền chấp pháp là hành vi bạo lực của công quyền; người chấp pháp là công cụ bạo lực của kẻ thống trị. Một công cụ nếu có suy nghĩ riêng, tuỳ ý làm xằng, đó cũng là lúc công cụ báo hỏng.”
Đây là danh ngôn của ta, cũng là lời cảnh cáo được ghi trong sổ tay mỗi tên thành quản.
Chắc các nàng dự tính đột nhiên tập kích, sau đó lại tu bổ trình tự công việc, nếu là ngày trước chấp pháp sảnh cùng với pháp viện cũng mở một mắt nhắm một mắt, đáng tiếc, các nàng không ngờ lại gặp ta, bị sếp bắt quả tang.
Ta bình tĩnh nhìn các nàng, làn da của ám tinh linh nguyên bản đen ngăm ngăm giờ đã trắng như vong linh.
Chấp pháp vượt quyền, không kể lí do, không kể thành quả, đây là một hành vi cực kì ác liệt. Ngươi hôm nay có thể vượt quyền thực hiện ‘nghiêm trị’, ngày mai ngươi có phải hay không muốn vượt quyền vây công phủ thành chủ?
Án theo hiến pháp, người chấp pháp vượt quyền nhẹ nhất bị xử trục xuất vĩnh viễn.
Những ám tinh linh này lâm vào tuyệt cảnh, nếu là các trưởng quan khác có lẽ còn có thể châm chước, xử lí sau đó có thể nặng có thể nhẹ. Thế nhưng vị Vô Miên giả trước mắt chính là pháp điển hoá thân, người biến luật pháp trở thành một loại lực lượng được trật tự công nhận giống như thánh quang, kẻ từ trước đến nay chưa bao giờ có tiền lệ châm chước hay thả nước.
Đội trưởng đội thành quản Diana mặt đầy đắng chát, hiện tại tất là lúc phải đứng ra.
“’Chẳng lẽ, qua bao nỗ lực, ám tinh linh ‘tà ác’ mãi mới được các thị dân thừa nhận, cứ như thế thành công dã tràng sao? Rời khỏi thành, đi ra bên ngoài, lần nữa gia nhập tàn sát và máu tanh… Ta phải làm gì để giao phó với những chị em đây?”
Thiếu nữ cắn chặt môi đến bật máu, hai mắt lệ ngập tràn, nhớ tới quá khứ chém giết trước đây, nghĩ đến tộc nhân của mình sau khi bị trục xuất khó khăn lắm mới tìm tới ngôi nhà hạnh phúc mới, khuôn mặt tiếu mị của Diana tràn đầy vặn vẹo cùng thống khổ.
“Đại nhân… đây là quyết định của cá nhân ta! Nếu muốn xử phạt, thỉnh chỉ phạt một mình ta!” đội trưởng đội thành quản bỏ xuống tôn nghiêm, quỳ xuống cầu tình.
“Đại tỷ Diana!”
“Không phải lỗi của đại tỷ, chúng ta làm vậy chỉ vì tình trạng trị an của thành Sulfur!”
“Đúng thế, dựa vào đâu xử phạt chúng ta!”
Các thành quản kị sĩ xung quanh vây lấy đội trưởng của các nàng, tâm tình kích động, có biểu hiện phản kháng hoặc bạo động, thế là…
“Pháp chú: Yên lặng!”
Theo lời nói của ta, một loại pháp lực kì ảo khó hiểu sinh ra tác dụng, trong không gian, một thanh pháp chuỳ rơi xuống, cả một mảnh đất đều vì thế mà rung chuyển.
Tuỳ theo sự lan truyền của gợn sóng màu bạc, không chỉ các thanh âm tan biến, sự phẫn nộ dâng trào của chúng nhân cũng hoá thành bọt nước.
Tại thế giới thần kì này, khi loại khái niệm tín ngưỡng như trật tự cùng thánh quang đều có thể trở thành gốc của lực lượng, như vậy, luật pháp cũng hoàn toàn có thể nhận được lực lượng siêu tự nhiên chống đỡ.
Tuy nhiên, lúc cái linh hồn lạc ấn thứ tư xuất hiện khi ta đang thẩm phán, người chấn kinh nhất có lẽ là ta. Điều này minh chứng hiến pháp do ta sáng lập đã được căn nguyên của thế giới thừa nhận, trở thành một bộ phận của căn nguyên trật tự.
