Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu

Chương 33: Tô Tiểu Tiểu gặp nguy hiểm


Đọc truyện Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu – Chương 33: Tô Tiểu Tiểu gặp nguy hiểm

Cuộc sống của người mù vừa nhàm chán lại vừa không thú vị.

Đặc biệt lại là một người mù bị cô lập trong mạt thế!

Không sai! Tô Tiểu Tiểu bị cô lập rồi!

Tất nhiên, đối với một người bị cô lập, Tô Tiểu Tiểu một chút cũng sẽ không để ý những chuyện như bị người nói xấu sau lưng hoặc giáp mặt nói thẳng, thậm chí thức ăn còn bị cắt xén hoặc trắng trợn hơn nữa là bị cướp đoạt!

Những thứ này có mùi vị vừa thối vừa khét cũng có thể được coi là thức ăn hay sao? Chỉ có heo mới ăn được.

Tô Tiểu Tiểu hoài nghi mãnh liệt những thứ đồ ăn này là phương thức tỏ vẻ bất mãn của bọn họ đối với sự trói buộc là cô- người vừa ‘tàn tật’ vừa  ‘tay trói gà không chặt’. (không có bản lĩnh gì)

Tô Tiểu Tiểu còn bí mật hỏi Mạc Ngôn rằng, bọn họ- những người ‘ ra sức’ thu thập vật tư này, ăn cái gì? 

Đối với những món ăn này, Mạc Ngôn không khỏi khinh bỉ, hình dung những loại cháo này là: một đống đặc sệch màu vàng, giống như là uế vật mà con người nôn mửa ra vậy!

Được rồi, cũng không phải chỉ có Tô Tiểu Tiểu bị ‘đối xử đặc biệt’ như thế, tất cả mọi người đều ăn những thứ này, duy nhất tốt hơn là những cái mà bọn họ ăn không có bị hôi thiu!

Những thứ ghê tởm đến ngay cả heo cũng không ăn này vậy        mà có người lại mơ ước, ác tâm cướp đoạt chúng, ăn hiếp cô- một người không thể nhìn thấy, Tô Tiểu Tiểu bày tỏ khinh bỉ mãnh liệt!

Tô Tiểu Tiểu bị một bác sĩ khoa ruột chẩn đoán là ‘ mắt mù’ anh ta còn nói hiện tại không có điều kiện để phẩu thuật,  một phen lời nói rồi nhận định Tô Tiểu Tiểu bị mù không có khả năng khôi phục thị lực! Điều này Tô Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Đừng quên trong không gian của cô còn có một ao nước thần kỳ, những vết thương ngoài da được nó điều trị rất tốt, Tô Tiểu Tiểu tin tưởng những vết thương bên trong này sẽ không làm khó được nó.

Về phần lý do vì sao đã 4,5 ngày rồi mà những vết thương của cô còn chưa lành, mà phải giống như một người bệnh nhân bình thường như thế, ngồi chờ thân thể tự động lành hẳn? Bởi vì cô có xu hướng chịu ngược? Duy trì vết thương để cảm thụ được sự khoái cảm đau đớn? Hoặc là bởi vì mới mẻ, muốn cảm thụ như một người mù trải qua một khoảng thời gian đen tối, thống khổ, giãy dụa hoặc là để hưởng thụ sự yêu mến của mọi người đối với một người tàn tật.


Tất cả đều không phải, Tô Tiểu Tiểu tự nhận mình không phải Mary Sure! Tại sao lại có ý tưởng biến thái như thế? Sẽ cho rằng tôi yêu mọi người, mọi người cũng yêu tôi!

Những ngày qua cô phải chịu chấn thương sọ não, đầu váng mắt hoa, vết thương đau đớn do sinh mủ, tất cả đều tại người phụ nữ này!

Người phụ nữ này thật sự là không trâu bắt chó đi cày mà, thích xen vào việc của người khác, chỉ trừ bỏ lúc đi ngủ, cô ta gần như canh giữ bên người cô 24 giờ!

Đừng tưởng rằng Tề Hoan là thánh mẫu, tâm địa thật tốt hoặc là coi trọng Tô Tiểu Tiểu.

Đã nhiều ngày trôi qua như thế, cuối cùng Tô Tiểu Tiểu cũng hiểu rõ, cô ta coi trọng người lãnh khốc bề ngoài, ít nói kiệm lời, kỳ thật nội tâm ngu ngốc, ngây thơ – Mạc Ngôn!

Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu không tốt, không thể thấy rõ có người ở xung quanh hay không, mỗi lần muốn cùng Mạc Ngôn ở riêng để bảo anh ta canh gác thì Tề Hoan luôn phá vỡ!

