Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 78


Đọc truyện Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế – Chương 78

editor: coki

Sau khi rời khỏi huyện Ninh Viễn thì Việt Kỳ vội vàng dẫn bác sĩ Đường và đám người La Hồng Bân đến quân khu trung tâm. Hiện tại trung tâm nghiên cứu sinh hóa do Bác Dương trông giữ, sau khi trải qua trận đại chiến kia thì  tất cả các phương diện của căn cứ Thanh Long đều bị suy yếu không ít nên việc xây dựng lại cần phải hao phí nguồn nhân lực, vật lực cực lớn, mặc dù có quân khu trung tâm trợ giúp nhưng vẫn không có cách nào làm cho căn cứ Thanh Long khôi phục lại như trước được vì các thế lực ở quân khu trung tâm thế lực dính dáng khắp nơi nên bọn họ không có khả năng ngồi nhìn căn cứ Thanh Long lớn mạnh được.

Đường Yên ngồi ở chính giữa, Hạ Chu Tuất, nhà họ Từ, nhà họ Trịnh… phân ra ngồi ở hai bên để bàn bạc chuyện xây dựng lại căn cứ. Sau khi những dụng cụ khí tượng ở đài khí được chuyển về thì mấy người giáo sư Phí tính và những nhân viên nghiên cứu khí tượng học ngay lập tức bắt tay vào theo dõi và dự đoán thời tiết kì lạ hiện nay.

“Thời tiết dần dần trở nên quái dị cho nên tôi nghĩ rằng căn cứ cần phải dự trữ vũ khí.” Hạ Chu Tuất bình tĩnh nói, số lượng vũ khí sinh hóa do trung tâm nghiên cứu sinh hóa nghiên cứu chế tạo ra có hạn, vì vậy không có khả năng phân phát rộng rãi được. Điều này cũng có nghĩa là bọn họ cần phải tìm ra nguồn vũ khí mới, căn cứ Thanh Long vốn là căn cứ quân sự nên cũng có cất giữ rất nhiều vũ khí nhưng sau nửa năm thì bị tiêu hao dần dần đến nỗi bây giờ phải giật gấu vá vai. Việc cấp bách hiện tại là phải bổ sung vũ khí và trang bị để chiến đấu với tang thi và thú biến dị hơn nữa đây cũng phải chỉ là chuyện của riêng dị năng giả.

Phần lớn người trong căn cứ đều là người bình thường, nếu không sử dụng thì sẽ lãng phí nguồn nhân lực rất lớn, vì vậy việc tập hợp sức lao động mà bao lâu này để lãng phí, chiêu binh mãi mã lập tức trở thành chuyện quan trọng nhất. Những người già yếu, phụ nữ và trẻ em thì có thể gieo trồng, tạo nên nguồn cung cấp lương thực còn đàn ông trẻ tuổi lực lưỡng cho dù là người thường thì không dùng cũng là một loại lãng phí.

“Đúng vậy.” Đường Yên gật đầu sau đó lấy một tập tài liệu ra bảo Trịnh Nhiên phân phát cho mọi người, cô lạnh lùng nói: “Đây là một phần chương trình huấn luyện, tôi đề nghị trưng binh.” 

Chính là tập hợp những người trẻ tuổi khỏe mạnh trong căn cứ lại để huấn luyện. Tuy nhà họ Hạ chiêu mộ không ít dị năng giả nhưng có hơn một nửa người của bọn họ là quân nhân mà trong những quân nhân đó có rất nhiều người không thể thức tỉnh dị năng nhưng bọn họ vẫn có thể hành động ở tận thế được, vẫn có thể chém giết tang thi, thú biến dị, chẳng phải điều này đã nói rõ không phải chỉ có dị năng giả mới có thể chiến đấu với tang thi và thú biến dị mà người bình thường cũng có thể sao?

“Trưng binh?” Cả người Hạ Chu Tuất hơi run rẩy, ánh mắt nóng rực nhìn Đường Yên. Nếu không phải do bác sĩ Đường và nhà họ Trịnh nhúng tay vào thì ông nhất định sẽ không cam nguyện giao quyền khống chế căn cứ cho Đường Yên. Theo ý ông thì tuy thực lực của Đường Yên rất mạnh nhưng chẳng qua cũng chỉ là con nhóc hai mươi mấy tuổi mà thôi, không đủ để dẫn dắt căn cứ Thanh Long được.

