Đọc truyện Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn – Chương 278: Một Ngày Bằng Một Trăm Năm
Bạch Dữ nhìn Mặc Diễm, lại nhìn Bạch Đình.
Bạch Đình bị hắn nhìn đến lông tơ dựng đứng lên mới nghe hắn nói:
“Hai người lúc mới gặp nhau cũng sẽ cùng người kia ký khế ước đạo lữ sao?”
“Làm sao có thể!”
Bạch Đình phản bác liền.
Thế nhưng lại nhanh chóng nhận ra ý tứ mà hắn muốn biểu đạt, nhận không được mở to hai mắt ngốc ngốc nhìn hắn.
“Ở tình huống cả hai người đều không biết?”
Mặc Diễm hơi nhếch nhếch khóe môi, cảm thấy chuyện ngày một thú vị lắm lắm.
Hắn cũng giống như Bạch Dữ, vừa nghe đã muốn đổ hết tội lỗi lên đầu thiên đạo ngay.
Cái chuyện chỉ có hắn làm được, không phải lạy ông tôi ở bụi này à.
Thế nhưng người ta cũng không sợ ngươi biết được hay không?
Chậc chậc!! Thú vị quá.
“Bạch Đình, tại sao ngươi lại đến Thế Thú làm Thú Thần?”
Mặc Diễm không đợi Bạch Dữ trả lời bởi vì hắn đã ở trên biểu tình của đối phương đạt được rồi.
Hắn quay qua sâu kín hỏi Bạch Đình vẫn còn ngây ngốc.
Bạch Dữ cũng nhìn Bạch Đình.
Hắn không hiểu lắm Thế Thú Thú Thần như Bạch Đình sẽ có địa vị gì.
Trong khi ngàn vạn thế giới đều do thiên đạo quản, sao lại cần một Thú Thần đến quản? Hắn đã nghe tiểu chuột nói về Thú Thần này, đối phương tựa như thiên đạo ở tu chân vậy.
Nhưng nếu là trước khi nhìn đến Bạch Đình đang ở tu chân thì hắn cũng không nghĩ nhiều, bây giờ hắn không thể không nghĩ.
“Hắn làm Thú Thần, thế nhưng thiên đạo vẫn là chủ nhân của ngàn vạn thế giới, bao gồm cả Thế Thú.”
Mặc Diễm liếc thấy nghi hoặc trên mặt Bạch Dữ thì tốt tính giải đáp cho hắn.
“Ta đã nghĩ đến, thế nhưng địa vị của hắn giống như thần, không hề giống như chưởng môn của nhất phái tông môn.”
Bạch Dữ lắc đầu nói.
“Có phải ngươi cảm thấy rất không cần thiết không?”
Mặc Diễm hiếm khi thích thú nói chuyện với ai đó ngoài Bạch Đình, thế nhưng cái chuyện này Bạch Đình sẽ không cùng hắn nói.
Giờ có rồi, hắn không thể nhịn được nói ý nói hùa cùng đối phương.
Thấy Bạch Dữ gật đầu, hắn nhếch môi.
“Hai chữ thần linh này ở một số thế giới cấp thấp mà ta đi qua giống như tín ngưỡng.
Loài người trong thế giới đó tự tưởng tượng ra thần trong lòng họ, rồi ngày ngày thờ phụng may được phú quý hay may mắn gì đó.
Có người còn cầu trường sinh bất tử mà cả tu chân giới chúng ta dưới sự quản lý của thiên đạo còn không thể làm được.”
“Nghe thật vô lý nhưng nó lại trở thành một ví dụ điển hình khi đặt bên cạnh Thế Thú để so sánh.
Cho dù người dân ở những thế giới cấp thấp đó có cầu cỡ nào, tín ngưỡng cỡ nào thần trong lòng họ, có dựng tượng đài những vị thần đó để thờ cúng thì thần của họ đều chỉ có duy nhất một người, giống như chúng ta, đó là thiên đạo.
Ngoài ra ở đó không có vị thần nào nữa cả.
Nhưng ở Thế Thú thì khác, Bạch Đình chính là thần của họ, là thần có thể nhận tín ngưỡng lực, dựa vào đó lớn mạnh pháp lực, giống như chúng ta tu luyện tiên lực.
Có điều chúng ta tân tân khổ khổ luyện, còn hắn ăn ăn ngủ ngủ cũng luyện được…!Hư!”
Hắn nói đến đây đã bị người bên cạnh đập cho một cái rõ đâu.
Dù nghe có chút sỉ nhục Đạo Tổ là hắn, thế nhưng một chưởng này Bạch Đình dùng tới pháp lực từ Thế Thú, hắn né không được.
“Ta ăn không ngồi rồi hồi nào? Ta không phải là dùng pháp lực giúp cho họ ngày một phát triển sao? Cả việc thiếu tế ti ta cũng là đi tìm người có thể sinh ra tế ti…”
Bạch Đình tức anh ách phản bác, thế mà mém chút tự mình bại lộ chuyện không nên nói.
“Sinh ra tế ti?”
Bạch Dữ lại không cho hắn thoát, bắt lấy lời này từ miệng hắn, hỏi lại.
