Đọc truyện Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng – Chương 168: Lịch sử
“Làm quân thất tín, làm vua mất dân, làm người thất đức, ta Roland Lam, lấy danh nghĩa con cháu nước Lam, yêu cầu miễn trừ chức vị quốc vương của Fimmel Caso!”
Nhờ năng lực thiên phú của băng tinh sư tử, tiếng gầm thét của ta có thể truyền đến bất kì ngóc ngách nào của tòa thành.
Vương giả máu thịt be bét nằm trên mặt đất, còn ta đang trong trạng thái phẫn nộ đến cực điểm, đứng giữa hoàng cung, dõng dạc tuyên bố.
Tấm da dê được chuẩn bị từ trước được mở ra, từng mục tội ác hiếm ai biết được công bố, ma pháp thần kỳ khiến văn tự trên tấm da dê nổi bồng bềnh giữa không trung, trông hết sức bắt mắt!
“Tội lỗi một, lãnh huyết vô tình, tâm địa độc ác thí thân…”
…..
“Tội lỗi mười bốn, xa xỉ vô độ, lãng phí của cải, ngồi xem cư dân chết đói, mình lại hưởng thụ cẩm y mỹ thực!”
“Tội lỗi mười lăm, cấu kết dị tộc, nuôi hổ gây họa, dẫn sói vào nhà…”
Toàn bộ thị dân đều mở cửa sổ ra, lắng nghe âm thanh định tội tràn đầy uy nghiêm phát ra từ hướng hoàng cung.
Ta càng nói càng tức, nhìn xem mấy chục tội đằng sau, ta chán chẳng muốn nói nữa, dứt khoát xé luôn tấm da dê, trực tiếp nói những lời từ tận tâm can.
“Chúng ta muốn nhúng tay vào cục diện hỏng bét này, trọng yếu nhất là ta chướng mắt tên không có trứng nhà ngươi! Cho nên, ngươi cút khỏi vị trí Lam vương đi!”
“Hơn 1,700 năm trước, phương Bắc là địa phương nát bét, trời đông giá rét, ma thú thành đàn. Thời đó, nơi đây là vùng đất lưu đày trứ danh, các quốc gia đều sẽ ném tội nhân lưu vong đến đây, thông thường từ ba đến năm năm là tội nhân sẽ bỏ mình. Còn nếu không chết thì mới càng phiền toái, bởi vì những tội nhân không có sinh hoạt năng lực hơn phân nửa sẽ hóa thành ác đồ cướp bóc khắp mọi nơi để sinh tồn.”
“Thiên tai, nhân họa, thú tai rủ nhau tới, thời đó phương Bắc dù không phải nhân gian Địa Ngục thì cũng không kém là mấy!”
Theo Roland miêu tả, người nước Lam đều loáng thoáng tưởng tượng được tình cảnh năm xưa.
“Khi đó, tiên vương Riven Dent do ngoài ý muốn thu được băng ngạc khế ước nên có được lực lượng. Sau đó hắn quyết tâm thành lập quốc gia thuộc về mình trên khối thổ địa cằn cỗi này. Riven chưa từng có ý nghĩa thủ vệ biên cảnh vì cả xã hội nhân loại, hắn chỉ là chịu đủ mọi khổ sở tại đây, bởi vậy hắn kỳ vọng có thể khai sáng một địa phương sinh tồn cho người dân của mình, một gia viên mà bình dân không cần chịu ngoại tộc nhục nhã và xâm lấn.”
Mặc trời mọc lên từ phương xa, tiếng rống giận dữ vẫn đang vang vọng khắp tòa thành. Trong lúc tất cả thị dân đều đang kinh ngạc, Roland vương tử tiếp tục dùng giọng nói trầm trọng làm cho người qua đường đều phải ngừng chân, kiên nhẫn lắng nghe.
