Đọc truyện Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu – Chương 23: Xứ sở thần tiên
Làm việc khi mặt trời mọc, mặt trời đi ngủ thì nghỉ ngơi.
Trước mắt họ chính là cảnh tượng ấy.
“Tôi… tôi có nhìn nhầm không đấy!” La Bàn chỉ vào cảnh tượng trước mắt, túm áo Chu Kiên Thần ngồi cạnh anh ta hỏi.
“Anh có thấy cảnh tôi thấy không?” La Bàn ngỡ mình đang mơ.
“Cái cảnh ngày mùa trước mắt mình đấy hở, thế thì, tôi cũng thấy.”
Hai bên đường quốc lộ toàn là ruộng đất, phóng mắt nhìn ra xa, có thể thấy có toán bốn năm người nông dân đang làm việc. Đặt ở trước tận thế, đây là một cảnh tượng hết sức bình thường, chẳng ai thèm xem. Nhưng, giờ – là – tận – thế! Xác sống và động vật biến dị bủa vây khắp nơi, con người không đóng chặt cửa trốn thì ra ngoài chạy loạn, nà có khoảng thời gian thảnh thơi đến thế? Chẳng có nhẽ? Ở đây không có xác sống ư?
Xe chậm rãi ngừng lại, ai nấy đều xuống xe ngắm nhìn phong cảnh nông thôn yên bình trước mắt, chợt có cảm giác mình chỉ vừa trải qua một cơn ác mộng thôi! Hay nơi đây là xứ sở diệu kì trong chuyện cổ tích? Không máu me, không xác sống?
“Chào bác!” Chu Kiên Thần bước xuống ruộng, tới gần một cái bóng đang hăng hái làm việc, thân thiết lên tiếng chào hỏi.
Bác nông dân ngẩng đầu, cười chất phác với đoàn người, “Chào mọi người, chắc mọi người mới tới đây, trước kia mọi người ở đâu thế?”
“Chúng tôi đến từ thành phố S.” La Bàn trả lời câu hỏi của bác nông dân, lại chỉ vào những người đàn ông đang bận việc đồng áng, hỏi: “Bác à, bác cứ làm việc ở nơi trống trải thế này, không sợ chạm mặt xác sống sao?”
“Xác sống nào thế?” Bác nông dân hỏi lại.
Mọi người nghe thế, kinh ngạc không thốt nên lời, chẳng lẽ, ở đây không có xác sống thật?
“Là… Là quái vật ăn thịt người ấy? Bác xem Resident Evil chưa? Chính là nó, là nó đấy!” Tống Thụy lắp bắp giải thích.
“Chàng trai à, xem phim kinh dị ít thôi!” Bác nông dân cười xòa, không để ý nhiều nữa.
Tô Tiểu Tiểu nhìn từng làn gió bay khắp đất trời, sà vào những mầm non xanh mơn mởn, tạo thành những làn sóng xanh ngát, thi thoảng còn thấy những cái nón trắng đan vào đất trời đang tưới nước hoặc bón phân. Cô ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời cao, xanh vời vợi, lại nhìn những con người đôn hậu xung quanh, nếu không phải quần áo tren người vẫn còn những vệt máu khô, bẩn thỉu chứng tỏ những gì cô trải qua là thật, có khi Tô Tiểu Tiểu còn tưởng mình và đoàn người đang chung tour du lịch đến nông thôn.
Ở lại đây là lựa chọn tuyệt vời nhất rồi, mọi người thầm nghĩ.
“Bác ơi, cho cháu hỏi… Không biết… ừm… chúng cháu có thể ở đây mấy ngày không, chỗ này mình có phòng cho thuê không ạ, chúng cháu, chúng cháu có thể cho…” Cho cái gì đây, vốn đang thuận miệng nói ra chữ tiền, chợt nhớ ra mình đã bôn ba một tháng, mấy thứ tiền tài vàng bạc còn ai giữ chứ, người ta còn đang ước trong túi tiền có thể nhiều thêm mấy miếng thịt, vài miếng bánh bích quy còn chẳng được.
Chu Kiên Thần quẫn bách nhìn nhóm đội hữu, không biết trên người ai có RMB(*) không.
(*) RMB: nhân dân tệ.
Mọi người sờ soạng mình một lúc, không biết từ đâu lấy ra được hơn 1000 RMB, Chu Kiên Thần cầm RMB mọi người góp vào, bối rối hỏi: “E hèm, không biết từng này… đã đủ hay chưa…”
Tô Tiểu Tiểu cũng khẩn trương nhìn chằm chằm bác nông dân nọ, không biết giấy bỏ đi này còn dùng được không đây.
