Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 20: Người đàn ông không thể chiến thắng


Đọc truyện Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng – Chương 20: Người đàn ông không thể chiến thắng

“Đại nhân, xin ngài giúp ta! Ta hết cách rồi.”

Khuôn mặt tinh linh phía trước ta đào hoa rực rỡ, hai mắt hàm chứa mị hoặc, mái tóc xanh đậm mềm mại tịnh lệ, đôi môi hồng thắm nho nhỏ hơi chu lên, chỉ nhìn bề ngoài, có thể xưng là một mĩ nhân nghiêng thùng đổ nước, hoạ quốc ương dân.

Nhưng hiện tại ‘nàng’ khóc đến lê hoa đái vũ, trong đôi mắt hoa đào ngập tràn khẩn thiết và cầu khẩn, chỉ chực nhảy bổ vào lòng ta, thế nhưng ta lại vội vàng dứt góc áo bào bị kéo chặt ra, lặng lẽ lui về sau kéo xa khoảng cách:

“Làm sao? Đừng quên, ngươi là một chấp pháp giả, còn là một nam nhân.”

Ừ, số nó thế, đại mĩ nhân khóc lóc kể lể trước mặt chính là vị quan biện hộ cấp một quyết đoán ở pháp viện, Cross Eintan.

Tinh linh phái nam thường có dung mạo trung tính, Cross còn được bầu là ‘hoa hậu’ của cả hệ thống tư pháp, ai cũng nghi ngờ liệu Cross có điền lộn giới tính trên bảng công tác không, thậm chí có cả tiền lệ bị người ta kéo vào nhà vệ sinh nữ, chính hắn cũng vì thế mà cảm thấy rất phiền, cũng nỗ lực khiến mình biểu hiện ra nam tính một chút.

Những người khác đeo mặt nạ bạc là để biểu thị mình vứt bỏ thân phận cá nhân, tư pháp công chính, mà theo ta được biết, dù tan việc Cross vẫn đeo mặt nạ, hình như còn có cả sở thích thu gom và chế tác mặt nạ.

Nghe nói hắn sưu tập cả một tủ toàn là mặt nạ tư pháp, đó là những chiếc mặt nạ bạc được các tinh linh tay nghề cao xử lí hoa văn, đầu nhập vào đó cả tơ bí ngân, tinh kim, bảo thạch… Tay nghề nghệ thuật của tinh linh ai cũng biết, tinh xảo đến nỗi có thể khắc cả bản đồ chi tiết thành Sulfur lên trên mặt nạ, thế nhưng mặt nạ là nằm trong bộ đồng phục, không thể quá khác biệt, vì tránh ảnh hưởng công tác, hoa văn trên mặt nạ của Cross, nếu không dùng kính lúp thì đố thấy được; thành ra công sức điêu khắc hoa văn công cốc công cò cả.

Cho dù thế, chính hắn vẫn coi như trân bảo, mỗi ngày đều chà chà lau lau mấy lần, tắm rửa đi ngủ cũng không bỏ xuống… Tại sao lại như vậy, mọi người đều biết, thế nhưng không ai sẽ ngu ngốc đi nói toạc ra.

Trước đây, những chiếc mặt nạ này đúng thật là cho vị nam nhân khá nữ tính này chút tôn nghiêm. Ngoài ra, sự tinh tế của hắn khiến hắn hiểu sâu hiến pháp, tín ngưỡng và đam mê với pháp luật cũng là thứ khiến ta tôn trọng, trong mắt ta, cho dù bỏ qua bề ngoài thì Cross cũng là một biện hộ quan xuất sắc. Việc hắn bỏ mặt nạ đến khóc cầu cứu vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy.

“Bình tĩnh, Cross, hít sâu, thở mạnh. Có việc gì từ từ nói, ngục giam bị cướp, tội phạm trốn ra hết?”