Pháp tắc là lực lượng, ngôn ngữ đã tồn tại, quy tắc của thế gian là pháp luật. Chúng ta, những kẻ chưởng khống quy tắc và luật pháp, lời của chúng ta là quy tắc của thế gian.
Đó, là pháp chú thuật.
Nó là sản phẩm kết hợp của pháp lý và ma pháp. Tuy có nguồn gốc từ loại hình chân ngôn thuật của pháp sư và giới luật thần thuật của mục sư, thế nhưng nếu người sử dụng thoả mãn điều kiện sử dụng hà khắc, pháp chú thuật lại có uy lực lớn hơn nhiều.
Hiện tại, ta đang xử án, những thành quản này là bị cáo, hẻm nhỏ này, hiện tại là pháp đình.
Thân là quan toà, ta nói yên lặng, chúng sinh tất phải yên lặng nghe ta nói.
Thiên phú kháng ma của ám tinh linh không có ý nghĩ nào khi đối mặt với pháp chú của ta, khả năng ngôn ngữ của các nàng bị tước đoạt, cả người phảng phất bị ngâm vào nước đá, lạnh từ đầu đến chân, khiến các nàng tỉnh táo lại.
Các nàng nhớ tới, người trước mắt không chỉ là tối cao chấp pháp giả, hắn còn là một vị đại pháp sư thực lực sâu không lường được.
Hắn phát minh ra hệ thống pháp chú thuật, khiến môn ma pháp độc đáo này vang danh thiên hạ, thậm chí khiến các hiền giả và đại chủ giáo trên mặt đất tiến hành tham khảo, học tập, biến pháp viện thành thánh địa nghiên cứu pháp chú bí ảo.
Hắn còn sáng lập ba loại tiến giai nghề nghiệp: công chính kị sĩ, thẩm phán giả, pháp chú sử, đủ để so sánh với các nghề nghiệp thánh quang kị sĩ, hồng y giáo chủ, khổ tu giả của giáo hội.
“Thật đáng sợ….. không thèm nhìn làn da kháng ma của ta.”
“Không thể đoán được đẳng cấp, không cảm giác được sóng ma lực, thế nhưng ít nhất cũng tương đương Thánh vực.”
Tại trong mắt các nàng, kháng mệnh tức là khiêu chiến tất cả công quyền của thành Sulfur, coi như chạy cũng chưa chắc chạy thoát. Trước mặt những ám tinh linh hiện tại là viễn cảnh bị trục xuất khỏi thành.
Tại trong tuyệt cảnh, tất cả cúi thấp đầu, chờ đợi ta thẩm phán.
“Đại nhân, mong ngài vì bao năm nỗ lực của ta, chỉ xử phạt mình ta thôi!”, Diana quỳ xuống, khóc nức nở.
Kị sĩ trưởng quỳ, các kị sĩ bình thường sao còn đứng được, thế là trước mắt một mảnh tất cả quỳ xuống.
Ai u, nhìn cảnh tỷ muội tình thâm này, ta có chút rung động nha.
Trên thực tế, Diana là đại kị sĩ truyền kì giai cấp 81, thực lực tổng hợp còn cao hơn ta, hiện tại run sợ như vậy, ngoại trừ do chột dạ, còn là do mấy thần khí mặc trên người ta.
Bộ pháp bào màu bạc này là ta phụ ma lúc toàn thịnh, vốn chỉ để doạ người, về sau khi làm quan toà thì dùng đến doạ tội phạm, sau khi lĩnh ngộ pháp chú, không hiểu sao một cái pháp bào cấp tinh xảo bỗng biến thành á thần khí.
