Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 32: Lisa


Đọc truyện Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng – Chương 32: Lisa

Lúc ra khỏi phủ thành chủ thì đã tối, thế nhưng ta thực sự không muốn trở về trại tạm giam.

Bởi vì bị tình nghi là đầu sỏ của trận náo loạn hôm trước, vu yêu Roland hiện nay vẫn bị tạm thời giam giữ, lúc này chỉ là len lén chạy ra ngoài.

Tuy sắp đặt một cuộc diễu hành khoả thân không vi phạm bất cứ điều khoản pháp luật nào, thế nhưng bị giam giữ quản phạt trong tù để sau này không tái phạm là không thể tránh khỏi.

Để trốn ra, ta triệu hoán một bộ khô lâu, đem toàn bộ trang sức vật phẩm thường ngày khoác lên người nó, lại trút lên một lớp ma lực và trang điểm nó cho giống với một vu yêu đang trong giấc ngủ ngắn, sau đó bản thể trốn ra ngoài.

Nếu là ngày thường, để không bị phát hiện ta phải nhanh chân chạy trở về. Dù sao ám tinh linh rất mẫn cảm với ma lực, trong lúc tuần tra chỉ cần chăm chú một chút sẽ có khả năng rất cao nhìn thấu mánh khoé. Có điều, hôm nay không cần, vì hôm nay các nàng không có thời gian quản tên vu yêu đang ngoan ngoãn ngủ một góc đó.

Nguyên nhân rất đơn giản, giờ các nàng rất bận, cực kì bận.

Sự tình tất cả có thể coi như bắt đầu từ ta, từ cái kế hoạch của tháng phòng chống cơ giới học.

Nếu nhìn về phương diện trị an xã hội của thành Sulfur, lần hành động tháng phòng chống cơ giới học này quả thực là trực tiếp mà hoàn mĩ. Sau khi những tên Gnome và địa tinh toi cơm nhất loạt bị bắt rồi ném vào trong trại tạm giam, số lượng trường hợp phạm tội bị người dân phát hiện và báo cảnh sát giảm hơn 3%, suốt một ngày cũng không phát sinh vụ nổ tung nào.

Vậy nhưng khi các thành quản hớn hở đi ngủ, họ lại phát hiện, cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu…

So một cái phiền toái còn phiền toái, đó là khi một đám phiền toái kết hợp một chỗ. Sau khi bị bắt, một đám đại sư cơ giới học bắt tay đoàn kết, khi cờ hiệu ‘đại hội giao lưu cơ giới học thành Sulfur lần thứ nhất’ được giương lên, coi như là người đi nhiều hiểu rộng như ta hay đám ‘thân sĩ’ bạn bè cũng ngây ngốc.

Các đại sư cơ giới tộc địa tinh cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm những lần tạc nổ và bị tạc nổ, Gnome chúm chụm một chỗ trao đổi các loại tư duy mới và phương pháp mới, thậm chí, do bị lột sạch đồ nghề và cực độ nhàm chán, Gnome và địa tinh bỏ qua hiềm khích, bắt tay nghiên cứu hợp nhất hai loại sản vật cơ giới…

Ban đầu, ta còn rất hào hứng ở một bên châm lửa quạt gió… “Chúng ta có thể tạo ra một cái máy đốn củi to cỡ ngọn núi, một nhát cưa có thể quật đổ cổ thụ chiến tranh của tinh linh! Không thể? Sẽ siêu tải trọng? Hài tử, sao sức tưởng tượng của ngươi lại kém như vậy, nơi đây có không ít đại sư, chỉ cần dùng ống dẫn điện tử và lò xo giảm sức ép của Gnome, siêu tải trọng tuyệt đối không xảy ra, thậm chí còn sẽ không nổ quá nhanh…”

“Chúng ta có thể tạo ra một con rồng máy phun lửa cỡ lớn, sau đó đem sừng trên đầu nó sơn thành màu đỏ, loại này chắc có tốc độ phải nhanh gấp ba.”(*)

“Chúng ta có thể lắp ráp một con thuyền, mũi thuyền là một mũi khoan xoay tròn không ngừng, có thể dùng nó kiến tạo một con đường dưới lòng đất luôn, từ nay về sau không cần tốn phí cầu đường nữa.”

