Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 199: Công Chúa Ngủ Trong Rừng Đến


Đọc truyện Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng – Chương 199: Công Chúa Ngủ Trong Rừng Đến

Ý tưởng Lam minh trên thực tế đã được ta nghĩ ra từ cách đây rất lâu.

Lam minh lấy mục tiêu chung làm hạch tâm, các quốc gia lấy thần luật pháp làm tín ngưỡng, tuân theo chế độ luật pháp không chênh lệch lớn, tuân theo nguyên tắc không chiến, thành lập một khu vực tương đối hòa bình tại phương Bắc xa xôi.

Đúng vậy, chỉ là liên minh, không phải vương quốc truyền thừa qua từng thế hệ, đế quốc càng không phải. Ta không có dự định trở thành Long Ngạo Thiên dị giới hay xưng đế toàn đại lục, từ trước tới nay đó chưa bao giờ là mục tiêu của ta, thậm chí, ta còn không có ý định đảm nhiệm chức thủ lĩnh của bất kỳ một thế lực nào.

“Tận khả năng giảm bớt quy mô Thánh chiến và thương vong, tận khả năng tụ tập càng nhiều lực lượng, cuối cùng ngăn chặn chiến tranh, vượt qua nguy cơ lần này.”

Mục tiêu ban đầu chưa từng thay đổi, mà trong khoảng thời gian này, cố gắng của ta dường như đã đổi lại một số thành quả.

Đầu tiên, chính là mục tiêu chiến lược lớn nhất – Vô Miên Giả mạnh lên.

Dường như điều này không quan trọng lắm, nhưng bên trong kế hoạch Minh phủ – đánh vỡ luân hồi, một khi Vô Miên Giả không đạt cấp bậc trật tự Chủ Thần, vậy những bước kế tiếp chỉ là nói suông, hơn nữa lão đại sau màn trở nên càng mạnh mẽ hơn mới có thể giúp ta không đến mức bị đại lão nào đó nhìn ta khó chịu nên tiện tay đấm phát chết luôn.

Có thể nói, Vô Miên Giả mới là người thắng cuộc chiến tranh này, hắn có anh linh điện và luân hồi con đường, có cả phương Bắc làm địa bàn, rốt cục hoàn toàn thoát khỏi đám tam lưu thần, Ngụy Thần, Tà Thần.

Lúc này, Vô Miên Giả đang từ nhược đẳng thần tấn cấp lên trung đẳng thần, thần chức của hắn bao quát luật pháp, khế ước, phương Bắc thủ hộ thần. Trên thực tế, luật pháp và khế ước đều được lưu hành ở các quốc gia cũng là thu hoạch của ta. Khế ước mới chỉ bắt đầu lưu hành ở Oran, thế nhưng trong mắt ta, tiềm lực nơi đây là vô hạn, hiện tại bởi vì người sử dụng khế ước, tín đồ luật pháp quá ít, nên chưa thể cung cấp nhiều tín ngưỡng nguyên lực Vô Miên Giả.

Mặc luật pháp có tiềm lực vô cùng lớn, nhưng mới chỉ có thành Sulfur là được xem như toàn thành tín đồ, đây là tích lũy suốt trăm năm của ta, tuy thế giới dưới đất và tiểu quốc Đông Lam cũng có không ít tín đồ, nhưng thời gian quá ngắn nên đại phận tín đồ mới chỉ là nói ngoài miệng, hoàn toàn chưa thể lý giải luật pháp, dẫn đến lượng tín ngưỡng nguyên lực chẳng được bao nhiêu.

Phương Bắc thủ hộ thần lại khác biệt, thủ hộ thần chỉ cần bảo vệ chủng tộc và địa vực là được, kể cả những người không phải tín đồ cũng là đối tượng được bảo vệ.

Mỗi lời cầu nguyện dù thô ráp đến mấy đều có thể mang đến lượng lớn tín ngưỡng nguyên lực cho Vô Miên Giả. Hơn nữa lần này Vô Miên Giả còn tiến hành thần hàng, thần tích thật sự có sức thuyết phục hơn bất cứ thứ gì. Có lẽ rất nhanh thôi, thần tích của phương Bắc thủ hộ thần sẽ được loan truyền khắp toàn bộ phương Bắc, những quốc gia thờ phụng thần luật pháp làm quốc giáo được tính như song thần chức (thủ hộ, luật pháp), vì vậy sẽ cung cấp gấp đôi tín ngưỡng nguyên lực.

