Nhật ký si hán của thiếu gia

Chương 23


Bạn đang đọc Nhật ký si hán của thiếu gia – Chương 23:

 
 
Lúc Lâm Chiêu ngâm mình trong nhà tắm, vẻ mặt còn có chút hoảng hốt, đầy trong đầu đều là chuyện của Mạc Kỳ. Sau lưng của cậu, mấy vết đỏ trên tấm lưng trắng như tuyết, là do cô cào đúng không? Cô hung mãnh như vậy sao?
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A.
 
Lâm Chiêu rất phiền muộn rất xoắn xuýt. Mạc Kỳ là một đứa trẻ hiền lành cỡ nào, là người ngây thơ trong sáng cỡ nào, tín nhiệm cô như vậy còn xin cô dạy học, cô lại… sau này làm sao đối mặt với cậu đây.
 
Hiện tại là mười giờ tối, từ sau bữa cơm trưa đến bây giờ, thật đúng là dâm mỹ.
 
Lâm Chiêu chui đầu vào trong nước, cảm giác trống không trong dạ dày đánh tới. A, đói quá.
 
Lâm Chiêu lau khô tóc, xoa xoa bụng. Gần như là đồng thời, chuông cửa vang lên, cô đột nhiên có loại dự cảm.
 
Mở cửa, nhìn thấy Mạc Kỳ. Cô nghĩ thầm quả nhiên là dáng vẻ này.
 
Lúc này cái mũi cực kỳ nhạy bén, cô ngửi thấy phía đối diện truyền đến mùi cơm. Chỉ mùi thơm này, hương vị chắc chắn không kém đâu.
 
Mắt Lâm Chiêu đều sáng lên, cậu ấy thật sự thật sự, biết nấu cơm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mạc Kỳ đứng ngoài cửa, đầu hơi rũ, nhìn rất ngại ngùng, ngón tay hai tay xoắn vào nhau.
 
“Cái đó, tớ làm cơm xong rồi, cậu có muốn ăn một chút không?”
 

Cậu càng như vậy, trong lòng Lâm Chiêu càng cảm thấy khó chịu, rất áy náy, cảm thấy mình giống như đàn ông phụ lòng.
 
À không, cũng không phải, chỉ là…
 
Ôi.
 
Ục ~
 
Mạc Kỳ che bụng, mặt cực kỳ đỏ.
 
Lâm Chiêu đột nhiên mềm lòng, người này có phải ngốc không?
 
“Được.” Cô nói: “Cảm ơn cậu nha.”
 
Mạc Kỳ ngẩng đầu, thu nụ cười của cô vào trong mắt, có chút mất hồn. Quả thật giống như nằm mơ, phảng phất như bước trong đám mây.
 
Nhưng lần này, thật sự không phải là nằm mơ đúng không?
 
Dù sao thì cảm giác đói bụng rõ ràng như vậy… Mạc Kỳ lấy lại tinh thần, hậu tri hậu giác đi theo phía sau Lâm Chiêu vào phòng.
 
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào gáy của Lâm Chiêu, cong khóe miệng lên, tâm tình rất vui vẻ.
 
Bọn họ bây giờ cách nhau gần như vậy, chỉ cần cậu khẽ vươn tay là có thể chạm đến cô, chỉ cần khẽ vươn tay, hơi dùng sức, cô liền sẽ ngã vào trong ngực cậu, chỉ cần cậu khẽ động, cô liền bị cậu đặt dưới thân.
 
Chỉ cần…
 

“Thơm quá đi, thoạt nhìn rất ngon.”
 
Lâm Chiêu đột nhiên quay đầu, Mạc Kỳ nhanh nhẹn thoát ra, lại biến thành cậu ngu ngơ ngây thơ kia, câu nệ cười: “Cậu thích là được.”
 
Dáng vẻ nhỏ này thật đúng là… có chút đáng yêu.
 
Lâm Chiêu cười cười: “Cảm ơn cơm của cậu.”
 
Giọng nói của cô mang theo ý cười, Mạc Kỳ thoáng yên tâm, to gan lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô. Cô đang dùng cơm. Cô động đũa, cô gắp thức ăn, cô bỏ đồ ăn vào miệng, miệng đang chuyển động, răng đang nhai đồ ăn cậu làm.
 
Cô của cô dính dầu mỡ bóng loáng, dưới ánh đèn vô cùng óng ánh, mượt mà đầy đặn. Mạc Kỳ nhìn đến ngây dại, yết hầu động một cái, nuốt một ngụm nước bọt.
 
Lâm Chiêu ngừng động tác: “Cậu không ăn sao?”
 
Mạc Kỳ động tác bối rối, vội vàng ngồi xuống, vùi đầu ăn cơm.
 
Lâm Chiêu cảm thấy, bạn cùng bàn của cô quả thật là báu vật, tính cách ôn hòa, dáng người tốt, học tập không kém, thể dục cũng được, lại là quý công tử, một người như vậy thế mà còn biết nấu cơm, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
 
“Thật sự rất ngon.” Cô tự nhủ, ngay cả bản thân cũng không ý thức được mình đang nói gì.
 
“Nếu như cậu không chê, sau này tớ có thể làm cho cậu ăn.” Mỗi ngày.
 
