Đọc truyện Nhật Ký Tâm Đắc Của Nữ Phụ – Chương 16: Cùng Kết Liên Minh
Sau chớp mắt kinh diễm, ta lại chuyển ánh mắt sang phụ nhân đi phía trước Liễu Khinh Yên, Ân Liên. Bà ta nhìn mới ngoài ba mươi, dung nhan diễm lệ, khí chất thành thục, từng cử động mang theo vẻ phong tình lại không mất nét cao sang. Chỉ là bề ngoài không hấp dẫn ánh mắt bằng nữ nhi bà, nên ánh nhìn đầu tiên của người khác cũng sẽ không đặt lên người kẻ bước đi trước là bà. Hiển nhiên, trong chuyện này Ân Liên chẳng những không mất hứng mà còn hớn hở và kiêu ngạo. Bởi vì đơn giản, Liễu Khinh Yên là nữ nhi trân bảo mà bà có với nam nhân mình yêu sâu sắc.
Nói ra thì hẳn nhiều người sẽ có thắc mắc tại sao Ân Liên là muội muội Ân Dịch nhưng người trong Quận chúa phủ, thậm chí huynh đệ họ Ngô đều gọi bà là Thượng Thư Phu nhân hay Liễu Phu nhân, càng không hề công nhận Liễu Khinh Yên là biểu tiểu thư của bổn phủ. Đây là một đoạn chuyện xưa khúc chiết.
Năm xưa khi Ân Liên tuổi mới cập kê, thanh xuân ngời ngời, Ân Dịch đang tận tâm tận lực vì triều đình ông có ý muốn gả Ân Liên cho danh tướng dưới trướng mình. Nhưng cố tình Ân Liên lại không đồng ý, nảy sinh tình cảm cùng nhi tử của một gia tộc mới nổi luôn muốn trèo cao, đã vậy còn nhất quyết không phải hắn thì không gả. Ân Dịch cũng thật cứng rắn, trực tiếp tuyên bố nếu Ân Liên muốn gả cho Liễu Chính thì ông cũng xem như không có người muội muội này. Tuổi trẻ bồng bột, Ân Liên liền không suy nghĩ mà chạy theo tiếng gọi của tình yêu, gả vào Liễu gia.
Sau, Hoàng hậu sinh Quân Thiên Kỳ, Hoa Phi chiếm trọn ân sủng trong Hậu cung rồi cũng mang thai. Liễu gia nhìn thấy một bên lại suy nghĩ, cho rằng phía Hoàng hậu đã có Hoắc gia nên dù Liễu gia ủng hộ đi nữa thì sau này Quân Thiên Kỳ làm Hoàng đế cũng không mang lợi lộc cho Liễu gia là bao. Thế nên Liễu Chính cực kì táo bạo đã chọn một con đường khác, chính là đối nghịch với Hoắc gia, phù trợ một vị Hoàng tử khác lên ngôi vị. Hiển nhiên, Hoa Phi và Long thai trong bụng bà là lựa chọn số một.
Lúc đầu thì Ân Liên thường xuyên lui tới chỗ Hoa Phi, sau thì trực tiếp định ra hôn ước giữa con cái bọn họ. Lúc này thì ai cũng đã thấy rõ tham vọng và mưu tính của Liễu Chính rồi, triều đình lại một hồi phân tranh. Ân Dịch tuy không rành chuyện lục đục tranh chấp nhưng vẫn nhận ra Hoa Phi đã thật xứng danh họa thủy khi cứ khiến Hoàng đế vương vấn mãi mà bỏ bê mọi việc. Cứ thế liên tục đối nghịch, tình huynh muội giữa Ân Liên và Ân Dịch đã triệt để mất đi, từ nay về sau ngươi theo con đường của ngươi, ta có con đường của ta.