Cross lắc đầu thật lực, nước mắt bay tứ tán, ướt cả tay áo ta…

Đằng xa đã có người chỉ chỉ trỏ trỏ, vì để tránh người ta hoài nghi giới tính, cũng vì không muốn trở thành đối tượng ship của hủ nữ không gian khác, ta lại lặng lẽ lui thêm một bước.

“Rồng tập kích thành? Báo thành chủ chưa?”

Vẫn lắc đầu, xem ra không phải.

“Ma thú công thành…” ta liên tục hỏi mấy sự kiện có khả năng xảy ra nhất, thế nhưng đáp án đều là lắc đầu, cuối cùng, sau khi nấc mấy cái, Cross mới tự mình nói:

“Là Mening, tên bán long nhân biến thái Mening Herault, hắn làm quá lắm!”

Mĩ nhân lau đi lệ hoa, nhớ tới hiện tại mình còn ở pháp viện, nỗ lực đè ra nụ cười. Sau cơn mưa mĩ nhân cười một tiếng, mặc hà tán tận nhất mị sinh(**)… Ta đã nghe sau lưng vang lên từng tiếng kinh hô, vì vậy lại lặng lẽ lui về sau một bước, bảo trì cự li trên ba mét.

Sau đó, nghe lời ‘hắn’ tự thuật, ta coi như cũng biết đầu cua tai nheo ra sao.

Tên thợ săn bán long nhân có sở thích đặc thù kia, sau khi hai luật ‘pháp lệnh cấm sinh vật hình người và sinh vật không phải hình người có quan hệ siêu hữu nghị’; ‘điều kiện cho phép nuôi dưỡng sủng vật’ được ban hành, tất cả ‘sủng vật’ và ‘người yêu’ của hắn đều bị mang đi, quả thật chịu tổn thương nghiêm trọng, thế nhưng rất nhanh hắn lại lần nữa quật khởi…

Hắn không làm thú vương thợ săn, chuyển thành nghề bác sĩ thú y… khoa phụ sản.


Vốn không có gì, thú vương thợ săn vốn là chức nghiệp am hiểu động vật, có sở trường chữa trị cho sủng vật cũng là bình thường. Mening coi thú y như là một loại thiên chức; dù mới chỉ khai trương một tuần, thế nhưng nhờ lòng nhiệt tình và kiên nhẫn, thêm vào đó sự quan ái với động vật và kĩ xảo siêu quần, hắn đã nhận được sự khen ngợi nhiệt liệt, còn phát minh ra kĩ xảo ‘sự mơn trớn của yêu’ giúp thú cưng bình tĩnh, mãi cho đến khi…

“Ta mang tiểu Bạch đi khám, kết quả gặp tên biến thái kia. Tên đó nào đâu có phải thầy thuốc, rõ ràng toàn sử dụng kĩ xảo bỉ ổi đùa giỡn thú cưng của mọi người. Hắn còn một bên cười đắc ý với ta một bên vuốt ve nơi ấy của tiểu Bạch… Hu hu hu, tiểu Bạch thuần khiết đáng thương, nó còn vui vẻ liếm ngón tay hắn… Ta, ta muốn giết hắn báo thù vì đã vũ nhục tiểu Bạch.”

Nếu không nhớ nhầm, tiểu Bạch là con chó cưng Cross nuôi…

Cross khóc lóc thê thảm, hắn là một druid tộc tinh linh tự nhiên, căm thù sâu sắc loại hành vi chống lại tự nhiên này. Làm một chấp pháp giả, Cross còn từng biện hộ giúp cho Mening trắng án, giờ hắn làm vậy không khác gì bỏ mặc tôn nghiêm của pháp luật. Đừng nhìn Cross cứ như một thiếu nữ làm nũng, sát ý hắn dành cho Mening chân thực trăm phần trăm.

