Đọc truyện Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế – Chương 75
editor: coki
Ngày hôm sau, khi bàn luận về việc xâu dựng lại căn cứ thì mọi người đi đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Bên trong căn cứ, ngoại trừ trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì những nơi khác đều bị phá hủy ít nhiều, trái lại trung tâm nghiên cứu sinh hóa cách xa căn cứ nên lại tránh được một kiếp.
Hạ Chu Tuất và đám người Hạ Dĩnh vừa đi vào trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì phía sau có một quân nhân chạy tới bên cạnh Hạ Chu Tuất, ghé sát vào tai ông ta nhỏ giọng nói gì đó, ngay lập tức sắc mặt Hạ Chu Tuất biến đổi, khuôn mặt của đám người Hạ Dĩnh phía sau cũng xanh mét.
Vết thương ở trên bụng đã tốt được bảy tám phần sau khi Đường Yên uống nước ở hồ nước trong không gian. Lần này sau khi thăng cấp Đường Yên luôn cảm thấy không gian khác trước kia rất lớn, tuy nhiên cụ thể là khác nơi nào thì trong lúc nhất thời Đường Yên cũng không nói rõ được.
Khi nhìn thấy sắc mặt của cả nhà họ Hạ đều thay đổi thì Đường Yên rất tò mò nên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Hạ Chu Tuất tối sầm, tức giận nói: “Cao Phong chạy trốn rồi.”
“Cao Phong?” Đường Yên suy nghĩ một chút mới nhớ được cô gặp Cao Phong lần đầu ở trấn nhỏ kia, thật ra Cao Phong rất si tình, luôn nhớ mãi không quên đối với Lưu Thấm Nhã, ở thời khắc mấu chốt này mà còn băn khoăn, lo lắng cho cô ta. “Nhà họ Từ đã biết hắn chạy trốn chưa?”
“Từ Viện đã xảy ra chuyện, nhà họ Từ hoài nghi Cao Phong bắt cóc Từ Viện rồi chạy trốn.” Hạ Bác nói một cách châm chọc, từ lúc đầu anh đã không vừa mắt Cao Phong rồi, tưởng rằng thức tỉnh dị năng là giỏi sao, lúc nào lỗ mũi hếch lên trời, khinh thường làm bạn với bọn họ, đúng là không biết cái gì! Nếu không phải do nghĩ đến tình cảm của Từ Viện thì còn lâu nhà họ Hạ để ý đến cực phẩm như vậy, vì vậy bọn họ không ngờ hắn ta lại gây ra sự tình này.
“Tôi thấy hết tám phần là Cao Phong đuổi theo đám người Lưu Thấm Nhã rồi.” Hạ Dĩnh nhàn nhạt nói. Lúc trước Từ Viện không đồng ý chuyện Cao Phong đến nghiệp đoàn dị năng giả nhận nhiệm vụ cấp S đến Thanh Hải nhưng Cao Phong vẫn khư khư cố chấp chạy tới nhận nhiệm vụ, cuối cùng nếu không phải Từ Viện chạy đến nhà họ Hạ nhờ cô ở trên đường quan tâm đến Cao Phong thì không biết hắn ta đã chết ở nơi nào rồi, vậy mà bây giờ tên Cao Phong này lại không biết phân biệt phải trái, ngược lại còn giúp đỡ Lưu Thấm Nhã hạ độc thủ với cô, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn ra được ai tốt với mình!
Đường Yên gật đầu: “Cũng có này khả năng, lúc ở một thị trấn nhỏ tôi đã nghe thấy Cao Phong nói là hắn quen Lưu Thấm Nhã từ nhỏ, như vậy hẳn là mối quan hệ của hai người nàu không ít. Tối hôm qua nhà họ Hình lại thất bại chạy trốn, nhất định là Cao Phong đã nghe được tin này nên sáng sớm mới bắt cóc Từ Viện rồi trốn khỏi căn cứ.”
