Đọc truyện Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ – Chương 122
Lúc nửa đêm, Nhu Phúc cung đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, làm thức tỉnh cung nhân đang ngủ say, đặc biệt là Thái hậu biết được Hoàng đế đang nghỉ đêm tại Nhu Phúc cung thì liền phun một ngụm máu, bất tỉnh.
Trong cung người có phân vị cao nhất một người bất tỉnh, hai người lâm vào biển lửa, còn dư lại chính là Huệ phi phân vị cao nhất, nàng hoang mang sợ hãi mang người chạy tới Nhu Phúc cung.
Lúc này Nhu Phúc cung đã có đông nghẹt thị vệ, cung nhân nô tài, người đến người đi, tiếng người huyên náo, trong tay xách theo thùng gỗ, một thùng nước tiếp một thùng nước để dập tắt lửa.
Mọi người đồng thời dập tắt lửa, một nô tài trong căn phòng đơn sơ nào đấy trong Hoán Y Cục, một bóng dáng gầy yếu đứng ngoài cửa sổ nhìn về ánh lửa ngất trời phía Nhu Phúc cung, cười rất vui vẻ.
Cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống.
“Chủ tử, ngài yên tâm, Tam tiểu thư sẽ rất nhanh đến bên ngài rồi.”
Nàng chính là Bích Thủy ngày hôm qua bị giáng chức vào Hoán Y Cục.
Bích Thủy vốn là người Liễu Chi Hạo tỉ mỉ bồi dưỡng, giống Bạch Liên có một chút võ nghệ.
Lần này phóng hỏa đốt Nhu Phúc cung, là Liễu Tương Nhã trước khi chết trăng trối lại.
Bởi vì sớm đã biết rõ bị giám thị, cho nên Bích Thủy làm việc rất cẩn thận.
Liễu Tương Nhã bị cách đi phong hào, sau khi bị giáng thành thứ nhân, thi thể liền bị đưa ra ngoài hoàng cung, hạ táng ở một lăng mộ khác, cũng không có chôn cất vào Hoàng Lăng.
Bởi vì Liễu Tương Nhã bị một ly rượu độc kết liễu, cũng không còn người giám thị Bích Thủy, Bích Thủy cứ dựa theo kế hoạch len lén dùng số tiền lớn chủ tử giao cho nàng thu mua một nô tài tham tiền ở Ngự Thiện Phòng, mua được thuốc mê mạnh.
Về phần dầu, Ngự Thiện Phòng còn nhiều mà.
Thời điểm đêm khuya yên tĩnh, nàng ta tránh được hộ vệ tuần tra, trước làm cho hôn mê tất cả nô tài hộ vệ bên ngoài Nhu Phúc, dội cho một vòng dầu vòng quanh cả bên ngoài nội điện, bận rộn đến quá nửa đêm, mắt thấy hiệu quả thuốc mê sắp đến, nàng ta nhanh chóng đốt mồi lửa, sau đó biến mất rất nhanh ở trong bóng tối.
Ở Quan Sư cung, từ ngoài cửa sổ Phương Chỉ Doanh thấy ánh lửa từ Nhu Phúc cung, nhìn lại con trai yếu đuối của mình, ánh mắt lập lòe bất định, hiện giờ Hoàng đế và Đức phi cùng với hai hoàng tử đều ở trong Nhu Phúc cung, thế lửa lớn như vậy, sợ rằng lành ít dữ nhiều.
Có phải nàng nên sớm mà chuẩn bị hay không?
Có cái ý tưởng này không chỉ một Phương Chỉ Doanh, mà ngay cả Phương Thái Sư trong đêm biết được hoàng cung bốc cháy, Hoàng thượng bị vây hãm trong biển lửa, càng thêm rục rịch ngóc đầu dậy.
Suốt đêm vào cung gặp Phương Chỉ Doanh.
Có điều kế hoạch dập tắt lửa vẫn được thực thi không thể khác.
Về phần Thái hậu, đã hộc máu bất tỉnh, sống không lâu, hai cha con nàng ta cũng không có chú ý, chỉ để thái y coi chừng.
