Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 26: Bi ai của thánh kị sĩ


Đọc truyện Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng – Chương 26: Bi ai của thánh kị sĩ

“Mười năm trước, khi còn ở học viện chiến sĩ cấp thấp, lúc ấy ta còn là một thằng nhóc chăm chỉ nỗ lực, còn là niềm kiêu ngạo của cha mẹ và thầy cô, là điển hình của ‘con nhà người ta’ trong miệng hàng xóm láng giềng.”

“Mới mười tuổi, ta đã nắm giữ hơn mười chiến kĩ cơ sở, thành công tiến vào hắc thiết giai, được tôn vinh là sự kiêu hãnh của học viện, là anh hùng trong tương lai. Ta luôn luôn đi tản bộ trong ánh mắt ngưỡng mộ của các học muội đáng yêu, sau đó ‘không cẩn thận’ triển lộ tài năng…”

“’Thiên tài của ban B? Hắn à, giờ mới nắm giữ liên tục phản kích! Nỗ lực thêm mười năm chắc có lẽ đuổi kịp một nửa trình độ của ta hiện tại.’, ta thường thuận miệng bình luận những tên bổn đản không có thiên phú khác, sau đó hưởng thụ ánh mắt mong mỏi và tán dương của các học muội đang vây quanh, ta cho rằng khoảng thời gian tốt đẹp đó sẽ kéo dài mãi mãi, đến tận khi ta lớn lên, trở thành đại anh hùng, cưới vợ bạch phú mĩ(*), nghênh đón nhân sinh đỉnh phong… cho đến một ngày…”

“’Thiên phú thần thuật? Thông tri đặc tuyển từ học viện thánh quang? Trở thành một thánh kị sĩ quang vinh? Ta đi, ta đi!’”

Ta của thời đó sớm đã thích hình tượng thánh kị sĩ lúc nào cũng sáng loè loè ánh kim, khi nhận được thông báo đặc tuyển, ta hớn hở như điên, lại không thấy được thần sắc bất an của cha mẹ.

“Thánh kị sĩ quang vinh? Trên thực tế, đó là bắt đầu của một cơn ác mộng…”

“Tốt nghiệp tương đương với thất nghiệp? Sao có chuyện đó, ta chính là thiên tài mười năm mới gặp của học viện! Xem ta sử dụng thánh quang, xem ta xung phong vinh diệu!!!”

“Xin lỗi, chúng ta đều là những thánh chức giả thành kính, cần thiết những nhân tài biết truyền giáo giảng đạo chứ không phải những hung đồ chỉ biết đánh đánh giết giết, bộ môn của chúng ta có biên chế là mười hai người, giờ đã vượt biên chế thu tận hai mươi bốn người, ai ai cũng tốt nghiệp từ học viện thánh kị sĩ mà ra, trên lý còn là tiền bối của người, vì sao phải nhường chỗ của mình cho ngươi?”

“Ta… ta đi làm kẻ mạo hiểm tự do chắc cũng được đi!”

“Xin lỗi, làm một thánh chức giả nhận được thánh ân, ngươi có nghĩa vụ lao động hồi báo sự bồi dưỡng của giáo hội đối với ngươi, thánh đường thứ bảy đang thiếu một người tình nguyện chuyển tẩy rửa tế đàn và nhà vệ sinh… Có điều, người tình nguyện là không có tiền lương, nhưng không sao, giáo hội sẽ không quên hồi báo sự nỗ lực của ngươi. Yên tâm đi, ba năm qua nhanh thôi.”

Ta giờ vẫn nhớ tới ánh mắt lão mục sư đó nhìn ta như thể đang nói: “Tiểu tử, mới tới sao? Lão phu lăn lộn hai mươi năm, tóc cũng bạc trắng mới có chân chính thức. Tựu ngươi, một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng là gì, ở đó mà mơ đi.”

“Giờ…. giờ ta đi làm kẻ mạo hiểm tự do, cuối cùng cũng được chứ!?!”

Đương nhiên có thể, thế nhưng ta không ngờ, cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc.

Ba năm sau, ta cuối cùng cũng trở thành kẻ mạo hiểm tự do.