Tiểu chuột từng nói a mẫu nó cũng là tế ti, còn là tế ti đầu tiên do a bà nó sinh ta.
Nói vậy a bà tiểu chuột chính là người có thể sinh ra tế ti trong miệng Bạch Đình.
Vậy thì có liên quan gì tiểu chuột nhà hắn.
Nó nói nó không thể làm tế ti được vì lông nó tạp.
“Xem ra ngươi biết nhiều hơn ta nghĩ.
Nhưng ở trong mê man lại có điều kỳ lạ.
Khi mà những chuyện đó lại kết nối với nhau.”
Mặc Diễm ý vị thâm trường nhìn Bạch Đình nói hết câu.
“Hừ!”
Bạch Đình quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
“Vậy rốt cuộc chuột của ta đi đâu rồi?”
Bạch Dữ dù có tò mò nhưng điều hắn quan tâm chỉ có chuyện này thôi.
“Ta nghĩ ngươi cũng đã có ý tưởng rồi a.”
Mặc Diễm tiếp tục cùng hắn nói.
“Vậy làm sao để tìm?”
Hắn không nghĩ vừa phi thăng lên đây đã có chuyện.
Nếu không phải tiểu chuột có thai, phải sinh thì hắn nghĩ có lẽ người kia đã mang nó đi luôn từ lúc đầu…
Bạch Dữ không biết hắn đã đến gần chân tướng, nhưng dù có biết cũng không làm được gì.
“Không tìm được.
Chưa có ai tại Uẩn Thiên giới này tìm được thiên đạo ở nơi nào.
Dù chúng ta luôn biết ngài ở tại Uẩn Thiên.”
Mặc Diễm nhún vai.
“Vậy muốn giữ bao lâu?”
Thiên đạo chắc không đến nổi làm khó tiểu chuột, chỉ cần nhìn biểu hiện nhiều năm qua cũng là rõ ràng.
Thế nhưng muốn giữ đến khi nào, mục đích là gì?
“Vậy phải xem tiểu chuột kia có khiến ngài hài lòng hay không? Lại dùng bao lâu thời gian để khiến ngài hài lòng?”
Lời này do Bạch Đình nói.
Hai người kia đều nhìn hắn, ánh mắt kỳ quái khiến hắn muốn nhảy dựng.
“Trăm vạn năm thì sao?”
Bạch Dữ cúi đầu suy nghĩ rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Đình.
“Không biết.”
Bạch Đình không nói dối.
Hắn đã không nghĩ mình còn có thể giấu cái gì nữa.
Nhưng chuyện này hắn không biết thật, giống như việc mang Bạch Kỳ Thư đến Thế Thú không phải chủ ý của hắn.
Nói ra thì hắn chỉ là tiên tri được.
Còn ai cho hắn xem tiên tri, khỏi nói cũng biết.
“Ngươi là Thú Thần ở đó, có biết chênh lệch ở đây cùng ở đó?”
Bạch Dữ lập tức hỏi.
Chuyện này đối với tiểu chuột rất là quan trọng.
“Ở đây một trăm năm, ở đó một ngày.”
Bạch Đình đáp.
Một trăm năm…
Bạch Dữ bất giác thở dài, nhưng lại nhanh chóng căng thẳng lên.
Trăm vạn năm cũng mài đi mấy chục năm, thế chẳng phải…!Dù chưa chắc thật sự giữ nó lâu đến thế, nhưng mà cũng phải tính trước đúng không…
“Có lẽ không đến mức đó.
Nếu không dù tiểu chuột kia có làm hài lòng thiên đạo mà đi ra phát hiện cái gì cũng không còn, đảm bảo sẽ không để yên.”
Mặc Diễm biểu tình có chút hài hước.
“Chỉ mong là vậy.”
Bạch Đình không biết nói sao.
“Nếu đã không có mối lo, vậy tiếp theo ngươi tính làm gì?”
Mặc Diễm thú vị nhìn hắn hỏi.
“Đây chỉ là suy đoán, ta vẫn phải tìm thử.
Còn có, ta muốn gia nhập thế lực của ngươi.”
Bạch Dữ nhàn nhạt nhìn hắn nói.
“Ngươi là một nhân tài, ta rất muốn xem tương lai ngươi sẽ trở nên thế nào.
Không chỉ cho ngươi gia nhập, còn cho ngươi địa vị giống Lục Lang bọn họ.
Ta muốn xem xem Tà Vương tên kia sẽ làm cái gì đây…”
Mặc Diễm không chút che giấu ý nghĩ không được thuần khiết của mình.
“Ta sẽ không đa tạ, chỉ là ta sẽ không ăn không ngồi rồi, không phụ cái địa vị ngươi cho ta.
Còn về Tà Vương người kia, hắn đụng ta ta cũng không bỏ qua cho hắn.”
Bạch Dữ tỏ thái độ, không hề có chút e ngại gì vị thiên vương trước mặt này.
Dù cho giờ hắn đánh không lại người ta, nhưng đạo tâm không đổi mới có thể đi được xa hơn.
Hắn cho rằng, dù không có sự hỗ trợ của ai, hắn cũng có thể đi được xa, được cao, đè đám người đã quen ở chỗ cao kia xuống nếu họ chọc hắn..