【Á thần khí: sự uy nghiêm của tư pháp (đã buộc chặt)】
【phòng ngự:10 (giáp bản bằng thép cũng chỉ có 5 điểm phòng ngự, giáp vải mà như thế này quá không bình thường)】
【Đặc hiệu một: Tội nhân tự thẩm: khiến tội nhân chột dạ, áy náy, sợ hãi, tăng cướng tác dụng theo thời gian, tội nhân phạm tội càng nặng, áy náy càng nhiều, hiệu quả càng tốt. Người vô tội miễn dịch hiệu quả.】
【Đặc hiệu hai: thiết diện thẩm phán: người mang có mị lực cố định bằng 100, hiệu quả chống lại phép thuật dạng mị hoặc, dò xét, huyễn thuật +20】
【Đặc hiệu ba: người mặc không đủ thực lực để mở ra】
【Đặc hiệu bốn: người mặc không đủ thực lực để mở ra】
【nguyền rủa: trọng lượng của pháp chuỳ: người mặc thần khí phải có đủ tư cách và thân phận của tư pháp giả cùng chấp pháp giả, thực hiện chức trách một cách công chính. Một khi vi phạm, vì tư lợi mà khinh thường pháp luật, mở miệng nói bừa, pháp bào hoá làm thần hoả bất diệt, huỷ diệt nhục thân và linh hồn người mặc】
【”Hãy cẩn thận khi vận dụng quyền lợi trong tay, pháp chuỳ rơi xuống, quyết định đưa ra không chỉ ảnh hưởng đến hưng suy của cá thể, càng là uy nghiêm và công chính của luật pháp – – tối cao chấp pháp giả Vô Miên giả”】
Tại đại lục Nahri, từ á thần khí trở lên kiểu gì cũng gặp phiền toái như thế khi trang bị., hiệu quả cường đại liền dính một hai nguyền rủa gì đó.
Kiện pháp bào này cũng thế, dù trí lực không thêm, pháp thuật hiệu quả không tăng, chỉ có phụ gia thêm mấy đặc hiệu cực mạnh, thế là dính thêm một cái nguyền rủa.
Cũng phải công nhận hai đặc hiệu giúp ta rất nhiều việc, hung phạm cuồng đến đâu chỉ cần còn một ít lương tri khi đứng trước mặt ta đều biến thành gà con, đặc hiệu hai thì giúp thân phận của ta ẩn giấu đến tận bây giờ.
Còn nguyền rủa? Ta không thèm nhìn! Không được vi phạm pháp điều, không được nói bừa, đối với ta có gì mà không được. Đầu tiên, ta vốn là một tên quang côn, thế thì làm gì có lí do khiến ta vì tư lợi mà khinh nhờn luật pháp. Còn chuyện không được lừa người, ta trước nay đều không nói bừa, ngươi hiểu sang nghĩa khác đâu trách được ta…
Nói cách khác, nguyền rủa đối với ta vô hiệu, đặc hiệu của thần khí lại là thực tại.
Hiện giờ, đám ám tinh linh thánh quang kị sĩ chấp pháp vượt quyền, hổ thẹn trong lòng, sự áy náy tại tác dụng của á thần khí biến thành gông xiềng đè lên các nàng, khiến các nàng muốn thẳng lưng cũng không được.
Theo dự đoán của ta, ta chỉ cần đứng đây liền tạo cho đối phương uy áp không kém uy áp của rồng, thậm chí còn tuỳ theo quá trình thẩm phán từ từ tăng lên, nếu ta bức thêm một chút, làm không tốt có khi nhìn đến thiếu nữ bị doạ đái ra quần.
Nói chung như thế đủ rồi, đến đường cùng chó cũng biết nhảy tường, ta vốn cũng không định đuổi các nàng ra khỏi thành.
Thế là ta xoay người rời đi, nói lại một câu:
“Ta đi ngang qua, không nhìn thấy gì. Ngày mai, đại đội trưởng của các ngươi phải đến bổ sung thủ tục.”
Lời vừa dứt liền có tiếng khóc vui mừng truyền đến, sau đó là tiếng cảm ơn không dứt:
“Đa tạ đại nhân!!”
Khi ta biến mất nơi góc phố, đám ám tinh linh ngã thành hàng dài, có người ôm nhau cùng khóc, chúc mừng cùng vượt qua nguy cơ, ta cũng cười vui vẻ dưới lớp mặt nạ.
“Vô Miên giả đại nhân, mới nhìn rất đáng sợ, thực tế cũng là người tốt nha.”
“Vừa rồi thật đáng sợ! Momo sắp ngạt thởi đến nơi, chị Diana cho Momo dựa tẹo.”
“Nha đầu chết tiệt, đừng sờ loạn, háo sắc như vậy thì đi tìm Lilith Milan đi.”