“Có lần theo dấu vết được không?” Bác Dương cau mày, vẻ mặt hiện lên sự uể oải. Việt Kỳ ngồi ở bên phải Đường Yên, coi như hoàn toàn không nghe thấy mọi người đang trao đổi. Anh không định nhúng tay vào chuyện xây dựng căn cứ kiến thiết, anh ở đây chẳng qua là muốn làm chỗ dựa cho Đường Yên mà thôi.
“Nhà họ Từ nói như thế nào?” Đường Yên hỏi Hạ Chu Tuất. Lúc căn cứ Thanh Long mới thành lập thì có năm gia đình lớn cùng nắm quyền. Bây giờ nhà họ Hình, nhà họ Chân đã rơi đài nên chỉ còn lại ba. Hôm nay mọi người chọn trung tâm nghiên cứu sinh hóa là nơi để bàn luận về việc xây dựng lại căn cứ sau này, nhà họ Hạ, nhà họ Trịnh đã cử người tới từ rất sớm nhưng đã trễ mà vẫn chưa thấy người của nhà họ Từ xuất hiện.
“Sau cuộc đại chiến tối hôm qua, nhà họ Từ đã tổn thất rất lớn, ngay cả người đứng đầu nhà họ Từ, Từ Vĩ cũng nằm trên giường không đứng dậy nổi nên sợ rằng việc bàn bạc chuyện xây dựng lại căn cứ hôm nay nhà họ Từ sẽ không tới được.” Trịnh Nhiên chậm rãi từ phía sau tới, vẻ mặt thong dong, có vẻ cao quý hơn trước kia rất nhiều.
Hạ Dĩnh hơi cau mày, nói với Trịnh Nhiên: “Trịnh Nhiên, tại sao anh lại ở chỗ này?”
Trên mặt Trịnh Nhiên hiện lên nụ cười khẽ, vẫn tiếp tục dẫn đầu người nhà họ Trịnh đi vào. Lúc này bác sĩ Đường cũng từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một đống số liệu: “Cậu ta là người nhà họ Trịnh nên lúc này xuất hiện ở trung tâm nghiên cứu sinh hóa cũng không phải là chuyện kì lạ gì. Cho dù nhà họ Từ không tham gia thì nhất định hôm nay cũng phải lên kế hoạch cho việc xây dựng căn cứ sau này, Thượng tướng Hạ, ông nói có đúng không?”
Bác sĩ Đường không ngồi ở bên cạnh Đường Yên mà ngồi ở ghế chủ sự của nhà họ Trịnh, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên vẻ nghiêm túc. Ánh mắt khôn khéo nhìn về phía đám người Hạ Chu Tuất, những người nhà họ Trịnh đều lui về sau nửa bước, đứng ở phía sau bác sĩ Đường khi, có vẻ như muốn tôn ông là người đứng đầu.
“Bác sĩ Đường, ông có gì vậy?” Cả người Hạ Chu Tuất hơi run rẩy, ông quay sang nhìn nhà họ Trịnh đang đứng ở phía sau: “Trịnh Gia Hoa, tôi và ông đã quen biết nhau nhiều năm, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Nhà họ Trịnh ủng hộ bác sĩ Đường!” Trịnh Gia Hoa mở miệng trả lời nhưng không có lên tiếng giải thích quan hệ giữa nhà họ Trịnh và bác sĩ Đường. Những người khác của nhà họ Trịnh đều tỏ vẻ đồng ý khiến Đường Yên cực kì kinh ngạc, trên đường đi đến Thanh Hải, Trịnh Nhiên đã nhiều lần chìa tay giúp đỡ khiến cô cảm thấy rất kì lạ với hành động của anh ta. Bây giờ xem ra tất cả đã được giải thích, tuy nhiên ông cũng giấu diếm quá sâu rồi, trước đó cô vẫn không biết gì về chuyện này cả.