Mà dựa theo hiểu biết của ta đối với hắn, sau khi phạm tội hắn sẽ đến tự thú cầu chết, không khéo bây giờ đến đây chính là muốn bỏ đi thân phận chấp pháp giả, sau đó đi đồng quy vu tận với tên biến thái kia.

Ta không nói được gì, nếu chỉ vì chút việc này mà khiến mất đi một thủ hạ đắc lực quá không đáng, thế nhưng ứng đối thế nào cho hợp lí cũng không phải dễ dàng.

Cho nên, ta nói với người đằng sau, giọng có chút vô lực:

“Đừng nhìn trò cười nưa, giúp ta đem tên biến thái kia tới, lần đầu tiên ta nhìn thấy một đối thủ không để ý luật pháp của ta như vậy.”

“Dạ, đại nhân!”

“Ta đi lập tức, đại nhân.”

Quả nhiên, không đến một giây sau đã có tiếng trả lời, quần hỗn đản này đúng là đứng sau góc tường…

Cross cuối cùng cũng nhớ tới đây là công sở công cộng, vội vàng đứng thẳng người lên, thế nhưng ánh mắt mong mỏi và tin cậy của hắn thực khiến người ta không biết nên đáp lại thế nào.

Văn phòng của ta không lớn; cách một chiếc bàn làm việc, ta và tên Mening kia đối mặt nhìn nhau, mãi một lúc lâu vẫn không biết nên nói gì cho phải.

Chẳng lẽ lại lập pháp lần nữa, cấm tên này làm thú y? Không thể, lập pháp chỉ có thể xây dựng với tội hành, không thể xây dựng với cá nhân, nếu làm thế ta thực sẽ thành trò cười.

Mà việc liên tục sửa luật chính là một điều đại kị, việc đó không khác gì nói với cả thảy xã hội rằng việc chế định luật pháp có vấn đề, nó cũng sẽ đả kích nghiêm trọng đến tôn nghiêm của pháp luật và cơ quan tư pháp.

Trực tiếp giết đối phương? Việc này rất dễ dàng, thế nhưng tội trạng và hình phạt phải xứng đáng, đó là nguyên tắc cơ bản, tên này tuy biến thái nhưng dù sao chưa đáng tội chết nha.

Từ góc độ công chính, không phán được tội liền trực tiếp thủ tiêu, đây quả thực là hành vi phủ định tất cả ý nghĩa tồn tại của hệ thống tư pháp.

Giam hắn? Xin lỗi, ta không có chứng cứ, hắn là bác sĩ phụ khoa của thú y, trong lúc hành nghề một chút ‘đụng chạm’ là không thể tránh khỏi… Ta đoán hắn nhất định sẽ giải thích như vậy, mà lại hoàn toàn hợp lí, ta không thể phản bác…

Ngồi trên ghế, lần đầu tiên ta cảm giác vô lực như vậy.

“Không thể giết, không thể giam, chỉ có thể xem hắn tiếp tục giở trò bỉ ổi với các sủng vật đáng yêu sao? Liên quân thánh đường đều không khó đối phó bằng tên này nha!!”


Nhãn cầu của Mening đong qua đảo lại, tựa hồ đang tính toán cái gì đó.

“Đại nhân, ta đi về được chưa? Ta còn có công việc, rất nhiều sủng vật phải xếp hàng đợi ta khám nha.”

Tên này lại giở nụ cười hàm hậu ẩn chứa thị uy như lần trước: “Pháp viện tối cao lợi hại lắm sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn không có cách nào bắt ta!”

“Biện pháp thông thường không thích hợp, nhưng tà môn ngoại đạo cũng là sở trường của ta, sỉ nhục, đồn thổi, ám côn, vu oan… bóp chết ngươi thực ra rất dễ.” Trong lúc ta định ra bài độc, thu dọn cho tốt tên biến thái trước mặt, một thanh âm lại vang lên bên tai ta.