Nhưng rất nhanh sau đó ta phát hiện tình huống không ổn, năng lực hành động của đám gia hoả này quá lớn, khi ta đề cập đến đề mục dung hợp khoa học kĩ thuật và các nghiên cứu mới, bọn hắn vui mừng nhảy tưng tưng, trực tiếp bắt tay vào làm.

“Không có mồi lửa? Gót giày của ta chính là một cái bật lửa, lướt nhẹ trên mặt đất cũng tạo ra hoa lửa.”

“Không có linh kiện, em ta. Silverhook Belha còn là một pháp sư hệ lửa, hoà tan mấy cái song sắt làm linh kiện là chuyện nhỏ.”


Không có hoả dược? Ha ha, ta vừa là đại sư cơ giới học, vừa là đại sư luyện kim học, tới, nhặt cục xà phòng kia cho ta… Không, ta không phải gay, ta chỉ muốn dùng xà phòng của các ngươi và những chất béo động vật của bữa chiều chế tạo hoả dược, xem ta dùng tay không nitrat hoá glycerin! Đây chính là tuyệt kĩ ta học từ đám Tuskar(**) vùng cực bắc, từ lúc học được tuyệt kĩ này, mẹ ta không còn lo lắng động cơ của ta thiếu nhiên liệu.”

“Không có dây dẫn nổ và chất xúc tác? Không lo, chờ ta cởi áo…. Này, ta thật sự không phải gay, ngươi xem, áo của ta đã được ngâm tẩm hoá chất, tuỳ tiện xé một miếng cũng có thể phát nổ (mấy tên địa tinh bên cạnh dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, ý tứ rằng: ‘ngài đúng là tấm gương của tinh thần địa tinh nghiên cứu khoa học, đồ vật như vậy ngươi cũng dám mặc…), mấy cái cúc áo của ta tuỳ theo cách ghép còn có thể tạo thành nhiều loại công cụ cơ bản, cờ lê mỏ lết kìm kẹp gì đều có hết, muốn sao? Không bán, đây là quà sinh nhật của tên vu yêu thông minh kia đưa cho ta, là tượng trưng cho tình hữu nghị trân quý của chúng ta!… Chí ít phải 30000 đồng vàng mới bán!”

Goldentooth Belha sờ sờ cái cằm xanh không lông của mình rồi nhe răng khẽ cười với ta, sau đó còn giương ngón tay cái tỏ vẻ đắc ý.

Nhìn anh em nhà Belha nhờ vào những kĩ thuật được cho là xuất sắc mà ẩn ước được chúng nhân tôn sùng làm lãnh tụ, lại nhìn bọn họ khí thế ngất trời nung chảy song sắt chế tạo linh kiện, cầm xà phòng chế luyện thuốc nổ, ta ảo não đến mức ruột gan xanh lét, ân, nếu như ta còn có nội tạng.

“… Ta thề, chờ ta đi ra, ta nhất định phải tìm lý do đem bọn họ ném vào ngục giam. Tội? Nếu không ngoài ý muốn, cứ để bọn họ tiếp tục làm càn, tội sẽ có.”

Vì trại giam do thuế của nhân dân kiến tạo không bị nổ sụp, càng trọng yếu là ta không muốn bị nổ bay lên trời, thế là, ta không chút do dự kêu gào chi viện….

“Eliza, nhanh, đi đến tổng bộ thành quản báo án, nói đám địa tinh trong trại tạm giam đang cố chế tạo loại tạc đạn có thể thổi bay thành thị!”

Được rồi, việc còn lại rất đơn giản, các thành quản cùng các thủ vệ trại giam chạy tới, dễ dàng trấn áp lũ đại sư cơ giới học vô pháp vô thiên này….

Thế nhưng tất cả mới chỉ bắt đầu… Ngọn lửa chân lý một khi được thắp sáng thì sẽ không bao giờ bị dập tắt – – đại sư cơ giới học, Goldentooth Belha.

Sự hợp tác của họ chuyển từ trên mặt đất xuống dưới lòng đất, việc trao đổi bản vẽ cơ khí được tiến hành như thể đang làm tình báo, thậm chí, một ánh mắt cũng có thể truyền đạt đủ loại tin tức…

Đặc biệt, lý tưởng của đại hội giao lưu không biết vì sao truyền ra ngoài được, sau đó, không ngừng có các đại sư cơ giới học ở bên ngoài ‘chủ động phạm tội’, chui vào chỗ này gia nhập ‘thịnh hội’, còn mang theo rất nhiều linh kiện làm ‘nhập hội phí’.

