Đọc truyện Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế – Chương 29
“Làm sao bây giờ?” Dịch Thao bĩu môi, nếu muốn đi đến tòa nhà trung tâm thì phải từ nơi này đi lên lầu ba sau đó đi qua cây cầu. Nhưng mà….hiện tại bọn Hoàng Lão Tam đang chiếm cứ lầu hai và lầu ba.
Không muốn kinh động đến bọn họ đang ở lầu ba thì rõ ràng là không có khả năng.
“Ai?” Đột nhiên trong phòng vang lên một giọng nói, khi nhìn thấy ba người Đường Yên thì nhất thời hét to một tiếng sau đó bóng dáng Dịch Thao lướt qua: “Răng rắc…. “ một âm thanh giòn tan vang lên, cổ người nọ đã bị Dịch Thao vặn gãy.
“Dịch Thao, anh ra tay quá nhanh!” Đường Yên nói khẽ, nhíu mày, cô không muốn kinh động đến đám người Hoàng Lão Tam, lúc này Dịch Thao ra tay thì rất có khả năng sẽ rước lấy phiền toái.
“Bang bang…” tiếng súng vang lên ở ngoài cửa, Đường Yên lăn một vòng né tránh, rất nhanh tiếng súng đã dẫn đám người Hoàng Lão Tam, Hoàng Mô đến.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoàng Mô tiến vào, khi nhìn thấy người chết ở trong góc thì lập tức hỏi: “Bọn mày là ai?” Ánh trăng mờ ảo, Hoàng Mô không dám ra tay bừa nên nghiêng người chắn cho Hoàng Lão Tam ở phía sau, nhìn ba người Đường Yên đang đứng bên cửa sổ.
“Tiện đường đi ngang qua thôi.” Đường Yên chậm rãi đi ra, ngưng tụ lôi điện trong lòng bàn tay đồng thời mượn ánh sáng của lôi điện để nhìn rõ đám người Hoàng Mô ở trước mặt.
“Đường Yên, là cô!” Hoàng Mô run lên, thân mình hơi khựng lại, làm sao cũng không thể ngờ đến lại gặp Đường Yên ở chỗ này hơn nữa còn giết đàn em của mình: “Lưu Thấm Nhã và Hạ Thiên Vũ đâu? Lúc ấy không phải cô và bọn họ cùng rời khỏi căn cứ sao?”
Lông mày Đường Yên hơi nhếch lên, lôi điện trong lòng bàn tay lớn dần, không nóng không lạnh nói: “Tách ra rồi.”
Mạnh Lộ đỏ mắt, nhìn chằm chằm Hoàng Mô: “Mẹ tôi ở đâu? Mấy người có thấy mẹ tôi hay không?”
“Có ý gì?” Hoàng Mô nhíu mày, nghi ngờ nhìn Mạnh Lộ, không rõ Mạnh Lộ đang nói cái gì.
“Cách đây không lâu công ty điện tử này là địa bàn của Lý Dân, mẹ Mạnh Lộ bị Lý Dân nhốt ở trong này, mấy người có nhìn thấy hay không?” Đường Yên lên tiếng giải thích đồng thời cũng thể hiện dị năng lôi điện để uy hiếp Hoàng Mô, làm cho Hoàng Mô kiêng dè, không dám tùy tiện ra tay.
“Không có, chúng tôi tới đây vào lúc hoàng hôn, tới thời điểm này vẫn không phát hiện nơi này có người. Tuy nhiên lại nhìn thấy ở phía sau có một thi thể đã chết được vài ngày.” Hoàng Mô lắc đầu, liếc nhìn lôi điện trong lòng bàn tay Đường Yên, từ đầu tới cuối đều không có nhắc đến người chết đang nằm trong góc kia.
“Làm sao có thể?” Mạnh Lộ chấn động, không dám tin, mắt mở to, đẩy Hoàng Mô ra sau đó lảo đảo chạy về phương hướng mà Hoàng Mô đã chỉ.