Còn vì sao mất ba năm, bởi vì nếu ngươi có gan để thánh đường đuổi giết, ba năm kia ngươi không phục vụ theo nghĩa vụ cũng được…

Nhìn những học đệ học muội tại học viện chiến sĩ khi xưa giờ đây đã thành những tay già đời và các trung kiên của đội mạo hiểm, ta cảm thán đôi chút nhưng cũng không tức giận chút nào, ta có tự tin, dựa vào thực lực bạch ngân giai của ta, rất nhanh, ta sẽ lần nữa trở thành minh tinh trong mắt mọi người…

Mơ tưởng ngon lắm, hiện thực lại rất tàn khốc đánh ta một gậy.

“Không nhận? Vì sao, ta là thánh kị sĩ bạch ngân giai, ta nguyện ý trở thành một đội viên của một quần toàn thanh đồng giai như các ngươi, đáng ra các ngươi phải vui đến hỏng rồi chứ? Chẳng lẽ…chẳng lẽ bởi vì ta là thánh kị sĩ?”

Tên đạo tặc đối diện gật đầu.


“Thánh kị sĩ nói nhảm nhiều, giới luật nhiều, ngươi có thể chịu làm đội hữu với vong linh hay nửa ác ma không, ngươi có thể giao tiếp với các tổ chức xám sao, ngươi có thể câm miệng lúc phân chia chiến lợi phẩm sao? Những kẻ mạo hiểm như chúng ta nhiều lúc sẽ phải tiếp những nhiệm vụ bẩn thỉu, ngươi sẽ ngoan ngoãn làm mà không nói nhảm sao?”

Đương nhiên không! Giáo nghĩa thánh đường đã quy định, những vật bị mất phải quy về nguyên chủ, nếu không tìm được cũng phải đem đi quyên, làm sao có thể đem chiến lợi phẩm cho vào túi riêng, còn vong linh và ác ma, chúng là một đám hỗn độn tà ác! Ta cùng các ngươi thế bất lưỡng lập!

Được rồi… không cùng ý tưởng thì không thể đi cùng đường, các ngươi không nhận ta, vậy thì ta tự tổ đội…

Tổ đội vẫn tính thuận lợi, trong công hội mạo hiểm và quán rượu ngồi đầy thánh kị sĩ và mục sư không tìm được tổ chức, không lâu sau, tiểu đội ‘Ánh sáng đại địa’ của chúng ta ra đời, thuận lợi bước lên lữ trình.

Nhưng…

“Không được thu thù lao là sao? Nếu như vậy chẳng lẽ chịu chết đói.”

“Lúc ngươi đi mạo hiểm chẳng lẽ thầy dạy không dạy ngươi? Chúng ta là các kị sĩ phục vụ thánh quang và nhân dân, kẻ mạo hiểm thánh chức giả chỉ có thể mang tính chất là đi du lịch tích luỹ kinh nghiệm, trợ giúp nhân dân khỏi cơn khốn nhiễu là nghĩa vụ của chúng ta, làm sao có thể thu lấy thù lao?”

“Không thể kiếm tiền thì ta đi mạo hiểm làm cái lông, định chết đói cả lũ à?”

Vị tiền bối kia cười thần bí, hắn quả thực có biện pháp, đây cũng là biện pháp cũ của các thánh kị sĩ đi mạo hiểm để tránh chết đói.

Hoá ra, chúng ta tuy không thể nhận thù lao, thế nhưng có thể nhận quyên hiến. Khi đem quyên hiến cho thánh đường, chúng ta có thể lưu một phần ba làm hồi báo của mình, nhưng…

“Nếu đã là quyên hiến, tự nhiên không thể ngại nhiều ngại ít, cơ mà diệt sạch cả một quần Orge mới cho một miếng tiền đồng, chỉ đủ mua hai cái bánh mì đen, còn chả đủ tiền thuốc. Đúng rồi, trước còn phải nộp hai phần ba cho giáo hội…”

“Như thế còn tốt, ngươi còn chưa gặp mấy cái uỷ thác của bọn địa tinh, đó mới thực sự là đòi mạng!”

“Ân?”

“Quyên hiến đã không ngại nhiều ít, tất nhiên càng không kể người ta quyên hiến cái gì… nếu như gặp một tên địa tinh hẹp hòi, không quyên là chuyện tốt, có khi hắn còn quyên cho ngươi một khối đá nửa tấn, khiến ngươi phải đập làm ba đem hai khối cho nhà thời… Làm tiền bối, ta nhắc ngươi, nếu ngươi thấy những địa tinh đó quyên mấy đồ gia dụng cơ giới có vẻ không tồi, tốt nhất thì dù có phản lại giáo nghĩa cũng phải ném thật nhanh, mấy thứ đó đều là mấy thứ bọn hắn biết có thể nổ, dùng ngươi làm thí nghiệm, thậm chí dứt khoát là tạc đạn, vẫn dùng ngươi làm thí nghiệm.”

