Nhật Ký Sau Ly Hôn

Chương 9


Đọc truyện Nhật Ký Sau Ly Hôn – Chương 9

Thứ ba, ngày 31 tháng 7

Trời nóng bức

Đã lâu lắm rồi trời không mưa, cũng
không một chút gió.

Buổi tối tôi càng khó ngủ, mở máy
điều hòa thì lại cảm thấy ngột ngạt. Tôi chẳng muốn làm gì cả. Đúng lúc trong
tay đang cầm tờ báo chiều qua, đọc lướt qua thì thấy dưới góc báo có một mục
quảng cáo “Đường dây nóng tư vấn tình cảm thành phố”, và ghi rõ “Không tiếp
người chưa đến tuổi vị thành niên”. Từ lâu đã nghe nói “Dịch vụ qua đường dây
nóng” này, nhưng từ trước giờ tôi vẫn chưa gọi thử, tò mò, tôi gọi điện thoại
đến đó. Trong điện thoại là một giọng nói rất dịu dàng, “Xin hỏi, chị tìm ai?”.

Câu hỏi mơ hồ quá, tìm ai tôi cũng
không biết, sao lại hỏi tôi tìm người nào nhỉ? Tôi buột miệng hỏi, “Là sao?
Phải có người quen mới có thể nói chuyện được sao?”

Cô gái cười, “Em muốn hỏi là chị có
quen ai ở chỗ em không?

Tôi trả lời, “Không quen ai cả”.

Giọng nói lại đon đả, “Xin hỏi chị
muốn dịch vụ gì ạ?”

Tôi hỏi, “Tâm sự, còn dịch vụ nào
đặc biệt nữa không

“Đương nhiên rồi, chúng em chuyên tư
vấn tình cảm mà”.

Tôi liền tiếp lời, “Em bị thất tình,
chị ơi, cách hiệu quả nhất để chữa bệnh thất tình là gì?”

Chuyên viên tư vấn ngưng một hồi rồi
nói, “Khóc đi, khóc một trận cho đã, khóc cho ra hết những uất ức, đau khổ
trong lòng, chị sẽ cảm thấy thoải mái hơn”.

Tôi lại nói, “Nếu như em muốn khóc
mà cũng khóc không được thì sao?”

Chị trả lời, “Vậy thì uống thuốc an
thần, uống xong sẽ ngủ quên đi ngay mà”.

Tôi cười, “Nói như vậy thì ở tiệm
thuốc người ta đã tranh nhau mua hết thuốc an thần rồi!”

Chị cứng họng, không nói được gì,
một lát sau mới vớt vát, “Chị thật hài hước”.

Tôi trả lời, “Thực ra em chẳng hài
hước, em rất ngốc”. Nói xong tôi cúp máy.

Thật đó, tôi rất ngốc, ngốc đến nỗi
khi thất tình, muốn khóc cũng không khóc được, ngay cả uống thuốc an thần cũng
không biết, lại phải đi nhờ người khác tư vấn.

Nằm trên giường được một lát, tôi
lại cảm thấy mình thật sự khao khát được nói chuyện cùng người khác. Thế là tôi
lại gọi điện thoại đến “Đường dây nóng của thành phố

Lần này người bắt điện thoại lại là
một chị khác có giọng nói rất trong trẻo, “Chào đón chị gọi đến cho Đường dây
nóng thành phố của chúng tôi, em là Vương Y Y mã số 30, em rất mong sẽ được nói
chuyện một cách chân thành với chị”.

Câu nói này rất hay, nghe mà mát
lòng mát dạ, trong phút chốc tôi nôn nóng muốn nói chuyện ngay. Tôi nói hết mọi
chuyện với chị, từ tình yêu, hôn nhân cho đến việc đối nhân xử thế. Được khoảng
2 tiếng, tôi nói, “Em cám ơn chị đã chia sẻ với em”. Chị cho tôi biết tên thật
và mong tôi cứ tìm chị nếu muốn trò chuyện.