Từ những nguyên do đó, Đại Trưởng công chúa phủ cùng Liễu gia luôn luôn không thuận mắt nhau. Cho dù bây giờ đã trở thành Thiên Hoa Quận chúa phủ thì nguyên lão như Ngô Hiếu và Ngô Tài vẫn không hề thừa nhận mẹ con Ân Liên, một câu Phu nhân một câu Tiểu thư đã thật là khách khí rồi. Hai đại tổng quản đã như vậy, đám hạ nhân bên dưới dĩ nhiên cũng sẽ thuận theo mà làm. Trong chuyện này ta cũng nhắm mắt làm ngơ.
Một bước đi sai liền thua cả ván cờ. Liễu Chính nào ngờ bao năm khổ tâm suy tính cuối cùng lại dẫn gia tộc mình vào bước đường diệt vong? Nếu ông ta sớm biết Quân Thiên Sách là một con sói mắt trắng thâm độc và sự xuất hiện của một nữ nhi như Hoa Dung, ta nghĩ ông ta sẽ không ngần ngại mà chọn Hoàng tử khác hay cúi đầu trước Hoắc gia. Đáng tiếc a… cuộc đời không có nếu như, đã là sai lầm thì chính là sai lầm.
Trở lại hiện tại, mẹ con Ân Liên đang hướng ta hành lễ.
“Thần phụ Ân thị tham khiến Quận chúa” giọng nói dễ nghe của Ân Liên vang lên trước.
“Khinh Yên tham kiến Quận chúa” tiếng hoàng oanh xuất cốc của Liễu Khinh Yên tiếp nối theo sau.
Ta vờ kích động, ba bước thành hai bước đi đến, vừa đi vừa vội nói: “Miễn lễ, miễn lễ” đoạn, đưa tay nâng họ dậy, nói chuyện có chút rối “Người… người là cô cô của ta?” Lại xoay sang Liễu Khinh Yên “Ngươi chính là biểu tỷ?”
Ánh mắt Ân Liên lóe lóe, có chút bất ngờ. Liễu Khinh Yên vẫn bình đạm, ung dung mỉm cười chờ Ân Liên lên tiếng.
Lập tức Ân Liên liền phục hồi, có chút nghẹn ngào gọi: “Quận chúa…”
“Không cần gọi con là Quận chúa, cứ gọi Đình Nhi là được rồi” ta lên tục thật vô ý khoát mạnh tay, lại kéo tay Ân Liên đi đến bàn đá “Cô cô, biểu tỷ mau ngồi”
Ân Liên vẫn bộ dạng nghẹn ngào ứa lệ, mắt thất thần tùy ta kéo đi. Vừa ngồi xuống, thấy Ân Liên vẫn một mực đâm đâm nhìn ta, ta thì cũng tình thâm nhìn lại, Liễu Khinh Yên liền điềm đạm khiêm tốn lên tiếng: “Quận chúa xin chớ trách mẫu thân bà ấy… bởi vì bà vẫn luôn ngày đêm mong nhớ Người, hiện tại thật sự nhìn thấy… không khỏi có chút luống cuống”
Ta một bên ghì chặt tay Ân Liên, một bên thoải mái cười với Liễu Khinh Yên: “Không sao, không sao… biểu tỷ ngươi cũng không cần gọi ta Quận chúa a” giọng điệu thật tự nhiên không chút câu nệ, ta diễn xuất cũng không tệ nha.
“Đình… Đình Nhi…” mặt Ân Liên rơm rớm nước mắt “Không ngờ con cũng đã lớn như vậy rồi” lại nhìn ta từ trên xuống dưới “Nói ta nghe xem con trước kia có tốt… mà không… không cần… ở bên Thái Trưởng công chúa con hẳn sẽ không chịu ủy khuất gì… con, con… ta trước giờ luôn không có cơ hội đến thăm con, con có giận người làm cô cô này không? Cũng là, người làm cô cô như ta đúng là không tốt… con…”
Nhìn biểu cảm bối rối như không biết nói làm sao hay nói gì cho tốt của Ân Liên, lại nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt kia, ta liên tục chậc lưỡi. Quả nhiên, diễn viên điện ảnh là gì? Người trong trạch đấu mới chân chính lợi hại. Họ thậm chí còn chưa hề qua trường lớp đào tạo nào nữa kìa.