“Đúng rồi, còn cẩn thận Murlock(**). Lần trước ta giúp Murlock thanh lý đường bờ biển, đám đó liền cúng một đống cá bùn, mẹ kiếp, trời thì nóng, mới đi được nửa đường cá bắt đầu ôi, cái mùi đó cách mười dặm cũng ngửi thấy… hại ta phải ngồi dưới thác ba ngày, ta giờ vẫn nhớ ánh mắt của vị muội muội mục sư nhìn ta khi ta cầm cá tới, ánh mắt đó như thể nhìn thấy một thứ cực kì bẩn thỉu vậy.”

Một mục sư đồng bạn bổ sung, nghe có vẻ giống câu chuyện cười nhưng ta lại sắp khóc đến nơi…

“Còn lũ người dê, quả là một đám lừa đảo, biết chúng quyên cái gì không? Lông cừu, lại còn đếm từng sợi một!! Ngươi thử tưởng tượng cảm giác khi nắm một nắm lông cừu, đi được vài bước lại phải đếm một lần, miến cho rớt mất mấy sợi, không cách nào nộp lên trên…”

“Còn có mấy thánh kị sĩ cũng thế, mọi người đều nghèo mạt rệp, thế nhưng cũng không đến nỗi lừa lẫn nhau đi, lần nọ ta gặp một tên…”

Rất nhanh, lời thỉnh giáo của ta diễn biến thành đại hội oán thán, còn ta, càng tuyệt vọng với tương lai của thánh kị sĩ.


“…. Chí ít, thánh kị sĩ sáng loè loè thế này, hẳn sẽ rất có duyên với phụ nữ!!”

Rất nhanh, hiện thực lại đập ta một gậy…

“Ngươi có nhà sao? Có toạ kị sao? có tích trữ sao?”

Ta sống trong kí túc xá, chỗ đó toàn lũ nam nhân thối, tất nhiên không thể dùng để kết hôn. Giáo hội đúng là có cho toạ kị, thế nhưng ta sao đủ sức nuôi chiến mã, phải gửi ở chỗ giáo hội, hiếm hoi lắm mới có cơ hội cưỡi, khi đó chắc đang dịp chiến tranh, rơm cỏ nhà nước lo… còn tích trữ… ha ha, muội muội, sống tốt nha, muội muội, sau lại gặp!

Sau vài lần bị đả kích, cuối cùng ta cũng gặp một người con gái thanh thuần đáng yêu, nàng không quan tâm điều kiện kém cỏi của ta, nguyện ý cùng ta nói chuyện tình yêu!

“Ôi, nàng thật mĩ lệ, nàng thật lương thiện, nàng, là nữ thần của cuộc đời ta!”

Nhưng thật kì quái, chúng ta yêu nhau nhiều nhất cũng chỉ là nắm tay, đi dạo cùng nhau, tiến tới một bước thì thế nào nàng cũng từ chối.

Lúc đầu, ta rất thắc mắc, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại, dù sao trong mắt ta nàng thuần khiết như vậy… qua năm năm, ta đã sắp ba mươi, không cách nào nhịn nổi nữa, ta đành lấy hết dũng khí ra hỏi.

“A? Thánh kị sĩ không phải kị sĩ của thần minh ư, không phải thủ giới cả đời sao?”

“Con mẹ nó! Chúng ta là thánh kị sĩ, đếu phải hoà thượng (một số vũ tăng đặt ra lời thề cả đời tránh xa nữ sắc)!”

Ta rất kiên nhẫn, tiêu tốn rất nhiều tinh lực mới khiến nàng hiểu sự khác nhau giữa thanh vũ tăng và thánh kị sĩ, thế nhưng sau đó lời của nàng làm con tim ta vỡ nát.

“Gì kia…. Xin lỗi, ta muốn một tình yêu tinh thần thuần tuý mới tìm ngươi, gì kia… ta không thể đáp ứng ngươi, về sau chúng ta vẫn là bạn được không?”

“Bạn? Con mẹ nó! Lộn lộn cái bàn!! Ta sắp ba mươi rồi còn đi tìm bạn? Các đồng học của ta hồi nhỏ đều sắp có đứa thứ mười hai rồi.”