Ta đứng một bên nghe trộm, sếp cũng có trách nhiệm nghe tiếng lòng của nhân viên nha… chậc, cô bé kia hình như tên Daisy, thật biết nói chuyện. Ta đương nhiên là người tốt. Ừm, tâm tình ta hiện rất tốt, đã vậy xử các nàng nhẹ thêm một chút. Thế nhưng ngay lập tức tâm tình của ta lại tụt xuống.
Bởi vì góc đường bên kia, nữ bộc trung thành Eliza của ta đã sớm chờ ở đó.
“Chủ nhân, ngài đổi nết, cư nhiên tha các nàng?”
“Luật là chết, người là sống, luật mà không có tính dẻo sớm hay muộn sẽ bức người oán thán, các nàng hành động và động cơ vốn dĩ vô tội chỉ là trình tự thủ tục sai luật, trục xuất thì nặng quá. Xem, đại gia ta xử trí thoả đáng không, giơ gậy thật cao, sau đó hạ xuống chầm chậm, đây mới là cách làm của thượng vị giả, ngươi tốt nhất nên học theo một ít.”
“Thật?” vị ác miệng nữ bộc nhếch miệng, không để ý sự đắc ý và mặt mũi của ta chút nào.
“… Một lần đùa chết không vui, ha ha, thu hoạch hôm nay thật phong phú, không chỉ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hàng ngày, cái chuôi của đại đội thành quản cũng vào tay, ha ha, những cô gái trẻ, ngày mai giương mắt lên xem ta xử lí các ngươi, cư nhiên dám cướp lương thực trong miệng a Bảo của ta.”
Ta đương nhiên nhớ được Diana, cái mụ la sát dám cướp cục xương từ trong miệng a Bảo.
Ngày mai, chờ ngươi đến pháp viện, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là cơn giận của sếp, cái gì gọi là quấy rối không bạo lực, cái gì gọi là thảm án văn phòng.
Đem các ngươi đuổi ra khỏi thành? Cả thảy địa hạ thành, ám tinh linh tín ngưỡng thánh quang chỉ có duy nhất đám này, đồ chơi và công cụ hiếm có như vậy làm sao ta dễ dàng buông tha.
Trước mặt ta, Eliza thở dài bó tay.
“Đúng là không thể hi vọng vào lương tâm của ngài.”
“Không, ta là người tốt, có một ngày ta sẽ biến ác trị trở lại thành thiện trị, sau đó nỗ lực làm việc thiện, như thế ta cũng có thể có được thanh danh tốt.”
Từ ý nghĩa nào đó, ta là bị cái hệ thống kia bức đến… Muốn kiếm điểm số tất phải làm chuyện xấu, làm chuyện xấu thì danh cũng thối, hại ta đến lúc đi làm cũng muốn đeo mặt nạ…
Cái này cũng không sao, không thể nhịn được vẫn là do…
“Đều là cái mặt nạ cùng pháp bào đáng chết kia, rõ ràng là bộ thần khí, vậy mà khiến nữ hài nhìn đến ta liền sợ gần chết hoặc suýt đái ra quần, hại ta lớn như thế vẫn không có bạn gái.”
“Không, có vấn đề không phải pháp bào và mặt nạ, có vấn đề là ngài, vu yêu đi kiếm bạn gái?… Chậc, chuyện cười này khiến người ta cười không nổi, à đúng rồi, nghe nói lúc ngài còn là nhân loại đến lúc chết vẫn còn tờ rinh… Tuy hiện thực rất tàn khốc, thế nhưng xin chủ nhân đừng trốn tránh hiện thực.”
“Hừ, ta không kể vì sợ hù doạ ngươi, thực sự lúc đó có người nói muốn gả cho ta.”
“Ai u, tiểu thư nhà ai có tính luyến thi biến thái như vậy?… Không, ta hiểu rồi, khẳng định là bé loli không hiểu sự đời nào đó đúng không, cho viên kẹo liền đồng ý đem mình gả đi. Chậc, vì không được hoan nghênh liền tìm bé gái tới thoả mãn tôn nghiêm của chính mình, thật đáng thương…. Ai nha, vì sao sắc mặt chủ nhân khó coi vậy, chẳng lẽ Eliza đoán đúng?”
“Eliza chết tiệt! Ta… ta cũng muốn làm người tốt nha! Ta cũng muốn có bạn gái nha!”
Thế là, cả thành Sulfur may mắn có dịp được thấy vị tối cao chấp pháp giả của họ vừa khóc vừa chạy…