“Lúc trước, tất cả mọi người chế giễu Riven không biết tự lượng sức mình, ai ai cũng cảm thấy hắn quá mơ mộng. Bởi vì tại thời điểm đó, lần Thánh chiến trước vừa mới kết thúc, côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, người thú vẫn đang rất cường thế, nếu kiến quốc ở đó thì chẳng khác nào thành lập một cứ điểm nhân loại ngay trước mắt người thú, tất nhiên người thú sẽ điên cuồng xâm lấn. Hơn nữa, Riven chỉ là một người nghèo khó, ngay cả vấn đề ăn uống cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết, nói gì đến cung cấp lương thực và tài nguyên sinh hoạt cho dân chúng.”
“Nhưng trên đời không có chuyện tuyệt đối, Riven Dent trải qua biết bao gian khổ, hắn đã biến chuyện không thể thành có thể, xây dựng nên một quốc gia trên chính mảnh đất đông cứng này.”
“Không có đặc sản đáng tiền? Riven tin tưởng trời không tuyệt đường người, hắn tìm tới những bằng hữu người lùn, tổ chức một đám thổ dân thành đội khai thác, đào từng tấc từng tấc đất, kết quả là tìm được loại đặc sản đặc thù trên khối thổ địa này – ma pháp khoáng sản.”
“Không có cứ điểm kiên cố để ứng đối với uy hiếp từ ngoại giới? Trên biên cảnh, hắn và tùy tùng dùng hai tay để đào sông hộ thành và trạm gác, dùng hai chân thay thế tọa kỵ để tuần tra biên cảnh, dùng huyết nhục để dựng nên tường thành thủ hộ người dân!”
Người trẻ tuổi đang chuẩn bị làm việc, phụ nữ đang định làm bữa sáng, người già đang tản bộ, khi nghe được chuyện cũ của tiên vương, tất cả đều không tự chủ mà dừng bước lắng nghe.
“Ca ngợi tiên vương! Là ngài khai sáng gia viên cho chúng ta, để chúng ta có thể sinh tồn một cách tôn nghiêm.”
“Chúng ta chính thừa nhận sinh hoạt rất khổ, trong túi chúng ta không có bất cứ thứ gì, ta cũng không thể đảm bảo đi theo ta phấn đấu sẽ thay đổi được tình hình. Thế nhưng, ta vững tin, trên đời không có chuyện tuyệt đối, bất cứ chuyện gì cũng có khả năn thay đổi. Nếu nhất định phải chết đói, chết cóng trong đói khổ lạnh lẽo, chí ít ta có thể tự hào là đã từng cố gắng.”
“Tiên vương đã nói như vậy. Đối mặt với tự nhiên khắc nghiệt, đừng chờ đợi kỳ tích từ trên trời rơi xuống, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ có bản thân và đồng bạn, đây chính là ý chí Lam. Rốt cuộc, tiên vương và những người phương Bắc đi theo hắn đã trở thành thế hệ người Lam đầu tiên.”
“Khác với các dân tộc cổ xưa khác, đại bộ phận chúng ta đều là con lai. Nhưng Lam xưa nay không phân chia huyết mạch màu da, chỉ cần có ý chí Lam, vậy ngươi chính là người nước Lam! Đây là nguyên thoại của tiên vương, cũng là chân lý mà hậu duệ Lam chúng ta một mực thờ phụng!”
“1,423 năm trước, nước Lam lần thứ nhất tiếp cận diệt quốc, đại quân ác ma mở ra dẫn đến Hạ Vị Diện, vô số ác ma, ma quỷ xông ra từ vực sâu. Trong vòng một đêm, nước Lam liên tiếp bị hạ mười bảy tòa thành, thủ đô Defender báo nguy, lúc đó người nước Lam chưa từng tuyệt vọng, bọn họ vì bảo vệ quê hương mà hi sinh vô số tính mạng, kết quả là đẩy lùi toàn bộ ác ma trở về nơi ở của chúng.”
