Đọc truyện Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế – Chương 80
editor: coki
“Cẩn thận, có người đang tới!” Đường Yên vung tay lên, mọi người thấy vậy lập tức tản ra, ẩn ấp ở những chỗ kín đáo. Tinh thần lực của cô dần dần tập trung vào bóng người đang tiến lại gần, lông mày bất giác nhíu lại, không đúng, là thú biến dị: “Không phải người, là tang thi chuột!”
Thân hình Đường Yên vọt đi ra ngoài nhưng không dám gây ra động tĩnh lớn, hai chân hướng cô đạp lên tường, tập trung tinh thần lực xông tới tang thi chuột, bắn liên tục hai phát: “Bang bang…. “. Sau khi đáp xuống đất thì thân mình Đường Yên hơi hơi nhổm dậy, nhanh chóng mặt đánh tang thi chuột lao tới trước mặt mình. Tang thi chuột co giật vài cái rồi bất động, phần lớn người nó đều thối rữa lộ ra xương trắng dày đặc bên trong.
“Tại sao lại có tang thi chuột?” Hạ Bác cảm thấy cực kì ngạc nhiên, anh đi đến tang chỗ thi chuột, nhặt một cành cây trên mặt đất lên, chọc vài cái vào người tang thi chuột sau đó lông mày cau lại, vẻ mặt chần chờ. Mọi chuyện càng ngày càng quái dị!
“Nhà xưởng công nghiệp quân sự lớn như vậy nếu chỉ dựa vào mấy người Hình Liệt Phong thì trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng hoàn toàn chiếm cứ nơi này được, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không bày ra cái bẫy ở cửa ra vào như thế này.” Liễu Như Nhị lên tiếng phân tích.
“Đúng vậy, ở chỗ này chỉ phát hiện một tên dị năng giả nên chắc hẳn nơi này không phải là căn cứ điểm của bọn họ, bọn họ cử một người ở lại chẳng qua là muốn đề phòng người khác đánh lén mà thôi.” Đường Yên thu nhỏ tra xét phạm vi của tinh thần lực lại vì không phát hiện dị năng giả nào khác ở đây nữa tuy nhiên tang thi, thú biến dị lại không ít, lúc đi trong rừng rậm cô vẫn luôn cảm thấy quá yên tĩnh, xem ra tất cả động vật trong rừng rậm đều tràn vào nhà xưởng công nghiệp quân sự rồi. Có thể là do ngửi thấy được mùi máu thịt nên khiến chúng nó kích động…
Đột nhiên, Đường Yên dừng lại, kinh ngạc dời tầm mắt về phía cửa bên trái. Chắc chắn nơi này là phòng điều khiển chính, chỗ này khá rộng, phần lớn là máy tính, thiết bị chiếm khoảng hai phần ba gian phòng, vách tường đối diện cửa là màn hình, phía trước sắp đặt mấy hàng ghế. Như vậy ngồi ở nơi này có thể theo dõi toàn bộ nhà xưởng công nghiệp quân sự ở trên màn hình. Những màn hình quan sát vốn được nên mở lên thì lúc này lại tối đen, chỉ có vài cái lóe lên ánh sáng, qua đó Đường Yên có thể thoáng thấy được trên đó có bóng người đi lại.
Phòng điều khiển chính có mật mã, đám người Hình Liệt Phong bỏ qua cho phòng điều khiển chính này chắc hẳn là do không có mật mã để mở, nếu chỉ cần vào phòng điều khiển chính là có thể biết được tình hình của toàn bộ nhà xưởng công nghiệp quân sự thì không có lí gì bọn họ lại buông tha cho chuyện tốt như vậy được, cũng may lúc trước cô đã hỏi Hạ Chu Tuất bản kết cấu kiến trúc và bản đồ mặt cắt của nhà xưởng công nghiệp quân sự này bao gồm cả mật mã của các căn phòng và kho hàng, nếu không thì đúng là phiền phức rồi. Trước tận thế thì đây đều là chuyện cơ mật quan trọng, nếu như không phải thế bắt buộc thì tuyệt đối không thể tiết lộ. Chẳng qua bây giờ là tận thế nên không ai để ý đến mấy cái mật mã này cả, điều này làm cho Đường Yên nhẹ nhàng thở ra.