Mạc Kỳ vui mừng, lúc trước học nấu nướng quả nhiên là không sai.
 

Lâm Chiêu không nghe rõ cậu nói gì, thắc mắc: “Làm sao vậy?”
 
“Không có gì.” Mạc Kỳ cúi đầu, ánh mắt trở nên tối đi, có chút ăn mà không thấy mùi vị, ngực lấp kín một hơi, hít thở như thế nào cũng không thông thuận.
 
Khi nào thì cậu mới có thể hoàn toàn, triệt để chiếm hữu cô.
 
Từ cơ thể đến trái tim.
 
“A!” Lâm Chiêu đụng phải canh nóng hổi.
 
“Cẩn thận!” Mạc Kỳ đứng dậy, đẩy canh nóng trước mặt cô ra.
 
“Cẩn thận!” Lâm Chiêu trơ mắt nhìn cậu bảo vệ tay của cô, mà tay phải của cậu bị canh nóng đổ nhào bắn trúng, cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, phảng phất như cảm nhận được sự đau đớn nóng rực kia.
 
“Cậu không sao chứ?” Lâm Chiêu nhíu mày, lôi kéo cậu đi về phía phòng bếp, đặt tay của cậu dưới vòi nước, để nước lạnh giội rửa.
 
Cô trách mắng nói: “Có phải cậu ngốc không. Sao phải gấp gáp như vậy, vốn dĩ không có việc gì, kết quả lại hại mình bị thương.” Cô nhìn mảng sưng đỏ trên bàn tay trắng nõn của cậu, mày nhíu chặt lại với nhau.
 
Nghĩ đến hôm nay đã là lần thứ hai rồi, đều bởi vì cô, trên da dẻ của cậu có thêm nhiều vết đỏ..
 
Mạc Kỳ cảm nhận được cảm giác hai tay cô nắm chặt tay phải của mình, phảng phất như tất cả mọi sự đau đớn đều không tồn tại, chỉ có xúc cảm mềm mại êm ái của cô. Thật mơ mộng. Cô đang quan tâm mình sao?
 
“Tớ không sao.” Cậu nói. Mắt nhìn chằm chằm vào cái cổ non mịn của cô, trong mắt cậu ứ máu, dòng máu dần dần chảy nhanh hơn.
 
Thật là mê người.
 
Lâm Chiêu còn đang cẩn thận rửa tay phải cho cậu, tỉ mỉ xoa chỗ bị nóng phỏng kia.
 
Cậu thì để mặc cô, suy nghĩ cũng đã trôi dạt. Thật là gần, gần quá, cô chủ động kéo tay mình, gần quá gần quá. Gần đến mức cậu vừa hạ thấp tầm mắt liền có thể nhìn thấy phong cảnh trong áo cô.
 

Buổi tối sau khi tắm cô đều không mặc áo lót à? Cậu đã sớm chú ý tới rồi, bắt đầu từ khi gõ cửa phòng cô, cậu đã chú ý đến trước ngực cô, xuyên qua quần áo, đứng thẳng nhô lên. Cô cũng không biết sao? Cô như vậy hấp dẫn người ta cỡ nào.
 
Giống như câu dẫn.
 
Cổ áo cô rộng rãi, bởi vì chú ý đến tay cậu nên hơi cúi đầu, thế là áo nghiêng về phía trước, cổ áo mở ra càng lớn, cậu liếc mắt liền nhìn thấy hai điểm mềm mại hồng hào, còn có bầu ngực tuyết trắng.
 
Hô hấp của Mạc Kỳ gấp gáp. Muốn cắn quá đi.
 
Lâm Chiêu cảm nhận được hơi thở hỗn loạn ở giữa cổ: “Làm sao vậy?” Cô ngẩng đầu hỏi Mạc Kỳ: “Đau sao?”
 
Cậu cũng không cần giải thích mà cô đã giúp cậu tìm lý do. Mạc Kỳ cười một tiếng: “Đúng vậy, đau quá.” Nửa người dưới trướng đến phát đau.
 
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lâm Chiêu luôn cảm thấy nụ cười vừa rồi của Mạc Kỳ có chút quái dị, nhưng cô không ngẫm nghĩ lại, sự chú ý quay về trên tay của cậu.
 
“Biết đau mà còn ngốc như thế, đồ ngốc.”
 
Lời của cô bay tới trong tay cậu, cậu cảm thấy cả người đều sắp sôi trào.
 
Tư thế này, chỉ cần cậu vừa giang hai tay là có thể ôm cô, là có thể dán chặt vào cô.
 
Cậu phát ra một tiếng than thở ẩn nhẫn.
 
Trong mắt đầu ẩn giấu ý cười sâu thẳm, điên cuồng quấn lấy dục vọng chiếm hữu mê muội, nhìn chăm chú vào người trước mắt, nghĩ thầm, em nên tới gần thêm một chút, dùng lực thêm một chút, anh và em ôm nhau cùng nhau lăn, anh tận tình chơi em, em nắm chắc vai của anh lưng của anh, lòng tràn đầy sự ỷ lại, vô cùng xinh đẹp.
 
Không lâu nữa, không lâu nữa.
 
Anh muốn em, từ cơ thể đến trái tim.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.