“Làm thế không được, không được đâu. Ai cần nhiều thế làm gì.” Bác nông dân xua tay, nói: “Nhìn dáng vẻ mọi người, chắc là gặp phải xui xẻo rồi. Không sao, có gì khó đâu, mọi người giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, đợi tôi dắt mọi người về thôn rồi dọn chỗ trọ là được, nếu cảm thấy băn khoăn, thì giúp tôi làm mấy việc nhà nông.”
Dường như bác nông dân cũng thấy đoàn người này không giàu có lắm, ai nấy đều bẩn bẩn, tưởng họ gặp phải đại nạn, chỉ cầm nửa số tiền Chu Kiên Thần đưa. Chu Kiên Thần thấy mấy tờ giấy bỏ đi còn dùng được, lại nhét hết vào tay bác nông dân, “Bác à, bác giống như người thân của cháu vậy, cảm ơn bác, cảm ơn bác!”
*************
Đó là một hộ thôn không lớn lắm, khi xe tải chạy vào trong thôn, đếm sơ lược cũng chỉ có mấy chục hộ gia đình, phần lớn là nhà trệt, thậm chí còn có thể thấy một hai căn nhà làm từ gạch đất, nóc nhà lợp cỏ tranh. Đối với Tô Tiểu Tiểu sinh ra và lớn lên ở thành phố mà nói, cuộc sống nơi này có vẻ hẻo lánh, và… ừm… cổ xưa?
Ông Triệu – bác nông dân chỉ vào căn nhà hai tầng ở trước nói: “Đó là nơi trưởng thôn chúng ta ở, sau khi ông ấy gặp mọi người, sẽ sắp xếp chỗ ở sau.
Trưởng thôn là ông lão đã hơn sáu mươi, thoạt nhìn có vẻ giỏi giang. Lúc này, ông ta đang đánh giá đoàn người, đồng thời niềm nở hỏi mọi người ở đâu đến, đi đến như thế nào… rồi nhiệt tình dẫn mọi người đi qua đường nhỏ trên đồng, đến một căn nhà có hai tầng, ở ngoài nhà còn lát gạch men sứ. Tuy kém hơn biệt thự, nhưng đã là căn nhà tốt nhất ở trong thôn.
“Đây là phòng cưới của con tôi, con trai con dâu ra ngoài làm công hết cả, lâu lắm không về rồi, phòng ở cũng để không bao nhiêu ngày tháng, mọi người vào đây ở cũng tốt, nhớ quét dọn nhà cho tôi nhé. Bên ngoài có giếng đó, nếu mọi người muốn dùng nước thì bơm ra thùng là được…” Trưởng thôn vừa nói những điều cần chú ý vừa mở cửa phòng.
Bên trong đã được trang trí qua loa, cửa sổ, tủ, ghế, bếp lò… đầy đủ cả, mọi người rất vừa lòng, đã bao lâu rồi họ chưa an ổn ăn một bữa cơm, đã từ bao giờ chưa được ngủ yên trọn giấc, đây chính là thiên đường, không, là xứ sở diệu kì.
“Ở đây hình như không có đèn ạ?” Tô Tiểu Tiểu ngó nghiêng mãi vẫn chưa thấy một bóng đèn, thuận miệng hỏi.
“Chỗ này của chúng tôi không có điện.” Trưởng thôn trả lời.
Mọi người giật mình nhận ra, sao ở đây hẻo lánh vậy, ngay cả điện cũng chẳng có. Ngẫm lại cũng buồn cười, giờ này rồi ai còn phát điện cho mình nữa chứ!
Trưởng thôn đưa mọi người đi tham quan một vòng, trước khi rời đi, nghiêm tục dặn: “Mọi người nhớ kĩ nhé, sau khi trời tối, đừng ra ngoài, cũng đừng đốt đèn trong phòng, cố gắng giữ im lặng tuyệt đối. Có ai gõ cửa thì đừng mở, đừng gây ra tiếng động! Bằng không, sẽ gặp xui xẻo! Nhất định phải nhớ kĩ lời tôi dặn, đừng vì lòng tò mò mà chuốc họa vào thân!”
Dứt lời, bỏ lại cả đoàn không hiểu sao, khép cửa rời đi,
“Lời ông ấy có ý gì? Vì sao không thể ra ngoài sau khi trời tối, cũng không được đốt đèn, lại còn phải giữ im lặng? Chẳng lẽ tối có chuyện gì xảy ra à?” Tống Thụy lên tiếng hỏi.
“Không biết, nhưng chúng ta cứ nghe lời thì hơn, có lẽ buổi tối ở đây không yên ổn chăng?” Chu Kiên Thần trả lời.
“Mọi người nói xem, ở đây không có xác sống thật à?” La Bàn hỏi đến cùng.
“Này, xem này, ở đây có gạo!” Tiễn Nhị mở một thùng gạo ra, bên trong đầy hạt gạo trắng ngần, cô hô lên trong sự kinh ngạc.