Nhà xưởng công nghiệp quân sự chiếm diện tích rất rộng nên phạm vi tìm kiếm cũng quá lớn. Nếu vị trí của mấy thứ quân nhu này thay đổi thì ngay cả Hạ Chu Tuất cũng rất khó biết được địa điểm cụ thể của nó. Trong một phạm vi lớn như vậy nếu chỉ dựa vào mười người bọn họ thì không thể nghi ngờ là mò kim đáy bể, hơn nữa lúc nào cũng có khả năng sẽ gặp phải hiểm cảnh làm cho chuyến đi này càng thêm nguy hiểm nhưng nếu có thể vào được phòng điều khiển chính thì có thể dễ dàng điều tra các căn phòng và toàn bộ đồ đạc trong đó nên sẽ giảm bớt rất nhiều gánh nặng.
“Từ Mục, anh có thể sữa chữa hệ thống cung cấp điện của nhà xưởng công nghiệp quân sự hay không?” Đường Yên sờ chốt mở trên vách tường sau đó quay đầu qua hỏi Từ Mục, mã khóa của phòng điều khiển chính là loại tiên tiến nhất cả nước, không thể dùng sức mạnh để phá khóa được bằng không tất cả tư liệu bên trong nhà xưởng công nghiệp quân sự sẽ tự động tiêu hủy. Đây cũng chính là lí do vì sao Hình Liệt Phong đã tới nơi này nhưng không cách nào mang đồ vật bên trong này đi.
Từ Mục đánh giá bản vẽ mặt phẳng phòng cung cấp điện của nhà xưởng công nghiệp quân sự, sau khi suy xét một hồi thì mới mở miệng nói: “Phải đi đến phòng cung cấp điện để kiểm tra máy phát điện rồi mới nói được.” Nhà xưởng công nghiệp quân sự tự động cung cấp điện cho mình, đường dây điện độc lập nên khi chưa xem qua nhà xưởng công nghiệp quân máy phát điện Từ Mục không dám nói bừa. Sự việc này rất quan trọng, Từ Mục lại luôn làm việc rất cẩn thận nên mới không dám trả lời Đường Yên ngay lập tức.
“Phòng cung cấp điện cách phòng điều khiển chính xa không?” Đường Yên cau mày, quay đầu nhìn Hạ Bác, Hạ Bác tiếp nhận bản vẽ mặt phẳng trên tay Từ Mục sau đó tìm kiếm phòng cung cấp điện của nhà xưởng công nghiệp quân sự.
“Nhà xưởng công nghiệp quân sự là tự cung cấp điện, phòng cung cấp điện ở sau kho hàng phía tây, cách phòng điều khiển chính khá xa.” Hạ Bác nhìn dấu hiệu phòng cung cấp điện và phòng điều khiển chính trên bản đồ, phòng điều khiển chính ở cửa số 3 tòa nhà phía Bắc, phòng cung cấp điện ở sau kho hàng, cửa số 7 phía Tây, cách đây khá xa, nếu muốn tới đó chắc chắn sẽ tiêu tốn không ít thời gian.
Giọng nói của Hoàng Mô khàn khàn chen vào: “Nhà xưởng công nghiệp quân sự thuộc loại có quy mô lớn, một khi mất điện chắc chắn sẽ có hệ thống an toàn dự phòng, nếu chỉ mở mã khóa thì khởi động hệ thống an toàn cũng đủ rồi.” Trong cuộc chiến ở căn cứ Thanh Long Hoàng Mô không tìm được cơ hội ra tay với Lưu Thấm Nhã nên khi Hình Liệt Phong chạy trốn Hoàng Mô đã gia nhập đội tìm kiếm, nghe những đồng đội cùng tìm kiếm với Hoàng Mô nói chỗ nào Hoàng Mô đi qua thì chỗ đó không còn một ngọn cỏ. Hoàng Lão Tam và toàn bộ người của anh ta ôm hận chết, Hoàng Mô đều tính toàn bộ ở trên đầu Lưu Thấm Nhã.