Trong Nhu Phúc cung, Hạnh Nhi đang dựa ở ngoài điện bị hun khói tỉnh đầu tiên, khi tỉnh lại phát hiện cả nội điện đã bị lửa bao vây, quá sợ hãi, cuống quít vọt tới tận bên trong nội điện, chủ tử cùng Hoàng thượng vẫn còn ở bên trong đấy.
“Hoàng thượng, chủ tử, không xong, bên ngoài cháy rồi.” Theo tiếng hét lớn lanh lảnh của Hạnh Nhi, Trần mama cùng Bạch Liên, Tiểu Lý Tử cùng với bà vú tất cả đều bị thức tỉnh.
Liễu Vi Dung cùng Hoàng đế Mộ Dung Triệt cũng bị làm tỉnh lại, hai người nhanh chóng mặc xiêm áo vào, mở cửa phòng, phát hiện bên ngoài đều là ánh lửa ngất trời, chung quanh lửa lớn càng lan tràn.
Bọn họ bị biển lửa bao vây.
Muốn đi ra ngoài sợ là không có khả năng.
Liễu Vi Dung cắn môi, run run hai chân, nhìn lửa lớn chung quanh, khí nóng chung quanh không ngừng lên cao, còn có một lượng lớn khói dầy đặc cuồn cuộn lay động.
Cả cung điện sáng như ban ngày.
Khắp nơi là ánh lửa.
“Đứa bé, đứa bé……” Liễu Vi Dung chợt nhớ tới ba đứa bé, sắc mặt bỗng dưng trở nên tái nhợt, bỏ lại Mộ Dung Triệt, nhanh chóng vọt tới bên điện sát vách, lúc này, Long Phượng Thai đã bị làm tỉnh lại, oa oa khóc lớn trong phòng.
Đoàn Đoàn tay chân luống cuống dỗ dành đệ đệ, muội muội.
Mộ Dung Triệt cũng chạy vào, gương mặt tuấn tú âm trầm có thể chảy ra nước.
“Trước tiên ôm Phong nhi, Nhạc nhi ra.”
Mộ Dung Triệt quyết định thật nhanh ôm lấy Viên Viên, Liễu Vi Dung ôm Hoan Hoan đang khóc lớn, vẻ mặt Đoàn Đoàn sợ hãi níu chặt lấy vạt áo Mộ Dung Triệt ra khỏi nội điện.
“Hoàng thượng, Đức phi nương nương, thế lửa quá lớn, không có cách nào xông ra.” Gương mặt Tiểu Lý Tử tái nhợt vọt tới, trên mặt còn có một ít đen nhánh, sặc mấy cái, thở hổn hển nói.
Xem bộ dáng là đi dò đường rồi.
“Nô tài cũng nhìn những phương hướng khác, đều là một biển lửa, căn bản không có đường để đi.”
Trần mama cũng là cực kỳ nhếch nhác tới đây nói.
Bạch Liên cùng Hạnh Nhi, trên người của hai người cũng dơ bẩn không ít, sắc mặt của hai người cũng là một mảnh tái nhợt không có chút máu, còn ho vài cái, xem bộ dáng là bị khói dầy đặc làm bị sặc.
Bốn bà vú đứng ở cửa run lẩy bẩy, gương mặt sợ hãi, mặt xám như tro tàn.
Viên Viên cùng Hoan Hoan càng thêm không thoải mái khóc lớn, Liễu Vi Dung luống cuống tay chân dỗ đứa bé, Đoàn Đoàn cũng núp ở bên cạnh Mộ Dung Triệt, khuôn mặt sợ hãi.
“Phụ hoàng, mẫu thân, Diệu nhi sợ……”
Dù nói thế nào Đoàn Đoàn cũng chỉ là một đứa bé hơn hai tuổi, không có bị sợ đến khóc lớn cũng đã rất khá rồi.