“Đường dây nóng thành phố” thật sự
rất hữu ích, có thể giải tỏa cô đơn cho những người như tôi đây. Nhưng nếu như
người trò chuyện cùng bạn là người kém khả năng tư vấn như chị đầu tiên mà tôi
gặp, không thể tĩnh tâm lắng nghe, không thể thấu hiểu cảm xúc của người khác,
thì việc tư vấn chẳng có ý nghĩa gì, cho nên tôi cảm thấy việc bồi dưỡng kiến
thức và kĩ năng cho những nhân viên ở Đường dây nóng là cần thiết.

Đột nhiên tôi nghĩ ra một ý tưởng kỳ
lạ, hay là tôi trở thành một tư vấn viên của Đường dây nóng, trong khi trò
chuyện cùng người khác, biết đâu tôi cũng có thể quên nỗi cô đơn.

Thứ sáu, ngày 3 tháng 8

Trời trong xanh, oi bức

Trưa nay, lúc tôi đang nghỉ ngơi,
Đạt Minh gọi điện thoại đến.

Đã lâĐạt Minh không gọi điện thoại
cho tôi, nên vừa nghe thấy giọng Đạt Minh, tự nhiên tôi vui hẳn lên.

Tôi nói, “Đạt Minh, dạo này cậu vẫn
khỏe chứ?”

Đạt Minh trách tôi, “Nhờ phúc lớn
của cậu, mình dạo này vẫn rất khỏe. Cậu cũng khỏe chứ? Mình không gọi điện
thoại cho cậu, cậu cũng chẳng chịu gọi cho mình, cậu không quên béng mình rồi

đấy chứ?”

Tôi nói, “Cậu nói gì vậy, đã là bạn
bè, dù cho người trên toàn thế giới này mình đều quên sạch, thì cũng còn cậu để
nhớ”.

Đạt Minh cứ cám ơn không ngớt, xem
ra mình cũng không phải là người bị cậu ghét. Bỗng Đạt Minh không cười nữa và
lịch sự hỏi, “Tối nay Tuyết Nhi có rảnh không? Mình muốn mời cậu đi uống trà,
cậu không từ chối chứ?”

Tôi bảo, “Bị cậu trách rồi, mình
muốn từ chối cậu cũng chẳng còn lý do gì, được rồi, ở đâu?” Đạt Minh nói, “Quán
trà Thanh Nhàn, không gặp không về nha!”

Chập tối, tôi đã đi đến đó, qua ô
cửa kính tôi nhìn thấy Đạt Minh đang ngồi phía bên trong, bên cạnh anh ấy còn
có một cô gái rất xinh đẹp, cô ta mặc chiếc váy liền màu trắng, mái tóc xõa
dài, tôi nghĩ, có thể Đạt Minh đã có bạn gái, muốn ra mắt tôi? Vừa xuống xe
nhìn kĩ lại, ủa, đó không phải là chị Hiểu Lâm sao? Tôi bước nhanh vào, Hiểu
Lâm cũng vội bước tới, chị ấy nắm lấy tay tôi và nói, “Tuyết Nhi, em không ngờ
chị đến chứ gì?” Tôi nói, “Dĩ nhiên là không ngờ, chị đến khi nào vậy, tại sao
không gọi điện thoại cho em?”

Đạt Minh nói xen vào, “Chúng mình
muốn cho cậu một chút ngạc nhiên, để giải tỏa bớt phiền não trong cuộc sống
chứ.

Chúng tôi ngồi trong một gian phòng
lịch sự, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện.

Đạt Minh tuyên bố anh và Hiểu Lâm từ
giờ trở đi sẽ bắt đầu sống thử với nhau, lần này tôi mới thật sự kinh ngạc,
sống thử? Hai người đã quyết định như vậy? Hiểu Lâm gật gật đầu, và nói rất dứt
khoát, chúng tôi rất yêu nhau, chị rất tin tưởng Đạt Minh.