Ta cũng không thể thua kém, liên tục lắc đầu tỏ vẻ thấu hiểu: “Không, con làm sao giận người. Con biết chỗ bà cô luôn muốn yên tĩnh, không cho phép người khác thường xuyên ra vào. Chỉ là con thường xuyên nghe tin tức của cô cô vào biểu tỷ… thật muốn nhìn thấy mọi người”
Kể ra, Bình An Thái Trưởng công chúa cũng không hề ưa thích gì người Liễu gia đó nha.
“Con hiểu lòng ta thì tốt…” nói đoạn, nhìn sang Liễu Khinh Yên giống như bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới nhận lấy khăn tay từ nàng mà lau khóe mắt, giới thiệu “Con xem, ta thật lú lẫn! Nãy giờ vẫn chưa cho hai đứa giới thiệu… Đình Nhi, đây là nữ nhi của cô cô, Khinh Yên. Yên Nhi, đây là nữ nhi của Đại cữu con, Đình Nhi”
“Con có biết, con có biết…” ta nhanh nhảu lên tiếng trước “Lúc ở Thiên Sơn con vẫn nghe danh tiếng của biểu tỷ, biểu tỷ chính là đệ nhất tài nữ cùng mỹ nhân Kinh thành” ánh mắt lấp lánh nhìn nàng.
Liễu Khinh Yên bật ra tiếng cười khẽ, điềm đạm khiêm tốn mà nói: “Đình Nhi đúng không? Ưm, làm sao được như muội nói, chỉ là trong lúc bằng hữu khuê mật gặp nhau cố ý nói đùa. Không ngờ chỉ vài ba câu nói giỡn lại thành họa lớn, lan truyền đến tận Thiên Sơn, hiện tại khẳng định mọi người là đang cười cợt ta”
Đáy mắt ta nổi lên hào hứng: “Làm sao thế được, văn thơ của biểu tỷ vẫn còn đầy ra đó, từng âm sắc của điệu nhạc tỷ đàn nhất định vẫn còn vương bên tai người nghe. Ai lại dám cười tỷ? Nhưng mà nói… biểu tỷ cùng bằng hữu gặp gỡ chắc chắn rất vui vẻ?”
“Đúng vậy… trong số bọn họ có rất nhiều người lợi hại. Khi muội gặp rồi, bảo đảm sẽ không còn nói tỷ tài giỏi gì nữa…”
“Thật không?” Ta cố gắng để mắt sáng rọi hết mức.
Ân Liên ở một bên xen vào: ” Lại nói, hình như Đình Nhi vẫn chưa đi dạo quanh Kinh thành? Có dịp, tỷ muội các con cùng đi đi. Sẵn tiện để Yên Nhi giới thiệu cho Đình Nhi thêm nhiều bằng hữu. Lâu dài ở Kinh thành cũng sẽ không tẻ nhạt”
“Như vậy thì thật tốt!”
“Vâng, mẫu thân”
Cứ thế, mẹ con Ân Liên cùng với ta ngồi trong phủ đến trưa, cho hạ nhân về Thượng Thư phủ báo một tiếng liền ở lại dùng Ngọ thiện. Cho đến xế chiều, bọn ta mới lưu luyến chia tay, tiễn họ về Liễu gia. Ngồi trong Thư phòng, ta có chút ngẩn người nhớ lại cuộc nói chuyện giữa ta với mẹ con bọn họ.
Ngô Hiếu gõ cửa cầu kiến, ta liền cho vào. Sau khi hành lễ, ông ta liền có chút không yên.
“Có chuyện Hiếu bá cứ việc nói, không cần ngần ngại”
Ông thật sâu nhìn ta một cái, liền cúi đầu bẩm: “Quận chúa xin thứ cho lão nô nhiều chuyện, chỉ là… người của Liễu gia không ai đáng tín, đều muốn cậy quyền thế kẻ khác mà vươn lên. Lão nô khuyên, Quận chúa xin cẩn thận, tránh để bị lợi dụng. Nhất là vị Liễu Phu nhân kia…”
Ta cũng không giật mình trước lời nói của Ngô Hiếu, nghĩ lại ông ta trải hơn nửa đời phong ba, có gì mà chưa thấy qua? Có chút rầu rĩ, thở dài nói: “Chuyện bá nói, ta cũng biết, bà cô đều đã nói qua… Thế nhưng, dù sao đó cũng là người thân của ta…” nói đến đây biểu hiện của ta buồn bả, có chút mất mát, tủi thân.