Kết quả, khi người trông giữ xoay người lại, bọn họ bắt đầu đinh đinh đang đang làm việc, khi con mắt của người trông giữ dán lên người họ, bọn họ lại ngẩng đầu thổi sáo giả vờ vô tội.

Bó tay, các thành quản chỉ có thể triệu tập nhân thủ canh gác nghiêm ngặt, vì vậy việc trông coi các tù phạm khác lỏng lẻo hơn nhiều, ta cũng có cơ hội chuồn ra đi thăm Annie…

Khục, kết thúc đoạn hồi ức, hiện nay trại tạm giam đã trở thành một cái miệng núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể náo lật trời, ân, lật trời theo đúng nghĩa đen, mà có lẽ nên dùng từ nổ lật trời thì thích hợp hơn.

Quân tử không đứng cạnh bờ tường nghiêng, huống hồ, ta từ trước đến nay vẫn tự cho rằng mình là một quân tử tuân thủ đạo đức, tất nhiên sẽ không chủ động đi hưởng thụ hương vị nổ tung.

“Đã như vậy, trước khi bọn họ chơi hỏng, đi chỗ nào đó tránh một chút, ân, đi thăm tiểu Hồng đi.”

Khiến ta ngoài ý muốn là khi liên hệ ta mới từ miệng của thủ hạ nàng biết được rằng nàng không có nhà.


“Khà, lần vừa rồi là lần thua oan ức nhất từ lúc mở mắt đến giờ, hiện tại khẳng định đang tức đến phát cuồng, nếu không tìm người đi đánh nhau thì cũng chỉ có thể đang ở một chỗ…”

Quả nhiên, lúc ta tìm đến quán rượu hoa hồng đỏ lửa lớn nhất khu trung tâm, vươn tay gõ cửa gian phòng chúng ta thường ngồi, bên trong đó liền truyền ra một giọng nói quen thuộc:

“Roland, đến, bồi ta uống rượu!”

“Làm sao thế, một mình biến hình đến đây uống rượu giải sầu. Rượu không tốt cho vết thương đâu!”

Tiểu Hồng thực ra vẫn đang trong độ tuổi phản nghịch của loài rồng, tính cách cũng không khác nữ tính loài người ở độ tuổi này là mấy, mỗi khi buồn bực thì sẽ đi uống rượu hoặc tìm người đánh nhau, hiện tại không có người nào thích hợp để đánh nhau, tự nhiên chỉ có thể ngồi một mình uống rượu.

“Hừ, câu đó chỉ áp dụng với nhân loại yếu ớt, đối với ta, rượu là thuốc giảm đau, đi ngủ cũng thoải mái hơn một chút.”

Vén rèm bước vào, một cô gái tóc đen xinh đẹp đang ôm thùng rót rượu, lại còn là loại rượu cực mạnh của Drawf.

Mái tóc đen dài, mềm như tơ, hàng lông mày như ánh trăng đầu tháng tô điểm sự thanh tú của nàng, bộ áo da bó sát khiến vóc người tuyệt đẹp được tôn lên, cánh tay thon dài, trắng nõn như tuyết, đầu ngón tay xanh miết mang một chút huyết sắc. Chỉ nhìn bề ngoài, người ta rất dễ tưởng lầm nàng là một khuê nữ nhà giàu yếu ớt.

Thế nhưng chỉ cần nàng mở mắt, không có ai còn coi nàng là một nữ tử nhu nhược, dã tính trong đôi mắt của một kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thực vật sẽ khiến kẻ yếu đuối cảm giác như bị uy hiếp tính mạng, nguy nan trong sớm tối.

Sao vậy, thất vọng? Cho rằng một em gái loài rồng đỏ khi biến thành hình người phải là một loli đáng yêu mặc áo đỏ? Quá ngây thơ, rồng biến thành người thích biến thành bé gái? Đây là thành kiến của mấy tên otaku ham mê tiểu thuyết kị sĩ.

Vì sao? Đang ở nơi hoang vắng, ngươi đột nhiên thấy một bé gái từ trên trời rơi xuống với chỉ số sức mạnh cao không hợp thói thường; dưới chân toàn bùn đất nhão nhoét mà nàng lại mặc một thân quần áo hoa lệ không chút bụi bặm!? Đến thằng ngu cũng biết có vấn đề.