Đạt Minh nói, “Sao? Tuyết Nhi, cậu
không thể tin nổi phải không? Đến lúc đó, cậu phải gọi mình bằng anh rể đấy
nhé”. Đạt Minh nói xong thì cười khì khì.

Im lặng một hồi lâu, tôi mới định
thần lại và nói, “Chuyện tình yêu người ngoài cuộc không thể hiểu hết, nhưng đã
là duyên phận thì mong là hai người sẽ cố gìn giữ nó.”

Khoảng 10 giờ tôi nói phải về nhà,
Hiểu Lâm nói, “Để chị và Đạt Minh tiễn em”.

Tôi hỏi lại Hiểu Lâm, “Tiễn em ư?
Chị không đến chỗ Đạt Minh sao?”

Đạt Minh và Hiểu Lâm tiễn tôi xuống
dưới lầu, sau đó mới đi về.

Thứ bảy, ngày 4 tháng 8

Trời quang đãng, oi bức.ôi đã ở nhà suốt 2 ngày nay, đã xem hết 6 cái đĩa, sau
đó thì ngủ li bì.

Trong lòng tôi đang suy nghĩ chuyện
thi nghiên cứu sinh, nhưng hễ cầm cuốn sách lên là không thể tập trung được,
xem ra tôi không phải là người có duyên với chuyện học hành. Nghĩ kĩ lại, tôi
thấy cũng không nên tự đày đọa mình mà đi học nghiên cứu sinh, bảo vệ luận án
xong có thể làm được gì, hơn nữa trong thời gian tôi học ai sẽ lo tiền đóng học
phí cho tôi, rồi chi phí sinh hoạt nữa. Tôi lại càng lo lắng hơn, khi học xong
nghiên cứu sinh, tôi sẽ trở thành “Người mạnh mẽ” trong ý nghĩ của những người
đàn ông, chỉ sợ đến lúc đó tôi muốn kết hôn thì cũng không còn người nào dám
cưới tôi.

Nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy
nên từ bỏ ý định đó, dành nhiều thời gian để nghỉ ngơi, cho mình được thoải
mái, đó mới là thực tế nhất, đời người là bể khổ, không cần phải làm khổ bản
thân, không nên đánh mất cuộc sống của mình ở một nơi mà ngay cả bản thân cũng
không biết.

“Huy – một người đàn ông trung niên”
càng ngày càng ít gửi thư cho tôi, có lẽ anh đã không đủ kiên nhẫn để theo đuổi
tôi nữa, tình yêu ở trên mạng cũng chỉ là hư ảo. Tục ngữ nói rất hay “Nước xa
không thể cứu được lửa gần”, tình yêu trên mạng quả đúng là như thế.

Tôi không thể hiểu là tại sao Hiểu
Lâm lại yêu Đạt Minh, theo cái kiểu “Vợ già chồng trẻ”. Bây giờ Hiểu Lâm vẫn
còn xinh đẹp, nhưng một khi nhan sắc đã tàn, tuổi xuân không còn nữa, tình yêu
của họ liệu còn có thể bền vững nữa hay không? Yêu là bắt đầu từ vẻ đẹp bề
ngoài, “Đàn ông 40 tuổi như một cành hoa, phụ nữ 40 tuổi như một con ngựa đua
già”, con ngựa già và hoa tươi thì rồi sẽ ra sao?

Ôi, có lẽ tôi đã lo lắng quá mức
rồi, tình yêu cũng có thể tạo nên những kỳ tích mà.

>Thứ hai, ngày 6 tháng 8

Trời quang đãng

Trưa nay, lúc gần tan sở, Trương
tổng ở công ty đã gọi điện thoại cho tôi, ngày mai anh ta phải đi thành phố H
để bàn bạc một chuyện làm ăn, anh ta muốn tôi chuẩn bị ngày mai đi cùng anh ta.

Tôi nghĩ mình nên từ chối để anh ta
tìm người khác đi cùng, nhưng tôi chưa kịp nói, anh ta đã cúp máy.