Hoàng Lão Tam gật đầu ý bảo tên thanh niên có vóc dáng thấp bé, khuôn mặt con nít bên cạnh dùng đèn pin dẫn Mạnh Lộ ra phía sau nhìn thử còn mình thì đứng nói chuyện với Đường Yên, cố gắng hỏi về tung tích của Hạ Thiên Vũ. Câu nào Đường Yên cũng trả lời nhưng không có một câu trả lời nào giải đáp được vấn đề mà bọn họ muốn biết.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên ở chỗ sân rộng trước tòa nhà trung tâm của công ty điện tử truyền đến một tiếng nổ thật lớn rồi sụp xuống tạo thành một cái hố rộng khoảng hai mươi mét, ngay sau đó ở dưới hố truyền đến tiếng động vật gầm thét.
“Thú biến dị…”
Mọi người nhìn nhau sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tới chỗ miệng hố rồi mở đèn pin soi xuống dưới hố để xem xét, dưới hố trống không, đen thui làm mọi người không biết nó sâu bao nhiêu nhưng theo ước đoán thì khoảng chừng mười mét.
Lúc này Mạnh Lộ ôm một thi thể từ bên trong đi ra, vẻ mặt tối tăm tản ra sát khí nồng đậm.
Đường Yên liếc nhìn Mạnh Lộ, thản nhiên nói: “Mạnh Lộ, em trở về bảo bọn Dịch Thiến tới đây…” Mạnh Lộ cúi xuống, gật đầu sau đó ôm thi thể kia biến mất ở trong bóng đêm.
“Đi xuống không?” Hoàng Mô nói.
“Mấy người thì sao?” Đường Yên hỏi lại, dựa theo phản ứng của Hoàng Mô vừa rồi thì nhất định là biết được bên trong đầu của thú biến dị có huyết hạch tồn tại nên mới có thể vui mừng như vậy, hiện tại bất kể tinh hạch hay là huyết hạch đều rất hiếm, có thể gặp nhưng không thể cầu nên tất nhiên khi gặp được thì sẽ không bỏ qua.
Chuẩn bị đèn pin xong thì Dịch Thao dẫn đầu nhảy xuống.
“Có người, cẩn thận.” Dịch Thao đỡ lấy Đường Yên, hai người nhanh chóng lui qua một bên, đám người Hoàng Lão Tam và Hoàng Mô cũng nhảy xuống ngay sau đó.
Đường Yên đứng lại, rất nhạy bén nhận ra được bên trong có người, cô không nghĩ tới phía dưới công ty điện tử lại là một cái hang khổng lồ, hơi thở u ám lạnh lẽo không ngừng ập tới từ bốn phương tám hướng. Đường Yên ngẩng đầu nhìn đoàn người cách đó không xa, khóe miệng co giật liên tục, đúng là cẩu huyết… Vì sao mà ở đâu cũng đụng phải Lưu Thấm Nhã vậy?
Khuôn mặt Lưu Thấm Nhã giống như bạch ngọc, dịu dàng nhu nhược, con ngươi đen bóng bị phù một lớp hơi nước mỏng để lộ ra khí chất mềm mại uyển chuyển làm cho người ta không tự chủ mà thất thần rồi lưu luyến không dứt ra được.
Thấy cảnh này, khóe miệng Đường Yên lại co rút hai cái, tình cảnh này cũng không xa lạ gì, không phải lúc trước ở căn cứ Lưu Thấm Nhã cũng bày ra dáng vẻ này làm cho mọi người chạy theo cô ta như vịt đó sao. Ánh mắt Đường Yên hơi khó hiểu liếc nhìn người đàn ông đang ở bên cạnh Lưu Thấm Nhã cẩn thận che chở cho cô ta, chắc hẳn người này là nam chính trong tiểu thuyết – Hình Liệt Phong, nho nhã nhưng không từ thủ đoạn.