Khục, năm đó vị tiểu muội này quả thực xem nhiều tiểu thuyết quá độ, tính toán dùng bề ngoài như vậy tiến vào đoàn mạo hiểm của chúng ta, định tạo nên một đoạn hành trình mạo hiểm cấp sử thi, đáng tiếc, vừa mới bắt đầu chúng ta đã nhìn thấu.

Chỉ có điều nếu bỗng dưng có thêm một tay chân cứng ngắc kiêm vật cát tường, chúng ta hơi đâu phải nói toạc ra làm gì?! Ngược lại, chúng ta hai tay hai chân đồng ý, nhiệt tình hoan nghênh ‘bé gái cuồng chiến sĩ kiêm hoả pháp sư cấp truyền kì’ mới tới…

Sau cùng, vì một lần ngoài ý lộ diện mục thật, lại thấy chúng ta chả chút kinh ngạc nên tiểu Hồng mới truy hỏi nguỵ trang của mình có vấn đề ở chỗ nào. Sau đó mấy câu trả lời đó ấy trở thành sự sỉ nhục cả đời và một trang hắc lịch sử siêu cấp của nàng.

“Lực lượng tăng trưởng cần tích luỹ của thời gian, một truyền kì với bề ngoài mười tuổi, bài trừ vài khả năng, đáp án có tỉ lệ chính xác nhất là một chủng tộc mạnh mẽ nào đó biến hoá thành. Mà có khả năng làm như vậy nhất, chỉ có rồng.” đây là lời giải thích của Margareth mặt lạnh, nàng năm đó còn là một pháp sư nhân loại miệng cứng lòng mềm cho nên câu trả lời của nàng rất chiếu cố mặt mũi của tiểu Hồng.

“Trang bị và vũ khí, bộ váy tơ nhện ngươi mặc trên người bán đi chắc đủ tiền mua cả toà thành…”, là một thánh kị sĩ, ta phải lộ ra ngoài vẻ phong độ và hiền hoà, tại tình huống như vậy hẳn nên cố kị một chút lòng tự trọng của đối phương, sau cùng, ta vắt hết chất xám lục ra một sơ hở không rõ ràng lắm, mỉm cười nói ra.


“Tiểu Hồng ngu ngốc, lần đầu tiên gặp, ngươi ăn sạch lương thực một tuần của chúng ta, hại chúng ta phải đi săn bổ sung. Ngươi thấy nhân loại có sức ăn khủng khiếp vậy sao? Hừ, hại ta phải nhịn đói một buổi tối.” đạo tặc ngây thơ Lisa đối với việc đói bụng ngày đó vẫn canh cánh không thôi.

“Ha ha, các ngươi, một lũ ngu… ngu đếch chịu được, muộn như vậy mới biết sao? Lần đầu tiên liếc thấy ta đã biết rồi, chẳng phái khi ấy tiểu Hồng đang xem sách còn gì, cái cuốn tiểu thuyết kị sĩ Vì sao đưa long công chúa đến ấy chẳng phải kể chuyện một vị công chúa loài rồng biến thành bé gái đi du lịch nhân gian rồi yêu đương linh tinh sao? Một sơ hở rõ ràng như vậy thế mà không ai nhìn ra, các ngươi luôn bảo ta là thằng ngu, ta thấy các ngươi mới là ngu…. á a a a!!”

Đây là câu trả lời của thằng đần Adam, sau đó, chúng ta tốn rất nhiều thời gian mới tìm thấy tên dũng giả nằm thoi thóp cách đấy mấy cây số, may mà hắn là một khiên thịt xuất sắc, cũng may tiểu Hồng nể tình quãng thời gian đồng đội, nếu không thật sự hắn rất khó sống sót dưới cú đấm vừa rồi.

Đến lúc này, bé gái đáng yêu mặc váy đỏ biến mất, thay vào đó là một ‘long tỷ tỷ’ bản thành thục, hình dạng này quả thực mới hợp với tính cách của nàng nhất, bởi thế, dù nàng có thể cải biến năm tuổi và chủng tộc khi biến thân, thế nhưng bao năm qua nàng vẫn giữ nguyên mô dạng này.