Nhớ lại những việc xảy ra lần trước
với Trương tổng ở thành phố H, trong lòng tôi lại lo sợ, nhưng tôi lại không có
lý do nào, không có cách nào để thoái thác.

Tôi ăn cơm ở ngoài rồi mới về nhà,
trong lòng cảm thấy ngổn ngang, rất muốn tìm người để thổ lộ, nhấc điện thoại
lên định gọi cho Hiểu Lâm, nhưng lại nghĩ Hiểu Lâm đang đắm chìm trong tình
yêu, chắc không rảnh mà nghe tôi giãi bày nỗi lòng. Tôi lại không muốn chia sẻ
tâm sự của mình cho người không đáng tin cậy. Nhưng những người sẵn lòng nghe
tôi giãi bày lại rất ít, thế rồi tôi lại nghĩ đến “Đường dây nóng thành phố”.
Sau khi gọi đi, tôi lại chần chừ rồi cúp máy, chẳng có ý nghĩa gì, thật sự
chẳng có ý nghĩa gì, công việc của những chị ở đường dây nóng là tâm sự cùng
người khác, nhưng họ cũng chẳng thể giúp bạn gạt đi những buồn lo. Cúp máy
xong, tôi lại ngồi ngây ra trên ghế salon, lòng như muốn khóc…

Thứ ba, ngày 7 tháng 8

Trời quang đãng,11 giờ khuya

Sáng nay tôi đến thành phố H.

Sau khi đến khách sạn Thiên Đô,
Trương tổng nói, “Hôm nay không có việc gì cả, hội nghị 9 giờ sáng mai mới bắt
đầu. Chiều nay đi núi Phụng Hoàng chơi được không?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn
Trương tổng, ánh mắt anh ta tha thiết mong đợi. Tôi vội gật đầu đồng ý.

Trương tổng tận tình chăm sóc tôi,
dọc đường hết lấy nước lại chụp hình cho tôi. Núi Phụng Hoàng cũng chẳng có
cảnh gì đẹp, chị hướng dẫn viên nói với chúng tôi rằng, đến núi Phụng Hoàng
chơi mà không đi núi Sư Tử thì rất đáng tiếc, Trương tổng rất thích, hỏi tôi có
đi không, tôi nhìn ra xa thấy không khí nóng nực bốc lên trên núi Sư Tử thì
không muốn đi nữa.

Trương tổng nói, “Em không đi thì
anh đi làm gì”. Về đến khách sạn Thiên Đô đã hơn 7 giờ tối. Chúng tôi đi ăn lẩu
ở quán Thô Lương Vương, lẩu ở thành phố H rất đặc biệt, ăn búp-phê theo kiểu
này cũng là lần đầu tiên, tôi đã uống với Trương tổng nửa chai rượu.

Trương tổng nói, “Tuyết Nhi, em uống
rượu vào, mặt em đỏ ửng lên rất đẹp”. Trương tổng không hẳn là đang khen tôi,
cũng không hẳn tỏ ra ân cần, nhưng tôi nhận ra Trương tổng cứ nhìn tôi chằm
chằm khi tôi ăn.

Hơn 11 giờ chúng tôi mới trở về
khách sạn. Tôi nói hơi mệt, muốn đi nghỉ sớm. Trương tổng chúc tôi ngủ ngon rồi
đi vào phòng mình. Sau khi tắm nước nóng xong, tôi cảm thấy rất tỉnh táo, liền
ngồi viết trang nhật ký buồn tẻ này.

Thứ tư, ngày 8 tháng 8

Trời quang đãng, buổi trưa có

Thời tiết mùa hè thay đổi nhanh đến
chóng mặt, buổi sáng trời vẫn còn trong xanh, khoảng 11 giờ trưa lại mưa to.

Tôi và Trương tổng bận túi bụi ở
phòng hội nghị của công ty N, công ty N mời chúng tôi ăn cơm, nói là ăn cơm
thường thôi, nhưng thực ra tốn kém ít nhất cũng bằng hai tháng lương của tôi.