Hình Liệt Phong quan sát Đường Yên, đôi mắt chớp một cái sau đó thu hồi tầm mắt, đặt lên trên người Lưu Thấm Nhã, dặn dò: “Để sau đi, cẩn thận chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Vẻ mặt Đường Yên bình tĩnh đi theo Dịch Thao bên cạnh, bảo Mạnh Lộ không được bước vào hang ổ của thú biến dị mà quay về báo cho Dịch Thiến. Hai người Đường Yên đứng ở chỗ này có chút lạc lõng, mặc dù cái hang rất lớn nhưng có tới bốn năm mươi người ở đây nên có vẻ hơi chật chội, tất cả đều tham lam nhìn vào sâu trong hang. Vẻ mặt Hoàng Lão Tam và Hoàng Mô thì nặng nề, không cam lòng chiếm giữ một góc, biểu tình rất lạnh lùng, sắc mặt không được tốt lắm.
Đường Yên mượn thân thể Dịch Thao để che giấu mình, không tự chủ được mà nhìn Hình Liệt Phong nhiều hơn một chút, không hổ là nam chính trong tiểu thuyết, dáng vẻ hơn người, khuôn mặt tuấn tú đeo một cái kính gọng vàng che đi ánh mắt thâm trầm lợi hại, khí chất ôn hòa nho nhã, ôn nhuận như ngọc, khóe miệng thường xuyên nở nụ cười dịu dàng, quả thật là rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm nhưng Đường Yên biết Hình Liệt Phong nổi danh là một con hổ cười, bây giờ nhìn thấy thật đúng là ngoài cười nhưng trong không cười. Ánh mắt của Đường Yên lạnh lùng đánh giá Hình Liệt Phong, người khác không biết Hình Liệt Phong là dị năng giả hệ gì nhưng cô thì biết, là dị năng giả tinh thần lực, năm giác quan nhạy bén hơn nhưng dị năng giả khác rất nhiều, cô không biết anh ta đã kiểm soát được dị năng của mình một cách thành thục hay chưa nhưng cô hiểu bây giờ không nên đối địch với anh ta, không thể để cho Hình Liệt Phong nhận ra được điều gì khác thường ở mình.
Đường Yên đứng ở trong bóng tối, thu hồi tầm mắt sau đó nhìn vào sâu trong hang, mọi người đứng ở chung quanh hang cũng như hổ rình mồi, tuy nhiên không ai dám tùy tiện ra tay, phía trước có thú biến dị thực lực cực kì mạnh làm cho bọn họ sợ hãi, tên bắn chim đầu đàn cho nên tất cả mọi người ở đây đều không đồng ý làm chim đầu đàn.
Thú biến dị là gì thì không có ai biết được một cách rõ ràng hoặc có lẽ trước khi Hoàng Mô chạy tới thì đám người Hình Liệt Phong đã biết, nghĩ đến đây, đột nhiên Đường Yên có chút ảo não, lúc trước cô không nên lược bỏ nhiều chi tiết, bây giờ có rất nhiều chuyện cô đã không còn nhớ rõ nữa nhưng dựa theo định luật nhân vật chính thì những thứ tốt trong hang này hơn một nửa là thuộc về nhân vật chính rồi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì lúc ngẩng đầu lên Đường Yên nhìn thấy Lưu Thấm Nhã đang được Hình Liệt Phong che chở ở trong ngực cũng đang nhìn vào sâu trong hang giống như cô, ánh mắt chứa đựng nhiều thứ, không biết là tính toán cái gì.
Đột nhiên bên trong hang nổi lên một trận gió lạnh.
“Đến rồi.” Không biết ai đó đột nhiên cất tiếng nói làm cho sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
“Cẩn thận một chút, thú biến dị này có chút kì lạ, sợ là lai lịch không tầm thường.” Dịch Thao nhỏ giọng dặn dò, trực giác nhiều năm làm lính đánh thuê nói cho anh biết thú biến dị sống ở sâu trong sào huyệt này rất khủng bố… Dịch Thao nhìn ánh mắt tham lam của những người xung quanh, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh còn người thì lui về sau mấy bước.