Ngô Hiếu cũng hiểu đôi chút “tâm lí” của ta, đáy mắt nhiễm lên một tầng bi thương cùnh không nỡ.
“Thôi được rồi, ta sẽ cẩn thận, tuyệt không để cho bất cứ ai làm hại hoặc lợi dụng” ta cam đoan nói.
Ngô Hiếu cũng chẳng thể nói thêm lời nào, đành buồn bã lui ra.
Ta ngồi sau thư án, đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài. Dựa theo tin tức mà ta có được, hiện tại trên dưới Kinh thành đều đang cuộn trào hai cơn sóng gió.
Thứ nhất, chính là triều đình nhận được tin tức, Tây Thần cách dòng Đại Giang bên kia đang tăng cường binh mã cạnh bờ sông, ra sức luyện quân thủy chiến, đoán chừng có ý không tốt đẹp. Nam Thần phía kia lại có rục rịch nhưng vẫn chưa phán đoán được. Cứ thế, binh mã Đông Thần lại phải điều động, chia ra tăng cường biên quan, cũng càng phòng Bắc Thần đục nước béo cò. Binh mã trong nước có chút không đủ điều động, hiển nhiên binh mã trong tay ta nay đã đến lúc cần dùng đến. Đây là lý do vì sao ta dọn về Kinh thành, đại ý là cần binh phù trong tay ta. Trong lúc này không biết đâu lại nhảy ra một quan viên có ý kiến về chuyện thân nữ nhi lại nắm giữ trọng binh như ta. Chết ở chỗ lại không biết kẻ đó thuộc phe đảng nào, lại là người của Ngự sử đài.
Thứ hai, đây cũng là từ việc trước mà ra. Đông Thần có vẻ sắp có nguy cơ chiến tranh, nhà nhà đều hướng mắt về Hiển Vương phủ đề nhìn chằm chằm Chiến Thần Hiển Vương gia. Nào ngờ, Hiển Vương phủ giờ lại gà bay chó sủa, khiến người hoang man. Thiếp thất, thông phòng, nha hoàn trong phủ kẻ bị đuổi người bị phạt, thậm chí là mất tích. Điều tra sâu hơn mới biết, ngọn nguồn là từ mỹ nhân Hiển Vương mới mang về gần đây. Đại thần lãnh khốc vô tình trong mắt mọi người hiện tại lại đang sủng hạnh một nữ nhân lai lịch bất minh, còn sủng đến tận trong phủ nháo nhào cả lên. Kinh khủng hơn, Vương gia còn có khuynh hướng thật lòng yêu nữ nhân này. Hiện tại, cái mác họa thủy đã chụp lên đầu Hoa Dung.
Từng hành động cùng lời nói của mẹ con Ân Liên, Liễu Khinh Yên đều mang theo chút ý tứ khác. Khẳng định Liễu gia chẳng những hay tin về Hoa Dung mà còn biết Quân Thiên Sách đối với Hoa Dung đã nảy sinh tình cảm thật lòng. Đây là đang hướng ta lôi kéo, tổ chức liên minh?
Ta nhợt nhạt cười, ánh mắt thâm trầm nhìn con chim nhỏ đang đậu trên cành cây ngoài kia, dọa nó sợ hãi mà bay vụt đi mất.
Thật đúng lúc, ta cũng đang muốn cùng họ kết liên minh đây. Lẽ tự nhiên… Liễu gia muốn đạt được thứ họ muốn, cũng phải giao ra thứ ta cần.
“Người đâu, chuẩn bị kiệu, bổn cung muốn tiến cung”