Nhật ký si hán của thiếu gia

Chương 17


Bạn đang đọc Nhật ký si hán của thiếu gia – Chương 17:


 
“Ai da, đây không phải đại thiếu gia của chúng ta sao.”
 
Vài người thấy Mạc Kỳ, cười hì hì vây lại, giọng điệu không thể nói là thân thiện, có ý cười nhạo rõ ràng. Lâm Chiêu đột nhiên dừng lại, không biết xuất phát từ tâm lý gì, không đi tới cũng không rời đi, lẳng lặng chờ đợi tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạc Kỳ cảm thấy thật nhức đầu, đám người này có phải đang ngứa đòn không? Một ngày nào đó cậu sẽ không chịu đựng được việc bọn họ lấy chuyện quá khứ ra đùa giỡn nữa.
 
“Khoan? Sao thế? Hôm nay đại thiếu gia ra ngoài một mình à? Đang muốn đi đâu thế? Hay là mang các anh em cùng đi chơi đi?” Một người nói, “Chậc chậc chậc, nhìn đại thiếu gia của chúng ta xem, bây giờ lớn lên thật đẹp trai, nhớ năm đó khi còn nhỏ béo mập mạp, mặt không thấy được mặt, eo không thấy được eo, vừa đen vừa xấu, năm mười tám là ai biến thành đây? Ha ha ha!”
 
Hắn vừa dứt lời, mấy người liền cười lớn theo.
 
Thật quá đáng. Mạc Kỳ nắm chặt tay. Làm sao mới có thể để bọn họ câm miệng? Đúng vậy, muốn bọn họ câm miệng, vĩnh viễn ngậm miệng không phải là được rồi sao?
 

Như vậy… để cho bọn họ vĩnh viễn ngậm miệng đi.
 
“Thật quá đáng!”
 
Một giọng nói thanh thúy của thiếu nữ làm động tác của thiếu niên dừng lại, cậu khiếp sợ quay đầu nhìn lại. Lâm Chiêu nổi giận đùng đùng đi tới.
 
Cô đi lên phía trước cậu, che chở cậu, chắn ở trước mặt mấy người kia: “Các cậu làm gì vậy? Bắt nạt bạn cùng bàn của tôi?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người cầm đầu thấy cô, nói: “Lâm Chiêu, cậu ta là bạn cùng bàn với cậu?” Hắn cười rộ lên, “Cậu không nhớ rõ cậu ta sao? Khi còn bé cậu ta là tên béo phì, mỗi ngày tan học đều đi theo sau cậu, tung ta tung tăng không biết xấu hổ cùng chơi với cậu đó.”
 
Nghe hắn nói vậy Lâm Chiêu cau mày. Mạc Kỳ vẫn luôn chú ý từng biểu cảm của Lâm Chiêu thấy biểu cảm này của cô, tâm rối thành một đống, cảm giác đau lòng trào ra, cảm xúc tự ti và hủy hoại đồng thời lên men, cậu muốn hủy hoại tấtcar, cậu lại sợ cô cũng xem thường cậu.
 
Lâm Chiêu nhíu mày, thật ra đơn giản là vì người nọ nói quá khó nghe.
 
“Cậu nói cái gì vậy!” Cô kêu.
 
Người nọ cho rằng cô không nhớ được, tiếp tục nói: “Không nhớ rõ à? Chính là cái tên thiếu gia béo, béo nhất trường tiểu học, trong nhà có rất nhiều tiền, nhưng lớn lên siêu béo ấy! Ngu ngốc, vừa đen vừa xấu! Ngày nào tan học cũng đi theo cậu…”
 
“Được rồi!” Lâm Chiêu nhăn mày, những người này thật sự đáng ghét, những thứ này là gì đây, lấy chuyện hồi bé của người ta ra trêu chọc có duyên lắm sao?
 
Mạc Kỳ thấy cô cau mày nhìn mình, trong lòng có một tảng đá lớn đè nặng, buồn rầu khó chịu, ngực nghẹn lại, thật muốn đánh người.
 