“Dấu vết từ thời đó vẫn còn lưu lại đến hiện giờ, chính là ác ma vực sâu Amway. Không, di sản quan trọng nhất lưu lại đến hiện tại chính là lá chiến kỳ vẫn tung bay trong cuồng phong, vào lúc đó, ý chí Lam cùng Lam chiến kỳ lần thứ nhất nhuộm đẫm máu tươi. Con đường phát triển của phương Bắc hoàn toàn khác biệt so với Trung Nguyên, bản sắc cứng nhắc trở thành đặc thù dân tộc, ý chí vĩnh viễn không khuất phục trở thành huân chương mà chúng ta kiêu ngạo nhất.”
Bình dân thành thị yên lặng nhìn Lam chiến kỳ có ở khắp mọi ngóc ngách trong thành, loáng thoáng có cảm ngộ mới, có lẽ, thứ truyền được tổ tiên thừa xuống không chỉ là huyết mạch.
” 1,129 năm trước, trận hỗn chiến liên quan đến vô số chủng tộc nổ ra, đó cũng cuộc chiến bất ngờ diễn ra giữa trời đông giá rét. Cuộc chiến đó kéo dài ròng rã mười hai năm, người nước Lam chiến tử 137 vạn, bị thương vô số kể. Chủ nhân thủ hộ quốc thổ – Lam vương thất chết trận bốn vị quân vương, bảy vị thành viên vương thất. Trong đó trẻ nhất mới chỉ năm tuổi, từ khi hắn kế vị đến chiến tử vẻn vẹn mười hai ngày. Từ đó trở đi, lấy vương tử làm quốc vương trở thành truyền thống của chúng ta, tất cả trẻ con vương thất đều phải được huấn luyện kiếm thuật và kỵ thuật. Bởi vì không ai biết được ngươi sẽ buộc phải lên chiến trường vào bất cứ thời điểm nào, mặc kệ giới tính hay tuổi tác, ngươi chỉ có hai lựa chọn —— thắng lợi trở về hoặc quang vinh chiến tử!”
“Sau đó, truyền thống được mở rộng ra, trong thời kỳ chiến tranh, nếu quốc vương chiến tử thì vương tử lập tức thượng vị, vương tử chiến tử thì công chúa thượng vị, công chúa chiến tử thì vương hậu thượng vị. Một khi vương thất bất diệt, chống cự tuyệt đối không tắt. Từ lúc bắt đầu, trên chiến trường, Lam huyết mạch căn bản không có khả năng trở thành tù binh, bởi vì kẻ địch của chúng ta đều biết tù binh không hề có chút ý nghĩa nào. Từng có tiền bối lựa chọn đầu hàng? Bị bắt làm tù binh? Đám hậu bối lập tức đi tìm hắn, dù đồng quy vu tận với hắn cũng tốt.”
“Bảy trăm năm trước, chúng ta đột nhiên bị đâm lén. Nô lệ mậu dịch hưng khởi đại biểu cho huyết tinh vô tận và vô tận tài phú. Mà nước Lam chúng ta lại chặn con đường hoàng kim đó, thế là, lượng lớn vũ khí được chuyển đến tay người thú. Sau khi đánh lui người thú, chúng ta không hề để ý quốc thổ đầy rẫy bi thương, mà trực tiếp tuyên chiến với những nước đứng sau màn.”
“Kết quả? Hừ, đám phương Nam mềm nhũn kia sao có thể là đối thủ của thiết kỵ phương Bắc trải qua vô số chiến hỏa. Khi kỵ sĩ của chúng ta kéo những thi thể còn đội vương miện đi dạo phố khắp các thành thị, không có bất kì quốc gia còn dám xem thường người nước Lam. Đương nhiên, từ thời khắc đó, quan hệ giữa chúng ta và các quốc gia nhân loại khó mà hòa hoãn được nữa, nhưng chúng ta chưa từng hối hận!”
“Hết lần này tới lần khác, quốc gia chúng ta gặp phải vô số tai nạn cùng chiến tranh, nhưng không biết từ lúc nào, chúng ta lại trở thành “Cổ quốc” lịch sử lâu đời, chuyện này khiến vô số người phải kinh ngạc. Chúng ta là hoa dại phương Bắc không cần chăm sóc vẫn có thể sống được giữa cuồng phong, đám hoa nhà phương Nam nằm trong nhà ấm, được chăm chút từng li từng tí mà vẫn cứ chết héo như thường.”