Hoàng Mô chỉ vào đèn báo động trên vách tường, đèn báo động còn chưa tắt chứng tỏ hệ thống an toàn của nhà xưởng công nghiệp quân sự vẫn chưa hư. Hệ thống an toàn vẫn chưa hư chứng tỏ hệ thống cấp điện dự phòng trong nhà xưởng công nghiệp quân sự vẫn còn hoạt động được. Đương nhiên nếu muốn khởi động tất cả máy tính của hệ thống theo dõi trong phòng điều khiển chính thì vẫn phải tới phòng cung cấp điện, tuy nhiên nếu chỉ tiến vào phòng điều khiển chính thì hệ thống dự phòng là đủ rồi.
“Có thể làm được không?” Sau khi nghe Hoàng Mô nói xong thì Đường Yên bình tĩnh nhìn Từ Mục.
Từ Mục gật đầu, ánh sáng ban ngày rất sáng mà đèn báo động lại rất mờ nên nếu không cẩn thận nhìn rất khó phát hiện được: “Nếu chỉ mở mã khóa thì hệ thống cấp điện dự phòng cũng đủ rồi.” Nói xong Từ Mục đèn báo động trên vách tường rồi lấy dụng cụ kiểm tra điện ra.
“Tới phòng điều khiển chính nhìn xem tình hình trước đã.” Đường Yên rẽ qua bên trái, dẫn đầu đoàn người đi tới phòng điều khiển chính. Trên đường đi gặp phải vài con tang thi chuột nhưng lại không gặp tang thi nào đang đi lại cả, điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chẳng lẽ tang thi biến dị bên trong nhà xưởng công nghiệp quân sự đều bị thanh lí sạch sẽ hết rồi? Phải biết rằng ba ngàn người cũng không phải là số lượng nhỏ, trong thời gian ngắn rất khó hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này.
Đường Yên nhanh nhẹn bắn chết mấy con tang thi chuột ở trong toilet, mấy thứ này thật đúng là làm thế nào cũng không thanh lí hết được. Không ít tang thi chuột trên người còn dính những thứ ở trong cống thoát nước nên mùi tanh tưởi cực kì gay mũi, màu đỏ tươi của màu và màu bùn lấy của cống thoát nước làm bọn nó xấu xí dữ tợn không nói nên lời…
“Kỳ quái, tại sao lại không gặp phải một tên tang thi nào?” Miêu Trạch nghi ngờ hỏi.
Hoàng Mô ngồi xổm xuống, kiểm tra tang thi chuột bị Đường Yên bắn chết nằm trên đất, con tang thi chuột này lớn hơn con bị đánh chết ở cửa số 3 một chút, thực lực cũng mạnh hơn. Buster ghét bỏ tang thi chuột này quá xấu nên cuộn người nằm ở trên bờ vai Đường Yên, miễn cưỡng từ từ nhắm hai mắt, Hoàng Mô phát động dị năng, ngón tay hóa thành lưỡi dao sắc bén mở đầu tang thi chuột lấy huyết hạch bên trong ra sau đó dùng nước của Mạnh Lộ đang đứng bên cạnh để rửa. Sau khi rửa sạch thì Hoàng Mô nhìn chằm chằm huyết hạch trong tay, vẻ mặt có điểm kỳ quái.