Khó trách trong tình tiết trong tác phẩm có nói sau khi Bác sĩ Đường gặp chuyện không may thì nhà họ Trịnh dốc hết sức hợp tác với Từ Viện kéo chân Lưu Thấm Nhã. Khi cô đọc tới đây thì cảm thấy chuyện này rất khó giải thích, trong năm thế gia ở căn cứ Thanh Long thì căn cơ của nhà họ Trịnh yếu kém nhất nhưng lại giàu có nhất, vì nhà họ Trịnh nắm trong tay 40% lương thực của căn cứ nên mới khiến cho các nhà khác không dám khinh thường nhưng cô không bao giờ ngờ tới người đứng sau lưng nắm quyền nhà họ Trịnh lại là ông. Điều này thật sự làm cho mọi người trợn mắt, há hốc mồm.
Bác sĩ Đường tháo kính lão trên mặt xuống lau chùi sau đó ông ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Hạ Chu Tuất, giọng nói của ông có lực, lộ ra sự kiên quyết: “Về chuyện dị biến Thanh Hải, các ông cố ý đẩy trung tâm nghiên cứu sinh hóa ra ngoài làm lá chắn thì tôi đã sớm biết nhưng không nói ra, lúc trước ông không nghĩ tới nhà họ Hình lại qua cầu rút ván cho nên mới không thể không hợp tác với Yên Nhi, kỳ thực chỉ cần các công an phận thủ thường thì tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện xây dựng, phân chia căn cứ nhưng mà các ông lại ra tay độc ác với Yên Nhi!”
“Tôi…” Hạ Chu Tuất nhắm mắt lại, thật lâu sau cũng không có lên tiếng.
Trên khuôn mặt đám người Hạ Dĩnh hiện lên xấu hổ, chuyện Thanh Hải đúng là bọn họ đã thiếu nợ nhà họ Đường, ngay từ đầu đã không có cách nào phản bác được. Khi Hạ Dĩnh nhìn ba mình lựa chọn né tránh thì trong đáy lòng cực kì không thoải mái. Từ lúc cô biết chuyện tới nay cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt ba mình phức tạp như vậy, lúc này vì bảo vệ nhà họ Hạ nên ông không thể không giao ra quyền khống chế căn cứ Thanh Long. Ánh mắt Hạ Dĩnh quét qua người Đường Yên trên người, có lẽ căn nguyên, ngọn ngàng của chuyện này chính là thực lực, nếu cô mạnh hơn Đường Yên thì cho dù nhà họ Trịnh có ủng hộ bác sĩ Đường thì nhà họ Hạ cũng không cần phải giao ra quyền khống chế căn cứ Thanh Long ra.
Chuyện vốn tưởng rằng cực kì rối rắm phức tạp đã được giải quyết cực nhanh. Nhà họ Hạ giao ra quyền không chế căn cứ ra. Bây giờ trên danh nghĩa Đường Yên…. chính là chủ nhân của căn cứ Thanh Long, dị năng giả song hệ cấp sáu. Sau khi chuyển giao quyền khống chế căn cứ thì bác sĩ Đường phát những tập tài liệu đang để ở trước mặt xuống.
“Đây là số liệu của con Liệp Sát Giả đã bị Yên Nhi giết chết.” Bác sĩ Đường giải thích.
“Có gì khác biệt sao?” Có người nghi ngờ hỏi.
“Đúng là số liệu này không bình thường, tôi hoài nghi có người muốn khống chế tang thi biến dị.” Bác sĩ Đường vừa dứt lời thì nhất thời trong phòng vang lên tiếng hít khí, khống chế tang thi biến dị… Điều này sao có thể được? Cho dù trí tuệ của tang thi biến dị cao tới đâu thì cũng không thể thoát khỏi sự thèm khát máu thịt. Khát máu, hung tàn chính là bản chất của chúng nên tất cả mọi người đều không có cách nào tưởng tượng được một khi có người thật sự có thể khống chế tang thi biến dị thì mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào.