Ví dụ như, lúc Tô Tiểu Tiểu nói muốn đi toilet, kêu Mạc Ngôn đỡ đi thì Tề Hoan lại rất chủ động, nói:”Tiểu Tiểu, để tôi giúp cô đi, chúng ta đều là con gái, sẽ thuận tiện hơn, tôi sẽ canh cửa giúp cô!” Khiến Tô Tiểu Tiểu rõ ràng  không phải đi tiểu, lại cứng rắn đẩy nước tiểu ra ngoài.  

Lại ví dụ như buổi tối, Tô Tiểu Tiểu viện cớ hỏi Mạc Ngôn mấy ngày nay ở chung với mọi người như thế nào để khiến cho Mạc Ngôn lưu lại, Tề Hoan rất không thức thời. Ban đêm,thậm chí còn đổi giường ngủ, ngủ cùng Tô Tiểu Tiểu. Còn viện cớ thật  tốt: Có thể dễ dàng chiếu cô Tô Tiểu Tiểu.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, hình tượng của Tề Hoan tăng lên rất nhiều trong mắt mọi người, nào là thiện lương, tốt bụng, chỉ có mỗi Tô Tiểu Tiểu nhìn rõ dưới vẻ ngoài hiền lành cất dấu một mục đích riêng không thể choa ai biết.

Dĩ nhiên, trừ bỏ đơn phương yêu mến Mạc Ngôn, không để cho anh có thể ở chung cùng Tô Tiểu Tiểu, lấy danh nghĩa bạn tốt? tuyên dương bên ngoài? Tề Hoan nói chuyện đầy hàm ý, không một khắc nào không nhắc nhở mọi người một chuyện thật rằng Tô Tiểu Tiểu là một sự trói buộc. 

Ví dụ như “Tiểu Tiểu? Làm sao thế? Nếu mắt cậu luôn không tốt lên? Ở bên ngoài như thế nào mới có thể không bị zombie cắn được đây?” “Tiểu Tiểu? Vết thương của cậu sinh mủ thật nghiêm trọng, nhỡ lưu lại sẹo thì sao? A? Sẽ không đâu, cậu tốt như thế, cho dù có sẹo cũng không thể che lấp được sức quyến rũ của cậu đâu……” “ Tiểu Tiểu, vết thương ngoài da của cậu tại sao càng ngày càng nghiêm trọng hơn rồi, có thể lây không……”

Tỉnh lược N chữ! Những điều này cô ta đều mở miệng nói trước mặt mọi người.


Tô Tiểu Tiểu tin tưởng, cô có thể trở thành trói buộc trong cảm nhận của mọi người, cùng Tề Hoan ‘ miệng rộng’ thoát không được liên quan.

Đương nhiên, đối với mọi người ‘ khe khẽ’ nói nhỏ, như tại sao Tô Tiểu Tiểu còn chưa có chết, tại sao không đi chết đi, mặt dày ở lại liên luỵ mọi người, lấy đi lương thực của mọi người…..Những điều châm chọc, khiêu khích này, Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn không thèm để ý. Stop! Nghĩ rằng cô thật sự là gánh nặng sao? Cho dù các người có chết sạch đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không chết, nếu cô chết cũng sẽ kéo các người chôn cùng! Một đám tiểu nhân, hừ!

Không biết tại sao, Tề Hoan không đi ra ngoài liều mạng đánh zombie, thu thập vật tư cùng mọi người.

Mà những người khác, không phân biệt nam, nữ (những người bị thương thì loại trừ) đều thay phiên nhau ra ngoài hoàn thành  nhiệm vụ. Ngay cả Lộ Lộ cũng bị Mạc Ngôn dẫn ra ngoài vài lần!

Cứ như thế, Tề Hoan trở thành quản lý chuyên dụng 24 giờ của Tô Tiểu Tiểu, rốt cuộc Tô Tiểu Tiểu không tìm được cơ hội ở chung một không gian với Mạc Ngôn. 

Mà Tô Tiểu Tiểu mang vết thương bị sinh mủ, ăn vài ngày thức ăn cho heo. Trải qua mấy ngày ‘ cực kỳ tàn ác’ không thuộc về cuộc sống của mình.

Em gái mày, thật sự là quá lừa bịp! Cô thích Mạc Ngôn thì đi mà quấn quýt lấy anh ta! Tại sao quấn lấy tôi làm gì? Mạc Ngôn sẽ chủ động đưa lên cửa sao? (-_-! Trên thực tế là, một lát nữa Mạc Ngôn sẽ đến bên người Tô Tiểu Tiểu. Điều này làm cho Tề Hoan vô cùng ghen tỵ) Cô cho tôi một chút không gian riêng tư được không? Trời ạ, ngay cả lúc lau thân mình, cô ta cũng vô giúp vui. Cô có xác định rằng bản thân không phải les hả?