“Đường Yên, huyết hạch ở bên trong đầu tang thi chuột này có điểm gì đó là lạ…” Hoàng Mô hơi chần chờ, ánh mắt cẩn thận đánh giá huyết hạch của tang thi chuột trong lòng bàn tay, huyết hạch này không giống như là huyết hạch bình thường mà ở bên trong viên huyết hạch này có đường vân màu xám, thoạt nhìn thì giống như là một hình xăm được chạm khắc vào huyết hạch.
Miêu Trạch nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên nhìn sau đó kinh hoảng nói: “Chị Yên, phía trong viên huyết hạch này có thứ gì đó màu xám, giống tinh hạch của tang thi sơ sinh mà chúng ta đã gặp ở trong tòa nhà khí tượng lần trước ở huyện Ninh Viễn như đúc.” Lúc đó vẻ mặt Việt Kỳ rất nghiêm trọng nên Miêu Trạch mới nhớ kĩ viên tinh hạch kỳ quái đó.
“Cái gì?” Đường Yên để súng xuống, lượt qua Mạnh Lô đi lên trước. Khi đến gần Hoàng Mô thì Đường Yên cầm lấy huyết hạch tang thi chuột trên tay Hoàng Mô lên quan sát, một lúc sau vẻ mặt Đường Yên dần dần trở nghiêm túc, tang thi sơ sinh kiểu mới mà bọn họ gặp ở trung tâm khí tượng huyện Ninh Viễn kia đã bị Việt Kỳ mang về quân khu trung tâm, cùng mang đi còn có ông, La Hồng Bân và một vài nhân viên nghiên cứu của trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Việt Kỳ không cụ thể nói xảy ra chuyện gì, bất quá khi giờ Việt Kỳ biểu tình lãnh khốc nghiêm túc, nói vậy sự tình rất trọng yếu.
Vốn tưởng rằng tinh hạch quái dị kia không nhiều lắm lại không nghĩ rằng ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh cũng gặp được. Cô dùng tay chạm vào vành tai để liên lạc với bên căn cứ Thanh Long: “Thượng tướng Hạ, lập tức liên hệ quân khu trung tâm, tôi muốn nói chuyện với Việt Kỳ. Sự tình khẩn cấp, xin hãy lập tức liên lạc với bên kia!”
Nghe thấy giọng nói của Đường Yên cực kì nghiêm túc nên Hạ Chu Tuất không hỏi nhiều mà trực tiếp liên lạc với quân khu trung tâm hỏi Việt Kỳ.
“Có việc gì không?” Giọng nói lạnh như băng của Việt Kỳ truyền đến.
Hạ Chu Tuất vội vàng nói chuyện của Đường Yên cho Việt Kỳ sau đó đặt hai cái máy truyền tin ở cùng một chỗ rồi lẳng lặng ngồi ở một bên nghe cuộc nói chuyện qua máy truyền tin.
“Việt Kỳ, tinh hạch bên trong đầu tang thi sơ sinh ở trung tâm khí tượng huyện Ninh Viễn lần trước là chuyện gì?” Đường Yên đi thẳng vào vấn đề, lúc này cũng không kiêng kị gì nữa.
“Không thể nói.” Việt Kỳ cúi xuống, nói.
“Hiện tại tôi đang ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, bên trong huyết hạch của một con tang thi chuột ở đây có năng lượng màu xám giống hệt như tinh hạch của tang thi sơ sinh ở trung tâm khí tượng huyện Ninh Viễn lần trước.” Đường Yên cằm chặt huyết hạch của tang thi chuột, tầm mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm huyết hạch trên tay, Hoàng Mô thì nhanh chóng dẫn mọi người thanh lí tang thi chuột ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh sau đó tập trung huyết hạch lại rồi cẩn thận quan sát một lúc lâu thì phát hiện phần lớn huyết hạch ở đâu đều có màu xám năng lượng ở sâu bên trong. Phát hiện làm cho mọi người rất chấn động, cũng may là cấp bậc huyết hạch của tang thi chuột không cao hơn nữa suốt dọc đường chiến đấu đều dùng vũ khí sinh hóa, không tiêu hao dị năng nên không cần dùng huyết hạch bổ sung năng lượng.