“Chủ nhân, án theo kế hoạch của ngài, chúng ta đúng lúc đang cần một người đi vào ngục giam, hắn chẳng phải rất thích hợp ư…”

Thế là, ta cười, tỉ mỉ đánh giá tên bán long nhân trước mặt.

“Thấy thế nào cũng giống một tên biến thái vốn dĩ phải sống chung thân trong ngục, rất thích hợp, ân, không sai.”

Quyết định mọi việc, ta giơ lên hai ngón tay.

“Chúng ta giao dịch riêng đi. Ngươi làm cho ta hai việc, ta cấp cho ngươi tấm thẻ chứng nhận nuôi dưỡng sủng vật, ngươi sau này cũng đừng làm thú y nữa, về nhà, muốn làm gì thì làm, chú ý đừng để ta thấy hay động cỡn nơi công cộng ảnh hưởng đến không khí lành mạnh của xã hội là được.”

Sở thích của Mening cuối cùng vẫn chỉ là tội ác về mặt đạo đức, nếu không công khai gây ảnh hưởng trái chiều đến xã hội, phạm vào tội làm mất thuần phong mĩ tục, thì có thể coi như chưa giẫm đến vạch giới hạn của ta, miễn cưỡng có thể dung chứa, nhưng… dafug, nhìn cái mặt cười dâm tiện đắc ý của người nào đó, thật buồn nôn, thật sự muốn sử dụng ‘ngón tay tử vong’ xử đẹp hắn!

Nhắm mắt để khỏi thấy nụ cười ti tiện kia, ta bình tĩnh lại, thu liễm sát ý, yên lặng suy nghĩ.

“Việc thứ nhất, đến xin lỗi Cross, ừm, chính là vị biện hộ quan tinh linh mà ngươi làm khóc đó, người ta rõ ràng từng biện hộ cho ngươi, ngươi lấy oán trả ơn không thấy thẹn sao?”

“Đúng, đúng, đại nhân, ta lập tức liền đi đến chỗ Cross nữ sĩ nói xin lỗi!”

“Là tiên sinh!” thấy sự kinh ngạc hiện lên trên mặt Mening,, ta không chút nào ngoài ý muốn, tiếp tục nói:

“Việc thứ hai, ngươi đi phạm một tội cho ta, ta đem ngươi vứt vào ngục giam, ở trong đó ta muốn ngươi làm một sự kiện…”

“Làm gì!?!”

“Vượt ngục!!…”

Sau khi Mening đi, ta bận rộn hoàn thành công việc tích đống trong thời gian gần đây, mãi sau bốn năm giờ sau, khi đến lúc mặt trời lặn:

“Thành Sulfur đã hoà bình quá lâu. Lâu đến nỗi đám người nào đó quên mất bổn phận của chính mình.”


“Đó không phải công lao của ngài sao. Ngài lại bắt đầu tự khen tự luyến?”

Miệng vẫn độc như bình thường, thế nhưng hiện tại ta không có tâm tình cùng nàng cãi nhau:

“Không, nên cảm tạ Adam và Margareth, là bọn hắn cung cấp che chở cho toà thành thị này ở nơi nội đấu điên cuồng như địa hạ thành. Thế nhưng hiển nhiên có người đã quên ân huệ mà mình được hưởng, đã đến thời điểm nhắc nhở bọn họ một chút.”

Eliza gật đầu.

“Kẻ phản bội tuyệt đối không được khoan thứ, trên thực tế, theo quy của cả địa hạ thành, chúng ta có thể trực tiếp quét sạch chúng, đây cũng là ý kiến của đại đa số thám tử trong ‘kẻ bàng quan’.”

“Nơi này là thành Sulfur, mọi người đều bình đẳng, không tồn tại cường quyền, ân, chí ít bề ngoài không có. Khó khăn lắm mới có được hoà bình, được rồi, lại là hoà bình ở bề ngoài, dù sao cũng nên quý trọng nó, vẫn tiếp tục làm theo tục lệ của riêng thành Sulfur này đi. Chúng ta phải lấy được tội chứng của những kẻ phản bội một cách “ngoài ý”, để một số kẻ cũng “ngoài ý” tử vong.”