Trương tổng nói, “Đây là lợi thế của
các xí nghiệp quốc doanh, thông thường mà nói, khi giao thiệp với những xí
nghiệp quốc doanh thì chuyện ăn uống chẳng thành vấn đề, nếu là ông chủ như
anh, thì có thằng nào chịu bỏ tiền ra để bao ăn uống chứ?” Trương tổng nói rất
có lý, những khoản ăn uống của công ty N đều là tiền của nhà nước, chẳng can hệ
gì, đúng ra, hợp đồng giữa công ty chúng tôi và công ty N đã được kí kết vào buổi
sáng, hoàn toàn chẳng cần uổng phí số tiền này.

Ăn cơm xong, trời vẫn còn mưa, công
ty N cũng đã sắp xếp cho chúng tôi nghỉ ngơi ở nhà khách của công ty, nhân viên
công ty cứ tưởng tôi là người yêu của Trương tổng nên đã xếp chúng tôi ở chung
một phòng.

Tôi nói, “Anh nghỉ ngơi đi, em ra
ngoài chợ dạo xem thử có thứ gì đáng mua không, hàng hóa ở thành phố H này cũng
hay lắm”.

Như đọc được suy nghĩ của tôi,
Trương tổng nói, “Tuyết Nhi, em yên tâm đi, em cứ ở lại tán gẫu với anh, buổi
chiều anh sẽ cùng em đi dạo chợ, ngày mai chúng ta mới về mà”.

Tôi không thể từ chối anh ta. Nói
một hồi, Trương tổng mới cho tôi biết, những hạng mục hợp tác với công ty N chỉ
là một phần thôi. Ông Nhâm bên công ty N rất quỷ quyệt và tham lam, Trương tổng
chỉ cần đưa ông ta 20.000 thì đã ký được hợp đồng 200.000 tệ, còn hợp đồng hơn
500.000 tệ, công ty N vẫn chưa đồng ý, Trương tổng đang nghĩ cách để có được
những thứ khác và muốn tôi thử nghĩ xem có cách gì không.

Tôi và Trương tổng không nói chuyện
gì cả. Im lặng một hồi, Trương tổng dường như đang tự nói với mình, “Anh thấy
lúc lão ta nói chuyện với anh, mắt lão ta cứ nhìn sang em, anh nghĩ lão Nhâm đó
chắc có ý với em”.

Tôi hơi ngạc nhiên, “Không phải đâu,
sao anh lại nghĩ như thế?” Trương tổng đang ngồi, đột nhiên đứng dậy và nói,
“Đúng rồi, lão ta dường như đã hỏi anh về em, đúng rồi, là lần đó…” Trương

tổng cứ đi đi lại lại trong phòng.

Trong lòng tôi rất bực tức, ông Nhâm
đó coi tôi là hạng người gì. Trương tổng đột nhiên nói, “Đúng rồi, Tuyết Nhi,
nếu anh muốn có hợp đồng đó, thì em nhất định phải là mấu chốt của vấn đề,
nhưng… sao anh có thể hy sinh em chứ?”

Tôi bảo, “Anh đừng nói nữa, em sẽ
không bao giờ làm như thế!”

Bỗng điện thoại đổ chuông, Trương
tổng ra hiệu cho tôi bắt máy, giọng của ông Nhâm, tôi lập tức chuyển máy cho
Trương tổng, hai người nói qua nói lại một hồi, chỉ nghe Trương tổng nói, như
thế không được, cô ta sẽ không đồng ý.

Trương tổng cúp máy xong thì nói,
“Cái ông Nhâm này, thật là ranh ma quỷ quyệt, thế mà cũng đòi làm lãnh đạo công
ty sao? Đúng là lấy tiền ra để đùa giỡn”.

Tôi không cần hỏi thì cũng hiểu ý
Trương.

