Bạn đang đọc Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn – Chương 22: Đạo Lý Khi Hành Tẩu Tu Chân Giới
Trong khu rừng im ắng, có hai bóng dáng nhỏ nhắn đang hành tẩu.
Trông thì thật bình thường nhưng lại không phát ra một chút âm thanh nào.
Trừ lúc vạt áo quét vào lá cây bên đường vang lên tiếng xào xạc vui tai.
Đó là hai người Bạch Cửu và Bạch Dữ vừa từ Long giới đi ra.
“Chúng ta đi đâu?”
Bạch Cửu hỏi.
“Đi về phía Tây.
Chúng ta đang ở phía Bắc.”
Bạch Dữ nhàn nhạt đáp.
Long giới ở phía Đông Bắc, Vạn Lôi Quật ở phía Tây Nam, nên họ phải xuyên qua cả đại lục Bắc Thần mới có thể đến.
Bạch Cửu không biết.
Nó chỉ là nhàm chán tìm chuyện để nói thôi, chứ Bạch Dữ đi đâu nó đi đó.
Đông Bắc đại lục Bắc Thần giáp biển, là nơi ranh giới của bốn đại lục hiện diện nên khá vắng vẻ.
Thành thị gần nhất cũng phải ra khỏi khu rừng này mới có.
Gào gào gào!!!
Nơi phương xa bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét của yêu thú, dọa Bạch Cửu nhảy dựng.
Bạch Dữ dư quang liếc qua hướng đó, hơi ngẫm nghĩ một chút rồi chuyển bước chân.
“Bạch Dữ, bên đó có dã thú!”
Sâu trong tâm tưởng nó vẫn rất sợ dã thú nên kéo áo Bạch Dữ lại nhắc nhở.
“Sợ?”
Bạch Dữ quay đầu lại nghiêm túc hỏi.
Bạch Cửu thành thật gật đầu.
“A mẫu nói ta không đánh lại dã thú, sẽ bị tha đi.”1
Nó giải thích, đối với lời nói của a mẫu rất là coi trọng.
“Giờ nó đánh không lại ngươi.
Ngươi cũng nên thử thực chiến.
Yên tâm, có ta!”
Bạch Dữ bình thản nói cùng nó.
Bạch Cửu cũng không biết bản thân có phải mạnh thật rồi không, nhưng nó tin tưởng vào Bạch Dữ.
Vậy nên nó gật đầu.
Hai người men theo âm thanh, dần dần tiếp cận con yêu thú kia.
Đó là một con yêu thú cấp ba, vậy mà gặp ngay một con phong hệ yêu lang.
Con Phong Lang này đang tranh giành miếng ăn với kẻ khác, đối phương là một con yêu thú cấp hai.
Sau khi nhìn thấy nó thì bỏ chạy, con Phong Lang mới cúi đầu ăn thịt.
Bạch Cửu vừa nhìn đến thứ nó đang ăn thì mặt đã trắng bệch.
Đó là một tu sĩ loài người, không biết vì nguyên nhân gì mà chết ở đây, bị yêu thú ăn thịt.
Bạch Dữ lúc ngó qua cũng không để ý còn cái gì nữa, ít nhất không có hơi thở thứ hai nên hắn mới mang Bạch Cửu qua.
Giờ nhìn đứa nhỏ mặt mày tái mét cố gắng không nôn ra, Bạch Dữ cũng chỉ thấy hơi mềm lòng nhưng hắn vẫn im lặng, không mang theo nó rời đi.
Hành tẩu trong tu chân giới, gặp người chết là bình thường.
Sau này có khi Bạch Cửu còn phải tự tay giết người nữa, nên làm quen.
“Sợ sao?”
Hắn hỏi nó.
Bạch Cửu không biết nói sao.
Đối với việc Bạch Dữ bình thản cũng không cảm thấy hắn máu lạnh.
Nó làm gì biết mấy cái đó.
Nhưng bảo nó không sợ là nói dối, không ghê tởm là không đúng.
Đổi lại là thân nhân bằng hữu bị dã thú cắn xé ăn thịt, nó cũng sẽ sợ.
Tuy không quen biết, nhưng hình ảnh này cũng quá máu tanh.
“Tên đó chết ở nơi này, bị yêu thú ăn thịt là đều nhất định.
Sau này ngươi sẽ nhìn thấy nhiều chuyện ghê tởm hơn nữa.
Có lẽ…!Bản thân ngươi cũng sẽ tự tay giết người.”
Bạch Dữ nhân tiện nói cho nó biết luôn, để cho nó chuẩn bị tinh thần.
“Tại sao ta phải giết người?”
Bạch Cửu mặt trắng bệch hỏi lại.
“Nếu đối phương muốn ngươi chết, ngươi sẽ không phản kháng hoặc là tha chết cho đối phương?”
Bạch Dữ vẫn bình thản như vậy mà đối nó hỏi.
“Không đâu!”
Bạch Dữ cứ nghĩ nó sẽ hỏi gì đó, vậy mà câu trả lời lại là khẳng định.
Hắn có hơi bất ngờ nhìn nó.
“Ta sẽ không nằm yên chịu chết, đánh không lại thì ta chạy.
Đánh lại thì ta cũng sẽ không tha cho đối phương.”
Bạch Cửu nghiêm túc nói.
Bạch Dữ nhìn nó thật lâu.
