Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 71: Dụ địch


Đọc truyện Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ – Chương 71: Dụ địch

“ Ma nữ thích làm gì thì làm như nàng, cũng sẽ phân chia chính tà sao?”

Giống như Lâu Nguyệt Đồng hiểu rõ Trình Tử Xuyên, Trình Tử Xuyên cũng
hiểu rõ Lâu Nguyệt Đồng: “ Mặc dù nàng xuất thân từ Ma giới, nhưng đối
với Ma giới lại không có lòng trung thành. Lí do chính ma bất lưỡng này, nàng lại đường hoàng lấy ra để lấy lệ với ta.”

Lâu Nguyệt Đồng khác Trình Tử Xuyên. Trên vai Trình Tử Xuyên còn có
trách nhiệm, Lâu Nguyệt Đồng không có, cho dù ngày mai thần ma khai
chiến, nàng không nhúng tay vào cũng không ai dám chỉ trích.

Lâu Nguyệt Đồng rõ ràng có thể sống cực kỳ tiêu sái, vậy mà cứ muốn giao du với kẻ xấu, đây là điều Trình Tử Xuyên vô luận thế nào cũng không
thể lý giải được.

Có lẽ, đến khi hắn khôi phục ký ức thuộc về Thánh tôn mới có thể biết được một hai.

Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn: “ Ta lấy lệ, chàng cũng không trả lời
thẳng. Hết sức hiển nhiên, vấn đề vừa rồi, chàng không làm được.”

Trình Tử Xuyên lãnh đạm đáp: “ Ta làm được, nàng có thể không giết ta?”

Lâu Nguyệt Đồng thở dài: “ Chàng đừng thông minh như thế được không…
Chỉ là, nếu chàng làm được, chàng sẽ không phải là chàng nữa.”

Họ đã đi đến bước này, những thứ như tình yêu dường như đều trở thành vô bổ, có cũng được mà không có cũng không sao, không thể nào trở nên quan trọng.

Nói thật, nếu Trình Tử Xuyên vì yêu nàng mà choáng váng đầu óc, vứt bỏ
trách nhiệm và nguyên tắc, Lâu Nguyệt Đồng cũng sẽ xem thường hắn.

Tiểu ma nữ đã có quá nhiều người mù quáng đi theo, nói gì nghe nấy, phụ thuộc phẩm quá nhiều, không cần có thêm một kẻ nữa.

Nàng thích Trình Tử Xuyên vì hắn có thể sánh ngang với nàng, có thể là
kì phùng địch thủ của nàng. Tiến thêm một bước sẽ quá cường thế, lùi
xuống một bước sẽ quá bất lực, Trình Tử Xuyên lúc này, đang trong bộ
dạng mà nàng yêu thích nhất.

Trình Tử Xuyên trầm mặc rất lâu, hắn đúng là sẽ nói với nàng như vậy, nói cho cùng, vẫn là không thể bỏ được.

Hắn nghĩ mình tỉnh táo, những năm sống trên đời này chưa từng sợ qua
chuyện gì, nhưng chuyện tình cảm với Lâu Nguyệt Đồng quả thực rất nhanh
hao hết tâm sức của hắn, vì thế, mỗi khi không có nàng, trong lòng hắn
liền xuất hiện một sự mệt mỏi vô tận.

Hận không thể, hận không thể uống nước vong tình.

Nhưng loại hành vi trốn tránh mềm yếu đó đích xác khiến Trình Tử Xuyên khinh thường, vì thế, hắn chỉ có thể làm bản thân khó xử.

Đôi khi hắn nghĩ, rõ ràng là Lâu Nguyệt Đồng đã đẩy hắn xuống hố, vậy mà nàng còn có thể vỗ tay áo quay đầu rời đi, dựa vào điều gì?

Dựa vào chuyện, lòng dạ nàng ác độc hơn hắn.