Bác sĩ Đường thấy trên mặt mọi người hiện hoài nghi thì một cái túi ni lông ra, bên trong là một cây sáo dọc kỳ quái, Bác sĩ Đường giơ cái túi lên cao, chỉ vào cây sáo dọc bên trong rồi nói: “Bọn họ thông qua cây sáo dọc kỳ quái này để khống chế tang thi, cây sáo dọc này có khả năng phát ra một luồng sóng âm kì lạ có thể quấy nhiễu sóng điện não của tang thi biến dị từ đó có thể khống chế, ra lệnh cho bọn nó.”
“Sáo dọc!” Sắc mặt Hạ Dĩnh thay đổi, kinh hãi nhìn chằm chằm cây sáo dọc đang nằm trong túi ni lông. Cô đã thấy cây sáo dọc này ở trong tay nhà họ Lưu lúc ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, thành phố Thanh Hải.
“Đúng vậy.” Bác sĩ Đường nghiêm túc gật đầu.
Việt Kỳ gõ nhẹ lên mặt bàn sau đó cầm túi đựng cây sáo dọc lên, nhìn quét qua mọi người trong phòng một vòng rồi lạnh nhạt nói: “Chuynệ cây sáo dọc dừng ở đây!” Anh đã báo cáo chuyện này về quân khu trung tâm, dựa theo khả năng hiện tại của căn cứ Thanh Long thì chuyện cây sáo dọc hoàn toàn không tới phiên bọn họ nhúng tay. Vốn tưởng rằng cây sáo dọc này đã bị phá hủy nhưng không nghĩ tới thế lại bị bác sĩ Đường tìm được.
Bác sĩ Đường xoay người lại nhìn Việt Kỳ một lúc sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Chuyện này không tới phiên chúng ta nhúng tay vào, trước tiên hãy bàn bạc về chuyện xây dựng lại căn cứ đã.” Đường Yên cho rằng có cần phải có một kế hoạch xây dựng hoàn chỉnh để tối đa hóa lợi ích của từng tấc đất trong căn cứ. Trong căn cứ có không ít người bình thường không có việc làm, mỗi ngày đều phải chịu đựng cơn đói dày vò nhưng vì thực lực của bọn họ quá kém nên không có thể ra ngoài thu thập vật tư được, vậy thì tại sao không cho bọn họ khai khẩn đất để gieo trồng? Lương thực dự trữ trong căn cứ vốn không nhiều mà cho dù có nhiều hơn nữa thì chung quy cũng sẽ có ngày cạn kiệt, miệng ăn núi lở thì chuyện đó là hiển nhiên.
Đường Yên bắt đầu nói ra suy nghĩ mình, cô bảo lúc dị năng giả ra ngoài thu thập vật tư nếu gặp thứ gì dùng được thì nhất tịnh phải mang về căn cứ, sau đó sẽ được cấp một số điểm tương đương để đổi lấy đồ ăn. Đề nghị này được tất cả mọi người tán thành, sau khi xác định được phương hướng kiến thiết tổng quát của căn cứ thì mới bắt đầu đi vào cụ thể được.
So với khí thế ngất trời của mọi người ở căn cứ Thanh Long thì ở trong một thôn nhỏ trên núi cách căn cứ khoảng vài cây số, Hình Liệt Phong đang nghiêm túc nói những chuyện cần phải chú ý với vài dị năng giả, bên cạnh hắn ta có không ít người đang vây quanh.
Lưu Thấm Nhã ngồi ở bên cạnh Hình Liệt Phong, sắc mặt trắng bệch, cánh môi không có một chút máu. Khuôn mặt của Lưu Hãn Vũ cực kì âm u, hờ hững lắng nghe Hình Liệt Phong chỉ đạo công việc. Đã một đêm trôi qua mà bác Lưu và số 6 vẫn chưa trở về thì hắn cũng đoán ra được là đã có chuyện bất trắc xảy ra. Lúc Lưu Thấm Nhã bảo bác Lưu mang theo số 6 đến căn cứ để tiêu diệt Đường Yên thì hắn không tán thành chuyện này nhưng vì Lưu Thấm Nhã cực kì kiên quyết và Hình Liệt Phong cũng đồng ý nên hắn chỉ gật đầu, số 6 là át chủ bài của nhà họ Lưu mà lại chết không rõ ràng ở căn cứ Thanh Long, hắn có thể tưởng tượng được nếu chuyện này truyền đến quân khu trung tâm thì bà nội và ba hắn sẽ tức giận đến mức nào.