“Bây giờ các cậu làm sao vậy? Nhàn rỗi không có việc gì làm tìm người ta gây phiền toái? Cậu cũng biết người ta có tiền, trừng trị cậu chỉ mất một giây thôi, do tính cậu ấy tốt mới để các cậu bình an sống đến hiện tại, còn các cậu cứ ba ngày thì hai ngày đến trêu chọc người ta? Khi còn bé béo thì đã sao, trước kia vừa đen vừa xấu thì làm sao? Bây giờ không phải người ta lớn lên đã cao cao gầy gầy trắng nõn sạch sẽ rồi sao, tôi thấy á, hiện tại giá trị nhan sắc của một mình cậu ấy có thể hạ gục vẻ ngoài của tất cả các cậu rồi, các cậu còn không biết xấu hổ nói người ta? Lại nói đến chuyện hồi nhỏ, đó là tôi vui chơi cùng cậu ấy, là tôi tung ta tung tăng đi cùng cậu ấy, cho nên các cậu lầm rồi, cười sai người rồi, không nên cười nhạo cậu ấy mà nên cười nhạo tôi.”
 

Cô hai tay chống nạnh, tiếp tục nói: “Cậu đó, lần trước thi được bao nhiêu? Hôm qua tôi gặp dì còn hỏi tình hình học tập của cậu đó, nói gần đây cậu không chịu học, sao nào, xếp ở cuối khối thì tự hào lắm à? Mạc Kỳ người ta còn học cùng lớp trọng điểm với tôi đấy, thành tích cách xa cậu mấy con phố, cậu ấy còn chưa cười cậu, cậu còn không biết xấu hổ mà cười cậu ấy?”
 
Lâm Chiêu lại nói vài câu, sắc mặt của mấy người kia đều khó coi, xám xịt mà rời đi. Cô quay đầu nhìn bạn cùng bàn của mình, thấy cậu cúi thấp đầu, thấp như muốn chôn xuống đất, đột nhiên mềm lòng.
 
Haiz, người này.
 
Cô nói: “Sao cậu cứ để bọn họ trêu chọc cậu vậy, bây giờ cậu còn tốt hơn bọn họ cả trăm lần vạn lần, phải là cậu giễu cợt họ mới đúng.”
 
Mạc Kỳ vẫn cứ cúi đầu, giọng nói cũng thấp thấp, mang theo sự do dự không chắc chắn, ấp úng hỏi: “Cậu thật sự cảm thấy tớ…”
 
“Hử?”
 
“Giá trị nhan sắc của tớ rất cao sao?”
 
Đây là thẹn thùng sao? Lâm Chiêu cười: “Đương nhiên, hiện tại cậu vừa cao vừa đẹp trai, giá trị nhan sắc đã ném xa bọn họ mấy con phố.”
 
“Rất đẹp trai?” Đầu của cậu hơi ngẩng lên một chút.
 

“Ừ!” Lâm Chiêu gật đầu.
 
“Cậu… cậu còn nhớ tớ không?” Đôi mắt cậu nhút nhát sợ sệt nhìn cô, trong mắt có chứa sự sợ hãi.
 
Lâm Chiêu có chút đau lòng, cô nói: “Thật ra ngay từ đầu tới đã nhận ra rồi, cảm thấy thật kinh ngạc, không nghĩ tới anh chàng béo khi nhỏ lớn lên lại đẹp trai như vậy, nhưng mà dường như cậu không nhớ ra tớ, tớ làm gì có mặt mũi mà nói chuyện hồi nhỏ.”
 
“Không phải là không nhớ!” Mạc Kỳ có chút luống cuống.
 
“Biết rồi.” Lâm Chiêu cười.
 
Biết rồi. Vừa nãy cô đã thấy được, không phải cậu không nhớ rõ mà có phải cậu cảm thấy có chút tự ti không.
 
Không cần tự ti, bây giờ cậu đã tốt như vậy rồi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.