Bạn đang đọc Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn – Chương 10: Không Phải Không Thể Trở Về
Trên khuôn mặt nhỏ chút của con rắn…!Rồng hiện lên một cái nhếch mép có chút tà ác.
Vụt.
“Chít!!!”
Con chuột nhỏ còn chưa chạy được đến mép hồ đã bị con rồng quấn lấy vài vòng, dọa nó sợ tim muốn rớt ra ngoài luôn.
Cả người bị xiết, còn bị nhìn chằm chằm, Bạch Cửu không dám động đậy gì luôn, chỉ có đôi mắt cùng đối phương nhìn nhau đắm đuối.
Bạch Dữ dọa chuột chưa đủ còn lè cái lưỡi dài của mình ra chạm vào mũi con chuột nhỏ.
Nhìn đôi mắt đậu đen bắt đầu đầy ấp nước mà thỏa mãn, lúc này mới thả con chuột ra.
Nhưng không tránh đi mà cứ bơi vòng vòng quay con chuột.
Bạch Cửu cũng không dám chạy nữa, không ngừng cảnh giác nhìn “con rắn” trước mặt.
Nhưng con rắn kia không ngừng bơi quanh nó, thành ra…!
Bạch Dữ buồn cười nhìn con chuột bởi vì quay cuồng mà choáng váng, nằm trên mặt nước thở hồng hộc như chó chết.
Bạch Cửu chẳng còn tâm tư nào mà cùng đối phương đối chọi nữa, mặc kệ sống chết luôn.
Nhưng lúc “con rắn” kia đến gần thì nó vẫn cảnh giác nhìn đối phương.
Không hiểu tại sao nhưng lúc này nó lại như nhìn thấy “con rắn” kia nhếch môi cười.
Nó hoa mắt đi?
Cơ mà…!Nó cảm thấy nụ cười kia cho nó cảm giác rất quen thuộc…!Trên thân đối phương cũng phát ra chút gì đó…!
Bởi vì không rõ nên Bạch Cửu quên cả sợ, dần dần đưa đầu lại gần đối phương.
Nó muốn quan sát thử trên người đối phương có cái gì mà khiến mình cảm thấy quen thuộc.
Đến khi cái mũi chạm vào làn da lạnh toát thì nó mới bừng tỉnh, ở khoảng cách gần cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Dữ hơi hơi nhướng mắt lên, thú vị nhìn nó.
Bạch Cửu giật cả mình né ra thật nhanh, vì hơi quá mức nên cả người chìm xuống nước.
Bạch Dữ còn ác ôn mà quấn lấy đuôi nó kéo xuống nữa.
Con chuột chới với khua tay khua chân loạn xạ cả lên nhưng vẫn không thoát được, cứ thế bị hắn kéo chạy.
Ở thời điểm Bạch Cửu cảm thấy mình chết chắc rồi thì bị một lực đạo quăng mạnh lên khỏi mặt nước.
Tự nhiên bay lên làm nó hết cả hồn, tứ chi giang rộng ra trông hài hước vô cùng.1
Tủm!
Nước bắn tung tóe, con chuột lại chìm vào trong nước hồ.
Chuột cũng có tôn nghiêm chứ!!
Bạch Cửu tức giận nhào đến muốn bắt lấy “con rắn” nhỏ khốn nạn kia.
Đúng ha! Nó nhỏ như vậy, sao nó phải sợ chứ!
Bạch Dữ không biết con chuột kia nổi cơn gì mà không sợ hắn nữa, nhưng bị nó đuổi đến cũng bỏ chạy.
Hai người ngươi rượt ta chạy chơi đến hưng phấn, đến cả Bạch Dữ cũng không nhận ra bản thân đang làm cái trò con bò mà nhỏ lớn chưa chơi bao giờ.1
Tính ngốc của chuột cũng có thể lây đó nhé!!1
Nhưng mà dù Bạch Cửu có đuổi cỡ nào cũng bắt không được cái đuôi của đối phương.
Đuổi một hồi nó mệt quá mà nằm phờ ra mặt nước, tuyên bố không chơi nữa.
Bạch Dữ bơi lại gần, dùng đuôi chọt chọt con chuột.
Vụt!!
Bạch Dữ hơi ngẩn người nhìn con chuột rõ ràng đang phát ra vui vẻ vì bắt được mình.
Hắn có chút buồn cười vì con chuột cũng giảo hoạt như vậy, biết giả bộ.
Bạch Cửu bốn chi ôm “con rắn” trong người, khó được vui vẻ không thôi.
Thì ra đối phương cũng không đáng sợ như nó nghĩ.
Bạch Dữ nếu biết nó nghĩ vậy đảm bảo sẽ cười nhạo.
Hắn cũng có làm gì đâu.
Nghĩ nghĩ, Bạch Dữ biến trở về hình hài con người.
Bạch Cửu còn chưa vui vẻ đủ thì “con rắn” trong người bỗng nhiên biến lớn…!Biến…!Nó trợn to đôi mắt đậu đen ra nhìn đối phương, trong mắt là không thể tin được.
Đứa nhỏ nãy giờ không thấy, vậy mà là “con rắn” kia?
Bạch Dữ không để ý nó kinh ngạc, đưa tay nắm lấy cái đuôi nhỏ của nó, lắc qua lắc lại không ngừng, khóe môi nhẹ nhếch lên.
“Chít!!”