“Đúng, chỉ cần tạo thành hỗn loạn, mật thám của chúng ta sẽ bắt đầu thu thập chứng cứ, chỉ cần chúng là chính xác, đó là lúc để thẩm phán sảnh và chấp pháp sảnh lên đài.”

“Người theo dõi và ma pháp ấn kí lần theo đã chuẩn bị tốt chưa? Ta không hi vọng có tên nào chạy thoát đâu.”

“Dạ, đã chuẩn bị hoàn hảo, ấn kí lần theo đã được cho vào trong nước uống ở ngục giam, trong thời hạn ba tháng sẽ không biến mất, đủ để ngài đem bọn họ bắt hết lại. ‘Kẻ bàng quan’ xuất động toàn bộ thành viên bao gồm ba ngàn sáu trăm người, chỉ cần kẻ vượt ngục có quy mô dưới một ngàn, đảm bảo không để người dân nào bị thụ hại.”

“Ân, vậy thì đóng cửa thả chó đi. Nơi này hoà bình quá, nếu như vậy ta không tiện động dao cắt thịt thối.”

Thả tù nhân chạy, đây là một nước cờ hiểm, đương thời lúc ta nói kế hoạch với tứ thiên vương, phải phí không ít tinh lực mới khiến họ đồng ý hành động lần này.

“Thưa vâng, ‘kẻ bàng quan’ sẽ bức những tên tù phạm đặc thù đến những nơi thích hợp. Dù chúng không đi chúng ta cũng sẽ cử nội tuyến dẫn chúng đi. Chẳng qua, ta thật sự lo lắng tên Mening kia có thể thật sự vượt ngục thành công sao?”

“Đừng xem thường hắn, xem cái này đi!”

Nhìn vào văn kiện trước mắt, dù là mặt đơ như Eliza cũng không khỏi biến sắc kinh ngạc thốt lên:

“Sao có thể, thú vương thợ săn hoàng kim giai! Đại sư!?”

Đó là ưu thế trời sinh của các chủng tộc sống lâu, chỉ cần mệnh đủ dài, kiểu gì rồi cũng sẽ mạnh, mà tình yêu đối với thú vật của tên kia quả thực hợp với chức nghiệp thuần thú sư giống thú vương thợ săn… thôi, nhắc tới lại thấy buồn nôn, quá tởm. Ngươi nhìn bản báo cáo này đi…”

“Mục tiêu X vào ngục giam, chưa đến một giờ sau, tất cả bạn tù của hắn đều đề ra yêu cầu đổi phòng giam, có kẻ hô ‘Xin đừng để ta và tên biến thái đó ở cùng phòng, không đổi phòng giam cho ta ta sẽ tự sát.’, đồng thời, còn thực sự có phạm nhân đập đầu định tự tử…” Có khoa trương đến vậy không!!!

“… Không chỉ vậy, trong gian tù còn có tiếng ‘xèo xèo’ truyền ra, chắc là đám chuột hắn gọi tới trợ giúp. Mong là chỉ giúp vượt ngục, không giúp gì khác, ta không muốn tưởng tượng thêm nữa.”

Không hiểu sao, sát ý vốn đã thu liễm của ta lại bắt đầu sôi trào.

“Nhất định phải như vậy sao? Thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, nếu để lộ ra thì thanh danh của ngài sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”

“Coi như không lọt tiếng gió, chỉ nội việc hệ thống tư pháp để tù nhân vượt ngục đã là tội trông giữ không nghiêm, giáng chức điều tra cũng là bình thường. Coi như Adam không phạt, ta cũng sẽ chủ động thỉnh phạt.”

Ngẩn người lúc lâu, Eliza mới tiếp tục nói:

“Ngài muốn chèn ép thanh danh chính mình, đáng sao?”