Trình Tử Xuyên bỗng nhiên cảm thấy có chút chán ghét… Nàng sẽ không
thay đổi ước muốn ban đầu, như vậy nói nhiều với nàng có tác dụng gì?

“ Ta không muốn tranh chấp với nàng, nàng… Tự giải quyết cho tốt đi.”
Sau lần tạm biệt này, họ sẽ gặp gỡ trên chiến trường chân chính.

Lâu Nguyệt Đồng nhìn theo bóng lưng của hắn cho đến khi hắn biến mất
hẳn, trong lòng tiểu ma nữ vốn không sợ trời sợ đất cuối cùng cũng xuất
hiện một sự chua xót, nàng cúi đầu lặp lại: “ Nếu chàng là người bình
thường thì tốt rồi…”

Cái gọi là vì ích lợi của ma đạo mà tận tâm tận lực kia, quả thật là
chuyện cười. Ai cũng không ngờ được, tiểu ma nữ tích cực đảo loạn lục
giới như thế kì thực cũng chỉ vì Thiên Bi.

Uyên Vu nói không sai, Thiên Bi là tâm của lục giới, lại là cùng một thể với Thánh tôn, cho dù hiện tại nó có xuất hiện vết rách, nhưng chỉ cần
Thánh tôn thức tỉnh, trở về vị trí cũ thì vẫn sẽ có thể khôi phục. Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, lục giới càng loạn càng khiến Thiên Bi tiêu
hao, trên chiến trường, mỗi một mạng người đều làm ảnh hưởng đến Thiên
Bi, khiến Thánh tôn càng khó khôi phục. Lâu Nguyệt Đồng không phải đối
thủ của Thánh tôn, chỉ có phương thức này mới có thể giam cầm pháp lực
của hắn, đến khi nàng có thể phá hủy tầng phong ấn thứ ba, Trình Tử

Xuyên chưa thức tỉnh không thể là đối thủ của nàng.

Đến lúc đó, hoặc là Lâu Nguyệt Đồng giết Trình Tử Xuyên, sau đó sẽ hủy
Thiên Bi. Hoặc là Thiên Bi không đánh tức vỡ, Trình Tử Xuyên vẫn sẽ
chết.

Lâu Nguyệt Đồng siết chặt tay, khi nàng xoay người rời đi, mọi thứ đều không một tiếng động hóa thành tro bụi.

Trình Tử Xuyên chưa từng thích sử dụng pháp khí để bay trên không, hắn
chỉ đi bộ xuyên qua vài thành trấn như một người bình thường không có tu vi, đi tới đi lui ở những nơi ồn ào náo động. Đôi khi, tu vi càng cao
sẽ cách rời cuộc sống bình thường càng xa, Trình Tử Xuyên không hâm mộ
cuộc sống của người phàm, nhưng lại thích một mình im lặng hòa vào nó.

Một ngày, Trình Tử Xuyên đang ngồi uống trà trong một trà lâu liền thấy
xung quanh đông đúc nhộn nhịp, rất nhiều người đều dũng mãnh lao về một
hướng. Hắn không thích huyên náo, vừa định rời đi lại bị một tia sáng
xoẹt qua người, ngẩng đầu nhìn liền thấy một đạo kim quang có chút quen
thuộc bay lên ở nơi cách đó không xa.

Mọi người đều cho rằng có bảo vật hiện thế, vì vậy mới chen chúc nhau mà đi.

Trình Tử Xuyên trầm tư một lát, lập tức nhớ ra luồng kim quang này đã
gặp được ở đâu. Hắn không biến sắc cũng không phản ứng, men theo hướng
không người mà rời đi.

Hắn vừa đi, kim quang liền lập tức biến mất khiến những người đuổi tới vô cùng kinh ngạc, ào ào xông lên đào đất tìm kiếm.

Khi Trình Tử Xuyên chậm chạp đặt chân lên thành trấn tiếp theo, kim
quang lại xuất hiện, lần này cách hắn một khoảng gần hơn như muốn nói – – mau tới đây! Ngươi mau tới tìm ta!