Đăng thần chưa đến hai năm mà đã sắp tấn cấp trung đẳng thần, quả thật không thể tưởng tượng, chỉ sợ Vô Miên Giả đã trở thành nhân vật tiêu điểm ở cả hai trận doanh.

Nhưng…

“Chim đầu đàn không phải bị làm bia đỡ đạn thì cũng bị một đấm chết ngay, bị chú ý quá mức hiển nhiên không phải chuyện tốt, xem ra sắp tới phải khiêm tốn một chút.”

Một là được đại lão phe trật tự “Thưởng thức”, tặng cho một câu khích lệ “Năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn”, sau đó lập tức bị lên tiền tuyến làm bia đỡ đạn. Hai là bị phe hỗn độn xem như cái đinh trong mắt, cần ưu tiên trừ bỏ. Cả hai trường hợp đều không phải kết quả mà ta muốn nhìn thấy.

“Chiến tranh đã hoàn toàn đình chỉ, như vậy, vài ngày nữa hẳn là rất hòa bình, a, rốt cuộc có thể thư giãn một tí.”


Nghĩ đến đây, ta liền mỉm cười, làm việc không biết mệt mỏi vì có một địa phương hòa bình phồn vinh, để mọi người sống tót hơn. Nhưng ta chợt nhớ tới tương lai bất ổn, nụ cười thỏa mãn lập tức biến thành cười khổ.

“…. Trưởng thành quá nhanh, cho dù có Aye che chở thì cũng phải cẩn thận, Chủ Thần che chở một nhược đẳng thần còn chẳng có miếng đất cắm dùi đương nhiên là chuyện nhỏ, bởi vì vốn chẳng có bao nhiêu xung đột lợi ích. Nhưng bây giờ Vô Miên Giả dự định ăn cả phương Bắc, hơn nữa còn có ý định tự lập môn hộ, vậy thì khó nói rồi.”

“Phát triển quá nhanh dẫn tới căn cơ bất ổn, khẳng định sẽ có người đỏ mắt. Chân Thần phe trật tự khai chiến chưa chắc lợi hại, thế nhưng đùa nghịch tâm cơ và lén lút cắm đao lại là sở trường của họ, dù sao bọn họ cũng mới vừa vặn có gần hai ngàn năm nội đấu, thậm chí có mấy lão thần chẳng hiểu sao tự nhiên vẫn lạc.”

“…. Nhưng chiến tranh không giáo nghĩa đích thật là lí do tốt, chúng ta không cách nào chủ động tham chiến, tự nhiên không cách nào trở thành pháo hôi. Như vậy, trừ phi đối phương tìm tới cửa…. Ân, hiện giờ là giai đoạn lấy phòng ngự làm chủ, chí ít trước khi vong linh thiên tai đến, ta đừng nên mù quáng khuếch trương lãnh địa, không cho Chân Thần và các đại quốc kia mượn cớ. Lam minh minh ước giới hạn chư quốc phương bắc có lẽ sẽ làm các đế quốc siêu cấp bớt đi vài phần cố kỵ.”

Đương nhiên, muốn cho lão hổ đổi ăn chay cơ bản là không có khả năng, chí ít Oran và St. Antonio đã sớm để mắt tới phương Bắc, nhưng chỉ cần kéo dài mấy năm, chỉ sợ bọn họ còn không rảnh bận tâm đến chúng ta.

“Lần sau hạo kiếp là vong linh thiên tai sao? Không biết sẽ đến sớm hay muộn đay.”

Nội chiến đế quốc Ciro chưa thể giải quyết vấn đề căn bản, nhóm Vong Linh Đại Quân chạy trốn tới tử vong vị diện tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng với các Vong Linh Đại Đế bên kia. Chỉ cần các vị Vong Linh Đại Đế vẫn muốn trở về chủ vị diện, vậy theo nguyên tố triều tịch tăng lên, Vong Linh xâm lấn vị diện gần như là chuyện chắc chắn.

