Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chương 8


Bạn đang đọc Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em: Chương 8

Chap8: Những người quanh tôi! (1)
-Rù…Rù…RÙ…!_Gà Mập nắm vai tôi lắc lấy lắc để, gọi khản cổ tôi mới phản ứng lại.
-Mày ơi!_Tôi đưa ánh mắt thẫn thờ nhìn nó, chắc giờ này linh hồn tôi đang chu du đâu đó rồi!_Tao…phải là của hắn à? Tao..không muốn bị hắn bắt nạt đâu! Tao..
-Mày bị điên à?_Nó đập đập tay vào má tôi như cái kiểu người ta vẫn hay gọi người ngủ mơ tỉnh dậy ấy, giọng nói thì vô cùng, vô cùng…vừa ghen tị, vừa phẫn nộ_Cái anh Thiên Bảo đó không phải của trên trời rơi xuống ày đâu, liệu mà giữ đấy! Mày mà để con khác nó cướp mất thì mày chết với tao!
Cho tôi hỏi một câu nhé?! Cái đứa đang đứng trước mặt tôi là bạn tôi hay bạn đứa nào thế? Nếu là bạn tôi thì tại sao nó lại có thể nói ra nguyên một đống vừa rồi? Con hám trai này! Cái gì mà không phải của trên trời rơi xuống, cái gì mà liệu mà giữ…lại còn cái thể loại để con khác cướp mất thì tôi chết với nó nữa chứ! Nó là mẹ tôi đấy à? Mà mẹ tôi thì cũng đâu quan tâm đến mấy cái này! Có khi năm nay tôi bao nhiêu tuổi còn không biết nữa ấy chứ!
-Tao mệt! Cho tao nghỉ ngơi cái mày!
Tôi móc chìa khoá từ trong balô ra, uể oải mở cửa trong khi Gà Mập vẫn léo nhéo bên cạnh bắt tôi kể lại cho nó nghe toàn bộ mọi chuyện, từ việc làm sao gặp hắn đến những việc xảy ra sau đó, tỉ mỉ hơn người ta hỏi cung phạm nhân nữa!
Từ lúc bước ra khỏi phòng tắm, cái miệng tôi đã phải làm việc không ngừng nghỉ bởi vô vàn câu hỏi ập lên đầu. Đến tận lúc mắt tôi dính chặt vào nhau rồi mà tôi vẫn còn phải nghe Gà Mập dặn dò: “Mày mà không giữ cho cẩn thận…sau này mày hối hận cả đời!” Vâng! Hối hận với không hối hận thì cũng đừng bàn với tôi lúc này! Tôi…buồn ngủ lắm..rồi….
—————–
-..ập! ..ập..ơi..ến..ờ..i..ọc..ồi..ậy..i..ày! (Mập! Mập ơi, đến giờ đi học rồi, dậy đi mày!)_Tôi vừa đánh răng vừa phải thò đầu ra gọi con bạn.

Lần nào ngủ lại nhà tôi nó cũng thế, chẳng hôm nào dậy sớm hơn mà đánh thức tôi cả, toàn có tôi gọi nó không à!
-Để tao ngủ thêm chút nữa đi!_Nó đáp lại tôi bằng cái giọng ngái ngủ hết chỗ nói.
-Xục…xục…xục..phụt…!_Tôi xúc miệng xong, đi đến tủ đồ lấy quần áo của mình, và cả của nó. (Nó thường xuyên ở lại đây mà) Tôi ném đồ của nó chùm lên đầu nó rồi đi vào phòng tắm_Mày cứ ngủ đi nếu mày muốn muộn học! Tao đi trước thì mày đừng có trách!
-A…sao đời tôi khổ thế này? Bao giờ mới thoát khỏi cái kiếp sáng vác mặt đi học, tối cũng…vác mặt đi học thế này? Ông trời ơi…
-Mày đừng phí hơi nữa! Bây giờ ông ấy đi thị sát tình hình nhân gian rồi, không có ở nhà ày gọi đâu! Muốn thoát thì tự mày làm đi! Bảo thằng Còi nhà mày rước mày về cho sớm vào, rồi để nó đi làm nuôi mày, còn mày ở nhà ngủ cho sướng!
-Được thì tao đã làm, khỏi cần mày nhắc!
-Vâng! Ông bà rạo này mặn mà quá cơ! Tao đứng gần còn thấy nổi da gà nữa là!
-Thì mày chưa yêu nên mày thấy thế thôi! Mấy nữa chẳng còn quá tao ấy chứ!
-Tao thì có đứa nào để ý? Trừ khi mắt đứa đấy có vấn đề!
-Con điên này! Thế cái anh tối qua mày vất đi đâu? Mắt cũng có vấn đề à?
-Không! Mắt tinh hơn cú vọ, mỗi tội dây thần kinh mấy cái đặt lệch chỗ!
-Có mày dây thần kinh nhầm chỗ ấy! Tao mà không yêu ông Còi nhà tao rồi thì tao cũng nhảy vào cưa ày coi!
-Đã quá muộn rồi! Đời mày đã bị cột chặt với thằng Còi, mày có chạy đằng trời cũng không thoát đâu!
-Thì tao có ý định chạy đâu mà thoát với chẳng không! Mày lo chuyện của mày được rồi đấy!
-Vâng! Để tao lo._Tôi mở cửa phòng tắm đi ra, ngồi phịch xuống giường._Còn bây giờ mày lặn vào trong kia đi cho tao nhờ!_Tôi nói rồi đẩy nó về phía phòng tắm.
…………….