Trình Tử Xuyên tiếp tục đi như không thấy, đằng sau lại có một đống người nhào tới, chen chúc che mất kim quang.

Đến lần thứ ba không được để ý, trong đầu Trình Tử Xuyên cuối cùng cũng
truyền đến một tiếng khóc to, thanh âm trẻ con bi bô nức nở, khóc đến
mức không thở được khiến hắn cảm thấy bản thân như một kẻ bạc tình, đầu
bắt đầu đau nhức.

Kim quang bỏ qua một đống người, nhào vào lòng Trình Tử Xuyên.

Trình Tử Xuyên: “…”

“ Ta đã hết sức phát sáng mà, tại sao người lại không nhìn thấy ta?”

Trình Tử Xuyên: “…”

“ Ta là A Nguyên! Người thật sự không biết ta sao?”

Luồng kim quang này, hóa ra là chí bảo A Nguyên đã từng bị Lâu Nguyệt Đồng “quăng” đi.

Trình Tử Xuyên hỏi: “ Khi còn ở trong Cổ Linh Mộ, ngươi đã chọn Lâu Nguyệt Đồng làm chủ nhân, hiện tại quấn lấy ta làm gì?”

“ Nếu không phải chủ nhân người hạ nghiêm lệnh, ta làm sao lại phải khổ
sở đi theo tiểu ma nữ vô lương tâm kia chứ?” A Nguyên hầm hừ, “ Nhưng
tiểu ma nữ quá thông minh, nàng vẫn phát hiện.”

“ Ta bắt ngươi đi theo nàng?”

A Nguyên thấy hắn không hiểu, tâm tình cũng trầm xuống, khổ sở nói: “
Không phải chủ nhân hiện tại, là chủ nhân khi còn sống trên Thiên Ngoại
Thiên. Khi đó… chủ nhân sắp biến mất, người nói với ta, nếu người
không quay về được thì hãy đi theo Lâu Nguyệt Đồng, nếu người có thể
quay về cũng không cần đi tìm. Nhưng, nhưng Lâu Nguyệt Đồng là hung thủ, ta, ta hết sức chán ghét nàng! Ta không tin chủ nhân sẽ chết, ta đợi
người bảy trăm năm… Đến khi gặp được hai người ở Cổ Linh Mộ, ta sợ chủ nhân sẽ tức giận vì ta không nghe lời, cũng sợ Lâu Nguyệt Đồng sẽ đến
hại người nên đành lừa nàng. Sau khi nàng phát hiện, nàng không cần ta
nữa, chủ nhân người lại không nhớ ra ta.”

Nếu có hình người, giờ phút này hẳn nó sẽ biến thành lệ nhân: “ Chủ
nhân, A Nguyên không muốn nghe lời. A Nguyên muốn đi tìm người!”

Trình Tử Xuyên không phản bác được, đành thủ thỉ thù thì an ủi nó vài câu.


A Nguyên lập tức lại cao hứng trở lại: “ Chủ nhân không từ bỏ A Nguyên, thật sự là quá tốt!”

Trình Tử Xuyên bỗng cảm thấy kỳ dị, chẳng biết tại sao, sau khi rời khỏi Tam Sinh Đài ở Minh giới, hắn ngày càng tiếp nhận thân phận của chính
mình. Kí Đắc Thế Tục, Thánh tôn hay là hắn, chỉ có kí ức bất đồng, bản
chất vẫn là một người, vì thế gặp phải chuyện gì cũng có thể cảm động
lây.

Khi đó, Thánh tôn trước khi chết còn cho rằng mình không thể quay về, rõ ràng khi đó thực sự gặp phải hoàn cảnh hồn phi phách tán… Vậy là ai
đã bảo vệ hắn? Hắn vì sao còn có thể quay về?

Thiên Đạo không thể quang minh chính đại thiên vị một ai, tất nhiên phải có một người trả giá cao, Thiên Đạo mới giúp hắn chuyển thế.