Nhưng sau khi đọc kĩ phần tài liệu về chế độ trưng binh và nhiệm vụ huấn luyện trong tay thì những bất mãn trong lòng Hạ Chu Tuất dần dần bình phục lại. Đến giờ phút này ông mới chính thức thoải mái công nhận Đường Yên có thể tiếp quản căn cứ Thanh Long.


Ánh mắt Đường Yên chợt lóe lên sau khi thấy sự thay đổi của Hạ Chu Tuất. Tuy rằng Hạ Chu Tuất giao quyền khống chế căn cứ cho cô nhưng ông ta đã nắm quyền cao ở căn cứ Thanh Long lâu như vậy thì làm gì có chuyện mờ ám nào có thể tránh thoát được ánh mắt của ông ta. Tuy rằng Đường Yên không sợ nhà họ Hạ ngáng chân sau lưng nhưng vẫn có một câu nói mà cô cảm thấy cực kì chính xác là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

“Đúng vậy, trưng binh. Tôi đã xem qua số liệu ở tòa nhà đăng kí, trong căn cứ ít nhất có bốn phần năm người không có việc gì để làm.” Đường Yên gật đầu, chỉ vào tài liệu trong tay, nói: “Phần tài liệu là chế độ trưng binh mà tôi đã dựa theo tình huống của căn cứ để viết ra, về phần nhiệm vụ huấn luyện thì tôi tin tưởng Thượng tướng Hạ hiểu rõ ràng nhất. Người bình thường không phải là tay trói gà không chặt, căn cứ là của mọi người vì vậy ai cũng có trách nhiệm bảo vệ hòa bình của căn cứ cả.”

Sau khi bàn luận thì mọi người đều gật đầu đồng ý. Kế hoạch mà Đường Yên đưa ra đã giải quyết được sự bùng nổ dân số trong căn cứ Thanh Long, tỉ lệ giữa dị năng giả và người bình thường chênh lệch nhau rất nhiều, nếu chỉ dựa vào dị năng giả dọn dẹp tang thi thì không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể chân chính giải quyết được sự uy hiếp của tang thi và thú biến dị, vì vậy cần thiết phải tổ chức lại người bình thường, các hạng mục trụ cột của căn cứ đều phải hoàn thiện, trong đó điều đầu tiên cần phải nghĩ đến chính là  phương tiện chữa bệnh.

Ngón tay Đường Yên dừng lại trên chữ chữa bệnh, trong đầu đột nhiên nhớ tới Chu Thiến đã gặp gỡ ở Thanh Hải. Sau khi Đường Yên tính toán thời gian thì nhận thấy có lẽ lúc này Chu Thiến đã xuất hiện ở căn cứ Thanh Long rồi. Năng lực của Chu Thiến không tệ, nếu có thể lôi kéo được cô ta thì không phải là chuyện không tốt đối với căn cứ, vì vậy cô lên tiếng nhắc nhở Trịnh Nhiên: “Trịnh Nhiên, chút nữa anh hãy đến tòa nhà đăng kí, dặn dò Lý Minh bảo anh ta hãy chú ý đến danh sách đăng ký, nếu có người phụ nữ nào tên là Chu Thiến tiến vào căn cứ thì ngay lập tức báo cho tôi biết.”

“Chu Thiến!” Trịnh Nhiên gật đầu, lúc trước anh ta đã gặp người phụ nữ này ở Thanh Hải, cô ta là người phụ nữ bên cạnh Phùng Khải Dương.

“Cô ta là bác sĩ, năng lực không tệ. Nếu muốn xây dựng đội ngũ người bình thường thì bác sĩ ắt là không thể thiếu được, người thường cho dù đã tiêm huyết thanh, kháng nguyên thì so ra vẫn kém dị năng giả nên bác sĩ là người tuyệt đối không thể thiếu được.” Đường Yên dùng màu đỏ bút vòng chữ chữa bệnh này lại: “Hiện tại căn cứ có bao nhiêu y sinh? Nếu số lượng quá ít thì hãy đăng thông bao tuyển người, đãi ngộ tốt nhất.”