Được rồi, Tề Hoan đương nhiên không thật sự coi bản thân là bảo mấu của Tô Tiểu Tiểu, nhưng bất đắc dĩ vì Mạc Ngôn quá dính lấy Tô Tiểu Tiểu nên cô ta phải theo sát bên người Tô Tiểu Tiểu (tha thứ đứa trẻ này đến bây giờ còn chưa hiểu khái niệm nam nữ khác nhau). Điều này mới khiến cho Tề Hoan nhanh chóng cướp khăn trên tay Mạc Ngôn, cô ta tự tiến cử mình.

Tô Tiểu Tiểu, người ta bị thương là đầu, không phải tay có được hay không vậy, đang yên lành hai người lại chạy tới xem náo nhiệt cái gì chứ? Hai người cho là chơi mạt chược hay sao? Mặc dù chơi mạt chược đi chăng nữa thì vẫn chỉ có ba còn thiếu một!

Tô Tiểu Tiểu giận, mạnh mẽ đẩy bọn họ ra khỏi phòng, tự cô làm.

Sau khi đóng cửa, Tô Tiểu Tiểu mừng thầm, cuối cùng có cơ hội ở một mình rồi, 6 ngày, thật TMD không dễ dàng nha!

Xác định thấy Mạc Ngôn đang thành thật đứng ngoài cửa coi chừng mà Tề Hoan đối với cơ hội có thể một mình ở chung với Mạc Ngôn thì mừng như điêm, làm  sao có tâm tình mà để ý tới Tô Tiểu Tiểu nữa, xác định điều này, Tô Tiểu Tiểu lắc mình, tiến vào không gian.


Sau khi vào không gian, Tô Tiểu Tiểu hết sức cẩn thận tiến gần đến bên cạnh ao. Thật may là cô không có một chân đạp vào ao luôn. 

Hai tay Tô Tiểu Tiểu vốc nước ao uống một ngụm, cảm giác mát lạnh ngọt ngào khiến cô thoải mái không ít, mấy ngày nay đầu vẫn còn choáng lại thanh tỉnh hơn, đau đớn trên đầu cũng tốt hơn nhiều. 

Điều tiếc nuối là ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu cũng chưa tốt, ánh sáng trước mắt chỉ sáng tỏ hơn lúc trước một chút mà thôi. Điều này làm cho Tô Tiểu Tiểu không khỏi nóng lòng, không phải là thật sự mù chứ!

Cô lại lấy một ít nước suối rửa mắt nhưng hiệu quả lại không lý tưởng cho lắm. Cô nghĩ nước suối chữa khỏi máu bầm trong đầu không thể hiệu quả bằng dùng nước suối rửa trực tiếp lên miệng vết thương được. Chỉ có thể dùng nước suối để trị liệu từ từ, cô nghĩ chắc chắn sẽ có thời điểm cô lại nhìn thấy được ánh sáng!

Tô Tiểu Tiểu đã hiểu rõ vấn đề về mắt rồi, còn dư lại bọc mủ to trên đầu, cô vội vàng đem vải rách trên đầu gỡ xuống, múc một ít nước suối rửa vết thương, cô không dám dùng quá nhiều, chỉ sợ bỗng dưng Tề Hoan tâm huyết dâng trào đòi kiểm tra miệng vết thương thì khổ.

Cho đến khi Tô Tiểu Tiểu cảm giác vết thương không còn đau như trước, cô mới mò mẫm nhặt miếng vải trên mặt đất, băng bó lên đầu.

Nghĩ tới thức ăn trong phòng ăn, Tô Tiểu Tiểu không khỏi tiết ra nước miếng, nhớ lại những ngày này bị bắt ăn ‘thức ăn cho heo’ lại còn thiu nữa chứ, cô lập tức có cảm giác nghĩ lại mà kinh.

Dựa theo phương hướng trong trí nhớ, Tô Tiểu Tiểu tiến vào nhà ăn, điểm lung tung vài cái trên thực đơn, cô cảm thấy trên bàn cơm lập tức xuất hiện một cái vừa mềm, vừa thơm— bánh bao?

Được rồi, mặc dù cô không hài lòng về bánh bao cho lắm, nhưng vẫn ăn giống như hổ đói bổ nhào vào dê vậy, đem bánh bao nhét vào trong miệng.

Cảm thấy đã lửng bụng, ‘hưu’ Tô Tiểu Tiểu xuất hiện lại trong phòng.

Mở ra cửa phòng, quả nhiên Mạc Ngôn vẫn nghe lời canh giữ cửa bên ngoài, anh vẫn duy trì hình tượng trầm mặc ít nói.