“Diệu nhi ngoan, sẽ không có chuyện gì đâu.” Mặc dù trong lòng Mộ Dung Triệt cũng kinh hoảng, nhưng hắn biết đây là thời điểm cấp bách, hắn phải trấn định, Đức phi cùng ba đứa bé cần hắn.
Hơn nữa bên ngoài hẳn là có người bắt đầu dập tắt lửa rồi.
Sợ nhất là thế lửa quá lớn, cứu viện không còn kịp nữa.
“Hoàng thượng, làm như thế nào cho phải?” Liễu Vi Dung ôm chặt Hoan Hoan trong ngực, dựa vào Mộ Dung Triệt, lần đầu tiên nhìn thấy lửa cháy lớn như thế, trên mặt khó nén kinh hoảng.
“Về phòng trước, đóng cửa sổ lại, đừng làm cho khói dầy đặc đi vào, không được ra, chỉ có thể ở trong phòng chờ cứu viện thôi!” Theo lượng khói dầy đặc bắt đầu xuyên qua, Mộ Dung Triệt mấp máy môi, đáy mắt xẹt qua một vẻ kiên quyết, ôm chặt Viên Viên đang khóc lớn, kéo tay Liễu Vi Dung.
Hai người nhanh chóng trở lại phòng ngủ trong nội điện, Bạch Liên và Hạnh Nhi cùng nhóm bà vú rối rít đóng cửa sổ lại, Liễu Vi Dung dùng nước trà làm ướt khăn tay, nhẹ nhàng che ở trên mặt Long Phượng Thai.
Có thể là không bị đè nén như vậy, Long Phượng Thai rốt cuộc ngưng khóc lớn.
Liễu Vi Dung cùng Mộ Dung Triệt đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Lý Tử cũng dựa theo phương pháp của nàng, dùng nước trà làm ướt cái khăn tay, Mộ Dung Triệt nhận lấy một cái, Đoàn Đoàn cũng nhận lấy một cái, lau mặt, dự phòng ngộ nhỡ.
Nhu Phúc cung rất lớn, ngoại điện đều bốc cháy, nội điện sợ là không xa, theo nhiệt độ trong phòng từ từ cao lên, thần kinh Liễu Vi Dung càng bị buộc chặt.
Nàng muốn vào không gian, thế nhưng nhìn nhiều người như vậy, lại không thể đi vào, nhìn Mộ Dung Triệt bên cạnh vẫn nắm chặt mười ngón tay của nàng, đột nhiên cảm thấy một hồi an tâm.
Mặc dù Mộ Dung Triệt không nói gì, nhưng hắn vẫn như có như không ngăn ở trước mặt nàng, làm cho nàng một hồi cảm động.
Thế nhưng chỉ ngồi ở chỗ này như vậy cũng không được, hỏa hoạn rất nhanh sẽ lan tràn tới nơi này.
Chợt, nàng nhớ tới hai căn hầm sửa chữa một năm trước.
“Hoàng thượng, chúng ta có thể không cần sợ đợi không được cứu viện rồi, nô tì nghĩ đến một chỗ có thể tránh hỏa hoạn.”
“Là nơi nào?” Mộ Dung Triệt chợt quay đầu lại, cầm tay của nàng nắm thật chặt.
Vốn là hắn đã chuẩn bị tốt cùng nàng cùng nhau vùi thân biển lửa, không nghĩ tới nàng lại cho hắn một hy vọng.
“Còn nhớ rõ năm ngoái nô tì cho người sửa chữa hai căn hầm ở trong sân không? Chúng ta có thể tránh ở nơi đó một chút.”
“Đúng, đúng… tại sao nô tài không nghĩ tới cái hầm dưới đất này, một cái lớn, một cái nhỏ, vừa lúc người nơi này cũng có thể đi qua.” Hiển nhiên là thấy được hi vọng sống, Hạnh Nhi vội vàng nói.
“Vậy còn chờ gì, qua đó nhanh lên.” Mộ Dung Triệt lập tức trầm giọng hạ lệnh, sai Bạch Liên Hạnh Nhi ở trước mặt dẫn đường, Trần mama, Tiểu Lý Tử cùng bà vú đi ra sau cùng.