“Căn cứ có năm bệnh viện, số lượng bác sĩ không đến ba trăm người.” Trịnh Hoa Ngữ nói cực kì nghiêm túc,  căn cứ Thanh Long có vài chục vạn người nên tỉ lệ bác sĩ/ gười như vậy là rất nguy hiểm, một khi căn cứ phát sinh tai nạn không thể dự đoán được thì mọi chuyện sẽ trở nên rất khó khống chế.

“Hiện tại hệ thống cung cấp điện, phương tiện thông tin của căn cứ khôi phục, vì thế hãy thông báo ở trên màn hình lớn tại quảng trường dị năng giả sau đó bảo người ở bệnh viện dạy một chút băng bó đơn giản để cố gắng giảm thiểu sự thương vong.” Đường Yên giải quyết rõ từng chuyện đâu vào đấy, cuối cùng việc bàn bạc của mọi người lại quay trở lại lúc đầu….vũ khí.

Nếu tổ chức lại người bình thường mà không có trang bị, vũ khí thì tất cả đều chỉ là nói suông, cũng không thể bảo người bình thường cầm gậy sắt, gậy gỗ đi ra ngoài chiến đấu với tang thi và thú biến dị được. Điểm ấy rất không thực tế, lại càng giống một trò cười.


“Nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, chúng ta có thể phái người đến xem xét nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh.” Ngón trỏ của Từ Vĩ gõ gõ trên mặt bàn, sau đó ông ta lấy bản đồ đất nước ra, khoanh vị trí Mậu Danh lại. Nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh nằm ở ngoài huyện Mậu Danh, thành phố Mậu Danh, tỉnh Hán Ninh ngoại ba trăm dặm, là một xí nghiệp quốc doanh. Những trang thiết bị quân dụng trong nước có hai phần năm là xuất phát từ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh nên nơi này rất nổi tiếng ở trong nước.

Tuy nhiên chỗ đó cực hẻo lánh, dễ thủ khó công. Vì vậy sau khi tận thế buông xuống thì không khó để đoán được nơi đó hung hiểm đến mức nào. Thành phố Mậu Danh không xa căn cứ Thanh Long ngay từ đầu vì ngại nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh nên Hạ Chu Tuất đã không nghĩ đến chuyện thu thập vật tư ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh vì bọn họ cảm thấy suy nghĩ này quá mức điên rồ.

“Không được.” Hạ Chu Tuất từ chối ngay lập tức, ông đã từng đi thị sát nhà xưởng công nghiệp quân sự  ở thành phố Mậu Danh sát nên hiểu được uy danh của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này. Chỗ này con nguy hiểm hơn nhà tù Hắc Hà nổi tiếng hai phần (nhà tù này có thiệt đó mấy bạn, tui mới đi tra dồi), nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh và nhà tù Hắc Hà giống nhau ở chỗ nổi tiếng về việc theo dõi nghiêm ngặt nhưng so với nhà tù Hắc Hà thì địa thế của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh hiểm trở hơn rất nhiều đồng thời các trang thiết bị theo dõi, giám sát ở đây có thể sánh ngang với cơ quan tình báo vì vậy muốn lấy vũ khí đạn dược từ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì không thể nghi ngờ là khó như lên trời nên ông không tán thành quyết định mạo hiểm như vậy.

“Nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh là địa phương nào?” Đường Yên nhíu mày, ánh mắt nhìn Hạ Chu Tuất mang theo nghi vấn. Cái tên này rất lạ, trong trí nhớ của cô chưa từng nghe người ta nhắc tới nơi này nhưng khi Từ Vĩ nói đến nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì cô nhạy bén phát hiện ra cả người Hạ Chu Tuất cứng ngắc, đây là một loại bản năng tự bảo vệ mình của con người.