Tề Hoan ảo não một chút, thật vất vả lắm mới có cơ hội ở chung với người mình yêu, mới chỉ nói vài lời mà thôi, Tô Tiểu Tiểu lau thân mình, tại sao lại nhanh như thế? Tôi còn chưa hỏi ra quan hệ giữa cô và Mạc Ngôn sâu đậm bao nhiêu đâu.

Tóm lại, trong trạng thái ‘ba người’ này một ngày cứ thế kết thúc.

Tô Tiểu Tiểu chỉ mới ăn bánh bao lót dạ nhưng cô đã rất vui vẻ. Cuối cùng cô đã tìm được cơ hội vào không gian, tẩy rửa miệng vết thương một phen, nếu không giống như mấy đếm trước vị một loại vết thương nào đó mà nhiễm trùng, sốt tới sốt lui, cứ lặp lại như thế, khiến Tô Tiểu Tiểu ngủ cũng không yên ổn.


Ngày hôm sau, mọi người vẫn bình thường đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, chỉ lưu lại một ít người đã đi ngày hôm qua ở lại để nghỉ ngơi, hồi sức.

Tề Hoan vừa mới đem cơm trưa đến cho Tô Tiểu Tiểu, cô ta suy nghĩ tại sao Mạc Ngôn lại không hiểu điểm tốt của cô ta chứ? Lúc trước ở trong trường học, cô ta vẫn luôn là hoa khôi của trường, hotboy quanh trường phần lớn đều theo đuổi cô ta. Sau khi tốt nghiệp, điều kiện gia đình lại tốt, năng lực làm việc mạnh, cô ta rất được cấp trên thưởng thức.

Được rồi, bây giờ là tận thế, những cái này đều không quan trọng, nhưng mà hiện tại, cô ta cũng đã thức tỉnh dị năng hệ nước. Ở khắp nơi đều thiếu nước như thế này, ở địa phương không có nước, mọi người ăn, dùng đều từ dị năng của cô ta. Cô ta dùng dị năng nuôi nhiều người như vậy. Ở trong thời đại hắc ám này, nhiều phụ nữ đều lưu lạc thành công cụ tình dục, còn bản thân lại hoàn hảo đứng ở đây, còn chiếm được một địa vị nhất định, nhiều người hâm mộ cũng không được đâu!

Lại nói, cha mẹ cô ta đều là nhân vật quan trọng trong giới chính trị đang ở thành phố B, nghe nói thành phố B sử dụng biện pháp phòng hộ đúng lúc, tận thế hỗn loạn còn chưa lan đến gần thì tất cả đều tiến hành có trật tự, nề nếp. Nếu ai cưới cô ta, không phải có quyền lực sao?

Ở tận thế, chỉ có dị năng thôi là chưa đủ, anh hùng chân chính muốn quật khởi tất phải có nhân mạch, có người ủng hộ!

Người nắm quyền thực sự, cho dù đó là người bình thường thì dưới tay người đó, dị năng giả cũng không thiếu!

Mạc Ngôn tại sao lại không hiểu được những điều này đây? Tô Tiểu Tiểu có điểm nào so được với cô ta, đừng nói bây giờ Tiểu Tiểu còn mù, trên đầu lại còn bị thương, ở nơi này thuốc men thiếu thốn, Tô Tiểu Tiểu có thể dựa vào sức chống cự để chịu đựng được hay không còn không nhất định đâu!

Đối với một người tàn phế như vậy, cô ta còn không tiếc đối phó! Kẻ yếu, là không có quyền lợi sinh tồn trên thế giới này!

Không biết đến khi nào Mạc Ngôn mới phát hiện được điểm tốt của cô ta đây…..

Tề Hoan trên đường đem thức ăn đến phòng của Tô Tiểu Tiểu, bỗng nhìn thấy một người đàn ông lôi thôi lếch thếch nhìn ngó dáo dác trước phòng Tô Tiểu Tiểu đang dưỡng thương, ông ta trông rất hèn hạ, bỉ ổi không biết ông ta định làm gì, Tề Hoan vội vàng trốn vào trong góc.

Người đàn ông nhìn thấy xung quanh không có người, lén lút mở cửa ra, lắc mình tiến vào.

Tề Hoan vừa thấy, lập tức xoay người quay về lại đường cũ, làm như không thấy tất cả sự việc xảy ra trước mắt!

Chiếu cố Tô Tiểu Tiểu mãi là không được, đã lâu rồi cô ta chưa nói chuyện trao đổi cùng mọi người. Có lẽ, cô ta sẽ về hỏi thăm tình hình của mọi người.

Mọi người sau một lúc đi ra ngoài bây giờ đã trở về!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.