Chuyện duy nhất có thể làm cho ta buông lỏng chính là vong linh thiên tai có lẽ sẽ không diễn ra tại phương Bắc, bởi vì nơi này hoang vắng, lực hấp dẫn đối với Vong Linh Đại Đế khẳng định không bằng nội địa đông đúc, nếu ta là quan chỉ huy vong linh đại quân, trước tiên tất nhiên sẽ tập kích St. Antonio và Bayer, đánh hạ mấy thành trấn đông đúc, sau đó chế tạo vong linh thiên tai và tử vong ôn dịch…. Khục, không cẩn thận quá nhập vai, bệnh nghề nghiệp cũ thôi.

Ta rất tự tin đối với phán đoán chuyên nghiệp của mình, dù sao ta cũng đã từng làm Vong Linh Đại Đế, hơn nữa suy đoán của ta và trong lịch sử vong linh xâm lấn vừa vặn trùng khớp, vong linh quân đoàn muốn lớn mạnh, để nguồn mộ lính tăng trưởng lăn cầu tuyết, như vậy, bọn họ đương nhiên phải đánh những đại quốc lịch sử lâu đời, phục sinh lịch đại cường giả trong lăng mộ làm chủ lực, dùng xương khô triệu hoán từ bình dân làm pháo hôi, tổ kiến vô số binh đoàn tân sinh, lấy chiến dưỡng chiến…. Được rồi, có vẻ như ta lại quá kích động.

“Một khi vong linh xâm lấn, chỉ sợ thủ hạ vong linh của ta cũng sẽ bị kì thị. Có lẽ nên sớm động thủ, nên cho bọn họ phủ thêm một lớp da, một cái tên mới, một tổ chức mới, chí ít để thế nhân biết bọn họ không phải là đám vong linh điên cuồng khát máu.”

Tàn quân Ciro được Omar, quân đoàn Chó Săn Rực Lửa, vong linh từ thành Sulfur, chẳng biết từ lúc nào, số lượng vong linh dưới tay ta đã lên tới con số lớn đến vậy, quả thật cần sớm bắt đầu.

“Anubis quân đoàn? Cẩu Đầu Nhân? Có vẻ như thế giới này không có thần đầu chó, mặc dù Cẩu Đầu Nhân là tên rất hay nhưng vẫn nên bác bỏ.”

“Kẻ bị di vong, hình như hơi xâm phạm bản quyền, mà quan trọng hơn là giống như đang muốn mọi người nhớ tới mấy thứ quên lãng. Bác bỏ.”

“Tử vong Rock n” Roll? Hơi kỳ quái, bác bỏ.”

“Minh phủ vệ đội? Không tệ, nhưng bề ngoài hơi rêu rao, còn cảm giác thiếu gì đó. Nếu không thì hợp với mấy cái tên trước. Minh phủ Cẩu Đầu Nhân vệ đội, ân, vừa vần điệu vừa có ý vị, huy hiệu dùng ngay ảnh chân dung của Best là chuẩn, còn có thể phối hợp với mũ giáp Cẩu Đầu Nhân, càng nghĩ càng thấy thích, ta quả nhiên là thiên tài đặt tên!”

Càng nghĩ càng vui vẻ, cuối cùng ta đã nói thành lời.

“Đại nhân làm ơn đừng làm thế, nếu không Best và tất cả mọi người sẽ khóc…”


Thanh âm hoang mang quen thuộc đến từ quen thuộc người, Lilith. Milan mang theo mặt nạ màu bạc xuất hiện trước mặt ta, trước đó nàng chủ trì công việc tại Defender, nhưng sau khi chiến sự kết thúc, nàng lập tức tới đây sắp xếp công việc.

Giống như tên đầu trâu nào đó phơi bày hành vi nghệ thuật dẫn đến thân phận để lộ tại Shawen, thân phận của ta cũng bị những người quen nhanh chóng hiểu rõ, đương nhiên, có một số việc biết là được rồi, không cần thiết vạch trần, nhưng ta đoán chừng, luật pháp Tứ Thiên Vương hẳn đều đã biết.

Hiện tại Lilith đang rất vui vẻ, bởi vì vừa mới gặp được cấp trên kiêm bạn cũ, nhưng nghe đến lời thì thầm của ta, rất có thể vong linh phương Bắc sau này sẽ mang danh xưng “Cẩu Đầu Nhân”, niềm vui của nàng lập tức tắt ngúm.

Theo hiểu biết về Roland, một khi cái tên “Cẩu Đầu Nhân đại quân” thật sự mang lên, chỉ sợ rất khó mà tháo xuống.