Đột nhiên phòng họp trở nên yên tinh, Từ Vĩ híp mắt lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh, đã vài ngày trôi qua mà vẫn không thu được tin tức của Từ Viện khiến trong lòng ông ta tức giận khó nén, ông ta chỉ có một đứa con gái là Từ Viện, nếu Cao Phong vẫn còn ở trong căn cứ thì ông hận không thể ăn tươi nuốt sống Cao Phong. Lúc trước ông cũng không tán thành Từ Viện và Cao Phong ở cùng một chỗ vì ông không thích Cao Phong cứ luôn ra vẻ thanh tao, cao ngạo. Rõ ràng là không có năng lực gì nhưng lại tự biên tự diễn là bản thân mình rất mạnh mẽ, quan hệ giữa hai nhà nhà họ Từ và nhà họ Hạ không tệ nhưng sau khi cuốn chiến tranh quyền qua đi thì thế lực của hai nhà đều suy yếu không ít, vì vậy chỉ có thể nhìn Đường Yên dẫm lên đầu hai nhà bọn họ mà đi lên nắm quyền. Lúc ông ta đưa ra ý định nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì cũng không trông mong đám người Đường Yên sẽ gật đầu.

Ông ta và Hạ Chu Tuất hiểu rõ chỗ đó hơn bất cứ người nào ở đây, nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh cực kì nguy hiểm nhưng nếu cứ để mặc chỗ này thì sẽ rất bất lợi cho việc xâu dựng căn cứ ngày sau.

Hạ Chu Tuất hít vào một hơi, chậm rãi giải thích về sự tồn tại của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh. Sau khi nghe xong, phòng họp lại yên lặng lần nữa, sắc mặt mọi người trở nên cực kì khó coi. Đường Yên lấy bản độ trước mặt Từ Vĩ qua nhìn một lúc lâu sau đó ngẩng đầu, nói: “Thượng tướng Hạ, ông có biết kết cấu kiến trúc của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh không?”

Vật tư quân nhu phải được nhanh chóng bổ sung nên nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này không thể nghi ngờ là một miếng bánh ngọt cực lớn. Hiện tại những căn cứ khác vẫn chưa phát triển nên mới còn không có người để mắt đến nhưng một khi làn sóng tang thi sóng này qua đi thì rất nhanh sẽ có những người người cầm quyền lấy lại tinh thần, đến khi đó nếu ra tay thì cũng chỉ có thể được chia một chén canh thừa mà thôi. Đường Yên cũng không định hưởng chung với những căn cứ khác, nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh cho dù có lớn hơn nữa nhưng một khi chia sẻ nhiều người thì những thứ có được cũng sẽ ít đi.


“Cô muốn làm cái gì?” Hạ Chu Tuất gật đầu, nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh là xí nghiệp quốc doanh, lúc ấy quản lí nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh là người nhà họ Hạ cho nên muốn lấy được bản đồ kiến trúc của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh cũng không khó, chẳng qua ông không rõ Đường Yên muốn bản đồ kiến trúc này làm cái gì.

“Không làm gì cả, hãy bảo người đó vẽ lại bản đồ kết cấu kiến trúc của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, đương nhiên bản vẽ mặt phẳng nếu càng chi tiết, càng kỹ càng thì càng tốt.” Đường Yên nói nhanh sau đó quay sang nhìn về phía Bác Dương, sau khi nghiệp đoàn dị năng giả bị phá hủy thì địa điểm tuyên bố nhiệm vụ biến thành một tòa nhà bình thường bên cạnh trung tâm nghiên cứu sinh hóa đồng thời cũng do Bác Dương xử lí. Vốn trung tâm nghiên cứu sinh hóa là do La Hồng Bân phụ trách nhưng La Hồng Bân và bsĩ Đường đã đi đến quân khu trung tâm nên nhiệm vụ quản lí trung tâm nghiên cứu sinh hóa rơi xuống trên người Bác Dương, vì thế trong khoảng thời gian này Bác Dương gấp đến xoay quanh: “Anh Bác Dương, lát nữa anh hãy đi một chuyến đến nghiệp đoàn dị năng giả để tuyên bố nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, cấp bậc là cấp SS, dị năng giả trên cấp bốn mới được tham gia.”

Sau khi xuy xét đến sự nguy hiểm của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì Đường Yên đã quyết định mức độ của nhiệm vụ là SS, chính vì thế nên dị năng giả tham gia cũng bị hạn chế. Cách đâu không lâu, trung tâm nghiên cứu nghiên cứu sinh hóa mới chế tạo ra một cái máy đo thạch anh, máy đo thạch anh này có thể kiểm tra, đo lường được cấp bậc của dị năng giả và thuộc hệ nào, những dị năng giả thuộc những hệ khác nhau thì máy đo thạch anh sẽ biến thành các màu sắc khác nhau. Vốn định sau khi nhiệm vụ đến Thanh Hải hoàn thành thì sẽ công khai với toàn bộ căn cứ, không ngờ còn chưa kịp công khai thì căn cứ đã xảy ra chiến tranh đoạt quyền vì vậy chuyện máy đo thạch anh bị trì hoãn cho đến bây giờ.

