Bạn đang đọc Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn – Chương 2: Dụ Dỗ Bắt Cóc
Garnet nghẹo đầu nhìn đứa nhỏ xinh đẹp trước mặt, không rõ tại sao nó lại than thở giống như a phụ nhà mình.
Nó còn rất nhỏ a, không nên có biểu tình già cỗi như vậy đâu.1
Bạch Dữ mang con vật nhỏ đi sâu vào trong.
Garnet cũng đưa mắt nhìn vào hang động lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với nhà mình kia.
Trên đỉnh động phủ còn lủng một lỗ, ánh sáng từ trên phủ xuống, chiếu rọi khắp nơi.1
Để cho đôi mắt của nó mở lớn là khi nhìn đến một hồ nước tuyệt đẹp, trong vắt như màn trời bên ngoài kia, xanh đến lung linh ảo mộng.
Đứa bé kia mang nó đi trên một cây cầu nhỏ nằm cuối hồ nước, bên cạnh là một thác nước đổ xuống.
Bọt nước bắn cả lên mặt khiến nó đưa móng nhỏ lên dụi đi.
Vượt qua hồ nước, trước mắt là một cái giường đá, màu sắc giống như cái bình đựng thuốc của a mẫu nhưng lại to đến không tưởng.
Bản thân nó ở trên đó có thể lăn đến mấy chục vòng mới có thể rớt xuống đất được.1
Đứa nhỏ đem nó đặt lên giường rồi nhìn nó nói.
“Không chuẩn chạy đi.”
Bạch Dữ nhìn con vật nhỏ kia đang lén lút sờ soạn cái giường, thấy nó giật mình một cái rồi cũng ngốc ngốc gật đầu với hắn, lúc này mới đi đến cuối hang động bên trái.
Ở nơi đó, một đống lớn đồ vật loạn thất bát tao nhưng đều mang màu sắc tươi tắn, lấp la lấp lánh chiếu sáng cả một góc động.
Bên cạnh còn có mấy cái rương lớn luôn được đóng kín, nó so với Bạch Dữ còn cao hơn.
Bạch Dữ nhìn cái thân nhỏ nhắn của mình mà gân xanh trên trán nhảy thình thịch.
Thân mình bay lên, mở nắp một cái rương.
Hắn khẽ phất tay, một trái cây nhỏ như trái nhãn màu trắng sữa bay ra, rơi vào tay hắn.
Ăn vào ngọc long quả, hắn cảm nhận hỗn loạn bởi vì độ kiếp mang đến được làm dịu mà thở ra một ngụm trọc khí, toàn thân thả lỏng.
Lúc này mới từ trong núi bảo vật của mình lấy ra đá kiểm tra linh căn cũng như cấp bậc của yêu thú, trở lại giường bạch ngọc.
Garnet thấy hắn trở lại thì ngồi nghiêm chỉnh trên giường, đôi mắt đậu đen lom lom dòm Bạch Dữ.
Bạch Dữ nhảy phốc lên giường, ngồi xếp bằng nhìn con vật nhỏ kia, hồi lâu không nói.
Garnet bị hắn nhìn đến lông tơ dựng hết lên, theo bản năng cảm thấy hoảng sợ, có xúc động muốn bỏ chạy.
Nhưng nó chỉ là nghĩ thôi.
Đứa nhỏ này rất không bình thường, không có cánh nhưng lại bay được, nó nhìn mà ao ước lại ghen tỵ.
Quan trọng là, hồi nãy nó chưa kịp chạy mà đã bị đạp đuôi, nó cũng không muốn lại bị đạp nữa đâu…1
A Bà nói rồi, dòng họ nhà nó vốn đã nhỏ nhắn.
Nếu muốn sinh tồn thì phải biết bán manh, làm nũng lấy lòng người mạnh hơn mình.
Có vậy, cuộc sống sau này của nó mới tốt đẹp giống như a Bà hay a mẫu nó được.1
Garnet nhìn đứa nhỏ trước mặt, trong lòng hạ quyết tâm.
Nó đặt móng từng bước một, mò đến chỗ đứa nhỏ kia.
Bạch Dữ nhìn con vật nhỏ đang mon men lại gần mình mà song đồng sâu thêm một chút.
Hắn bất động thanh sắc, tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của nó.
Dù hắn cảm thấy vật nhỏ kia chỉ là một con thú nhỏ bình thường hoàn toàn không có tinh hạch, nhưng Đồ Thiên thế giới chẳng thiếu chuyện lạ.
Nó có thể vô thanh vô tức mà vào hang ổ của hắn, đảm bảo có chỗ khác thường.
Hắn vẫn nên cảnh giác thì hơn.
Garnet dù không nhìn lên nhưng cũng cảm giác ánh mắt kia ngày càng nguy hiểm.
Vậy nên, nó càng thêm cẩn thận mà đối đãi với đứa nhỏ.
Khi chỉ cần một cái duỗi móng là có thể chạm vào bàn tay đang cầm trắc thí thạch đặt ở giữa hai chân của đứa nhỏ, nó ngồi lên hai chân sau, hai móng nhỏ phía trên chụm vào trước ngực, ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ.
“Chít…”
Nó mềm mại kêu thử một tiếng khi nhìn vào song đồng màu lưu ly kia.
Bạch Dữ cảm giác rõ ràng nó đang kêu mình, hắn nhíu mày nhỏ lại nhìn nó.
“Chít!”
Vật nhỏ kia lại kêu một tiếng, đồng thời đưa một móng đen thui của nó ra, chạm vào nắm tay trắng nõn của hắn.1
Thình thịch.1
Bạch Dữ cảm thấy long châu trong đan điền trấn động một chút, khi cái nệm thịt nhỏ xíu lại có chút ấm áp kia chạm vào mình, thật nhẹ, thật cẩn thận.
