Đọc truyện Nhật Ký Thú Tội – Chương 2322
Thằng em trai của L tuyên bố sẽ tham gia show RuPauls Drag Race khi nó tròn 18 tuổi.
Ghi chú: RuPauls Drag Race là show dành cho drag queen, tức là dành cho những ai thích giả gái và hành xử giống gái giỏi nhất (ý kiến của tôi).
Câu tuyên bố của nó làm mọi người trong gia đình bị shock, có khi còn hơn lúc nó vác bản mặt bầm tím và nói là bị bạn đánh ở trường. Đối với họ đó là sự sỉ nhục nặng nề vào truyền thống, đạo đức của một gia đình gốc Trung Hoa. Tôi không biết rõ họ sẽ đối xử với thằng bé như thế nào vì L có vẻ lảng đi mỗi khi đề cập đến thằng bé.
Những thông tin ít ỏi tôi biết về thằng bé lại do A cung cấp. Chẳng có vụ bạo hành nào ở trường cả. Tất cả chỉ là chuyện được bịa ra để che dấu những bức hình, những đoạn video giả gái của nó đang tràn lan trên internet trong trận bóng bầu dục. Đám đông rất phấn khích vì nó. Họ yêu thích nó tới độ lập hẳn một fanpage trên facebook cho nó.
“Em không thể tin được cái thằng bạn thân em có ngày nổi tiếng hơn cả em.” – A thở dài khi cho tôi xem những tấm ảnh rực rỡ của thằng bé. – “Chị xem đi, chỉ trong hai tuần fanpage của nó nhiều gấp rưỡi fanpage của em.”
“Sao em không nói sớm hơn?” – tôi thắc mắc, hay tại nó thích xây dựng hình ảnh xấu của nó trong mắt tôi?
“Để làm gì? Để chị kể lại cho anh L yêu quý của chị và rồi anh L đấy kể lại cho gia đình và nó bị đuổi ra khỏi nhà khi còn chưa nổi tiếng à? Chị có biết bây giờ nó kiếm được nhiều tiền lắm không? Nhờ sự nổi tiếng của nó đấy!”
Cũng có lý.
Hôm qua, tôi đi bộ với cô T. Cô ấy về Mỹ sớm hơn dự định và chúng tôi vô tình gặp nhau khi đang chờ đèn đỏ sang đường. Chúng tôi vừa đi vừa tán ngẫu. Khi chúng tôi đang nói về người da đỏ thì vô tình gặp J. Nó đi cùng đám con gái với đứa dẫn đầu là A, vui vẻ bung lụa mặc cho bố mẹ nó đang điêu đứng vì nó. J nhìn thấy tôi liền hôn gió thay cho lời chào: “Cô gái Trung Hoa xinh đẹp đằng kia của Valentina có nguy cơ là chị dâu của tớ nếu cậu không aw sao mày lại đá tao?”, Valentina đá vào cẳng chân cu cậu ra hiệu.
Dù câu tiếp theo J muốn nói là gì thì chắc chắn nó mang ý dở hơi nào đó. Tôi nhăn mặt. Chẳng khó hiểu khi Valentina và nó chơi với nhau, nồi nào vung đấy cả.
A tách nhóm vẫy tay chào chúng rồi thân mật khoác tay tôi như hai chị em. Tôi xin phép cô T để đi với nó vì hôm nay là buổi dạy thêm của tôi và đồng thời, một phép lịch sự bất đắc dĩ, tôi giới thiệu cô tóc vàng này học trò của tôi. Cô T gật đầu chào chúng tôi nhưng không biết có phải do tôi tưởng tượng không mà mặt cô T lúc ấy xanh như tàu lá.
Nó chợt hỏi tôi một câu triết lí hết sức:
“Tại sao họ không thích thằng đó được hạnh phúc?”
“Hạnh phúc là gì khi danh dự không còn?” – tôi nói mỉa, tôi cực có ác cảm với mấy thằng kiểu như J, đàn bà!
A dừng lại mua cho tôi một que kem: “Của chị nè! Em trả.” Tôi do dự cầm lấy. Khi chắc rằng nó không thể gây hại tôi chỉ bằng một cây kem thì tôi mới dám ăn.
Kem ngon tuyệt, mùi vị của nó rất quen mà tạm thời tôi không nhớ ra.
Khi tôi liếm những mẩu kem còn dính lại trên thanh gỗ nó mới nói: “Kem vẫn ngon hơn que, hạnh phúc vẫn ngon hơn danh dự.”
Tôi đơ người bởi độ sâu sắc bí ẩn của nó và cố tìm mối liên hệ của kem, que và hạnh phúc như cố tìm sự liên quan giữa logarit, đồ thị và phương trình, nó nói thêm: “Em tìm thấy nó trên tumblr.”