Buổi tối hôm đó, tại căn phòng kí túc xá, ta khóc đến không biết trời đâu đất đâu. Các anh em đồng liêu vây xung quanh ta, lặng lẽ cho ta lời an ủi.

“Biết kị sĩ Airoux chứ? Tên thiên tài thành Lucca ấy!”

Ta nhớ tới tên nhân sinh người thắng đó, bạn gái hắn, vừa xinh đẹp, vừa giàu có.

“Nói đến hắn làm gì? Chê ta chưa đủ buồn sao.”

“Hắn đoạ lạc rồi, đã chuyển hoá thành hắc kị sĩ, đứa bạch phú mĩ kia của hắn thực chất là một ác ma, chính vì muốn hắn đoạ lạc nên mới đến kề cận hắn…”


“Đây là người thứ mấy rồi? Trước đó giáo hội cũng đã hoài nghi, vì sao một cô gái tốt như vậy lại đến tìm thánh kị sĩ, sau đó họ cũng cảnh cáo đến hắn, thế nhưng hắn không tin, không, cũng có thể hắn đã biết, thế nhưng chỉ là cố dối mình gạt người, muốn hưởng thụ nhân sinh tốt đẹp nhiều một chút đi.”

“Aizz, mọi người đều đã tê dại, chính mình tìm nữ nhân trăm phần trăm bị từ chối, nữ nhân tìm đến mình cơ bản đều có vấn đề, giáo nghĩa thánh đường còn cấm mọi người tiêu tiền đi giải quyết vấn đề sinh lý, thậm chí tự mình giải quyết cũng là hành vi tà ác bị cấm…”

“Chúng ta là người, không phải súc sinh! Hai ngày trước, luyến tình của hai tên thánh kị sĩ ở Tây Sơn bị phát giác, cả hai bị trục xuất giáo hội, bọn họ đều từng là chiến hữu của ta, ta còn đi tiễn bọn họ, chẳng qua, xem bộ dáng bọn họ ngược lại còn đang cao hứng vì sau này có thể sống chung một chỗ… thế nhưng cả hai bọn hắn đều là đàn ông, vốn con mẹ nó đều thích nữ nhân! Kìm nén lâu ngày cuối cùng mới ra chuyện! Ngươi xem, trong giáo hội cơ hữu càng ngày càng nhiều!”

“Kỳ thực, ta bắt đầu cảm thấy đàn ông có vẻ cũng không phải không thể chấp nhận…”

“Ta cũng thế, nếu không chúng ta thử xem….”

Từ sau hôm đó, đột nhiên xuất hiện rất nhiều ‘tình lữ’, ta cũng triệt để mất hi vọng, chỉ sống như một xác chết di động…

“Muốn thoát ly giáo hội? Không làm thánh kị sĩ nữa? Ngươi, thứ nhất, không có kĩ năng làm ăn gì, thứ hai, tuổi cũng đã lớn, quay đầu tưởng dễ vậy sao, thứ nghề nghiệp duy nhất có thể chuyển chức nhanh gọn là hắc kị sĩ, ngươi xác định muốn thử?”

Ta đã tuyệt vọng, thế nên dù bị cấp trên cắt cử đến địa hạ thành ta cũng chẳng buồn cự tuyệt, dù sao nguy hiểm ở đó tính là gì, có nguy hiểm bằng một đống ‘tình lữ’ ngay bên cạnh sao?

Thế nhưng, ở đây, cơ hội chuyển mình đột nhiên xuất hiện.

“Học viện pháp luật Nam Tường? Chiêu thu đệ tử ngắn hạn, đảm bảo việc làm? Miễn phí thu thánh kị sĩ! Đây là thật???”

“Thử đi, dù sao cũng không còn gì để mất!”

Ta ôm tâm lí may mắn vào học viện, dù sao tuổi đã lớn, học cũng chậm.

Nhưng rất nhanh, ta phát hiện bọn họ dạy về sức mạnh luật pháp cũng không khác thánh quang lắm, ánh sáng luật pháp màu bạc với thánh quang đều là hạ cấp khái niệm của căn nguyên trật tự, rất nhiều kĩ năng và kĩ xảo có chỗ tương đồng, chuyển đổi rất nhanh.

Bọn họ thật sự bao công việc!! Không, không phải bao công việc, thậm chí mấy lão gia hoả như ta còn chưa tốt nghiệp đã được mười mấy đơn vị tranh đoạt.