Là ai?

Trong đầu Trình Tử Xuyên xuất hiện một ý nghĩ: “ A Nguyên, ngươi biết Phù Tang không?”

“ Phù Tang ca ca.” A Nguyên bay lên bay xuống như đang gật đầu, “ Hắn lúc nào cũng được đi theo chủ nhân, ta rất hâm mộ.”

“ Hắn vốn là Thần mộc trên Thiên Ngoại Thiên, tại sao không có nguồn gốc thần mộc?”

A Nguyên cứng đờ, thầm nghĩ: “ Hỏng bét, Phù Tang ca ca không cho ta nói với chủ nhân. Nhưng chủ nhân hỏi, ta lại không thể nói dối…”

” A Nguyên.”

A Nguyên trầm mặc một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “ Phù Tang ca ca là
Thần mộc, là thiên tài địa bảo tốt nhất trong lục giới, khi hồn phách
của chủ nhân sắp tản đi, người khác không làm được nhưng Phù Tang ca ca
làm được, hắn một lần nữa ngưng tụ hồn phách của chủ nhân, giá cao là
nguồn gốc tận tán… Nhưng Phù Tang ca ca che chở Thiên Ngoại Thiên, khi hắn khô héo, Thiên Ngoại Thiên cũng chấn động, thời điểm ta rơi xuống
Tiên giới cũng chính là lúc đó, không thể quay về.”

Thánh tôn lạc hạ, thần mộc khô héo, Thiên Ngoại Thiên chấn động.

Hóa ra… đúng là như thế.

“ Chủ nhân, người không nên trách Phù Tang ca ca, chúng ta đều không nghĩ người sẽ biến mất.”

Thiên Ngoại Thiên không còn thì có thể xây dựng lại, nhưng một khi Thánh tôn biến mất, lục giới tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong tâm dậy
sóng, sớm đã vô cùng hỗn loạn.

Người khác không hiểu chuyện đó nhưng Lâu Nguyệt Đồng hiểu, A Nguyên và Phù Tang cũng hiểu.

“ Ta không trách hắn.” Trình Tử Xuyên nói, “ Phù Tang hi sinh quá nhiều, là ta nợ hắn.”

“ Không phải.” A Nguyên cười nói, “ Chủ nhân cho Phù Tang ca ca tính
mạnh, Phù Tang ca ca chỉ là có đi có lại. Hắn sợ chủ nhân nghĩ nhiều nên không muốn nói chuyện này cho chủ nhân.”

Hi sinh trên Thiên Ngoại Thiên, bạo thể cứu hắn khi còn sống ở Trình gia, việc Phù Tang đã làm cho hắn quả thật rất nhiều.

“ A Nguyên, chuyện lúc trước, từ khi Thánh tôn thu Lâu Nguyệt Đồng làm
đồ đệ đến khi lạc hạ, ngươi có thể nói một lần cho ta nghe không?” Trình Tử Xuyên đột nhiên hỏi.

A Nguyên suy nghĩ một chút: “ Ta có cách giúp chủ nhân chính mắt xem
được một lần những cảnh tượng đó. Nhưng những hình ảnh hiện tại về cuộc
sống kéo dài ở nhân gian đã khắc sâu, hồn phách hiện tại của chủ nhân
lại không yên, việc này quá nguy hiểm. Chỉ còn cách tìm về phần hồn còn
thiếu mới không bị lạc trong đó.”

“ Một hồn còn thiếu sao?” Trình Tử Xuyên nghe vậy liền gật đầu, “ Thời điểm cũng không sai biệt lắm.”

Cửu Nguyên Sơn.

So với khi Trình Diệu tranh chấp với chưởng môn, Cửu Nguyên gần đây rất
thái bình. Trình Diệu cả ngày khó chịu đang bế quan trong phòng, không
biết bận rộn việc gì, so với chuyện tranh quyền với chưởng môn, hắn còn
có việc gấp phải làm.