Hắn thông qua cái chạm này cảm giác đến ý nghĩ muốn lấy lòng của vật nhỏ kia.
Mày nhỏ đang nhíu giãn ra, rồi lại nhướng cao lên.1
Lấy lòng?
Sợ hắn nên mới lấy lòng? Hay có ý đồ khác với hắn nên mới lấy lòng trước?
Dù là cái gì thì ý nghĩ nghi ngờ này của hắn giống như truyền tải đến vật nhỏ kia, khiến nó khẽ run một cái.
Móng nhỏ đang đặt trên tay hắn cũng trượt xuống, chạm vào đá trắc thí vẫn nằm yên trong tay nãy giờ.
Bùm.
Hai chùm ánh sáng mang màu sắc khác nhau bùng nổ lên, chiếu sáng cả hai cái tay lớn nhỏ không giống kia.
Garnet bị ánh sáng chiếu đến chói, theo bản năng rút tay về che lại hai mắt, đầu hơi nghiêng qua một bên.
Ánh sáng trên đá thí trắc không còn động chạm, chỉ sau vài giây thì tắt ngúm, nhưng cũng đủ cho Bạch Dữ nhìn ra tin tức được truyền đạt trên đó.
Phong hỏa hai hệ.
Chỉ có như vậy.
Bạch Dữ nhìn vật nhỏ vẫn còn lấy tay che mặt, trong mắt là kinh nghi bất định*.
*Nghi hoặc, kinh ngạc.
Vật nhỏ này thật sự như hắn nghĩ, không hề có tinh hạch, chưa mở tu luyện.
Nhưng nó lại có tư chất tu tiên, linh căn hai màu, một cái còn là thể biến dị phong thuộc tính, giống như hắn.
Bùm.
Đương lúc hắn đang suy nghĩ, vật nhỏ kia lại có vẻ khá tò mò với đá trắc thí.
Nó đưa tay đặt lên, đến khi nó sáng loé thì lấy tay che mắt, sau đó…!
Bùm.
Lại sáng, lại che.
Qua lại nhiều lần như vậy, đến cả Bạch Dữ cũng nhìn ra là nó thích chơi đá trắc thí, khoé môi mỏng cũng không tự chủ được mà hơi cong lên.
Bên cạnh đó, trong lòng Bạch Dữ lại nghĩ nhiều hơn, vật nhỏ này không biết đá trắc thí, nó giống như một đứa trẻ thấy đồ mới lạ thì muốn chơi mà thôi.
“Ngươi thích nó?”
Bạch Dữ lật tay che đi đá trắc thí, không để cho vật nhỏ kia chạm tay vào lần nữa, mở đôi môi mỏng hỏi.
Cái đệm thịt mềm chạm không đến đá trắc thí thì lại chạm vào mu bàn tay của Bạch Dữ, cảm xúc mát lạnh khiến cho Garnet run lên một chút.
Nó tiếc nuối nhìn đá nhỏ bị che đi chỉ thấy được một góc, đối với câu hỏi của đứa nhỏ thì đôi mắt đậu đen sáng lên, gật đầu lia lịa nhìn hắn.
“Vậy ngươi làm sao lại vào được nơi này?”
Bạch Dữ hạ giọng hỏi.
Vật nhỏ kia nghe hắn hỏi thì ngẩn ra, sau đó toàn thân lại toát ra mùi vị bi thương hối hận lại nhung nhớ.
Bạch Dữ cảm thấy bản thân như chạm vào nổi đau của nó, nhưng hắn lại không rõ mà đăm chiêu nhìn nó.
“Chít…”
Vật nhỏ kia vừa lắc đầu vừa mềm mại kêu, đặc biệt thương tâm.
Nó cũng muốn biết nguyên nhân tại sao…!Chỉ là nhảy dù thử thôi, hậu quả lại lớn như vậy.
Bây giờ nó còn phải ra sức lấy lòng người khác để được yêu thương, ở nhà toàn là người ta tình nguyện cưng chiều nó thôi.1
Bạch Dữ nhìn thấy nó lắc đầu thì mày nhíu lại.
Là không biết hay là không muốn nói?
Hắn dù cảm nhận được cảm xúc chân thật của nó nhưng vẫn không ngừng tâm nghi ngờ.
Vật nhỏ này đối với hắn có ảnh hưởng rất lớn.
Dù hắn không rõ là tại sao.
Nhưng nếu nó đã ở trong ổ của hắn rồi, là trắng là đen trước sau gì cũng lộ ra thôi.
Hắn chỉ cần giữ nó lại bên mình, tùy thời nhìn nó, còn sợ biến cố không biết xảy ra gây nguy hiểm cho mình?1
Bạch Dữ nghĩ như vậy.
Hắn đưa mắt nhìn con vật nhỏ đang thương xuân bi thu ở kia.
“Muốn chơi không?”
Hắn nhìn nó, giống như biến thái chuyên đi dụ dỗ con nít mà hạ giọng hỏi.1
Vật nhỏ nghe hỏi thì bi thương gì đó đều bay đi mất, hai mắt mở to nhìn hắn, gật đầu.
“Vậy ở lại đây đi.
Ta sẽ nuôi ngươi, còn sẽ giúp ngươi tu luyện.
Cái này có thể đưa cho ngươi chơi.”1
Bạch Dữ nheo đôi phượng mâu, môi mỏng nói ra ý đồ bắt vật nhỏ làm thú cưng.
Hắn dùng một cục đá chỉ có tác dụng trắc thí linh căn dụ dỗ nó ở lại đây, đặt nó dưới mí mắt của mình mà giám sát.1
Thật là…!Không thể nói nổi.1.