“Quan trị an, cảnh sát, quan toà… các loại nhân sĩ tư pháp, tất cả đều là các nhân sĩ thượng tầng xã hội nha! Một gia hoả tưởng vô dụng như ta vậy mà cuối cùng cũng có ngày đợi được mùa xuân!”

“Chúng ta không có giáo hội phiền toái, cũng không có thần minh yêu cầu phục vụ. Thứ chúng ta tín ngưỡng là pháp điển, thứ bảo vệ là công chính và chính nghĩa, nhưng chúng ta cũng là người, cũng cần ăn cơm. Những học viên xuất thân từ học viện Nam Tường này đều là nhân tài chuyên đối phó tội phạm và ác đồ, coi như không làm nhân viên công chức, cũng có thể làm các việc liên quan đến bảo an. Nhất là, chúng ta cũng thuộc về trận doanh trật tự, công chính kị sĩ không bao giờ phạm tội, luôn giữ lời thề và bí mật, chắc chắn được cố chủ tín nhiệm sâu sắc, thăng chức không khác gì ngồi hoả tiễn.”

Đó là những gì thầy giáo nói trên bục, một kẻ từng kinh lịch nhiều như ta cảm thấy rất không đáng tin.

“Nhưng về sau, tất cả đều cải biến!! Đúng như vị thầy giáo đó nói, sau khi tôt nghiệp, ta nhậm chức tại một thương hội lớn, mỗi tháng chỉ cần đi làm hai mươi ngày, đuổi đi mấy tên yếu ớt đến gây sự, duy hộ trị an, việc nhẹ hều mà tiền lương lên đến một vạn đồng vàng, một vạn!!! Gấp hai trăm lần thánh kị sĩ! Đã thế còn không cần ăn rừng ngủ bụi, không cần mạo hiểm sinh mạng!!”

“Gì cơ, ngươi nói thánh kị sĩ cũng làm được, ngu, thánh kị sĩ là kị sĩ phục vụ thần minh, làm sao có thể tiếp nhận công việc thuê mướn.”

“Rất nhanh, ta để dành đủ tiền mua nhà, sau đó tìm đến cô nương mà ta yêu! Sau đó còn mua một con tiểu long mã có huyết mạch của rồng đỏ, ngày đi ngàn dặm, lại biết cả phun lửa, ta cuối cùng trở thành một kị sĩ chân chính, không phải một bộ binh suốt ngày phải đem toạ kị gửi chỗ giáo hội.”

“Thời gian trước, ta đem tin tức nói cho các bạn ta, họ đều chạy tới cả, giờ cũng tốt nghiệp hết rồi. Người làm quan thủ vệ, người làm thành quản, người làm đại pháp quan, cả hai tên cơ hữu kia cũng tới, sau khi kiếm tiền xong đều trở thành ông chủ, lấy vợ, sinh còn, rời xa cấm luyến…”

“Các anh em thánh kị sĩ, đến làm công chính kị sĩ đi, không chỉ hoàn mĩ chuyển chức, bảo lưu toàn bộ thực lực, mọi người vẫn vì trật tự mà chiến như cũ, giáo hội hẳn cũng sẽ rất vui mừng khi thấy các ngươi làm như vậy, dù sao họ khỏi phải nuôi các ngươi nên cũng bởt được không ít tiền.”


“Học tập trật tự nhà ai cường? Đi đến Sulfur tìm Nam Tường! Trước học kĩ thuật sau giao học phí, kẻ biết sử dụng thánh quang miễn thử trực tiếp nhập học. Sau khi tốt nghiệp, tiền công tháng thứ nhất coi như bù học phí. Thử học một tháng không thu đồng phí dụng nào. Khẩu hiệu của Nam Tường là: nỗ lực học tập, nỗ lực công tác, thắng chức tăng lương tới cùng lúc, nghênh cưới bạch phú mĩ! Mẹ ơi… không cần lo ta không tìm được việc, ta cũng có thể làm ông chủ lớn!!!”

“Đây chỉ là khẩu hiệu tuyên truyền? Ngươi vẫn lo mình không tìm được việc? Để ta giúp ngươi tính, mỗi thành thị đều cần cảnh sát, quan trị an… mỗi xí nghiệp đều cần nhân viên bảo an, mỗi chính phủ đều cần hệ thống tư pháp, đây là cơ hội việc làm lớn chừng nào? Ngươi, là tiên phong của pháp luật, sủng nhi của thời đại, vậy còn lo không tìm được việc? Đến Nam Tường đi! Tốt nghiệp học viện thánh đường ngang với thất nghiệp, ở Nam Tường, chưa tốt nghiệp đã có việc!”