Trên ngọn núi cao nhất, chưởng môn và Huyền Minh đứng chắp tay, nhìn về phía ngọn núi thứ ba.

“ Huyền Minh sư bá, người có biết Trình Diệu gần đây đang làm gì không?”

Huyền Minh lắc đầu: “ Ta đã xem qua, trừ việc sắc mặt hắn không tốt cũng không có gì khác thường.”

Chưởng môn nhíu mày: “ Gần đây ta phát hiện ra ngọn núi thứ ba có dị
động, giống như có một linh hồn cường đại khác đang tồn tại. Nhưng dị
động đó cũng chỉ thường lóe lên rồi tắt, ta không xác định được mình có
nhìn sai hay không.”

Huyền Minh vừa nghe, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc.

“ Nói đến chuyện này, Trình Diệu không bình thường hình như bắt đầu từ
khi tiểu sư thúc quay về.” Chưởng môn hồ nghi nói, “ Có phải tiểu sư
thúc đã làm gì không?”

“ Thanh Gia?” Huyền Minh ngẫm lại rồi thở dài, “ Thanh Gia thiên phú dị
bẩm, chúng ta không bằng nàng, không thể nhìn ra nàng đang làm gì.”

Chưởng môn nghe vậy thì cười cười, ngược lại an ủi Huyền Minh: “ Nếu
chuyện này có liên quan đến tiểu sư thúc thì không cần lo lắng. Dù sao
tiểu sư thúc cũng có thể là vị nào đó chuyển thế.”

Huyền Minh vừa nghe hắn nhắc tới “vị nào đó”, lập tức rất tán thành gật đầu.

Lai lịch của Thanh Gia, toàn bộ Cửu Nguyên Sơn cũng chỉ có chưởng môn và Huyền Minh biết được một chút, nhưng một chút này cũng đã đủ khiến họ
tín nhiệm Thanh Gia.

Họ vừa đứng đây nói về Thanh Gia, kết quả đến ngày thứ hai, Thanh Gia liền trở về.

Chưởng môn gặp được nàng liền vừa mừng vừa sợ, hàn huyên vài câu, hỏi tin tức về Lan Tự.

Trình Tử Xuyên trả lời: “ Nàng có chút việc vặt phải xử lý, ít ngày nữa
sẽ quay về. Đệ tử đồng môn không phải do nàng làm hại, đợi nàng trở về
hãy giúp nàng rửa sạch oan danh.”

“ Khúc mắc kia của nàng?”

“ Nàng chém hung thủ tàn sát thôn Bích Liễu năm đó, khúc mắc đã tiêu.”

” Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Chưởng môn liền cười nói, “ Đi đường vất vả, làm phiền tiểu sư thúc rồi.”

Trình Tử Xuyên lắc đầu, hỏi: “ Ma tu bên kia… Chưởng môn có tin tức gì không?”

Chưởng môn vừa nghe, sắc mặt lập tức ngưng trọng, thở dài: “ Tháng trước ta đi thương thảo cùng chưởng môn phái Đại Tông, nghe được tin tu sĩ
chính đạo đến gần phía bên kia sông Định Giới đều bị ma tu tàn nhẫn sát
hại, ma tu rục rịch muốn tấn công địa bàn chính đạo, không hề lùi
bước… Trận chiến sắp tới, sợ rằng không thể tránh được.”

Trình Tử Xuyên nói: “ Có Lâu Nguyệt Đồng ở đó, không hề kỳ quái.”

Chưởng môn lại thở dài, thở dài nhiều đến mức tóc đã bạc đi một nửa: “ Tiểu sư thúc, tiểu ma nữ kia… quả thật rất đáng sợ.”

Thần sắc Trình Tử Xuyên không thay đổi, thản nhiên nói: “ Giao nàng cho ta.”

