Đọc truyện Nhật Ký Tân Hôn Cùng Ảnh Đế FULL – Chương 3
Vừa rồi Trịnh Gia Gia nói rằng, “Thật đáng tiếc khi Từ Diệc Dương ký kết hợp đồng với ZK.
Nếu anh ấy ký hợp đồng với AK thì tốt rồi.” Kiều Hội thừa nhận bản thân nhịn không được lén lút nhấn vào weibo của Lương Duyên xem trộm, thậm chí còn xem của video mười mấy giây kia.
Lúc trước đoạn video này mấy lần đứng đầu hot search, cô chỉ lướt qua không nhấn vào xem.
Lương Duyên là nghệ sĩ lâu năm trong nghề nhưng cô không phải fan anh ấy, cô chỉ là người qua đường.
Mặc kệ Trịnh Gia Gia ở bên tai luôn miệng nói: “Video này quá mức dụ dỗ con người ta rồi, quyến rũ muốn chết.” Kiều Hội vẫn không thèm chú ý lấy một cái.
Bây giờ tỉ mẩn mở ra xem, cô mới thấy rõ người đàn ông trong video mái tóc ngắn vừa phải nhuộm xám, khóe miệng cong lên mê hoặc lòng người.
Trong máy quay, anh ta khoe cơ bụng sáu múi rõ ràng, máy quay phóng to mấy lần rồi thu nhỏ, khán giả thậm chí có thể thấy rõ hai đường nhân ngư sắc nét.
Vài giây sau, ống kính lập tức phóng to ra, mang đến cho người ta cảm giác phấn khích tột độ.
Thế này là hết sao?
Đương nhiên không phải.
Vài giây cuối cùng, anh ta mặc áo sơmi trắng quần đen ôm lấy chân dài thẳng tắp.
Từ phía trên đổ xuống dòng nước mát lạnh đem vải vóc dính sát vào người, nửa kín nửa hở đánh thẳng vào thị giác người xem.
Ban đầu, AK dường như còn muốn tìm một nữ diễn viên làm gương mặt đại diện song song, quay quảng cáo với Lương Duyên.
Tuy nhiên nam nữ kết hợp quay đồ nội y đương nhiên sẽ có vài cảnh tiếp xúc thân mật.
Mà fan bạn gái của Lương Duyên vào trang chủ nhãn hàng mắng chửi.
Chính vì thế nhãn hàng đành phải từ bỏ suy nghĩ này.
Sau khi đoạn quảng cáo được tung ra, rất nhiều cô gái nhỏ bị Lương Duyên làm cho mê muội.
Đổi lại nếu Từ Diệc Dương quay loại quảng cáo này, cô cảm thấy nó sẽ trở thành cú nổ lớn hơn cả Lương Duyên, chủ đề bàn tán lâu dài trên khắp mặt trận mạng xã hội.
Cho nên sau khi hỏi anh, cô liền ngồi im ngoan ngoãn, hai tay đặt lên đùi chờ đợi câu trả lời.
Đôi mắt anh ẩn dưới gọng kính bạc rất quyến rũ, ánh mặt trời lúc xế chiều phủ xuống gương mặt hoàn mỹ khiến anh trở nên dịu dàng và tao nhã hơn.
Từ Diệc Dương giống như một miếng ngọc bích sạch sẽ, vô cùng quý giá, càng nhìn càng rung động.
“Từ phu nhân muốn anh làm phát ngôn của AK sao?” Lúc anh nói ba chữ Từ phu nhân, giọng nói có trầm đi đôi chút mang theo ý cười vài phần.
Kiều Hội rũ mắt không dám đối mặt với anh, “Em muốn hay không đều không trọng, đây là công việc của anh.
Em biết anh là người rất chuyên nghiệp trong công việc.
Em chỉ tò mò nên mới hỏi hoàn toàn không có ý can thiệp đến quyết định của anh.”
Anh bật cười, “Công việc vốn dĩ không quan trọng bằng em.
Bởi vậy, suy nghĩ của em đối với anh là quan trọng nhất.”