Tất nhiên rồi! Câu nghe trớt quớt! Tôi có nên góp ý bảo nó thôi trò trích dẫn lố bịch này không nhỉ? Nghe khó chịu kinh đi được!
Hôm đấy nó giở chứng gì mà, hết giờ dạy rồi nó còn cố nán tôi ở lại bằng đủ thứ trò mèo nó có thể nghĩ ra. Nào là bắt tôi ngồi giảng đi giảng lại cấu trúc thì hiện tại cho nó năm lần, bắt tôi ngồi lại xem album ảnh của nó (toàn ảnh công chúa, nó bảo hồi nhỏ nó thích làm công chúa và giờ vẫn vậy), nhận xét blog của nó, vân vân và mây mây. Nỗ lực cuối cùng giữ chân tôi ở lại của nó là mời tôi ăn bữa tối với gia đình nó. Nội nghĩ tới việc ánh mắt soi thời trang của bà Xavier sẽ chiếu mình suốt bữa ăn đủ để tôi nói không ngay tắp lự.
“Khi em nói chị sẽ ăn tối với gia đình em tức là chị sẽ ăn tối với em. Bố mẹ em tháng sau mới về nên chị không phải lo lắng về họ đâu.”
“Sao em nghĩ chị lo lắng về họ?” – tôi hơi ngạc nhiên trước sự quan sát tinh tường của nó, bởi tôi đã cố nặn ra một gương mặt thân thiện với họ để che giấu ý nghĩ tông cửa chạy ra ngoài và không bao giờ bén mảng tới đây khi tôi gặp ông bà Xavier lần đầu, nhất là bà Xavier. Mà nó quan sát tôi ở với ông bà Xanvier lúc nào nhỉ? Chắc là mấy bữa đầu tiên khi tôi xuống nhà và chạm trán với mẹ nó.
“Vì đến em là con gái họ còn không chịu nổi nữa là người ngoài như chị. Thật may là họ đi suốt ngày, nếu không em sớm bỏ nhà đi biệt từ lâu.”
“Nghe tuyệt đấy nhưng mà…” – ăn tối với con hiếp dâm này còn tệ hơn – “…tối nay chị có việc nên để bữa khác nhé?” – một câu đáp lịch sự thay cho “Mày đừng hòng dụ bà ở nhà một mình với mày vào ban đêm thêm lần nữa!”. Tôi không có ngu thêm lần nữa đâu!
“Với anh bạn trai đấy à?” – Val khoanh tay nhìn tôi như thể tôi là đứa tội đồ còn nó là quan tòa đang phán xét tôi.
Đúng là tối nay tôi có hẹn với L. Chắc thằng J nói cho nó biết. “Không phải việc của em!” – tôi nhún vai khoác ba lô dợm đi thì Val đứng chắn lối ra: “Tránh ra!”
“Chị là của em, tất nhiên chị đi với ai là việc của em rồi!”
Tôi đẩy vai nó sang bên nhưng khi tay tôi chỉ mới chạm vai nó thì A xô tôi vào kệ sách và ôm lấy mặt tôi: “Em nói cho chị biết: Em hoàn toàn có thể bắt chị làm nô lệ tình dục của em suốt đời và đảm bảo chị không tài nào thoát được. Nhưng em đã không làm thế vì em yêu chị, chị nghe rõ chưa? Em yêu chị! Còn chị, sinh viên năm hai rồi sao ngu thế? Em chẳng thua hắn cái gì cả, lẽ ra chị nên chọn em sẽ tốt hơn…”
Tôi xô mạnh con bé ra khỏi người mình trước khi nó phun hết những câu nanh nọc của nó ra, cáu tiết nói:
“Em là ai mà dám bảo chị ngu? Em là ai mà quyết định dùm chị? Em là ai mà bảo chị yêu ai? Em yêu chị, ừ, nhưng chị không yêu em. Chị không chọn em vì em kém hơn L điều gì mà vì chị yêu anh ấy!”
Tôi định nói thêm là nó đang ngộ nhận nó yêu tôi, vì chẳng có thứ tìnhyêu nào đặt thỏa mãn bản thân lên trước cả danh dự và tự trọng của người nó yêu, nhưng mắt nó bắt đầu rơm rớm nên tôi nghĩ mình dừng ở đây được rồi. Val quay mặt đi, tôi đoán nó không muốn tôi nhìn thấy nó khóc. Tôi quyết định đi về.
Hi vọng nó hiểu ra. Tình yêu không có lỗi, nhưng cách nó đối xử với tình yêu thì quá bệnh hoạn, dù hoa vẫn được gửi đều đều tới nhà tôi.