Ánh mắt Đường Yên lóe sáng, quay đầu nhìn về phía Dịch Thao, gãi gãi cằm Buster sau đó lắng nghe Buster phát ra tiếng gừ gừ nhẹ nhàng: “Anh đã phát hiện được cái gì sao?” (Chẳng biết lôi Buster ra từ khi nào, bà tác giả này vi diệu quá)
Đường Yên không dám khinh thường Dịch Thao, Dịch Thao xuất thân từ lính đánh thuê cho nên rất nhạy cảm với nguy hiểm, nơi này không xa ranh giới của thành phố Thanh Ninh mà nhiệm vụ lần này của Dịch Thao lại chính là hộ tống nhà Hầu Tích Hoa đến căn cứ Thanh Long, nói không chừng là Dịch Thao đã nghe được tin tức gì đó.
Dịch Thao im lặng lắc đầu, sắc mặt không tốt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sâu trong hang.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn vừa đủ cho hai người nói mấy câu mà hơi lạnh bên trong hang đã tăng lên rất nhiều, nhưng cũng may là ở tận thế thời tiết thay đổi rất đột ngột nên cho dù nhiệt độ không thấp thì mọi người đều mặc quần áo rất dày nếu không thì chắc chắc sẽ có người không chịu nổi, độ ấm giảm xuống quá nhanh, mọi người không thể không khép chặt quần áo trên người, dị năng giả thì tốt hơn một chút, vẻ mặt cũng không quá chật vật.
Đường Yên đứng ở phía sau, ánh mắt nhìn vào trong hang một cách chăm chú đồng thời cũng cẩn thận ngăn cản khí lạnh không ngừng tràn ra từ bên trong. Đột nhiên bên trong sào huyệt xuất hiện hai con mắt xanh lè, đồng tử chuyển động, nhìn chằm chằm đám người Đường Yên, lúc nó di chuyển thì phát ra tiếng ma sát sàn sạt hết sức chói tai ở bên trong sào huyệt yên tĩnh.
“Hình thiếu, cậu cảm thấy thế nào?” Hoàng Lão Tam mở miệng, ánh mắt tàn nhẫn quét một vòng qua mọi người sau đó bình tĩnh dừng ở trên người Hình Liệt Phong, dùng dáng vẻ như đang hỏi người đứng đầu, biểu tình nịnh nọt làm cho mọi người không biết nên nói gì.
Hình Liệt Phong không nhìn Hoàng Lão Tam nhưng lại ngẩng đầu liếc Hoàng Mô một cái, theo suy nghĩ của anh ta thì chẳng qua Hoàng Lão Tam chỉ là tôm tép nhãi nhép, không đáng giá để lãng phí tinh lực còn Hoàng Mô thì coi như có chút bản lĩnh. Ánh mắt Hình Liệt Phong nhìn chằm chằm cặp mắt xanh lè bên trong sào huyệt sau đó cẩn thận tập trung tinh thần lực để dò xét thú biến dị: “Bảo vài người trước đi dò xét tình huống, đừng đánh rắn động cỏ kinh động đến thú biến dị bên trong.”
Anh ta bắt buộc phải có được thú biến dị bên trong cái hang này cho nên tuyệt đối không cho phép người khác phá hỏng mọi chuyện.
Nhìn thấy Hình Liệt Phong không nể mặt chút nào thì sắc mặt Hoàng Lão Tam hết sức khó coi, đôi mắt nhỏ xíu xẹt qua một chút tàn nhẫn và tính toán sau đó gã ra hiệu với Hoàng Mô, bảo Hoàng Mô để ý phòng bị Hình Liệt Phong.
Từ nhỏ Hoàng Lão Tam đã lăn lộn trong tầng lớn thấp hèn cho nên gã luyện được bản tính khéo đưa đẩy nếu không thì gã cũng không có địa vị ngày hôm nay. Hoàng Lão Tam cười nịnh nọt với Hình Liệt Phong sau đó nghiêng đầu ra hiệu cho vài người bên mình lẻn vào sâu trong hang, bất kể là nịnh bợ Hình Liệt Phong hay là vì thú biến dị trong hang thì Hoàng Lão Tam cũng không thể không nhượng bộ.