Chỉ phản đối hiển nhiên không đủ, thế là, Lilith phải vắt hết óc, cố gắng tạo ra cái tên càng thích hợp hơn.

“….”Vô Tội Giả” thì sao? Vừa cho thấy bản chất khác biệt của vong linh bên phía chúng ta, vừa đại biểu bọn họ lựa chọn đứng dưới sự che chở của thần luật pháp, là dân chúng vô tội tuân theo luật pháp.”

Ta đang do dự có nên tiếp thu ý kiến này hay không.

Ân, ta chỉ đang “Đơn thuần” suy nghĩ ưu khuyết giữa hai cái tên, tuyệt đối không phải bởi vì ta cảm thấy huy hiệu Cẩu Đầu Nhân phi thường thú vị, cũng không phải vì nhìn thấy một bầy vong linh quân đoàn mang mũ giáp đầu chó rất vui, ta tuyệt đối không có một tia tư dục!

Dường như phát hiện ta đang do dự, Lilith suy tư một chút, sau đó lộ ra biểu lộ bừng tỉnh, lập tức bồi thêm một câu.

“Dù gọi là Vô Tội Giả thì vẫn có thể mang huy hiệu và mũ giáp Cẩu Đầu Nhân. Chúng ta còn có thể để Best đại nhân trở thành biểu tượng cho toàn bộ chủng tộc! Best đại nhân là thủ lĩnh Chó Săn Rực Lửa, “Hẳn là” sẽ rất vui vẻ.”

“Ừm, đề nghị tốt! Quyết định như vậy đi!”

Lilith thầm nói lời xin lỗi đối với người sắp trở thành linh vật, đáy lòng lại yên lặng thở dài một hơi, bởi vì chính nàng cũng là thành viên của cái tổ chức Vô Tội Giả này, nếu bị người khác xưng hô là Cẩu Đầu Nhân thì quả thật khó tiếp nhận, đặc biệt là đối với nữ tính.

Nàng vừa mới thở dài một hơi, đột nhiên nghe được xưng hô mà nàng vô cùng hoài niệm.

“Fenner! Đây không phải tiểu Fenner đáng yêu của ta sao?”

Ameera tràn đầy ngạc nhiên chạy tới, vừa chạy vừa phất tay, ta rất ít khi thấy nàng cao hứng như vậy.

Nhưng Lilith lại trình diễn một loạt sắc thái, kinh ngạc, không tin, phẫn nộ, bất đắc dĩ,… Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta phát hiện Lilith có thiên phú biến sắc cao vậy.


“Các ngươi quen biết? Fenner? Lilith, đây là tên thật của ngươi sao?”

Ta nhớ được Lilith một mình đi vào thành Sulfur, mỗi một Huyết tộc không được sinh ra trong gia tộc chắc chắn sẽ mang theo hồi ức không tốt, vứt bỏ tên thật lúc đầu là chuyện rất bình thường.

“Đại nhân, ở đây không có ai tên Fenner. Milan, chỉ có Lilith. Milan.”

Lilith vẫn bình tình trả lời ta, ngược lại, Ameera vô cùng mừng rỡ, lập tức ôm lấy Lilith.

“Fenner, ngươi rốt cuộc đã chạy tới nơi nào? Ta vẫn luôn tìm ngươi.”

“Dì Ameera, về sau xin đừng nên gọi cái tên Fenner. Ta là Lilith, Lilith Milan. Trên đời này sớm đã không còn Fenner Milan.”

“Đừng ngốc như vậy, dù sao ngươi cũng đã từng là nữ hoàng đế quốc Beyer, là đứa cháu nhỏ nhắn dễ thương nhất của ta…”

Ta chợt mới phát hiện, hóa ra hai người đều mang họ Milan, hơn nữa tướng mạo còn có vài phần tương tự, xem ra, hai người là thân thích, thế là. Ta kéo cái ghế qua, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, chuẩn bị xem kịch.

Sau khi nghe được vài câu kinh hô ban đầu, ta rất nhanh liền hiểu rõ mối quan hệ, giữa đôi dì cháu mừng rỡ. Được rồi, thực tế là Lilith bối rối khi gặp Ameera, Ameera ngược lại, rất vui vẻ vì gặp được đứa cháu nhỏ đã nhiều năm không gặp.