“Hơn ba trăm năm trước, ta đích thân trải qua lần quốc nạn đó. Người thú hung hãn hiếu chiến, ác ma xảo trá cường đại, còn có đám minh hữu nhân loại luôn luôn phản bội. Chúng ta phải đối mặt với tất cả những thứ trên. Lần đó đều là lỗi của ta, chúng ta không thể đứng vững, bởi vậy mà chúng ta diệt quốc…”
Giọng nói trầm thấp mang theo một chút nghẹn ngào, sự thống khổ và tự trách đó khiến người ta hết sức đau lòng. Tuy nhiên người nước Lam trong thành lại có cách nhìn vô cùng khác biệt.
“Không, vương tử của chúng ta, ngài đã làm rất tốt, chúng ta lấy ngài làm vinh, xin đừng nên tự trách. Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa diệt vong! Chỉ cần dân chúng lam còn tồn tại, nước Lam luôn luôn có khả năng khôi phục.”
“Đúng vậy, chúng ta không có diệt vong! Ý chí Lam vĩnh viễn không diệt vong! Dù cho nước Lam đã diệt vong, người nước Lam chúng ta vẫn không diệt vong! Khi biết ở phương Bắc tồn tại quốc gia do người nước Lam tạo thành, ta vui vẻ không biết vì sao, cả đêm không cách nào yên giấc. Cho dù đó không phải là quốc gia mà ta biết, thậm chí còn chia ra mấy khối, nhưng chỉ cần biết nước Lam còn sừng sững tại phương bắc thì ta đã rất thỏa mãn.”
“Vô số lần, ta nhớ tới cố thổ, ngày đêm khó ngủ, nghĩ tới mối hận diệt quốc, ta liền lập xuống lời thề, nếu không báo thù, để hung thủ sau màn trả giá gấp mười lần, ta tuyệt đối sẽ không đắm chìm sinh hoạt an nhàn. Mà khi ta thật vất vả báo thù thành công, ta lại không có dũng khí quay trở về cố thổ. Người ta quen biết đều đã chết, chủ nhân quốc thổ kia cũng đã hoàn toàn thay đổi.
“Vương tử điện hạ thân yêu, xin đừng nên do dự bồi hồi, nơi này vĩnh viễn là gia viên của ngài, chúng ta đều là người nhà, luôn luôn chào mừng ngài trở về!”
Ta cười, đối mặt với những người đáng yêu như vậy, ta làm sao có thể không vui vẻ bật cười. Nhưng nhìn đến tên khốn như đống bùn nhão trước mặt, ta liền từ vui đổi thành giận, giận không chỗ phát tiết.
“Nhưng là… Ngươi, Fimmel Caso, rõ ràng chảy xuôi huyết mạch ý chí Lam, vậy mà lại làm ra những chuyện hoang đường như thế.”
Ta từng chờ mong đây chỉ là kẻ giả mạo, không hề có quan hệ với Lam vương thất. Nhưng sau khi sử dụng bí pháp gia tộc, ta lại kinh ngạc phát hiện hắn thật đúng là huyết mạch Lam vương thất. Hậu duệ Lam thế mà sa đọa đến tình trạng này?
“Ngươi, kiêu xa căng, chẳng biết xấu hổ! Slowire biết thay đổi là chuyện tốt, chúng ta năm đó không biết thay đổi nên chịu đủ khổ ải. Nhưng thay đổi không phải là hủ hóa sa đọa, cho phép nô lệ mậu dịch tà ác, đưa bình dân cho người thú chà đạp. Ngươi xứng đáng là quốc vương thủ hộ dân chúng sao? Ngươi không xứng là vương!”