Chưởng môn nhìn hắn rất lâu, lần thứ ba thở dài: “ Nếu tiểu sư thúc đã
trở về thì đừng ra ngoài nữa, cố gắng tăng tu vi, thêm một phần sức lực, bên ta lại chắc thêm một phần thắng.”

Nghĩ tới nghĩ lui, người thuộc chính đạo có thể ngăn trụ Lâu Nguyệt Đồng cũng chỉ có “Thanh Gia”.

Trình Tử Xuyên gật đầu, trước khi đi nói nhiều thêm một câu: “ Chưởng
môn gần đây ưu tư nhiều, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt thì hơn.”

Chưởng môn sững sờ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng kia, nhịn không được
lắc đầu bật cười. Tiểu sư thúc này, tuy nhìn thì lạnh lùng nhưng thực ra lại rất có tâm.

Sau khi ra khỏi ngọn núi thứ nhất không lâu, Trình Tử Xuyên liền bắt gặp một đám đệ tử từ ngọn núi thứ ba đến bái phỏng.

Trình Tử Xuyên không ngạc nhiên, cũng không rời đi.

Trình Diệu từ xa đi đến, cúi người chào: “ Tiểu sư thúc.” Hiện tại, khi
danh tiếng của hắn đã như mặt trời buổi trưa, Trình Diệu rất ít khi chào người khác.

Trình Tử Xuyên biết rõ điều này, lúc trước ném cho Trình Diệu “Đại pháp
thần hồn gửi thể” cũng đã tính toán đâu ra đấy. Trước kia, sự chú ý của
Trình Diệu đều đặt trên người Trình Tử Xuyên, một khi Trình Tử Xuyên
“chết”, đương nhiên Trình Diệu sẽ một lòng vì bản thân mà làm việc.

Cũng vì điều này mà Trình Tử Xuyên mới cố ý ném “Đại pháp thần hồn gửi
thể” cho Trình Diệu, hắn muốn khiến Trình Diệu và Chiến Hoàng thần quân

chó cắn chó.

“Đại pháp thần hồn gửi thể” giải thích rõ về thuật gửi thân, còn có cả
phương pháp đoạt lại quyền khống chế thân thể. Dựa vào chút bản lĩnh của Trình Diệu, hắn là chủ nhân thân thể, một khi phản kháng mãnh liệt,
hiệu quả sẽ rất rõ ràng.

Còn nữa, có “Thanh Gia” ở đây.

Cuốn sách Trình Tử Xuyên giao cho Trình Diệu xác thức có viết phương
pháp, nhưng Trình Diệu không biết, phương pháp đó đã bị Trình Tử Xuyên
cải biến qua.

“ Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Trình Tử Xuyên không thay đổi sắc mặt, lãnh đạm hỏi.

Trên tay Trình Diệu xuất hiện cuốn sách kia, khẩn thiết nói: “ Đa tạ
tiểu sư thúc ngày đó đã đánh thức ta, ta vô cùng cảm kích. Nhưng ta còn
có một yêu cầu quá đáng.”

“ Nói.”

“ Ta đã xem xong nội dung, mấy ngày qua thử thăm dò mấy lần đã suýt nữa
bị thần hồn bên trong cơ thể gạt bỏ mất ý thức.” Trong mắt Trình Diệu
xẹt qua tia hung ác và tức giận, “ Nói ra thật xấu hổ, hắn tu hú chiếm
tổ chim khách, ta thân là chủ nhân lại sợ đấu không lại hắn, vì thế…
muốn mời tiểu sư thúc giúp một tay.”

Lúc này rồi còn có thể nói được những lời đó, có thể thấy Trình Diệu đã
tín nhiệm Thanh Gia đến cực điểm, thậm chí muốn đem tính mạng ra nhờ
cậy.

Những người dùng mọi cách nịnh nọt Trình Diệu, hắn hoài nghi, những người đối với hắn không tốt, hắn cũng hoài nghi.

