Nhật ký si hán của thiếu gia

Chương 7


Bạn đang đọc Nhật ký si hán của thiếu gia – Chương 7:

 
 
“Ưm ~ Ừm~
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay phải của Mạc Kỳ nhanh chóng sục vật to lớn ở giữa hai chân, trong miệng không ngừng thở hổn hển, tiếng gầm nhẹ dâm dục.
 
Tay trái của cậu chống trên vách tường, mắt nhắm lại, dáng vẻ hưởng thụ lại trầm mê, toàn thân theo nơi đó mà có chút run rẩy.
 
“Ưm ~ Chiêu Chiêu ngoan, mở miệng. A, giỏi quá.”
 
Cậu tưởng tượng đến người trong mộng kia, đang ngồi quỳ ở trước mặt cậu, dưới người cậu, đói khát mở cái miệng nhỏ ra, ngoan ngoãn lại vội vàng mà ngậm đầu khấc của cậu ở trong miệng, giúp cậu xoa bóp, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi trêu chọc.
 
“Tuyệt quá, tuyệt quá bảo bối ~ bảo bối tiếp tục, liếm dương vật của anh, đến đi Chiêu Chiêu ngoan ~”
 
Tần suất của tay phải càng nhanh, tới lui vuốt ve di chuyển.
 
“A ~ Chơi chết em!”

 
Đôi tay nhỏ kia trắng trắng mềm mềm, thoạt nhìn nhỏ nhắn thon dài, nhưng lại nhỏ hơn tay cậu, hai bàn tay nho nhỏ, nắm lấy mềm mềm, nõn nà.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bảo bối, nào, xoa xoa bi của anh, hôn nó một chút, nhanh lên bảo bối.”
 
Tay trái rời khỏi vách tường, nhẹ nhàng vân vê bao tinh hoàn của mình.
 
“Ừm ~”
 
Động tác tiếp tục tiến hành, nhiệt độ trong nhà vệ sinh nhỏ lên cao, quần của Mạc Kỳ cởi được một nửa, hướng về phía vách tường sục côn thịt của mình.
 
“Ưm ~”
 
Cuối cùng bắn dịch trắng ra cả bàn tay của mình.
 
Cậu vẫn nhắm mắt lại mạnh mẽ thở hổn hển mấy cái, sắc mặt đỏ hồng. Ước chừng mười mấy giây sau, cậu mới mở hai mắt ra, không ngạc nhiên chút nào nhìn thấy gạch men sứ màu trắng.
 
Ánh mắt của cậu chậm rãi rút khỏi từ bên trong sắc dục, khôi phục sự sáng trong. Bình tĩnh rút khăn tay, lau tay, lau bộ phận sinh dục, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là sự tao nhã cao quý trời sinh.
 
Cậu kéo quần, rửa tay, sửa sang khuôn mặt, sau đó đi ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc đi trở về cậu gặp Lâm Chiêu, bỗng nhiên bước chân run rẩy.
 
“Ơ kìa? Mạc Kỳ.” Lâm Chiêu chào hỏi cậu: “Buổi trưa hôm nay cậu cũng không về à.”
 
Ánh mắt cô nhìn sang, nhịp tim của cậu hẫng mất mấy nhịp, bối rối mà cúi thấp đầu, ánh mắt né tránh, trầm thấp lên tiếng: “Ừm.” Sau đó vội vàng nói: “Giờ học buổi chiều sắp bắt đầu rồi, tớ tớ tớ đi về trước.”
 
“Ồ.” Lâm Chiêu đáp lời.
 
Sau đó chân dài của Mạc Kỳ sải bước, nhanh chóng rời đi, gần như là chạy trối chết. Lúc đi đường tay chân cũng không phối hợp, trái tim tùng tùng tùng nhảy không ngừng, tai và gương mặt đều đang nóng lên.
 

Vừa rồi trông thấy miệng của cô, nghĩ đến hình ảnh lúc mình ở nhà vệ sinh, cô quỳ gối dưới người mình há miệng.
 
Mình mình mình, mình…
 
Có điều, cô thật sự rất xinh đẹp, cười lên liền muốn, muốn khiến cho người ta đè cô dưới thân.
 
Lâm Chiêu nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của Mạc Kỳ, khóe miệng giương lên, mặt mày cong cong. Trước đó đã nghe người khác nói, bạn cùng bàn này của mình hiền lành nhút nhát vô cùng dễ xấu hổ, sợ hãi thẹn thùng, xem ra quả nhiên không sai.
 
Thật đúng là, đáng yêu nha.
 
Lâm Chiêu cười một tiếng, cảm thấy cơn buồn ngủ đều tiêu tan đi không ít.
 
Sau khi Mạc Kỳ chạy ra ngoài được một khoảng cách thì bước chân chậm lại, trong lòng có loại dục vọng mãnh liệt. Cậu quay đầu, trông thấy bóng lưng mảnh khảnh của thiếu nữ, trong tầm mắt của cậu càng đi càng xe, ánh mắt từ trong veo trở nên sâu xa, chậm rãi nhiễm lên cảm xúc đặc biệt, có chút âm trầm.
 
Mình muốn…
 
Lâm Chiêu đang viết bài, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị người ta chọt một cái, vừa quay đầu lại, trông thấy dáng vẻ có chút áy náy của bạn cùng bàn của mình.
 
“Hửm? Làm sao?” Cô hỏi.
 
Mạc Kỳ xem chừng có chút khó khăn: “Bút đen của tớ hết mực rồi, cậu có thể…”
 

“Ồ.” Lâm Chiêu chưa nghe hết đã biết chuyện gì xảy ra, thẳng thắn dứt khoát từ trong túi đựng bút lấy ra một cây bút đưa cho cậu: “Này.”
 
“Cảm ơn.”
 
Mạc Kỳ đưa tay muốn nhận, lại không cẩn thận đụng phải tay của cô. Đột nhiên một luồng điện từ ngón tay điên cuồng vọt ra, chảy đến hết toàn thân, tim đập rộn lên, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại trong nháy mắt.
 
“Làm sao vậy?” Lâm Chiêu thấy cậu thật lâu không nhận lấy, khó hiểu quay đầu lại hỏi.
 
“Không có gì.” Mạc Kỳ vội vàng nhận bút, lần này cẩn thận không đụng vào tay cô. Không biết là bắt đầu từ lúc nào, vừa chạm vào cơ thể cô cậu liền có phản ứng vô cùng lớn, phảng phất như có trăm vạn dòng điện ẩn náu kích thích, khiến toàn bộ giác quan của cậu đều phấn chấn.
 
Lúc cậu viết bài có chút không tập trung, ánh mắt nhìn bên mặt của cô gái. Ánh nắng dát lên đường nét của cô một lớp ánh sáng, cả người nhu hòa mà ấm áp.
 
Ánh mắt của cậu lại dần dần sâu xa.
 
Người này, mình muốn… làm cô ấy.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.