Đoàn người nhanh chóng xuyên qua hành lang gấp khúc, đi tới bên ngoài sân, giờ phút này hỏa hoạn đã đốt tới trong sân rồi, cửa vào hầm ngay tại sân ở bên cạnh núi giả.
Xông qua khói dầy đặc, Bạch Liên cùng Hạnh Nhi nhanh chóng mở cửa đá của hầm ra.
Mộ Dung Triệt cùng Liễu Vi Dung ôm đứa bé, dắt tay Đoàn Đoàn nhanh nhanh chóng chóng vào hầm.
Đi vào, một luồng hơi lạnh ẩm ướt phủ kín mà đến.
Mọi người không nhịn được rùng mình một cái.
Một lạnh một nóng gặp nhau, làm cho người ta hết sức khó chịu.
Chờ sau khi tất cả mọi người đi vào, Tiểu Lý Tử nhanh chân đóng cửa đá lại.
Sau đó từng ngụm từng ngụm thở dốc một hơi, rốt cuộc nhặt về được một cái mạng.
Nơi này tổng cộng có hai hầm, cách một vách tường, bên trong cũng có một đống các loại rau dưa, nơi ấy rất nhỏ, Mộ Dung Triệt liền cho các nô tài đi qua hầm lớn một chút, hắn và Liễu Vi Dung cùng với ba đứa bé một hầm.
Liễu Vi Dung không yên lòng đứa bé, muốn đem đứa bé ôm ở bên cạnh.
Mộ Dung Triệt cũng có ý này.
Chờ sau khi thu xếp ổn định, hầm có chút lạnh, cộng thêm chung quanh đều là một chút rau dưa, làm cho người ta từ lòng bàn chân dâng lên một cỗ lạnh lẽo.
“Mẫu thân, lạnh quá.” Đoàn Đoàn không chịu nổi đầu tiên, hắn cọ đến trên người Liễu Vi Dung.
“Đoàn Đoàn ngoan, nhịn một chút là đã trôi qua rồi.”
Mộ Dung Triệt thấy, cũng cực kỳ đau lòng, một tay ôm Viên Viên, một tay nắm tay Đoàn Đoàn, cùng Liễu Vi Dung kề cùng một chỗ.
Đoàn Đoàn vùi ở trong ngực Mộ Dung Triệt, ôm thật chặt phụ hoàng.
“Hoàng thượng, ngài nói này lần chúng ta phải tránh ở trong hầm ngầm này bao lâu? Nếu quá lâu, nô tì sợ Viên Viên cùng Hoan Hoan không chịu nổi.” Mặc dù tránh khỏi hoả hoạn, nhưng Liễu Vi Dung lại hết sức lo lắng chỗ hầm này quá lạnh, Long Phượng Thai mới hơn hai tháng sợ không chịu nổi.
“Đừng lo lắng, trẫm kêu bà vú tới đây sưởi ấm cho hai đứa bé.” Mộ Dung Triệt hôn một cái lên trán của nàng, nhỏ giọng nói.
Liễu Vi Dung cắn cắn môi, thật ra thì nàng có nơi tốt hơn, mới vừa rồi nhiều nô tài như vậy, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ chỉ còn lại Hoàng thượng cùng Đoàn Đoàn, còn có Long Phượng Thai, không phải nàng nên đem không gian bí mật nói ra?
Hỏa hoạn bên ngoài chẳng biết lúc nào mới có thể dập tắt, vẫn núp ở trong hầm ngầm cũng không phải là biện pháp, Long Phượng Thai khẳng định không chịu đựng được.
Ban đầu, thời điểm nàng làm hầm, làm sao lại ma xui quỷ khiến thế nào lại mang khối băng vào.
“Hoàng thượng, nô tì, nô tì……” Liễu Vi Dung cảm thấy càng ngày càng lạnh rồi, ôm chặt Hoan Hoan có chút khó chịu, cúi thấp đầu, không biết làm sao nói ra miệng.