Chỉ có “Thanh Gia” đối với Trình Diệu không đặc biệt tốt cũng không đặc
biệt không tốt, đã từng cứu hắn cũng đã từng trách mắng hắn, Trình Diệu
vì thế cảm thấy Thanh Gia là người chính trực, có thể tin tưởng.

Nói ra cũng thật châm chọc, nếu Trình Diệu biết được Thanh Gia là ai…

Chính Trình Tử Xuyên, cho dù hết thảy đều đã được hắn tính kế nhưng lúc này cũng phải cảm thấy hoang đường.

“ Tiểu sư thúc? Tiểu sư thúc?” Trình Diệu thấy Trình Tử Xuyên rất lâu
không có phản ứng liền có chút nóng nảy, “ Tiểu sư thúc truyền thuật
pháp này cho ta chắc cũng vì không muốn ta thân là đệ tử Cửu Nguyên lại
trở thành con rối của người khác, nếu tiểu sư thúc có thể giúp ta, ta
tất có hậu tạ!”

Trình Tử Xuyên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn một cái: “ Ngươi cũng tin ta thật.”

“ Đương nhiên.”

Trong lòng Trình Tử Xuyên hừ lạnh một tiếng, nói: “ Được.”

Trình Diệu vui mừng quá đỗi: “ Ta lo động tĩnh quá lớn nên đã tạo một
cấm chế sau núi, tiểu sư thúc muốn hôm nay động thủ hay muốn chọn ngày
khác?”

“ Chủ nhân, tiểu tử này cũng thật ngu xuẩn! Bị người bán còn giúp người
kiếm tiền, sổ không đủ tiền còn muốn gấp gáp chịu chết! Ta không muốn
nhìn nữa!” A Nguyên không nhịn được, nói thầm trong đầu Trình Tử Xuyên, “ Chiến Hoàng thần quân gửi thể vào một tên ngu, không sợ bị mang danh
ngu xuẩn sao? Không đúng, Chiến Hoàng lựa chọn đối phó với chủ nhân, có
thể coi là ngu xuẩn nhất trong lũ ngu xuẩn!”

Trình Tử Xuyên nghe A Nguyên càu nhàu một đống, lại bị ép nghe một đống
từ ngữ khen ngợi như “Chủ nhân lợi hại nhất”, “ Chủ nhân thông minh
nhất”, cuối cùng dứt khoát bắt nó im miệng – – nếu nó liên tục dong dài
như vậy, Lâu Nguyệt Đồng không kiên nhẫn nổi là chuyện quá bình thường.

“ Ta cần xem lại loại thuật pháp này, ba ngày sau hẵng bắt đầu.” Trình Diệu gấp là phải, Trình Tử Xuyên gấp mới kỳ quái.

Quả nhiên, Trình Diệu nghe xong càng cảm thấy tín nhiệm hắn hơn nhiều, tự mình tiễn hắn rời đi.

Trình Tử Xuyên cũng thật sự cần chuẩn bị một chút, mục đích của hắn
không phải muốn giúp Trình Diệu gạt bỏ thần hồn mà muốn thu lấy một phần thần hồn kia. Chiến Hoàng quá tự phụ, chỉ để lại một tia thần niệm
khống chế thần hồn, chỉ cần thần niệm còn tồn tại, thần hồn sẽ không cắt rời. Nhưng một khi thần hồn bị cắt rời, cho dù là thần cũng sẽ tổn
thương nguyên khí nặng nề, thậm chí nếu người xuất thủ có pháp lực mạnh
còn có thể tìm được chính chủ của thần niệm.

Việc Trình Tử Xuyên phải làm, chính là chặt đứt tia thần niệm kia!

Chiến Hoàng giữ hồn phách của Trình Yến và Phó Tiểu Lăng, vậy Trình Tử
Xuyên cũng sẽ giữ thần hồn của hắn! Hắn muốn xem một chút, vị chiến thần của Thần giới sẽ lựa chọn thế nào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.