Từ trước tới nay bà cực kì cưng chiều cô, năm đó cô rời nhà trốn đi, đi một lần là mười mấy năm nên hắn định mượn cơ hội để đoạt lấy sự cưng chiều, thể hiện mình trước mặt bà nội một phen, không nghĩ tới cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm gạo. Ban đầu lúc ở căn cứ Thanh Long thì hắn đã cảm thấy Lưu Thấm Nhã quen mắt nên mới bảo bác Lưu đi qua hỏi thăm, sau khi biết thân thế Lưu Thấm Nhã thì trong lòng hắn đã đoán ra được đại khái, đến tám chín phần là không thể sai được nên mới dung túng cho các quyết định của Lưu Thấm Nhã, đương nhiên trong chuyện này Hình Liệt Phong cũng đã chiếm một phần nhất định. Hai nhà Hình, Lưu quen biết nhiều năm nhưng lúc nào nhà họ Hình cũng đoạt được lợi ích nên hắn mới muốn mượn sức của Hình Liệt Phong để làm cho ba hắn hoàn toàn đứng vững ở nhà họ Lưu.
Tới bây giờ thì mọi chuyện không còn đường lui nữa, hắn chỉ có thể hy vọng khi bà thấy hắn tìm được giọt máu của cô sẽ tha cho hắn một lần! Lưu Hãn Vũ từ từ nhắm hai mắt lại, nghiêm túc phân tích lợi hại của mọi chuyện.
Cao Phong áy náy nhìn Từ Viện, tuy nhiên lúc ánh mắt dừng ở trên người Lưu Thấm Nhã thì sự áy náy đó lập tức biến mất. Khi Từ Viện nhìn thấy vẻ mặt này của Cao Phong thì trái tim dần dần trở nên lạnh lẽo… Cô toàn tâm toàn ý chờ đợi Cao Phong vậy mà kết quả lại là như vậy. Chẳng lẽ Cao Phong không nghĩ tới hắn bắt cóc cô như vậy, ngày sau cô trở về căn cứ sẽ còn có người tin tưởng nhà họ Từ sao? Người đàn ông chỉ vì lợi ích của mình này thật sự là người đàn ông từng thề chỉ toàn tâm toàn ý yêu cô ở trường học khi trước sao?
Từ Viện nhìn thấy Cao Phong vây quanh Lưu Thấm Nhã sau đó lại nhìn tất cả mọi người trong căn nhà rồi hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Đúng là người g đàn bà không biết xấu hổ.”
Đỗ Dương chạm vàocánh tay phải đã được băng bó cẩn thận của mình, vì hắn ngồi cách đó không xa nên nghe thấy rất rõ ràng, lúc này khóe miệng của hắn hơi cong lên.
Những người khác nhìn theo tầm mắt của Từ Viện, lông mày nhíu lại, cực kì khó hiểu nói: “Từ Viện, không phải lúc trước cô bị kẹt ở trấn nhỏ, là Lưu Thấm Nhã dẫn cô về căn cứ Thanh Long sao?”
“Anh nghe ai nói Lưu Thấm Nhã dẫn tôi về căn cứ Thanh Long, trong căn cứ ai mà không biết người tôi ghét nhất chính là cô ta, không biết xấu hổ, chuyên môn quyến rũ đàn ông của người khác, đúng là ghê tởm…”
“Cái gì?”