Một câu nói đơn giản đã đủ khiến tâm can cô trở nên ngọt ngào.
Từ Diệc Dương rất biết cách dỗ dành, chiều chuộng cô.
Dứt lời, anh bắt đầu khởi động xe, “Quả thật phía bên AK có liên lạc với anh vài lần.
Nhưng trước mắt anh chưa có ý định nhận lời, bọn họ vẫn còn nửa năm hợp đồng với Lương Duyên.
Chỉ là nếu em muốn …”
Miệng Kiều Hội nhảy sóng rất nhanh, cô chưa kịp suy nghĩ đã thấy bản thân cất lời: “Em không có muốn mà.”
Kiều Hội chỉ muốn tự đánh bản thân vài cái.
Rõ ràng cô vừa mới nói không muốn làm ảnh hưởng tới công việc của anh, vậy mà câu nói vừa rồi đã bộc lộ rõ suy nghĩ của cô rồi.
Cô vội vàng chữa cháy một cách ngốc nghếch: “Ý em là, anh phải tự quyết định công việc của mình.”
Nụ cười trong mắt Từ Diệc Dương ngày càng sâu đậm, ngũ quan anh quá mức tinh xảo, mặc dù đeo một gọng kính bạc, vẻ đẹp vẫn không bị che khuất.
Anh giống như hoa trong gương, trăng trong nước tạo cho người nhìn cảm giác không chân thực.
“Có vẻ như vợ chồng chúng ta đối với vấn đề này có chung quyết định.”
Vợ chồng chúng ta.
Bốn chữ này đem hơn cá thể riêng biệt gộp chung một chỗ.
Làm Kiều Hội nhận thức được rõ ràng mình đã kết hôn, chồng cô là Từ Diệc Dương.
Kiều Hội không khỏi nhớ đến lần đầu gặp anh.
Khi ấy cách Tết âm lịch một ngày, thời tiết lạnh lẽo, từng bông tuyết nhỏ rơi lất phất xuống mặt đất.
Trong nhà nhiều khách khứa, chủ yếu là người cô không quen biết, bọn họ ai cũng đeo lên bộ mặt giả dối.
Có cả sự hiện diện của mẹ ruột Lục Đình.
Sau khi mẹ Kiều Hội qua đời, ba cô vẫn chưa tái hôn, mặc dù bên ngoài có rất nhiều con ngoài giá thú nhưng chỉ có mình cô và em trai 16 tuổi được thừa nhận.
Mẹ của Lục Đình rất cố gắng để kết hôn với ba cô trong nhiều năm qua, Lục Đình cũng muốn có danh phận tiểu thư Kiều gia.
Bởi vì là con riêng nên cô ta phải mang họ mẹ, cô biết ra chị ta muốn được gọi là Kiều Đình đến nhường nào.
Tuy nhiên ba cô là người thích phụ nữ đẹp, ông ta chỉ thích những cô gái trẻ trung đang trong độ tuổi đôi mươi.
Mà Lục Đình năm nay đã ngoài hai mươi, đương nhiên mẹ chị ta cũng không còn trẻ trung gì nữa, đã sớm trở thành mẫu người ba cô không thích.
Kiều Hội không biết nên cảm thấy may mắn vì ba mình là kẻ bạc tình hay không? Vì nếu ông trọng tình nghĩa ngay khi mẹ cô mất, rất có thể ông đã cưới mẹ Lục Đình về làm vợ.
Nếu mẹ con Lục Đình sống ở Kiều gia, trong nhà khẳng định không có ngày yên ổn.
Mặc dù sống cuộc sống phong lưu nhưng ba cô chưa bao giờ đem phụ nữ về nhà.
Chỉ có năm mới đến, căn nhà này mới đông đúc khách khứa.
Kiều Hội không chịu nổi không khí trong nhà, càng không muốn nhìn mặt mẹ Lục Đình nên lén lút ra khỏi nhà.
Lúc đó cô mới chia tay Hạ Nhiên được một tháng, lúc ra khỏi nhà không biết sẽ đi đâu.
Đi tới đi lui cô lại đến trường học.