“Ngươi vong ân phụ nghĩa, tham lam tự tư! Để quê hương chúng ta chịu đủ lăng nhục, mà ngươi lại trốn ở trong hoàng cung hưởng thụ rượu ngon cùng mỹ nhân. Cảnh cáo ta đưa cho ngươi bị coi như giấy lộn, vô số người vốn nên sống sót vì ngươi mà chết, ngươi chỉ biết vui vẻ hưởng thụ người dân kính dâng. Ngươi còn có mặt mũi nhận mình là quốc vương? Ngươi không xứng là vương!”
“Ngươi khiếp đảm ti tiện, không nhìn vinh quang! Ý chí tiên tổ chưa từng phai mờ, tổ tiên anh linh một mực dõi theo chúng ta. Nếu bọn họ dưới suối vàng có linh, anh linh có thể hạ phàm, vậy thì tên khốn kiếp nhà ngươi đã sớm bị bóp chết! Ngươi thế mà dám đầu hàng? Lam vương thất một ngàn bảy trăm năm lịch sử, vương giả chiến tử sa trường vô số kể, chưa từng có một kẻ hèn nhát sẽ đầu hàng! Ngươi…..”
“…. Ngươi, không xứng là vương!”
“Ta, Roland Lam, lấy danh nghĩa quân vương nước Lam đời thứ năm mươi sáu, tước đoạt vương vị của tử tôn hậu thế Fimmel. Caso!”
“Ta, thượng cổ băng ngạc Return Dark. Aroin, đồng bạn của tiên vương, thành viên vương thất thế hệ đầu tiên, chứng kiến cựu vương thoái vị tại đây, đồng thời đề cử Roland Lam tạm đảm nhiệm chức trách Lam vương! Ta sẽ đích thân giám sát.”
Thị dân cùng Hoàng gia thủ vệ đầu tiên là sững sờ, tiếp đó không biết ai là người đầu tiên hô lên “Roland bệ hạ, vạn tuế!”, tất cả mọi người vì thế mà sôi trào.
“Roland điện hạ, không, Roland bệ hạ, chào mừng ngài trở về!”
“Roland điện hạ, đừng lo đừng ngại, chúng ta vĩnh viễn hoan nghênh người đến.”
Rất nhanh, tiếng hoan hô liền vang tận mây xanh, ta có thể dễ dàng được dân chúng ủng hộ như thế thật ra công lớn là nhờ Fimmel làm xằng làm bậy.
Trong đám người, một đôi tình lữ đang oán trách lẫn nhau.
“….. Tại sao phải buộc ta hô, Roland rất quen thuộc âm thanh của ta, hắn khẳng định sẽ nghe được, sau này khẳng định sẽ giễu cợt ta.”
“Ngươi hố hắn nhiều lần như vậy rồi, cứ để hắn cười ngươi một lần đi. Đúng, cánh tay phải tổn thương thế nào?”
“Không có việc gì, tên người thú Shaman tổn thương càng nặng hơn ta, mấy tên còn lại đều là hạng ruồi muỗi, căn bản không thể tổn thương được ta.”
Sau khi hết thảy mọi thứ đều được công bố trước dân chúng, hiện tại đại cục đã định, ta không lưu tình nữa, thẳng tay ném Fimmel xuống dưới.
“A a a a a!”
Fimmel thảm thiết kêu la, nếu hắn rơi xuống mặt đất thì tuyệt đối không thể sống tiếp, phụ nữ và trẻ con đã nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng bi thảm chuẩn bị phát sinh, mà ta một mực khóa chặt Fimmel, không dám lơi lỏng chút nào.
“Soạt!”
Quả nhiên, lúc Fimmel sắp ngã chết, sau lưng của hắn đột nhiên vươn hai cánh dơi, hóa rơi xuống thành lướt đi, bay thẳng ra ngoài thành.
“Đáng chết! Không ngờ thật sự là ma duệ!”
Tuy suy đoán được chứng thực nhưng tuyệt đối không phải là tin tức tốt, hậu duệ Lam phối hợp ác ma huyết mạch, dù nghĩ như thế nào thì cũng chỉ có một khả năng.
“Caven… Đây đều là ngươi làm sao? Toàn bộ cục diện này đều do ngươi bố trí sao?”