“Ở đây còn có cả lạp xưởng nữa!” Tô Tiểu Tiểu chỉ vào miếng lạp xưởng được phơi trên góc ban công, nói.
Thế là chẳng ai nghĩ đến lời nói bí hiểm của trưởng thôn ban nãy nữa, lấp đầy bụng quan trọng hơn. Ai nấy hăng hái phân công chẻ củi nhóm lửa, từ tận thế chưa được miếng cơm nào vào bụng, nhìn nồi nấu sục sôi, hương thơm của cơm lan tỏa cả phòng, ai nấy đều xúc động muốn khóc.
Chung Bình tìm thấy lọ gia vị ở trong tủ đựng bát, muối, tương, dấm, đường… cái gì cần có đều đủ hết. Tiễn Nhị cũng lấy trong không gian ra miếng mấy thịt đông lạnh. Chín người, mặc kệ trước kia đã từng vào bếp hay chưa, đều xắn tay với khí thế lật trời, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng, hệt như một gia đình đang chuẩn bị đón tết vậy.
Lúc này Tô Tiểu Tiểu vô ý lấy ra một bó cải trắng, mọi người thấy bàn tay vốn trống không của Tô Tiểu Tiểu đột nhiên xuất hiện đồ ăn cũng hơi kinh ngạc. Tô Tiểu Tiểu chỉ Tiễn Nhị, nói: “Ngại quá, trước chưa kể với mọi người, em cũng có một cái không gian nho nhỏ.”
Mọi người liếc Tô Tiểu Tiểu rồi lại nhìn Tiễn Nhị, bởi vì đã có vết xe đổ nên không kinh ngạc lắm, chỉ gật đầu tỏ ra đã hiểu, trong mắt là hâm mộ không nói nên lời.
Chín người vây quanh một cái bàn tròn, trong bát đều đầy cơm, trên bàn là những món ăn khá phổ thông: canh cải trắng, cải trắng xào, thịt viên, lạp xưởng chiên, thịt nướng… Mọi người nhìn bữa cơm đang được bày biện trước mắt, bụng sôi ùng ục, lâu lắm rồi họ chưa được ăn mặn, uống canh. Sau bao ngày bôn ba vất vả, đây là lần đầu tiên họ yên lòng đến thế. Chẳng ai quan tâm phép tắc lịch suej gì nữa, trai hay gái đều ăn ngốn nga ngốn nghiến.
No nê, mọi người xoa cái bụng tròn vo, đánh giá lẫn nhau, thế này mới rảnh rỗi thảo luận bề ngoài chật vật chẳng ra sao, quần áo y chang dưa chua. Nhóm đàn ông khỏe mạnh mới bắt đầu tỏ ra ga lăng hơn, chủ động đi múc nước, rồi nhường cho ba cô gái đi tắm rửa trước. Họ sẽ tắm sau.
Căn nhà này có hai tầng, mỗi tầng đều có hai buồng, một phòng làm việc và một nhà vệ sinh. Giường cũng cỡ lớn. Còn có cả ghế sofa làm từ gỗ chạm trổ. Thế là đủ chia phòng cho chín người rồi. Trong tủ còn có thảm, tuy nhiên, vì đã bị bỏ không lâu, nên hơi mốc. Thừa dịp giữa trưa nắng to, các cô gái thích sạch sẽ dứt khoát lôi hết thảm lông và quần áo đi giặt sạch, rồi hong khô ở bãi đất trống bên ngoài.
Sau đó sum vầy tâm sự với nhau về cuộc sống của mỗi người, sống giản dị thế này thôi, nhưng ai cũng thỏa mãn, mãi cho đến khi trời ngả về chiều…
Tô Tiểu Tiểu nhìn mặt trời đang lặn sau dãy núi, đột nhiên nhớ tới cảnh cáo của trưởng thôn, vội chạy ra ngoài cất hết thảm và quần áo vào, đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ, kéo luôn cả rèm cửa xuống.
“Mọi người xem lời của trưởng thôn là thế nào đi? Chẳng lẽ có xác sống xuất hiện vào buổi tối à?” La Bàn hỏi.
“Không biết, chúng ta cứ nghe lời ông ấy thì hơn, nay tất cả chúng ta ngủ ở trong này nhé, không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?”
Mọi người khẩn trương, bất an chờ màn đêm buông xuống.
Ngây người trong phòng khách mấy tiếng liên tục. Thấy không có gì lạ, mọi người đều quá sức chịu đựng.
“Không thì ai về phòng nấy đi. Khuya rồi, có gì lạ đâu.” Chung Bình nói.
Tất cả mọi người đều nhất trí, đều cẩn thận sờ soạng đi về phòng đã được chia sẵn.