Sau quá khứ đau khổ là cổ tích truyền kỳ.

“Không ngờ cổ tích công chúa ngủ trong rừng phien bản dị giới lại có cả phần sau?”

Đúng vậy, Ameera bà tiên xấu trong cổ tích, còn Lilith Milan trước mắt ta thế mà lại là nhân vật nữ chính —— mỹ nhân ngủ trong rừng, Fenner. Milan!

“Tiểu Fen… Được rồi. Tiểu Lilith, yên tâm đi, dì đã vì ngươi trút giận, tên khốn vong ân phụ nghĩa kia đã biến thành phân bón hoa. Ai, ta cứ ngỡ vương tử đam mê thi thể sẽ không hứng thú đối với nữ nhân bình thường, chắc chắn sẽ không hoa tâm gạt người, chí ít vẫn là người tốt, đều là tại dì đã nhìn lầm người. Hừ, tiểu Lilith, lần này hẳn là ngươi tin rồi, dì nói không hề sai, trên thế giới này hoàn toàn không có nam nhân tốt!”

Ta lập tức nhận phải hai cái trừng mắt hung hăng, đây quả thực là nằm cũng trúng đạn.

Nhưng thông qua các nàng trò chuyện, ta đã gần như hiểu được toàn bộ chân tướng.

Hóa ra đây chính là phần hai của câu chuyện câu chúa ngủ trong rừng phiên bản hủy tam quan thiếu nữ, mà phần hai cũng chẳng phải truyện cổ tích.

Phụ vương của Lilith nhìn thấy con gái thức tỉnh, còn tưởng rằng là nụ hôn chân ái trong truyền thuyết, cho nên rất vui vẻ, mừng cho con gái tìm được tình yêu chân chính. Kết quả sau đó là vị hoàng đế mơ đồ còn chưa chịu điều tra kĩ tình hình mà đã gả Lilith cho vương tử kia, thật trùng hợp, vị vương tử kia vốn chẳng có quyền thừa kế ở bản quốc nên mới lang thang khắp nơi, vô tình nhặt được cơ hội trời cho, hắn lập tức cầu hôn con gái duy nhất của hoàng vị aka nữ hoàng bệ hạ tương lai.

Chuyện tiếp theo đương nhiên chẳng có chút xíu lãng mạn nào, vương tử xu hướng tính dục kì lạ từ lúc vừa tân hôn đã thể hiện rõ mình không hề có chút hứng thú nào đối với vợ mới cưới, mà chỉ thích cả ngày tuần sát mộ địa trong cảnh nội. Cuối cùng, vương tử điện hạ tu hành vong linh ma pháp quyết định biến vợ của mình thành chủng tộc hắn yêu thích nhất. Thế là, hắn sử dụng Huyết tộc nguyền rủa, giết Lilith rồi hồi sinh nàng thành Huyết tộc, vừa thỏa mãn dục vọng vừa ý đồ thông qua vong linh vu thuật để nô dịch nàng.

Nhưng hắn không ngờ rằng, công chúa điện hạ là kiếm sĩ xuất sắc, nàng không phải loại Huyết tộc tầm thường mà là Huyết tộc quý tộc, dẫn đến nàng khôi phục linh trí.

Thế là, trong hoàng cung, hai người bạo phát xung đột kịch liệt, tiếp theo, kỵ sĩ và mục sư kịp ở Beyer Thánh Đường thời đuổi tới, khu trừ ” Nữ Hoàng tà ác vì vĩnh viễn thanh xuân mà tắm máu”. Kết cục, vì che đậy bê bối Hoàng gia, hoàng vị lại rơi vào tay tên vương tử kia.


Đương nhiên, theo lời Ameera, hắn không trị vì được lâu lắm, rất nhanh thôi, ma nữ phẫn nộ trong lúc thăm người thân vô tình phát hiện toàn bộ âm mưu, thế là, vương tử biến thành phân bón hoa trong vườn của ma nữ, tà ác nhận trừng phạt, chính nghĩa được dương, một kết thúc tiêu chuẩn truyện cổ tích, thật đáng mừng, đáng chúc…

“Thật đáng mừng em gái ngươi, đều là do ngươi, do sai lầm của ngươi!”

“Cái gì!?”

Ta lại lần nữa vô tội trúng đạn, rõ ràng ta còn chẳng biết đến câu chuyện này, tính toán thời gian, năm đó ta đang tìm manh mối báo thù khắp thế giới, cớ gì lại là lỗi của ta?