“Đợi chút! Em hãy lặp lại lần nữa.” Ngón tay Việt Kỳ run lên, hỏi dồn dập.
“Tôi có giết một tang thi chuột ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, huyết hạch bên trong đầu nó giống hệt tinh hạch của tang thi sơ sinh ở trung tâm khí tượng huyện Ninh Viễn, hiện tại anh có thể nói cho tôi biết đây là năng lượng gì không?” Giọng nói của Đường Yên rất lạnh lùng. Khi nhìn thấy rõ hơn mười viên huyết hạch trên mặt đất đều nhuộm màu xám thì đồng tử co rút lại, cô cúi xuống nói tiếp: “Số lượng không ít…”
“Năng lượng ám hệ, tác dụng là ăn mòn dần dần, hoàn toàn thích hợp với năng lượng của tang thi và thú biến dị.” Việt Kỳ trầm giọng nói, sự tình đã vượt ra ngoài tầm tay, anh không ngờ đột nhiên lại có nhiều nới xuất hiện năng lượng ám hệ như vậy. Năng lượng ám hệ khác các năng lượng khác vì nó cực dễ ăn mòn các nguồn năng lượng khác sau đó chậm rãi hấp thu năng lượng khác rồi dần dần hoàn toàn đồng hóa thành năng lượng của mình. Nếu tang thi và thú biến dị bị cảm nhiễm năng lượng ám hệ thì tính tình cực kì táo bạo, khát máu, hung tàn…
“…” Mọi người bên Đường Yên không khỏi hít một hơi khí lạnh, Hoàng Mô lên tiếng hỏi: “Có phải ngay cả dị năng giả cũng sẽ bị cảm nhiễm hay không?”
Khi Đường Mô hỏi vấn đề này thì nhất thời hô hấp của mọi người đều dừng lại. Vừa rồi con tang thi chuột này rất cuồng bạo làm cho bọn họ vẫn còn sợ hãi, tuy rằng vừa rồi cấp bậc của con tang thi chuột này không cao nhưng lại rất hung tàn táo bạo động tác lại làm cho bọn họ rất hoang mang, không cách nào tưởng tượng nếu dị năng giả cũng bị cảm nhiễm năng lượng ám hệ thì thế giới sẽ biến thành dạng gì?
“Đúng.” Việt Kỳ gật đầu, lần này anh không lảng tránh nữa. Lúc trước khi phát hiện năng lượng ám hệ thì quân khu trung tâm đã tính đến tình huống xấu nhất. Bản thân Việt Kỳ cũng thức tỉnh năng lượng ám hệ nên tinh hạch, huyết hạch ám hệ người khác tránh không kịp nhưng với anh lại là đồ ăn tốt nhất. Trước kia vì không phát hiện huyết hạch, tinh hạch ám hệ nên Việt Kỳ chỉ có thể khắc chế khát vọng năng lượng ám hệ trong cơ thể mình.
“Không có gì để khống chế nó sao?” Hạ Bác cau mày, nếu dị năng giả cũng bị năng lượng ám hệ ăn mòn thì hậu quả nhất định sẽ không chịu nổi. Nếu bọn họ bị điên, hoàn toàn mất hết lí trí cũng không có hơn tang thi là bao nhiều.
“Tạm thời không có.” Việt Kỳ lắc đầu, trước mắt vẫn chưa có biện pháp nào có thể ngăn cản năng lượng ám hệ ăn mòn, ngay cả vì sao lại cảm nhiễm bọn họ vẫn chưa biết được cũng không biết được nguyên nhân gây cảm nhiễm năng lượng ám hệ là cái gì? Cảm nhiễm bằng cách nào? Tất cả những điều này đều là một bí ẩn.