-Hôm nay mày cho tao ăn gì thế?_Tiếng Gà Mập vọng từ phía cầu thang xuống.
-Bánh mì, trứng ốp-la, sữa!
-Không có món gì khác à?_Nó rũ giọng, chán trường nói.
-Tao không biết làm! Mày muốn thì tự làm lấy mà ăn. Mà mày không thể xuống đến nơi chào tao một câu rồi mới hỏi được à? Đúng là cái loại chỉ biết ăn thôi!
-Thì tao đói mà!_Đói mà lại còn mắc màn trên ấy! Tôi mà không nể “Ấy” của nó đang ở đây thì tôi cho nó nhịn đói rồi!
-Đấy! Tôi trả lại con Mập cho ông, xem thử xem có hao mất gam nào không!_Tôi nói với tên con trai cao lêu khêu, gày chổng gày trơ đứng bên cạnh.
Vâng! Đó chính là người có nghị lực cao vút, có thể chịu được bạn Gà Mập đó ạ! Biệt danh Gà Còi được đặt theo đặc điểm nhận dạng: thân hình không khác so với que củi là mấy của cậu ta đó!
-A…..Ông xã…….Bà xã……_Gớm quá đi! Hai cái đứa mắc dịch này, mới không gặp nhau từ tối qua đến giờ thôi mà làm như cách biệt vài năm rồi ấy!
-Vợ chồng các người có thể tách nhau ra mà vào ăn sáng đi không? Đứng ôm nhau thêm lúc nữa để lát lại vượt đèn đỏ!
-Người ta nhớ nhau mà!_Tên Còi quay ra cười hì hì với tôi, ánh mắt thì vẫn liếc về cái đứa bên cạnh.
-Được rồi! Kệ chúng mày. Không ăn tao ăn hết!_Tôi bỏ mặc chúng nó đứng đấy, một mình ngồi vào bàn ăn sáng.

Nghe vậy chúng nó mới chịu tách nhau ra mà ngồi ăn cùng tôi. Bọn mất nết! Đã biết tôi không có người yêu mà cứ tình tứ trước mặt tôi như thế, chỉ tổ chọc tức tôi thôi mà!
……………
-Đi thôi!_Mập ngồi phía sau Còi, rớn cổ gọi tôi.
-Thôi hai đứa mày đi trước đi! Tao để xe ở thư viện rồi, bây giờ ra kia đi xe bus.
-Nhưng mà….
-Không sao đâu! Đi đi!
-Vậy bọn tôi đi trước nhé!_Gà Còi vẫy tay chào tôi rồi phóng xe vụt đi. Được một đoạn thì phanh xe cái kít, làm cho Gà Mập mất đà ôm chầm lấy mình, Gà Mập vừa tức vừa ngượng lấy tay đập túi bụi vào lưng Gà Còi khiến cậu ta giả bộ kêu đau trong khi miệng thì ngoác đến mang tai. Tình yêu của chúng nó cũng vui thật đấy! Tôi đứng nhìn theo mà chợt thấy tủi thân quá à.
Thôi bỏ đi! Dù sao tôi cũng không biết mình còn sống được bao lâu, nếu lỡ để ai yêu mình rồi, khi tôi chết có khi người ta còn hận tôi cả đời ấy chứ! Haizz…tốt nhất là tôi cứ thế này thì hơn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.