Biết chân tướng rồi Bạch Cửu không sợ hắn nữa, theo đà lật một cái mà ôm lấy ngón tay cái của hắn, không cho hắn chơi mình nữa.
Người ta cũng không phải đồ chơi mà.
Bạch Dữ còn vui vẻ hơn nữa, đưa tay nhún xuống nước.
Bạch Cửu bị ám hại buông hắn ra, không nói hai lời đã bỏ chạy.
Nhưng vẫn bị Bạch Dữ bắt lại.
Lần này nó biết khôn, học theo hắn biến trở lại thành người.
“Ta không phải đồ chơi!”
Nó bắt lấy cái tay đang tác quái của Bạch Dữ mà sừng sộ lên.
“Ta thấy ngươi chơi vui lắm mà.”
Bạch Dữ nhanh như chớp nhéo cái mũi của nó cười cười.
Bạch Cửu cố gắng làm sao cũng không thoát được.
Nhưng nó nhớ ra, không giãy giụa nữa mà giương mắt lên nhìn hắn.
“Ngươi là con rắn kia?”
Bạch Cửu nghiêng đầu ngây thơ hỏi.
Dù nó rất sợ rắn nhưng nếu rắn không hại nó thì nó sẽ không sợ nữa.
Nhưng Bạch Dữ bị nó gọi là rắn thì rất không vui.
“Không phải rắn, ta là rồng.”
Hắn đính chính, còn bực bội mà nắm cái mũi của nó lắc qua lắc lại.
“Rồng?”
Bạch Cửu bị hắn làm cho choáng váng nhưng vẫn hỏi lại.
Bạch Dữ hiện tại cũng không thể giải thích cho nó rồng là con gì.
Hắn bây giờ nguyên hình còn quá nhỏ, có bay cũng không oai phong chút nào.
“Sau này ngươi sẽ biết.
Tại sao không đi ngủ mà ra đây nghịch nước?”
Hắn thả cái mũi bị mình nắm đến đỏ ửng ra.
“Ta mơ thấy a mẫu đang khóc…!Không ngủ được nữa lại không thấy ngươi nên ta đi tìm.”
Bạch Cửu có chút thương tâm buồn bã nói.
Bạch Dữ nhìn đứa nhỏ đang cúi đầu trước mặt, cũng không biết nên an ủi thế nào.
Hắn lại nghĩ đến phụ mẫu mình cũng không biết đang ở nơi nào, hắn có chút hiểu cảm giác của nó.
Nó còn nhỏ như vậy đã phải xa phụ mẫu, thương tâm cũng là phải.
“Nếu ngươi muốn về thì chăm chỉ tu luyện đi, có khi sẽ có cơ hội về.”
Hắn không nói chắc nhưng cũng không phải không có cơ hội.
“Thật sao?”
Bạch Cửu ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Bạch Dữ nhìn ánh mắt sáng trong của nó mà bất giác mềm lòng.
“Quá trình có lẽ sẽ rất tốn thời gian, có khi đến lúc ngươi trở về được phụ mẫu cũng đã mất…”
Dù vậy hắn vẫn muốn nói cho rõ ràng, nhìn đứa nhỏ đang sững sờ ở trước mặt, khó được ôm nó vào lòng an ủi.
Theo cách nói của Bạch Cửu thì phụ mẫu nó cũng giống như người thường.
Người thường cho thọ một trăm tuổi đi, thì cũng không thể nào bằng quá trình tu luyện dài đằng đẳng của tu sĩ.
Mà cơ hội Bạch Dữ nói phải phi thăng mới có thể làm đến.
Tu sĩ loài người phải mất bao lâu để phi thăng? Nhanh là năm trăm năm, chậm là ngàn năm có hơn…!Trừ khi…!Trừ khi thời gian của đôi bên lệch nhau.
“Lúc ngươi đến đây ở đó là lúc nào?”
Bạch Dữ nhìn đôi mắt rơn rớn nước của nó mà hỏi.
“Mùa khô đi…!Mùa xuân vừa đi được mấy ngày.”
Nó nén lại nước mắt, nghẹn ngào đáp.
“Vậy có khi vẫn còn cơ hội.
Nếu ngươi chăm chỉ thì có thể trở về nhìn họ.”
Bạch Dữ đưa tay lau nước mắt cho nó.
“Ta nhất định sẽ nghe lời ngươi.”1
Bạch Cửu gật đầu không ngừng, giờ Bạch Dữ nói gì nó cũng tin hết.
Bây giờ nó không biết làm sao nữa cả.
“Đi ngủ thêm chút đi, sáng mai lại tính.”
Bạch Dữ xách nó nhảy ra khỏi hồ nước.
Gió đêm làm Bạch Cửu đánh cái rùng mình, hai tay ôm lấy cơ thể nho nhỏ của mình run rẩy.
Hắn nhìn Bạch Cửu, bởi vì biến về hình người nên quần áo da thú bị thấm nước ướt nhẹp.
Không giống hắn, y phục trên người là pháp bảo, có tác dụng chống nước.
Bạch Dữ từ trong giới chỉ lấy ra một bộ bảo y, sau khi lau đi dấu vết của mình thì cắt lấy một giọt máu của nó.
Bạch Cửu còn chưa kịp cảm nhận gì cả thì đối phương đã đưa bảo y cho nó.
“Dùng ý nghĩ khiến nó nhỏ lại vừa đủ với cơ thể ngươi rồi mặc vào đi.”.