“Liệt Phong, để cho người của bọn họ đi thật sự không có vấn đề gì chứ?” Mặt Đỗ Mộng trầm xuống, khinh thường nhìn Hoàng Lão Tam đang trưng ra khuôn mặt nịnh nọt sau đó oán độc nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, dựa vào cái gì mà người phụ nữ này có thể đứng ở bên cạnh Liệt Phong, rõ ràng Liệt Phong là của cô ta.
Sắc mặt Lưu Thấm Nhã không chút thay đổi liếc nhìn Đỗ Mộng, trong mắt xẹt qua một chút khinh bỉ, ngay cả thông minh như Đường Yên cũng không ngăn cản nổi Lưu Thấm Nhã nên cô ta khinh thường ra tay với Đỗ Mộng, tiếp đó tầm mắt Lưu Thấm Nhã dừng lại trên người Đường Yên đang đứng trong góc tối, không nghĩ tới… nhanh như vậy mà đã gặp lại Đường Yên, khi Lưu Thấm Nhã nhận thấy Đường Yên càng chói mắt hơn so với trước kia thì trong lòng không được thoải mái nhưng trong khoảnh khắc Hình Liệt Phong quay đầu lại thì cô ta thu hồi tầm mắt của mình cực nhanh.
“Thú biến dị lần này không đơn giản như vậy đâu.” Hình Liệt Phong nói.
Thế lực của nhà họ Đỗ ở quân khu trung tâm không nhỏ, Đỗ Dương lại thức tỉnh dị năng công kích hệ hỏa, lực sát thương không nhỏ, bản thân Đỗ Mộng cũng không tệ, nếu không chạm đến điểm mấu chốt thì anh ta vẫn có thể nhẫn nhịn Đỗ Mộng về chút tâm tư này cho nên mặc dù Đỗ Mộng nhiều lần tìm Lưu Thấm Nhã gây phiền toái thì anh ta cũng không có ra tay can thiệp. Lưu Thấm Nhã là dị năng giả song hệ, trong đó dị năng biến dị là chữa khỏi cực kì hiếm có vì vậy anh ta cũng có chút yêu thích Lưu Thấm Nhã cho nên khi nhìn Lưu Thấm Nhã im lặng phá vỡ các mưu tính độc ác của Đỗ Mộng thì anh ta lại càng coi trọng Lưu Thấm Nhã hơn, Lưu Thấm Nhã mềm mại uyển chuyển xinh đẹp, thủ đoạn lại lợi hại cho nên… ở tận thế, chỉ có người phụ nữ như vậy mới có thể sóng vai với anh ta.
“Ầm ầm…. “ Đột nhiên xuất hiện một tiếng động thật lớn.
Ba người được Hoàng Lão Tam phái đi vào dò xét bị một lực rất lớn quăng ra khỏi hang, kèm theo đó còn có cả đất đá, có vài người đứng ở cửa hang động tác không nhanh, không kịp né tránh thì lập tức bị đá đè không thể động đậy, nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Đường Yên đứng cách xa mọi người cho nên khi đất đá rơi xuống thì cô lập tức lui về sau vài bước, cái hang này ở dưới công ty điện tử khoảng hai mươi mét, lực này làm cho chỗ kết nối với mặt đất sụp suống đồng thời chỗ cửa hang cũng có chút không ổn định, không ngừng có bùn đất, đá tảng từ phía trên rơi xuống. Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gió rít, trong mắt Đường Yên hiện lên sát khí sắc bén, là ai? Cô rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, xoay người chém xuống.
“Đường Yên!” Đồng tử của Dịch Thao co lại đột ngột, muốn ra tay chặn hai lưỡi dao nước đột nhiên xuất hiện nhưng lại bận né tránh đất đá đang rơi xuống, không thoát thân được nên đành phải trơ mắt nhìn lưỡi dao nước đâm thẳng tới ngực Đường Yên.
“Keng…”
Lưỡi dao nước biến mất, Đường Yên quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, lòng bàn tay ngưng tụ lôi điện sau đó phóng xuống đầu Lưu Thấm Nhã: “Lôi bạo!”