Nét mặt đứa nhỏ vẫn rất ngây thơ, không hề có một chút máu lạnh nào.
Nó là nghĩ sao nói vậy, Bạch Dữ nhận ra.
Nhưng do đâu mà nó quyết đoán như vậy? Lúc nãy còn hỏi sao mình phải giết người.
Bây giờ…!
Thật ra chuyện này rất đơn giản, thế thú là nơi rất nguyên thủy.
Không phải ta ăn ngươi thì là ngươi ăn ta.
Bạch Cửu cũng từng ăn thịt chim ác đen, khi đối phương vì miếng ăn mà đến tìm bộ lạc của họ mỗi mùa lạnh.
Tuy đó là dã thú, nhưng trên mặt hình thức cũng là tương đương với chuyện Bạch Dữ nói rồi.
Tất nhiên, nó sẽ không giết cái người giống như kia rồi ăn thịt đối phươn.
Nhưng nếu đối phương muốn giết nó, thì tất nhiên nó sẽ không chờ chết rồi.
Gào gào!!
Tiếng gào rú đi kèm với cái bóng con Phong lang đang lao đến, làm bừng tĩnh hai người đang trò chuyện không chút kiêng nể nào nãy giờ.
Vụt.
Bạch Dữ nắm tay Bạch Cửu né qua một bên.
Từ thời điểm Bạch Dữ cất lời thì họ cũng đã bại lộ trước mặt con Phong lang kia.
Nhưng hai người trong mắt con Phong lang lại chẳng để ý gì tới nó, cứ không ngừng trò chuyện.
Con Phong lang dù có chút cảm thấy đối phương mạnh hơn mình, nhưng nó cũng không muốn buông tha miếng mồi mới giành được.
Ở thời điểm nó cho rằng là thích hợp thì không chút chần chừ phóng đến, đối tượng lựa chọn vậy mà là Bạch Cửu.
Có lẽ trong bản năng nó cảm thấy Bạch Cửu non hơn…!
Bạch Cửu bị nó tấn công làm cho giật cả mình, ý thức được nó muốn giết mình thì vung tay lên.
Một lưỡi đao gió cắt đến con Phong lang vừa mới vồ hụt, còn chưa ổn định được thân hình kia.
“Gào!!”
Con Phong lang bị đánh bay đi, đập vào cái cây phía sau.
Trên bụng nó xuất hiện một vết thương thật dài và sâu.
“Ủa?”
Bạch Cửu chấn kinh không thôi.
Sao dễ vậy? Bình thường cùng Bạch Dữ đối kháng nó cũng chưa từng đánh tới hắn.
Bạch Dữ đương nhiên hiểu nó đang nghĩ gì, đưa tay bẹo má nó.
Bạch Cửu tự nhiên bị bành má, khó hiểu nhìn hắn.
“Nó còn chưa chết đâu.”
Vừa dứt lời, con Phong lang bị thương kia đã lao đến đây.
Xẹt!
Con Phong lang bị đao gió cắt ngang cổ, chết trước khi vồ đến được chỗ của họ.
Bạch Cửu sững sờ rất lâu.
“Ngốc gì đó?”
Bạch Dữ búng vào trán nó một cái.
“Sao nó dễ chết vậy?”
Bạch Cửu ngốc ngốc hỏi.
“Nó chỉ là cấp ba thôi, ngươi là cấp năm.
Đánh không được nó thì làm ăn gì nữa.”
Bạch Dữ mỉa mai nó.
“Vậy ngươi cấp mấy?”
Đây là lần đầu tiên Bạch Cửu quan tâm đến điều này sau gần hai năm cùng Bạch Dữ sống chung.
“Mạnh hơn ngươi là được rồi!”
Bạch Dữ nhéo mũi nó.
Bạch Cửu đập cái tay hắn ra, bĩu môi.
“Vậy giờ làm sao với nó? Thịt nó ăn được không?”
Nó nhìn con Phong lang rồi hỏi hắn.
Bạch Dữ bị hỏi đến ngu người.
Ủa rồi mới nãy ai còn sợ đến trắng bệch mặt mày? Sao giờ lại đòi ăn thịt đối phương?1
“Không phải ngươi sợ sao?”1
Hắn chỉ vào xác tu sĩ bên kia mà hỏi.
“Ta nói con này mà!”
Bạch Cửu khinh bỉ nhìn hắn.
“Khác gì nhau?”
Bạch Dữ cảm thấy mạch não của mình không cùng tần số với nó.
“Sao không khác cho được?”
Bạch Cửu bắt chước hắn làm biểu tình đỡ trán đầy bất lực.
“Nó là dã thú mà, thịt có thể ăn.
Ở thế thú ta cũng ăn mà.
Nhưng này khác, là con người.
Sao ta ăn được?”
Bạch Cửu cũng không rõ con người là sao, nhưng nó cảm thấy người đó giống nó.
Còn dã thú thì khác.
Nó nói đến đây thì Bạch Dữ hiểu rồi.
Dù rất muốn phun tào con chuột nhỏ này vì cái chuyện quên đi bản chất của mình, nhưng hắn cũng không nói gì thêm.
Vấn đề có lẽ nằm ở cách sống nơi nó sinh ra, làm cho cách nhận thức vấn đề của nó cũng khác đi.
Nhưng không phải chuyện xấu, ít nhất nó biết không thể nương tay với kẻ thù là được rồi..