Đường Yên định mượn nhiệm vụ lần này để công bộ chuyện máy đo thạch anh với toàn bộ căn cứ. Máy đo thạch anh này cho dù là dị năng giả chưa thức tỉnh đều có thể kiểm tra được, điều này làm cho đám người Đường Yên mừng rỡ như điên vì chỉ cần chỉ điểm thêm cho những người này một chút thì có thể kích thích phát ra dị năng.

Lợi ích đầu tiên chính là đứa bé tên là Mã Tông mà đám người Đường Yên dẫn về từ Thanh Hải kia, đứa bé tám tuổi đó đã được kiểm tra là dị năng giả ẩn hình, là dị năng giả hệ tinh thần rất hiếm có nhưng vì tuổi nó còn nhỏ, tinh thần không ổn định nên dị năng mới không cách nào bộc phát ra được. Qua một thời gian ngắn nữa nói không chừng có thể tự thức tỉnh, số lượng dị năng giả hệ tinh thần không nhiều lắm nên khi biết Mã Tông có thể thức tỉnh dị năng giả hệ tinh thần thì Đường Yên cảm thấy rất giật mình. Cô đoán rằng chuyện này có thể liên quan đến những điều mà nó đã trải qua…

“… Ừ.” Bác Dương có chút chần chờ nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Đường Yên thì cuối cùng vẫn là gật đầu.

“Cô thật sự định đi đến nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh sao?” Hạ Chu Tuất nhíu mày, giọng nói mang theo vẻ do dự.

“Cho dù chúng ta không đi thì những sớm hay muộn thì những căn cứ khác cũng sẽ chú ý đến nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này, so với việc chắp tay nhường cho người khác thì không bằng ra sức đánh một trận.” Đường Yên lạnh nhạt nói, tận thế vốn chính là một nơi cần phải liều mạng.

“Xem ra chúng ta già thật rồi nên lúc làm việc luôn nhìn trước ngó sau, sau này căn cứ Thanh Long còn phải dựa vào những người trẻ tuổi như cô…” Nghe vậy nhất thời Hạ Chu Tuất biến sắc sau đó khẽ thở dài. Chẳng biết lúc nào ông đã mất đi hào khí vạn trượng như vậy, đúng là ông đã già rồi nên làm việc mới suy xét, đắn đo quá nhiều sau đó tự biến mình trở nên kém cỏi.

Hạ Chu Tuất đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, Từ Vĩ cũng không nói thêm gì nữa, tuy nhiên sắc mặt lại dễ nhìn hơn rất nhiều. Lúc này ông ta cũng đuổi theo Hạ Chu Tuất, hai người một trước một sau rời khỏi phòng họp, Đường Yên im lặng đứng bên ở cửa sổ nhìn căn cứ bận rộn, thật sự là rất tốt đẹp, yên bình! Hoàn toàn không nhìn ra được sát khí bị che giấu phía sau, căn cứ quá gần với nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh nên mối nguy hiểm cực kì lớn, cho dù bọn họ không chủ động tấn công thì một ngày nào đó tang thi ở chỗ đó cũng sẽ tấn công căn cứ.


Nếu như thế còn không bằng thừa dịp chúng nó chứ tạo thành uy hiếp phía trước mà tiêu diệt trước. Hơn nữa nếu nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh quan trọng như vậy thì vì sao lại không chiếm lấy nó làm hậu phương phòng thủ cho mình. Điểm này Đường Yên đã nhận ra khi nhìn vị trí địa lý của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh trên bản đồ. Một khi nguy cơ tang thi đã được giải trừ thì những chuyện phải đối mặt sau đó cũng không tốt hơn tận thế là bao nhiêu. Chính vì vậy cô cần phải giữ lại một con đường lui, mà nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Bản kết cấu kiến trúc và bản vẽ mặt phẳng của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh mà Hạ Chu Tuất phái người đưa tới cực kì kỹ càng. Đường Yên gọi đám người Giang Ly tới sau đó cùng bọn họ cẩn thận nghiên cứu. Hạ Dĩnh vốn định tham gia nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh lần này nhưng vì cục diện nhà họ Hạ còn nhiều rối rắm nên cô không thể không được, tuy nhiên Hạ Bác lại tham gia. Khi nhìn thấy Hạ Bác thì trong mắt Đường Yên không khỏi hiện lên vẻ kì lạ đồng thời cũng cảm thán Hạ Chu Tuất không hổ thượng tướng một phương, ông ta biết rõ nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh cực kì nguy hiểm nhưng vẫn để cho Hạ Bác tham gia. Điểm này làm cho Đường Yên cực kì thưởng thức, không trải qua mưa gió thì làm sao có thể thấy được cầu vồng?