“Ai mà không biết Đỗ Mộng thích Hình Liệt Phong nhưng người phụ nữ này vừa gặp Hình Liệt Phong là bám dính lấy anh ta, vậy cũng thôi đi, đã bám lấy Hình Liệt Phong lại còn không biết xấu hổ quyến rũ Cao Phong hơn nữa tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ta câu kết làm bậy với Bác Dương củatrung tâm nghiên cứu sinh hóa…”
“Thiệt hay giả vậy?” Mọi người có chút không tin, nghi hoặc nhìn Lưu Thấm Nhã, sau đó lại nhìn Cao Phong. Bọn họ cảm thấy hai người này quả thật có chút mờ ám nên không khỏi cảm thấy chán ghét. Lưu Thấm Nhã luôn luôn quảng cáo rùm beng mình là người phụ nữ Hình Liệt Phong rồi dựa vào đó mà không ít lần khoa tay múa chân ở trong đội. Lúc này khi Hình Liệt Phong đang phân công công việc thì cô ta lại bám lấy Cao Phong.
“Mấy người có biết Giang Ly ở căn cứ Thanh Long không? Trước kia Giang Ly là người trong đội Lưu Thấm Nhã, về sau Lưu Thấm Nhã vì muốn nịnh bợ Hình Liệt Phong nên mới đá văng Giang Ly.”
Lời này của Từ Viện khiến ánh mắt của mọi người lúc nhìn Lưu Thấm Nhã trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. Lưu Thấm Nhã rất biết cách làm người, tuy nhiên chuyện này chỉ giới hạn ở trong những tình huống có lợi cho cô ta mà thôi, trong khoảng thời gian cô ta và Hình Liệt Phong vì muốn tạo dựng hình tượng tốt đẹp ở căn cứ nên đã không ít lần đụng chạm tới những người trong đội vì thế so với Lưu Thấm Nhã vào đội giữa chừng thì hiển nhiên là mọi người càng tin tưởng Đỗ Mộng hơn, mặc dù tính cách của Đỗ Mộng có chút đại tiểu thư nhưng cũng là người tốt.
Từ sau khi Lưu Thấm Nhã vào đội thì Đỗ Mộng đã không ít lần bị Lưu Thấm Nhã chèn ép, xem thường. Nếu không có Đỗ Dương che chở thì chỉ sợ Đỗ Mộng đã sớm bị Lưu Thấm Nhã đá ra ngoài rồi. Việc này bình thường mọi người không nói nhưng không có nghĩa là bọn họ không nhìn thấy.
Sau khi nghe Từ Viện nói xong thì mọi người lập tức ồ lên, giọng điệu lúc nói chuyện cũng thay đổi, mặc dù Từ Viện bị Cao Phong bắt đi theo nhưng phần lớn những người ở đây đều biết Từ Viện hơn nữa Hình Liệt Phong còn muốn mượn tay nhà họ Từ để quay trở lại căn cứ Thanh Long nên tất nhiên sẽ không để Từ Viện khó chịu vào thời điểm này. Tuy rằng Từ Viện bị quản chế nhưng đãi ngộ vẫn rất tốt.
Cả người Cao Phong cứng đờ sau đó nổi giận đùng đùng đi tới chỗ Từ Viện rồi vươn tay ra “Bốp…” tát cho Từ Viện một cái, hắn lạnh lùng nói: “Từ Viện, cô câm miệng cho tôi, chuyện của Thấm Nhã không tới phiên cô chỏ mỏ vào.”
Lưu Thấm Nhã cắn môi, cảm thấy cực kì uất ức. Tất cả những gì cô ta làm cũng chỉ vì kế hoạch của Hình Liệt Phong mà thôi nhưng cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh này, đến nổi những người trong đội của Hình Liệt Phong đều không muốn nhìn thấy cô ta nên cái tát của Cao Phong khiến cô ta cảm thấy rất hả giận, không phải Từ Viện ỷ vào mình có gia thế tốt thôi sao, điểm này cực kỳ giống Đường Yên khiến Lưu Thấm Nhã cực kì oán hận.