Quả thật Lưu Thấm Nhã xem cô như con mèo bệnh mà, tưởng cô không dám ra tay với cô ta sao?
Đường Yên ra tay vừa độc ác lại vừa mau lẹ, sau khi Lưu Thấm Nhã hấp thu huyết châu trong bình sứ trắng ở cấm địa Miêu Trại và viên huyết hạch kia thì thành công thức tỉnh dị năng chữa khỏi, tuy nhiên thân thể lại bị tổn thương! Mỗi lần sử dụng dị năng chữa khỏi thì máu trong cơ thể sẽ bị đảo ngược, căn cứ vào mức độ chữa trị mà máu trong cơ thể cô ta cũng sẽ giảm theo. Quả thật đây là nhược điểm trí mạng cho nên Lưu Thấm Nhã gạt không nói cho Hình Liệt Phong biết.
“Thấm Nhã, cẩn thận…. “ Hình Liệt Phong hừ lạnh, lao qua che chở Lưu Thấm Nhã sau đó tạo một cách khiên vô hình chắn lôi điện đang bổ xuống đầu: “Ầm… rầm!” Đất ở bên cạnh sụp xuống tạo thành một cái hố to sâu khoảng hai ba mét, nhìn cái hố còn bốc khói bụi mù mịt, ngón trỏ Hình Liệt Phong đẩy gọng kính ở trên sống mũi, đánh giá cẩn thận Đường Yên cách đó mười thước, trong mắt lóe lên sắc bén rồi biến mất.
“Khụ khụ…. “ Tránh được lôi điện bổ xuống đầu nhưng lại bị đá đập vào người, sau khi thức tỉnh dị năng chữa khỏi thì Lưu Thấm Nhã cảm thấy thân thể suy yếu hơn lúc trước rất rõ ràng, trước kia bị đất đá đập vào người thì dựa vào thể chất của dị năng giả, nhiều nhất cũng chỉ là bầm tím hai ngày, không giống hiện tại, chỉ bị đá vụn đập vào mà trực tiếp hộc máu…
Đường Yên nhìn thấy Lưu Thấm Nhã hộc máu thì lông mày nhíu lại, kinh ngạc nhìn Lưu Thấm Nhã, một chiêu lôi bạo vừa rồi của cô chỉ là làm dáng mà thôi, không nghĩ tới nó lại có thể gây ra tổn thương cho Lưu Thấm Nhã, có vẻ như trong thời gian này Lưu Thấm Nhã đã xảy ra chuyện gì đó?
“Thấm Nhã, em không sao chứ?” Hình Liệt Phong che chở cho Lưu Thấm Nhã lùi về một góc sau đó lấy khăn tay ra cẩn thận lau vết máu trên khóe miệng cô ta, vừa rồi lúc Lưu Thấm Nhã ra tay thì anh ta đã nhận ra nhưng không ngăn cản cũng không nghĩ tới thủ đoạn của Đường Yên lại lạnh lùng cứng rắn như thế, không nói hai lời đã trực tiếp đáp trả.
“Khụ khụ… Không có việc gì.” Ho ra hai búng máu, sắc mặt Lưu Thấm Nhã lập tức tái nhợt, dựa vào Hình Liệt Phong thở hổn hển, Đường Yên….không thể tưởng được chỉ mới một thời gian ngắn không gặp mà Đường Yên đã mạnh hơn rất nhiều!
Chẳng qua hai lưỡi dao nước chỉ là thăm dò thử mà thôi nhưng Lưu Thấm Nhã chỉ nghĩ đến mở đầu mà không nghĩ đến kết cục…
Lại đoán tiếp nèo, ai biết con thú biến dị này là con gì không? Gợi ý có sẵn trong chương khi miêu tả nó..
Có bạn nào ở miền Trung mà bị lụt không? Đi đường nhớ để ý nước nhé, thấy nước lớn thì đừng có cố đi qua, rất nguy hiểm đó….