Bạn đang đọc Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em: Chương 93
“Ọc…ọc…ọc…” Rất xin lỗi chồng…nhưng mà…em đã phá hỏng nhã hứng của anh rồi!
-Em chưa ăn tối??_Anh nghiêm mặt trừng tôi.
-Em…_Tôi không có lời nào để biện hộ…chỉ có thể chậm chạp cứng nhắc gật đầu. Tôi thề…lát thể nào cũng bị nhồi thành con heo có cái bụng căng tròn cho xem!
-Đi theo anh!
-Chồng ơi…_Tôi bắt đầu mang cái giọng nịnh nọt ngọt lịm ra dùng, lon ton chạy sau anh. Sau nhiều ngày chiêm nghiệm, tôi nhận thấy rằng mỗi lần anh giận, chỉ có thể dùng chiêu này thôi!_Em xin lỗi mà! Lần sau em sẽ chú ý!
-Ngồi xuống!_Anh chỉ vào bàn ăn trong bếp, nghiêm giọng ra lệnh.
-Vâng!_Tôi rất ra dáng vợ hiền nghe lời ngồi vào chỗ ngắm anh vào bếp.
Nhưng mà kể ra lâu lâu không nhìn thấy bộ dạng này của anh cũng nhớ. Thế thì sau này vài tháng lại trọc giận anh một lần cho vui…ka..ka…Mình đúng là thiên tài! Còn được anh làm đồ ăn cho nữa! Mặc dù hôm nay đều là tôi làm, anh chỉ hâm nóng lại thôi…nhưng mà vẫn hạnh phúc lắm! Cô vợ nào mà chẳng ước chồng mình 1lần vào bếp vì mình chứ! Hi..hi…
…………..
-Lau mặt đi rồi ăn!_Anh đưa cho tôi khăn bông đã làm ướt, kèm theo đó là thức ăn nóng hổi đang bốc hơi nghi ngút được đặt trên bàn.
Tôi cười hì hì nhận lấy, lau cái mặt mèo của mình xong đem đi cất rồi chạy lại bàn bắt đầu ăn.
Người ta nói ăn đêm thì không nên ăn nhiều, dễ dẫn đến béo bụng…nhưng mà gần đây tôi đói nhanh lắm, vì vậy lượng thức ăn mỗi bữa cũng tăng theo. Béo thì béo…miễn anh không trê là được rồi! ^^
-Chồng ăn đi này!_Tôi gắp một miếng gà xào đưa đến trước miệng anh, cười tít mắt.
Anh liếc tôi một cái, khoé môi hơi cong lên nhưng vẫn làm vẻ lạnh lùng, giống như rất miễn cường mà há miệng ra ăn vậy! Tôi biết mà, anh hết giận rồi…^^…chỉ giả vờ vậy thôi! Trẻ con hết chỗ nói!
Tuy không đi du lịch đây đó, hay xem hoà nhạc, triển lãm này nọ, hoặc là tặng nhau những thứ vật chất đắt tiền…nhưng chúng tôi thường cùng nhau làm việc nhà, ăn cơm chung, thuê phim ma về xem mỗi cuối tuần, mấy tháng tới tôi còn có thể cùng anh đi làm nữa…cuộc sống hôn nhân như vậy…với tôi là hạnh phúc lắm rồi!
“Oẹ…” sao không dưng tôi lại khó chịu khi ăn món này thế nhỉ? Mọi lần tôi ăn có sao đâu!
-Em sao thế??_Anh lo lắng theo tôi vào nhà vệ sinh, nhẹ nhành vỗ vỗ phía sau lưng tôi.
-Em không biết! Tự nhiên ngửi mùi đó thấy muốn nôn!_Tôi vuốt ngực, nhận cốc nước trong tay anh xúc miệng.
-Hình như tháng trước em không có!_Anh nhìn tôi, nhíu mày nghi hoặc.
Có? Có cái gì?? Có mà cái…ak…không lẽ…ý anh muốn nói đến…“bạn tốt” của tôi?? Mà hình như…tháng trước không có…tháng này cũng…chưa thấy!
A.a.a….chẳng lẽ có rồi?? Có rồi sao??
-Ngồi yên một chỗ chờ anh về!_Anh nói xong câu này thì biến mất luôn.
Khoảng 5phút sau lại xuất hiện trước mặt tôi với tình trạng mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi đầm đìa mặc dù vẫn chưa chính thức vào hè. Anh vừa chạy bộ sao??
-Dùng cái này thử xem!_Vừa nói, anh vừa nhét vào tay tôi túi giấy nhỏ.
Tôi thấy anh có vẻ nghiêm túc nên lập tức nghe lời trở lại nhà vệ sinh. Lúc trở ra thì tôi không biết nên nói gì nữa….
-Sao rồi?_Anh khẩn trương chạy đến, mồ hôi 2bên trán chảy thành dòng.
-Hai….hai vạch rồi…_Tôi còn chưa hoàn hồn, ngớ ngẩn trả lời, tay cầm que thử thai run run mà xém chút rơi xuống đất.
-Hai..vạch?? Thật không?_Anh hồ nghi hỏi lại như không dám tin vào tai mình, ánh mắt thực sự rất mong chờ.
-Ừm!_Tôi lấy lại tinh thần, gật mạnh đầu._Em có thai rồi!
-Yeah! Anh sắp được làm cha rồi!_Anh vui đến độ ôm tôi lên quay cho vài vòng, trên môi nở nụ cười mãn nguyện.
Tôi cũng vui lắm…vì tôi sắp được làm mẹ…và cũng sắp được nô dịch anh rồi! Ka..ka…nghĩ đến thôi đã muốn cười…đúng là cuộc sống thần tiên!
(Còn tiếp…)