Đang trong kỳ nghỉ đông, không có nhiều sinh viên ở lại trường, toàn bộ khuôn viên trường có vẻ hơi vắng vẻ, tuyết rơi kín ngọn cây, phong cảnh nhìn qua rất đẹp.
Cô ngẫu nhiên ngồi xuống gần ven hồ, ngẩn ngơ ngắm tuyết.
Cô chỉ muốn tìm một nơi để giết thời gian, không biết cô đã ngồi bao lâu rồi, khi chân cảm thấy tê dại, Kiều Hội mới nghe thấy một giọng nam dễ chịu ở phía sau lưng mình.
Có lẽ nơi cô ngồi tương đối hẻo lánh, phía sau có mấy cái cây che khuất.
Hơn nữa, trong khuôn viên trường lúc này ít người.
Có thể bên kia sẽ không nghĩ rằng sẽ có người ở đây, vì vậy không phát hiện ra cô.
Giọng nói đối phương có vẻ bất lực, “Năm mới sắp đến, mẹ muốn con tìm con dâu cho mẹ ở đâu bây giờ?”
“Mẹ yên tâm, con không định độc thân suốt đời.”
“Không có, con với Lương Duyên là quan hệ bạn bè tốt.
Con không thích đàn ông, mẹ đừng nghĩ bậy nữa.
Đương nhiên thân thể con rất khỏe mạnh, có phải mẹ nhàn rỗi nên giờ chỉ suy nghĩ đến mấy chuyện linh tinh không?”
“Người thích con đương nhiên có nhiều nhưng người con thích lại chưa xuất hiện.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà người đàn ông im lặng một lúc.
Một lát sau anh ta mới nói tiếp: “Con biết rồi, mẹ cho con thêm thời gian.
Con sẽ cố gắng thu xếp.”
Giọng nói này rất quen thuộc, dường như cô đã nghe ở đâu đó rồi.
Người này cũng thật tự cao, còn ngạo mạn chắc chắn rằng người thích mình rất nhiều.
Kiều Hội đột nhiên tò mò muốn chiêm ngưỡng gương mặt của anh ta.
Người tự tin, kiêu ngạo như vậy gương mặt có lẽ là thuộc dạng ưa nhìn.
Giọng nói cũng êm tai, mang đến cho người nghe cảm giác thoải mái vô cùng.
Nghĩ là làm, Kiều Hội cẩn thận quay lưng lại, nghiêng đầu nhìn lén đối phương mà đối phương lúc này bắt đầu rời đi.
Có lẽ do tuyết quá dày, biên độ xoay người của cô lại đột ngột cho nên Kiều Hội không cẩn thận bị trượt ngã khỏi ghế.
Cú ngã này khiến cái cây bên cạnh rung lên, những hạt tuyết còn đọng trên tán lá cứ thế rơi xuống đầu cô.
Chỉ trong phút chốc cái đầu nhỏ bị bao trùm toàn là tuyết trắng.
Bông tuyết chạm vào da thịt mềm mại lập tức tan ra, Kiều Hội bất ngờ kêu lên một tiếng nho nhỏ, giơ tay che đầu.
Thật là lạnh.
Đối phương dường như nhận ra sự có mặt của cô, bước chân dừng lại.
Kiều Hội ngẩng đầu lên mới phát hiện người này không phải sinh viên trong trường, cũng không phải người cô thân thiết.
Sở dĩ cô thấy giọng nói anh ta quen thuộc bởi vì đây là đại minh tinh chuyên xuất hiện trên sóng truyền hình.
Ai có thể ngờ rằng, đương kim ảnh đế Từ Diệc Dương người có vô số fan hâm mộ lại bị hối thúc kết hôn.
Nhất thời Kiều Hội không biết nói gì.
Tâm trạng lúc đó có lẽ là bất ngờ, sau đó đầu óc cảm thấy mơ hồ chính bản thân cô cũng không nhớ nổi về sau mình đã nói gì.
Hình như là …
“Tôi không cố ý nghe anh nói chuyện.”
“Thì ra ảnh đế cũng bị mẹ hối thúc kết hôn như bao người.”