Thật mỉa mai thay, phụ nữ, đôi khi
lại trở thành công cụ để trao đổi quyền lực và tiền tài cho những người đàn
ông, có phải sự thành công của những người đàn ông đều là nhờ chà đạp lên thể
xác của phụ nữ không

Thứ sáu, ngày 11 tháng 8

Trời quang đãng, oi bức

“Huy – một người đàn ông trung niên”
lại gửi đến 3 email, trong đó có một bức thư tuyệt giao.

Anh nói, anh không muốn yêu một
người trong vô vọng. Anh nói càng đọc nhật ký của tôi thì anh càng cảm thấy tôi
không “yên phận”, nếu như có một ngày tôi và anh thật sự đến với nhau, không
chừng anh cũng sẽ bị tổn thương. Người phụ nữ đẹp là một cảnh đẹp, mà cảnh đẹp
thì chỉ có thể ngắm mà thôi. Anh nói tôi là một cảnh đẹp.

Huy khuyên tôi một cách chân thành,
“Hãy nắm giữ tình cảm của mình, đối với phụ nữ mà nói, làm chủ được tình cảm
của mình thì sẽ nắm giữ được hạnh phúc của cuộc đời mình”.

Câu nói triết lý của Huy khiến tôi
cảm động.

Anh Huy, xin anh tha thứ cho em,
không phải là em không muốn thật lòng với anh, không muốn yêu anh, mà vì em cảm
thấy mọi thứ thật mong manh, không nắm giữ được. Giống như Thôi Kiện hát, Không
phải em không hiểu rõ, mà là thế giới này thay đổi quá nhanh.

Đối diện với hiện thực, đầu óc tôi
cứ mơ màng. Anh Huy, nếu còn nhớ Châu Tuyết Nhi thì hãy thường xuyên lên xem
nhật ký của Tuyết Nhi nhé.

Chủ nhật, ngày 12 tháng 8

Trời oi bức

Hôm qua tôi về nhà thăm ba mẹ và bé
Gia Gia.

Nom Gia Gia lớn hẳn lên, bé rất
ngoan, nhưng không hiểu sao hễ cứ thấy nụ cười của con thì tôi lại nghĩ đến kẻ
phụ bạc Hà Quốc An. Tình cảm giữa tôi và anh ta mặc dù đã không còn gì, nhưng
mỗi lần nghĩ về con, tôi lại thấy không bao giờ tha thứ được cho anh ta.

Mẹ nói tuần trước Hà Quốc An có đến
đây, mua cho Gia Gia một số đồ dùng và dẫn Gia Gia đi chơi hơn một tiếng đồng
hồ mới về, sau đó Hà Quốc An đến một công ty phần mềm ở Thượng Hải, có để lại
10.000 tệ, nói là để lo cho Gia Gia.

Tôi nghĩ, chắc không phải Hà Quốc An
muốn từ biệt chúng tôi chứ. Nghe người ta nói, Hà Quốc An sau khi ly hôn, lấy
vợ khác, rồi lại bị bỏ rơi, sau đó muốn quay lại với vợ cũ nhưng bị cự tuyệt,
những ngày tháng này anh ta rất buồn bực, thường nhốt mình trong nhà, mấy ngày
liền không ra khỏi cửa, không biết anh ta có gặp chuyện gì không.

Mặc dầu nghĩ đến anh ta là lòng tôi
lại bực tức, nhưng đã lâu không có tin tức của anh ta, lại băn khoăn không biết
anh ta thế nào rồi. Thực ra, tuy rất hận anh ta, nhưng suy cho cùng thì anh ta
cũng là ba của Gia Gia, tôi cũng không muốn Gia Gia còn bé mà đã sớm phải chịu
đựng nhiều nỗi mất mát.

Tôi liền gọi điện thoại đến công ty
mà trước đây Hà Quốc An làm việc để hỏi thăm, vì là ngày nghỉ nên công ty chỉ
có người trực, mà anh ta cũng không biết gì cả.

Tôi thật lo lắng cho Hà Quốc An

Thứ ba, ngày 14 tháng 8

Sáng nay, tôi tiện đường ghé qua công ty mà trước đây Hà Quốc An làm việc, hỏi
ra mới biết công ty cũng đang tìm anh ta.