“Nếu thanh danh của thủ hạ còn cao hơn lãnh đạo thì lãnh đạo rất khó làm, nếu đã muốn nâng Annie lên làm thành chủ, thế thì làm cho trót đi. Huống hồ…”


“Huống hồ?”

“Con sóng của thời đại mới sắp đến, trận hạo kiếp này ai cũng không ngăn được, tại trong khi thời đại thay đổi, tí thanh danh này tính là gì, với cả…”

“Với cả ngài nghĩ Annie có thể hay không vì hi sinh của ngài mà lấy thân báo đáp????”

Mặt ta đầy kinh ngạc, lại nghe đến nàng tiếp tục nói móc.

“Hừ, lấy thân báo đap? Ha ha, theo tính cách của Annie, nàng sẽ giận ngươi, tức ngươi, bỏ mặc ngươi. Hừ! Tốt nhất bỏ mặc ngươi cả đời!”

Nhìn nữ bán ác ma trước mặt, ma xui quỷ khiến thế nào ta lại nói một câu:

“Ngươi đố kị? Đố kị ta đối tốt với Annie hơn ngươi?”

Sau đó, trong nháy mắt, không khí trong phòng làm việc đông lại…. Nhìn vị khuôn mặt đã kéo ráng hồng tận mang tai của vị nữ bộc trưởng độc miệng, cùng với ánh mắt vừa thẹn vừa giận, ta bắt đầu cầu nguyện cho đám trân tàng của mình.

“Xong phim, nói sai rồi, tàng tuyệt đối sẽ báo thù!”

Kì quái, nàng lại bảo trì sự trầm mặc, mãi lâu sau nàng mới thốt ra một câu:

“Nếu thật sự là ta đố kị, ngài sẽ….”

Eliza nói càng ngày càng nhỏ, đoạn sau ta đã không nghe rõ:

“Gì?”

Lúc ta đang vắt óc cố nghĩ ra chuyện cười nào đó làm hoãn hoà khí, đột nhiên cánh cửa văn phòng mở tung, Cross chạy xộc vào, vị thiếu nữ đang đỏ mặt cũng tan biến vào bóng tối trong nháy mắt.

“Đại nhân, không xong rồi, ngục giam bị phát sinh vượt ngục!!!”

“Vội gì, đây không phải trong kế hoạch sao?”

“Đúng… thế nhưng không giống trong kế hoạch của chúng ta, tên biến thái đó không mở tường, một chỗ khác đã trực tiếp vượt ngục rồi, có người tập kích ngục giam! Đây là chân chính vượt ngục nha!! Tù phạm chạy ra ngoài hết!! Tình thế đã mất khống chế!”

“Choang!” Đây là tiếng ta bóp nát tay vịn ghế, mà thứ mất khống chế sau đó là nguồn ma lực cuộn trào.

Một giây sau, cả thế giới vặn vẹo, thế giới vốn đầy sắc màu nháy mắt chỉ còn trắng và đen. Eliza bị trục xuất khỏi bóng tối, mà Cross thì bị bắn ra khỏi phòng.

“Những tên khốn kiếp chán sống, vậy mà dám thọc gậy vào kế hoạch của lão tử!! Đam mắt mù đó, ta sẽ giết cả nhà các ngươi!!”

Được rồi, đoạn nói tục này chú định sẽ trở thành một trang chói mắt trong cuốn hắc lịch sử của vị quan chấp pháp tối cao Vô Miên giả vốn tưởng vĩnh viễn có lễ có tiết…

(*) Đầu đề ở đây tức là không ai thắng được chứ không phải là không thể thắng ai

(**) mặc hà tán tận nhất mị sinh: dòng sông mực tiêu tan hết, một nét đẹp sinh ra. Hình như một câu thơ nào đó, cứ hiểu là rất đẹp, đẹp vô cùng là được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.