Còn việc rồng đỏ biến thân mặc váy hồng thực ra là thật, rồng màu nào thì khi biến thân cũng thường thích mặc y phục màu tương tự, tiểu Hồng cũng rất thích màu đỏ, tuy nhiên lại có một vấn đề…

Tên Adam cũng toàn thân đỏ rực, hắn còn chạy lung tung khắp nơi gây chuyện ngu ngốc, nếu cũng mặc y phục có màu giống hắn thì chẳng phải sẽ bị coi là đồng loại của hắn sao? Ai lại muốn bị coi là đồng loại của một tên ngu như con bò?

Đó là nguyên văn lời tiểu Hồng lúc trước, không phải lời ta biên ra do kì thị thằng ngu nào đó….

“Lầm rầm cái gì thế, đến nướng thịt cho ta nào, trong đội của chúng ta, ngươi là tên nướng thịt ngon nhất, đến, đến, để ta xem tay nghề của ngươi đã thụt lùi hay chưa!”

“Ngươi còn nhớ rõ nha.”

Tại ngoài sáng, người duy nhất biết ta chính là tên thánh kị sĩ đội trưởng Rola năm xưa chỉ có nàng, rồng đỏ Aainmetheus.

Cách nhìn một người của loài rồng khác hoàn toàn với phàm nhân, đôi mắt của rồng có thể xuyên thấu qua bề ngoài, trực tiếp nhìn đến linh hồn, do đó ngay từ đầu ta đã không giấu được nàng.

Có điều, quan hệ của chúng ta dùng từ đông bạn không phù hợp lắm, dùng từ đồng phạm mới diễn tả được sơ sơ… có vài việc, trong lòng hiểu rõ nhưng giả ngốc không nói còn hơn nói toạc ra khiến mọi người khó xử.

Ta đi đến, vừa nướng thịt vừa rắc lên trên một loại hương liệu bí chế (chủ yếu là hỗn hợp muối và bột ớt, nó đồng thời còn là tài liệu của pháp thuật loại sương khói), ta còn chưa kịp rải dầu lên, tiểu Hồng đã đoạt hết, nhai hai cái rồi nuốt chửng, ăn vui đến quên trời quên đất.

“Lần này chúng ta hại ngươi phải chịu uỷ khuất, ta sẽ giúp ngươi đòi lại mặt mũi.”

Vừa rồi tiểu Hồng quả thực thua rất oan, nếu không phải che chở cho Adam với Margareth, đừng nói đánh thua, nàng thậm chí đừng hòng chịu chút thương tổn nào.

Các ngươi cho là ta mạnh miệng? Các ngươi biết phiền toái lớn nhất khi đối phó rồng là gì không? Năng lực giáp lá cà mạnh mẽ? Thiên phú ma pháp xuất sắc? Không, đều không phải, thứ khiến rồng trở nên khó đối phó nhất là bọn họ có cánh! Họ biết bay!

Từ khi sinh ra, rồng đã là đứa con cưng của bầu trời, kĩ xảo bay lượn của loài rồng cực kì xuất sắc. Khi còn bé, rồng có thể dùng ma pháp để lơ lửng, lúc trưởng thành, rồng có thể dựa vào hai cánh tuỳ ý chao liệng, còn đối với một con rồng cấp thượng cổ như tiểu Hồng, bay cũng đã trở thành một loại bản năng như hít thở vậy, nàng thậm chí có thể khiêu chiến quy tắc của trọng lực, khép cánh mà vẫn phi hành tuỳ ý.

Thủ đoạn quen thuộc khi đối địch của tộc rồng là đột ngột rơi xuống từ tầng mây, phun long tức trước khi đối phương kịp phản ứng, sau đó trước khi đối phương phản kích lại trở về tầng mây.

Loại chiến thuật này nghe có vẻ rất vô liêm sỉ nhưng cực kì hiệu quả. Ngươi muốn giết rồng, trước đem nó trói lại mặt đất đã! Bởi thế, dù là đế quốc khổng lồ cũng không muốn trêu chọc rồng, ai cũng không mong muốn kinh đô của mình ngày cháy hai lần, đã vậy còn không làm cách nào tìm được hung thủ.