Từ Viện ôm má phải bị Cao Phong đánh đến sưng lên, ánh mắt lạnh như băng đảo qua người Cao Phong: “Cao Phong, anh là cái quái gì mà dám ra tay đánh tôi! Hôm nay tôi cứ nói cho bằng hết đấy, Lưu Thấm Nhã là đồ kỹ nữ không biết xấu hổ, cũng chỉ có loại người như anh mới để ý đến cô ta, trước kia Từ Viện tôi có mắt như mù mới coi trọng anh, về sau chúng ta ai đi đường nấy, nước sông không phạm nước giếng.”
“Cô…” Cao Phong bị ánh mắt lạnh lùng của Từ Viện quét qua nên nhất thời cảm thấy rất chán nản. Trước tận thế hắn đã không ít lần bị Từ Viện dạy dỗ, đến sau khi tận thế, nếu không phải là thức tỉnh dị năng thì hắn hoàn toàn không dám phản kháng Từ Viện, lúc nãy lại bị lời nói của mọi người kích thích, nhất thời mất bình tĩnh nên mới không nhịn được tát Từ Viện một cái nhưng sau khi đánh xong, nghe lời Từ Viện nói trong lòng hắn không khỏi lạnh lẽo, còn đâu uy phong vừa rồi nữa?
Vừa rồi Lưu Thấm Nhã tỏ vẻ uất ức khiến Cao Phong ra mặt thay cô ta đã bị không ít người nhìn thấy vì vậy trong lòng càng khinh thường Lưu Thấm Nhã hơn, Lưu Thấm Nhã am hiểu tính kế nhưng trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, trước kia cô ta đã làm chuyện gì thì mọi người ở đây cũng biết được ít nhiều, bây giờ lại bị xé rách mặt nạ nên sắc mặt của Lưu Thấm Nhã trở nên hết sức khó coi.
Động tĩnh bên này không nhỏ, Hình Liệt Phong lại là dị năng giả tinh thần nên tất nhiên là biết hết những chuyện vừa mới xảy ra. Ánh mắt của Hình Liệt Phong cực kì bình tĩnh liếc nhìn Từ Viện, không giận cũng không thích nhưng lại làm cho Lưu Thấm Nhã không kiềm chế được mà lo lắng, đề phòng, tối hôm qua sau khi chiến đấu với Đường Yên thì dị năng chữa khỏi coi của cô ta giống như biến mất khiến cô ta cực kì thấp thỏm lo âu. Cô ta không cách nào tưởng tượng nếu như thật sự không còn dị năng chữa khỏi nữa thì Hình Liệt Phong có còn đối xử với cô ta giống như trước đây hay không. Tận thế tình người ấm lạnh, là ấm hay là lạnh thì tự người đó mới biết được.
Lưu Thấm Nhã làm sao không vội cho được, bác Lưu và số 6 vẫn chưa có trở về hơn nữa ánh mắt Lưu Hãn Vũ nhìn cô ta khiến cho mọi người tim gan run sợ. Cô ta chỉ có thể âm thầm khẩn cầu dị năng chữa khỏi của mình không xảy ra việc gì nếu không thì sau này ai còn che chở cô ta nữa? Lưu Thấm Nhã hít thật sâu mấy cái, cố gắng đè nén hoảng hốt trong đáy lòng xuống.
“Từ Viện, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm tôi và Cao Phong rồi, tôi và Cao Phong chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, Cao Phong, anh nói có phải không?” Lưu Thấm Nhã cười một cách yếu ớt, cô ta cực kì hiểu được cách lợi dụng lòng người, cũng biết phải tỏ vẻ như thế nào đả động trái tim của người đàn ông, nếu tỏ ra yếu thế khiến cô ta đạt được lợi ích lớn hơn nữa thì tại sao lại không làm!
Từ Viện như cười như không lườm Lưu Thấm Nhã sau đó lạnh lùng nói: “Phải không?” Sau đó Từ Viện không nói nữa mà quay đầu sang chỗ khác, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt xấu hổ của Cao Phong.