“Chị Yên, tại sao cái nhà xưởng công nghiệp quân sự lại nhiều lối đi như vậy hơn nữa theo bản kết cấu này thì diện tích của nó có vẻ không nhỏ.” Mạnh Lộ chỉ vào bản vẽ kết cấu nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh nói. Cái này đâu phải là nhà xưởng công nghiệp quân sự bình thường, rõ ràng là một cái trụ sở dưới đất mà.

Đường Yên nhìn kĩ lại, trong mắt mang theo sự do dự. Khó trách mấy người Hạ Chu Tuất lại coi trọng nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này như vậy, xem ra nhà xưởng công nghiệp quân sự này đúng là không đơn giản như vẻ bề ngoài. Cô ngẩng đầu, như cười như không nhìn Hạ Bác đang vòng tay đứng ở bên cạnh.

Hạ Bác nhún nhún vai, gật đầu nói: ” Quả thật nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này không phải nhà xưởng công nghiệp quân sự bình thường, ở chỗ này có một căn cứ quân sự bí mật, diện tích ở dưới đất là căn cứ quân sự, phía trên mới là nhà xưởng.”

Sau khi Đường Yên nghe xong những lời này thì trong lòng nhảy dựng lên. Có vẻ như cô đã xem thường nhà họ Hạ rồi, thân phận của nhà họ Hạ ở quân khu trung tâm ra sao đây? Theo như bản kết cấu kiến trúc của nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này thì không khó để nhận ra diện tích của căn cứ quân sự này không nhỏ. Chuyện bí mật như vậy mà nhà họ Hạ vẫn có thể biết được thì nhất định là không tầm thường. Nhà họ Hạ có thể lấy được bản kết cấu này, nếu nói phía sau không có ai thì cô còn lâu mới tin. Sau khi suy nghĩ kĩ thì hiện giờ nhà xưởng công nghiệp quân sự này đã bị tang thi chiếm đóng nên có suy đoán nhiều hơn nữa cũng chẳng có ích lợi gì.

“Nguy hiểm thật sự không phải là nhà xưởng công nghiệp quân sự mà là căn cứ quân sự bí mật phía dưới nhà xưởng công nghiệp quân sự mới đúng!” Đường Yên nhíu mày nói. Căn cứ quân sự tuyệt đối không thiếu các nhân tài ở nhiều lĩnh vực, có thể trở thành một thành viên của căn cứ quân sự, ngoại trừ chăm chỉ, siêng năng thì thân thủ tuyệt đối không kém, vì vậy nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh lần này…

Đường Yên xoa xoa cái trán đau nhức, cô đã xem thường nhiệm vụ lần này rồi. Không phải là SS, cho dù là SSS cũng không đủ để thể hiện mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này. Hạ Chu Tuất quả thật đã để lại cho cô một bài toán khó, nhiệm vụ đã được tuyên bố ra ngoài rồi, cho tới bây giờ không đi là không thể nào.

“Đúng vậy, khi căn cứ Thanh Long mới thành lập thì cũng đã từng có người đề nghị đến khảo sát nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh nhưng đã bị ba từ chối!” Hạ Bác gật đầu, không phủ nhận. Bên trong nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này không chỉ là nhà xưởng công nghiệp quân sự mà phía dưới còn có căn cứ quân sự, lúc trước những người ở chỗ này cho dù có trốn cũng không được, cũng coi như là toàn quân bị diệt. Chuyến này tuyệt đối là dữ nhiều lành ít.

Đây là chuyến đi cuối cùng đó mấy chế:v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.