Tính cơ động cao mới là điểm mạnh lớn nhất của rồng, 90% trường hợp rồng bị giết đều tại trong sào huyệt của mình hoặc bị rơi vào bẫy, một con rồng lang thang ở hoang dã gần như vô địch, không đánh được cũng thoát được, sau đó lại còn có thể tập kích báo thù, khiến người ta cực kì đau đầu.


Tiểu Hồng trọng thương vì bị Margareth và Adam liên luỵ, vì bảo vệ họ nàng không thể không đứng im một chỗ mà trở thành bia ngắm. Việc ấy khiến kẻ tâm cao khí ngạo như nàng cực kì uỷ khuất và khó chịu.

Nghe ta nói muốn tìm mặt mũi về cho mình, tiểu Hồng ngưng một giây, sau đó tiếp tục nhấc cái thùng gỗ bên cạnh rót rượu cho mình.

“Khục khục!”

Do uống quá gấp, con rồng ngốc nào đó lại không cẩn thận bị sặc, ta vội vàng tới vỗ vỗ lưng giúp nàng bớt nghẹn.

“…Không cần thiết, mặt mũi của ta thì ta sẽ tự tìm, Morel ta tự đánh, ngươi không cần nhúng tay.”

Ta thở dài, biết rõ nàng sẽ cho ta câu trả lời như vậy, chẳng qua, tiểu Hồng đúng là có thực lực hơi mạnh hơn Morel, nếu không ả long hậu kia đã sớm tới cửa thanh lý môn hộ.

“Chúng ta báo thù cùng một lúc, thế nào, lần này ta cũng tổn thất không nhỏ.”

Đúng như mong đợi, nghe kế hoạch xuất hành và làm loạn của ta, một người sợ thiên hạ không loạn lại đang muốn tìm chỗ phát tiết như tiểu Hồng lập tức đồng ý.

Chỉ có điều, sau khi đồng ý, nàng nhìn vào ta với vẻ cân nhắc:

“Lisa gần đây có khoẻ không?”

“…Ngươi hỏi ai? Nga, Eliza chứ gì? Vẫn độc mồm độc miệng lại âm hiểm như cũ, học ai không học đi học Margareth, càng lúc càng không đáng yêu, hai ngày trước nàng hại ta bị bắt vào trại tạm giam. Năm đó đem nàng nhặt về thật là một cái sai lầm.”

“Đừng giả ngu, ngươi biết ta nhìn người là nhìn trực tiếp linh hồn. Eliza là Lisa, thành viên đội mạo hiểm của chúng ta, tên đạo tặc muốn trở thành phú hào thân gia ngàn vạn, người mà tên Adam dốt hết thuốc chữa đó thầm mến nửa đời – Lisa Grant. Ha ha, Eliza, Lisa, chỉ đổi một chút, thêm cái tiền tố E đằng trước để nhấn mạnh, chơi chữ đơn giản như vậy mà Adam không nhìn ra, thảo nào suốt ngày bị chửi ngu.

“…Khi nào thì ngươi biết?”

“Từ lúc ngươi mang đứa bé nửa ác ma đó về, tức là từ khi bắt đầu. Hừ, ngươi cũng không hơn ta là bao, nguỵ trang quá kém tắm. Chẳng qua phải công nhận ngươi giỏi thật, một người chết rồi như Lisa cũng có thể tìm về, rõ ràng linh hồn đều đã quy về căn nguyên… chờ, chờ chút, nửa ác ma, đừng nói ngươi đến Minh hà tìm nhé?”

“Đúng vậy, Lisa đã chết, Eliza bây giờ là một sinh mạng mới, một linh hồn mới. Có thể nói, Eliza là Lisa, lại cũng không phải là Lisa.”

Nhìn vào khuôn mặt đầy hứng thú của tiểu Hồng, ta biết phiền toái đã đến, xem ra có chút sự tình năm xưa đã đến lúc nói ra…

(*) câu này ta không rõ tác giả viết gì lắm nên dịch bừa! Tự nhiên sơn đỏ rồi tốc độ nhanh gấp ba, hình như nhắc đến gì đó trong anime hay manga thì phải, đoán thế.

(**) Tuskar: người hải cẩu/ chi tiết có thể xem google với hậu tố warcraft hoặc hình ảnh của tướng tuskar dota 1, tuskar dota 2 vì tránh bản quyền đổi quá nhiều, không cần xem.

(*) chế ‘vì sao đưa anh đến’ – phim Hàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.