Ông chủ công ty nói, Hà Quốc An đã
lấy cắp một tư liệu quan trọng của phần mềm trò chơi mà công ty ông vừa chế
tạo, họ cũng đang tìm anh ta khắp nơi.

Tôi nói, cũng không biết tin tức của
anh ta, nên đến công ty để tìm anh ta.

Cám ơn trời đất, chỉ cần Hà Quốc An
còn sống là được, ít ra thì Gia Gia sẽ không mất cha, dù cho người cha này chỉ
còn trên danh nghĩa, nhưng trong tâm hồn non trẻ của con bé, vẫn luôn có chỗ
cho người cha tệ bạc này.

Mới nãy, Trương tổng gọi điện thoại
đến, nói là yêu tôi tha thiết. Bất ngờ, tôi liền bảo, “Em đang suy nghĩ chuyện
quay lại với Hà Quốc An”.

Trương tổng im lặng một hồi rồi mới
nói, “Tuyết Nhi, đừng đùa nữa, em không thể nào quay lại với Hà Quốc An”.

Tôi bảo, “Tại sao lại không?” Dường

như đã cầm chắc phần thắng trong tay, anh ta nói, “Anh hiểu em, em không phải
là loại người đó”.

Nghe anh ta nói, tôi lại hơi cảm
động, cảm động vì anh ta cũng phần nào hiểu tôi.

Tôi không nói gì và cúp máy.

Trương tổng lại gọi lại. Tôi nói,
“Xin lỗi anh, em đang chuẩn bị lên mạng”.

Trương nói, “Ồ, ồ, anh biết, viết
nhật ký phải không? Em có muốn xuất bản nhật ký không?” Tôi chần chừ hồi lâu
không trả lời rồi cúp máy. Tôi rút dây điện thoại ra cho đường dây lúc nào cũng
bị bận.

Ai ngờ điện thoại cầm tay lại reng,
lại Trương tổng, dai như đỉa, tôi tức mình tắt máy luôn.

Thứ sáu, ngày 17 tháng 8

Mấy ngày nay luôn bị Trương tổng quấy rầy, tôi rất mệt mỏi.

Đêm hôm qua, tôi đột nhiên nảy ra ý
định đi đến một nơi thật xa để thoát khỏi cảnh khốn khổ đủ bề này. Tất cả những
rắc rối này đều bắt nguồn từ chuyện tôi là một phụ nữ đã ly hôn, hơn nữa cũng
còn trẻ và lại có chút nhan sắc. Nếu như tôi xấu xí, nếu như tôi có chồng thì
chắc không bị Trương tổng quấy rầy. Có khi, tôi nghĩ, hay là tìm đại một người
đàn ông để cưi cho rồi, hoặc cứ để mặc đầu bù tóc rối cho yên thân.

Nhớ lại hồi tôi còn học trung học
phổ thông, cô Ngải dạy môn lịch sử là một cô gái rất xinh đẹp, cô lại luôn vui
vẻ, hiền lành và tốt bụng. Hồi đó ở thành phố đang nổi lên phong trào khiêu vũ
giao lưu, cô Ngải tất nhiên cũng tham gia rất tích cực. Vì thế cô bị người ta
phê phán, cô có người yêu ba năm, rồi khi có chồng có con, cô lại bị người ta x
bàn tán nghi ngờ. Cô Ngải không chịu được sự đặt điều nói xấu này nên đã dùng
dao rạch mấy nhát trên mặt, cô tự hủy hoại bản thân mình cho xấu xí đi, nhưng
khi chuyện của cô đăng lên báo đài thì nhiều người lại chỉ trích chồng cô,
chồng cô tự nhiên lại trở thành thủ phạm bức hại cô. Thế rồi chồng cô đã thắt
cổ tự vẫn trong một đêm khuya. Quả là một cuộc đời đầy bi kịch. Vậy đây là lỗi
của ai? Chẳng có ai truy chuyện này đến cùng. Theo tôi chỉ vì cô Ngải có gương
mặt quá đẹp.