Giọng nói của Việt Kỳ lạnh như băng xuyên qua máy truyền tin truyền đến: “Mau rút lui khỏi nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, bên quân khu trung tâm vẫn chưa tìm được nguyên nhân gây ra cảm nhiễm năng lượng ám hệ, cảm nhiễm bằng cách nào cũng không tìm được. Nếu mọi người tùy tiện đi vào thì quá nguy hiểm, tôi sẽ nhanh chóng chạy tới đó.”
Sau khi nói xong thì Việt Kỳ lập tức cúp điện thoại, trong mắt Hạ Chu Tuất cũng hiện lên vẻ lo lắng, năng lượng ám hệ là cái gì? Cho tới bây giờ ông cũng chưa từng nghe tới nên sau khi Việt Kỳ cúp điện thoại thì ông nói có chút do dự: “Đường Yên, nếu không thì mọi người lui lại trước, chờ người bên quân khu trung tâm tới sau đó mới quyết định?”
Đường Yên im lăng, tinh thần lực bắn ra bốn phía thì phát hiện xung quanh tòa nhà phía Bắc nên có một đàn tang thi chuột đang ẩn núp. Lúc trước khi ở cửa số 3 thì tinh thần lực của cô cũng không có ra đàn tang thi chuột này. Loại tình huống này rất giống với tang thi sơ sinh ở trung tâm khí tượng ở huyện Ninh Viễn…
“Tôi đã biết.” Đường Yên trả lời sau đó ngắt máy truyền tin: “Trước tiên hãy rút lui chờ tin tức của quân khu trung tâm bên kia.”
“Vì sao?” Hoàng Mô hờ hững nói, bọn họ đã đi đến nơi này rồi, vì sao không thuận đường đi xem phòng điều khiển chính sau đó khởi động máy tính hệ thống quan sát ở phòng điều khiển chính thì rất nhanh là có thể tìm thấy mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ lần này.
Đường Yên nhắm mắt lại nhưng rất nhanh đã mở ra rồi chỉ vào đi hành lang dẫn tới phòng điều khiển chính: “Anh có biết ở trên hành lang này có bao nhiêu tang thi chuột đang ẩn núp không? Hãy đến diễn đàn để đọc truyện và ủng hộ editor. Hơn nữa tôi phát hiện đàn tang thi chuột này biết được cách che giấu, lúc ở cửa số 3 tôi không hề phát hiện ra ở gần phòng điều khiển chính này lại có nhiều tang thi chuột như vậy.”
“Cái gì? Chị Yên không hề phát hiện những tang thi chuột đó? Điều này làm sao có thể?” Miêu Trạch chấn động, khiếp sợ nhìn Đường Yên. Bọn họ đều biết Đường Yên có một năng lực đặc biệt là có thể tùy ý điều tra nguy hiểm đang rình rập bốn phía, đồng thời cũng nhờ cũng nhờ khả năng này đã giúp bọn họ giảm đi rất nhiều chuyện.
“Năng lượng ám hệ không đơn giản như vậy, trước tiên rút lui đã!” Vẻ mặt Đường Yên cực kì nghiêm túc, sau đó đoàn người nhanh chóng lui về bên ngoài cửa số 3: “Trước tiên rút lui tới rừng rậm, Từ Mục hãy lắp ráp hệ thống theo dõi để quan sát toàn bộ nhà xưởng công nghiệp quân sự.”
“Được.” Từ Mục lấy loại máy theo dõi cỡ nhỏ ở trong ba lô ra, đặt ở nơi không dễ rơi xuống.
Bọn họ rút lui một cách nhanh chóng giống như khi tiến vào. Trước khi đi, Đường Yên đã bảo Mạnh Lộ mang một con tang thi chuột về nghiên cứu. Trước khi cô quay lại nhìn phòng điều khiển chính một lần vì cô luôn có cảm giác nơi đó có một đôi mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm. Loại cảm giác này làm cho người ta cực kỳ khó chịu, rất giống như đầu mình bị họng súng chĩa vào, cản giác đó thật sự rất khó chịu