Toàn bộ phần trên là nội dung một tờ truyền đơn.

Bên trên còn đề lạc khoản của tối cao chấp pháp giả thành Sulfur, Vô Miên giả…

“Này, này, ngươi làm quá mức rồi, nghe nói lão Bill nhìn tờ truyền đơn này, suýt nữa hộc máu chết tươi!!”

Ừ đúng ừ đúng, ta đang đào góc tường của giáo hội, còn là đào công khai.

Hắn đương nhiên sẽ thổ huyết, lời trên truyền đơn dù chỉ là lời tuyên truyền, thế nhưng tất cả sự kiện lại là chân thực đáng tin, đã thế còn đánh trúng chỗ đau của toàn bộ thánh chức giả.

Dù sao, ta cũng từng làm thánh kị sĩ, không ít việc trong truyền đơn đều có nguyên hình là người thật việc thật…một cơn buồn đau không hiểu sao cộng minh với ta, khiến ta không thể niệm thầm liên tục: “May mắn, may mắn, ta đã không còn làm thánh kị sĩ xui xẻo.”

Hiện tại, đối với câu chất vấn ta có quá phận hay không của Adam, ta cười đáp:

“Có gì quá phận? Lúc ta đem truyền đơn đến chỗ thành quản, các nàng không phải cao hứng đến hỏng rồi sao?”

Các nàng đương nhiên vui mừng, trước đó thành quản vẫn luôn không được gộp triệt để vào hệ thống tư pháp, hiện tại, cho phép các nàng tìm hiểu tu luyện sức mạnh luật pháp, chẳng khác nào hệ thống tư pháp quyết định thu nhận các nàng.

Đội thành quản đã dùng máu tươi và nỗ lực để chứng minh mình, ta nếu vẫn đem họ vứt ngoài cửa, cũng quá không thông nhân tình.

“Ngươi khiến toàn bộ đám thánh kị sĩ thành quản biến thành đoàn công chính kị sĩ? Tin tức này chắc chưa nói cho lão Bill đi, ta sợ hắn không kiên trì được.”

“Ta nói, còn sai người báo tin cơ!!!”

“Đại nhân!! Ngài lại thổ huyết! Đây là lần thứ hai mươi trong tháng rồi! Trời muốn mưa, mẹ muốn lấy chồng, quản cũng không được (*). Chúng ta tốt nhất nên trở lại mặt đất thôi.”

“Đại chủ giáo, không tốt. Rất nhiều thánh kị sĩ và mục sư nhìn thấy truyền đơn đều nói muốn đi học viện Nam Tường, chúng ta không ngăn nổi!”

Thánh quang đại chủ giáo Bill tiếp tục thổ huyết…

Nghe Eliza báo tin đại chủ giáo kh nghe tin thành quản cải tín, lúc đầu kinh ngạc, sau đó trực tiếp thổ huyết, sau cùng còn diễn xuất một hồi kịch thật náo nhiệt, ta cười cực kì đắc ý.

“Chết chưa, ai bảo tiểu tử như ngươi lúc ra chuyện bo bo bảo lưu thực lực, lại còn nhân lúc người dân hốt hoảng sau chiến tranh mà truyền giáo. Hổ không ăn thịt ngươi lại tưởng ta là mèo bệnh, hừ, đáng đời!”

(*) bạch phú mĩ: gái trắng – giàu – xinh

(**) Murlock: chủng tộc nhân hình lưỡng cư, nửa người nửa cá(cóc).

(*) Câu cách ngôn xuất phát từ một chuyện cũ: Trước đây có một người mẹ có một đứa con trai không may mất chồng. Sau đó, nàng thủ tiết nuôi con trai khôn lớn. Đến khi thấy con mình đủ lông đủ cánh, người mẹ cảm thấy cô đơn, đúng lúc này người mẹ và một người đàn ông (hình như cũng mất vợ, không nhớ lắm) gặp nhau, sau đó định tái giá. Thế nhưng người con nhất quyết không đồng ý, việc này đưa lên tân cửa quan, quan phủ đau đầu, phán bừa nếu mai trời nắng thì người con thắng, trời mưa thì người mẹ thắng. Sau hôm đó trời mưa rào tầm tã… Câu này ám chỉ cái gì đến rồi sẽ phải đến, không phải cứ muốn là được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.