“Nếu không phải do ngươi phản bội khiến ta mất đi niềm tin vào nam nhân, thì sao ta có thể thiết lập bài kiểm tra nghiêm khắc với hôn phu của Lilith như thế? Không ngờ cuối cùng lại gặp phải hạng biến thái đó, hại Lilith gặp vận rủi! Xét đến cùng, hết thảy đều là ngươi sai.”

Trong nháy mắt, ta á khẩu không trả lời được, không phải không cách nào biện minh, mà là tức giận đến mức không nói nên lời.

“Như vậy mà cũng có thể trách ta? Vậy ta dứt khoát làm Vạn Ác Thần nhé!”

“Dì, không nên trách Roland đại nhân, tất cả là do Lilith mệnh khổ, chỉ trách năm đó ta quá ngu. A, ta đã nghĩ thoáng rồi, nam nhân vừa xấu xí vừa không thể tín nhiệm. Hiện tại ta chỉ thích nữ nhân.”

Được rồi, hóa ra lời đồn sau khi gặp biến cố lớn trong tình cảm sẽ khiến giới tính bị thay đổi là thật!

Ameera nghe được tuyên ngôn bách hợp của cháu gái mình, lập tức lui hai bước, khuôn mặt trắng bệch, xem ra, nàng ngây thơ hơn biểu hiện bề ngoài nhiều.

Nhưng tiếp theo, ta liền phát hiện mình lý giải sai lầm, Ameera thế mà gào khóc.

“Ô ô ô, tiểu Na na đáng thương, đều là dì sai. Tên khốn kia thật sự chết rồi, nhưng mà dì nhất định phải vì ngươi tìm tới vong linh đạo sư của tên khốn đó. Ô ô ô, đều do tên đạo sư khốn kiếp đó nói cái gì mà “Đừng nên bận tâm ánh mắt của người khác, cố gắng truy cầu chân ái, nếu người yêu không phù hợp tiêu chuẩn của ngươi, vậy ngươi có thể thử dùng phương thức của mình để thay đổi nàng, tiếp nhận nàng”. Tên vong linh pháp sư nói lung tung kia mới là kẻ cầm đầu!”

Trong nháy mắt nghe được tiếng gầm thét của Ameera, hạt dưa trên tay ta rơi đầy đất, lời này sao vừa có xu hướng hiện đại vừa quen thuộc như vậy, giống y như mấy cuốn sách ‘súp gà tâm hồn’ ở thế giới kia, chẳng lẽ Nahri cũng lưu hành sách vở kiểu này.

“Vương tử? Năm đó vì thu thập tình báo báo thù, ta từng thu nhận vài tên học sinh xuất thân quyền thế, trong đó có cha của Susan, hình như cũng có một thằng người Saw, không lẽ là…”

“Ừm? Roland từng nói những lời này với ta, chính là hắn cổ vũ ta thuận theo bản tâm, truy cầu chân ái, cho nên ta mới dũng cảm hạ quyết tâm, bắt đầu vứt bỏ thành kiến, cố gắng truy cầu hạnh phúc mới, chẳng lẽ những lời đó đã truyền ra sao? Chẳng lẽ đó vốn là danh ngôn?”

Lilith tràn đầy kinh ngạc, nhưng Ameera lại cúi đầu, lẩm bẩm “Ta đã biết, ta biết mà, chỉ có hắn…”, sau đó, Ameera đột nhiên quay đầu, nở nụ cười với ta.

“A, đích thật là “Danh nhân danh ngôn”, chỉ là rất nhanh sẽ biến thành “Người chết ăn nói khùng điên”! Quả nhiên, chỉ có ngươi, rốt cuộc ngươi chính là kẻ cầm đầu!”

Ánh sáng đỏ rực trong đôi mắt ma nữ, mái tóc xanh điên cuồng dài ra, sát ý và nộ khí của Ameera trong nháy mắt liền đầy, ngay cả mặt đất cũng phải run rẩy.

“Ta biết mà, những đạo lý trong “Súp gà tâm hồn” đương nhiên không hề đáng tin cậy! Nếu theo đó mà khuyên bảo người khác chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề! Ameera, đừng đánh mặt, ta còn phải tham gia hội nghị!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.