Hôm kia tôi đọc báo thấy một bài
viết có nhan đề Sắc đẹp là của cải, sắc đẹp của phụ nữ có thể mang đến sự thành
đạt và tiền tài, nhưng người phụ nữ đẹp lại phải chịu vất vả gấp mấy lần người
phụ nữ có dung mạo bình thường.

Tôi nghĩ, nếu như tôi không đẹp, có
lẽ số phận của tôi sẽ khác.

Chẳng lẽ, đẹp là tai họa?

Chủ nhật, ngày 19 tháng 8

Lại một buổi chiều oi bức. Đọc lướt qua mấy tờ báo buổi chiều, bỗng nhiên tôi
muốn ra bờ sông đi dạo. Vừa mới ra khỏi cửa, nghe tiếng chuông điện thoại, tôi
liền quay lại, thì tiếng chuông ngừng bặt.

Trên điện thoại hiện một số rất lạ,
tôi cũng chẳng gọi lại, cứ ngồi đợi xem điện thoại có reng lại không.

Nhưng cuộc gọi này dường như muốn
trêu ngươi tôi, nó chẳng thèm kêu nữa.

Tôi thay đổi ý định không ạo bờ sông
nữa, ngồi nhà xem ti vi. Lúc này, điện thoại cầm tay của tôi lại reo, là Minh
Quyên gọi.

Minh Quyên hỏi, “Tuyết Nhi, lúc nãy
cậu đi đâu vậy, mình gọi điện thoại mãi mà cậu vẫn không bắt máy?”

Tôi gượng cười, cũng chẳng giải
thích gì.

Tôi hỏi, “Minh Quyên, bây giờ cậu
đang ở đâu?”

Minh Quyên nói, “Mình đang ở nhà một
người bạn, Tuyết Nhi, cậu biết đó, Ngô Tân Lượng đã gặp chuyện rồi”.

Tôi cũng chẳng tỏ ra ái ngại, nói,
“Anh ta như thế mà không gặp chuyện mới lạ! Mình thấy anh ta cũng hơi quá, tham
ô quá mức mà…”

Ở đầu dây bên kia Minh Quyên có vẻ
không vừa lòng lắm khi nghe tôi nói vậy, “Ý của cậu là Ngô Tân Lượng đáng tội
à?”

Tôi nói, “Cũng có một phần, anh ta
thoải mái tiêu xài tiền của nhà nước, vì cậu mà tiêu tiền như rác. Nếu anh ta
kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt của chính anh ta, thì có đâu nên nỗi!”

Minh Quyên im lặng hồi lâu.

Tôi nghĩ mình cũng hơi quá, nên ôn
tồn, “Minh Quyên, cậu giận rồi hả, cậu có thật sự yêu anh ta không?”

Ở đầu dây bên kia, dường như Minh
Quyên đang khóc, “Tuyết Nhi không hiểu đâu, anh ấy là người tốt, anh ấy rất tốt
với mình, cái gì cũng chiều theo ý mình”.

Tôi nói, “Mình xin lỗi nhé Minh
Quyên, không phải mình muốn làm cậu đau lòng, chỉ là mình không ưa những tên
tham ô như Ngô Tân Lượng, bọn họ dùng đặc quyền mà nhân dân giao cho để tư lợi,
vung tiền mua vui. Cậu cho rằng anh ta thật lòng yêu cậu hở? Không có đâu, anh
ta xem cậu giống như một con búp bê thôi”.

Minh Quyên chắc chắn rất tức giận,
tôi chưa nói hết thì đã cúp máy.

Minh Quyên cúp máy xong, tôi liền
gọi lại, nhưng chuông đang reng thì tôi lại cúp máy, nghĩ chẳng nên gọi làm gì,
bây giờ hẳn Quyên đang rất đau khổ, hơn nữa tôi cũng không biết nói gì với bạn
mình bây giờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.