Đọc truyện Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh – Chương 20: Sinh bệnh
Tô Ngọ mang theo tâm tình vô cùng kích động ở lại trong phòng ngủ của Viêm Phi Ngang, mong đợi lần đầu giao phối với anh trong đời.
Nhưng người còn lại trong cuộc hiển nhiên không cảm nhận được tín hiệu tỏ tình cậu đang không ngừng truyền tải.
Viêm Phi Ngang đặt đồ ăn trong một cái khay, có nước trái cây, bánh mì, còn có cả dâu tây dại quả to, anh không biết Tô Ngọ thích gì, trước đây cũng không quá để ý tới sở thích của trẻ con, không thể làm gì hơn là chọn vài thứ trong chiếc tủ lạnh nhỏ, nếu như Tô Ngọ muốn ăn gì, thì đợi cậu ngủ dậy rồi đi một chuyến tới siêu thị chọn vài thứ.
Viêm Phi Ngang đặt đồ ăn lên bàn, thấy Tô Ngọ ngồi trên giường, lấy áo tắm cho cậu xong còn để cạnh giường cậu vẫn không nhúc nhích, cũng không biết là đang nghĩ gì, đầy mặt ngơ ngác, trên mặt còn hồng hồng, có lúc sẽ nở nụ cười ngốc vô cùng, cùng những cử chỉ như người điên, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao em không đi tắm đi?” Tối qua họ đi bắt bọn bắt cóc, buổi đêm cũng là ở trên máy bay, thời tiết thế này tắm rửa sạch sẽ nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn nhiều.
Tô Ngọ cuối cùng cũng hơi tỉnh lại từ trong mộng đẹp, đứng dậy khỏi giường, ngượng ngùng chớp mắt nhìn Viêm Phi Ngang, “Tắm ở đâu?”
Viêm Phi Ngang đi tới cầm áo tắm lên, sau đó kéo cậu đi tới phòng tắm cạnh phòng ngủ. Trên núi chắc chắn không có phòng tắm có vòi hoa sen tiện như ở thành phố, Viêm Phi Ngang lo cậu không biết dùng, cố ý nói cho cậu nghe về công dụng của tất cả đồ vật trong buồng tắm cũng như nhà vệ sinh, thấy cậu trai có nghiêm túc lắng tai nghe, liền vặn nước ấm vừa phải vào trong bồn tắm cho cậu, lại giơ dầu gội đầu và sữa tắm tới trước mặt cậu, hỏi: “Có thể phân biệt được không?”
Tô Ngọ biết chữ, mặc dù trước đây học chữ phồn thể phức tạp, nhưng nhìn chữ giản thể càng thêm thuận mắt, cũng có thể phân loại được, thế là gật đầu, “Phân biệt được.”
“Có biết dùng không?”
Tô Ngọ hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Lần đầu tiếp xúc với thứ này, tuy rằng lời Viêm Phi Ngang nói, cậu đã nghiêm túc nhớ hết rồi, nhưng tự mình sử dụng, khó tránh khỏi vẫn có chút sợ hãi bản thân không cẩn thận nhầm lẫn, hoặc làm hỏng, sẽ làm phiền người khác, bị người khác chán ghét, nên trong lòng Tô Ngọ căng thẳng không thôi.
Đương nhiên thực ra cậu cũng có thể dùng linh lực tự làm bản thân càng sạch sẽ hơn, giống như trước đây ở trên núi, trừ khi trời quá nóng, cậu đều làm vậy để giải quyết vấn đề vệ sinh, đặc biệt còn có thể trực tiếp biến thành nguyên hình sóc bay nhỏ, mỗi một cái lông đều có thể tẩy rửa thật sạch sẽ, thoải mái không cần nói!
Chỉ là cậu đã dùng gần hết linh lực, miễn cưỡng sử dụng thêm sẽ không thích hợp, hơn nữa vừa tới xã hội loài người, muốn sống giống con người một chút, nên tắm rửa giống con người, nhất định phải học theo!
Năng lực quan sát của Viêm Phi Ngang nhạy cảm, thấy cậu tuy gật đầu, nhưng động tác rõ ràng là luống cuống, đưa tay lên xoa đầu cậu một chút, nói: “Cởi quần áo vào bồn tắm đi.”
Là một “thú hoang”, Tô Ngọ có thể không chút xấu hổ thoải mái lộ cơ thể trước mặt người khác, có điều trước mặt Viêm Phi Ngang thì không giống lắm, cậu hi vọng Viêm Phi Ngang sẽ hài lòng với cơ thể cậu, dù sao cũng là đối tượng giao phối mà! Vì vậy cậu có chút vui vẻ, trực tiếp làm quần áo trên người biến mất luôn, còn chớp đôi mắt to nhìn Viêm Phi Ngang.
Viêm Phi Ngang: “…”
Cơ thể thiếu niên thon dài dẻo dai, cũng trắng nõn mềm mại, Viêm Phi Ngang nhìn thoáng qua, vô cùng không hiểu phong tình mà đẩy vai cậu, để người vào trong bồn tắm ngâm mình, lại nhỏ vào trong bồn tắm chút tinh dầu, sau đó lấy chút dầu gội đầu, dùng vòi hoa sen trong buồng tắm phun ướt tóc cậu, tự mình gội đầu cho cậu.
Trước khi gội đầu, anh phun một lượng vừa phải dầu gội đầu ra tay mình, giơ tới trước mặt cậu nói: “Tóc em ngắn, chỉ thế này là đủ rồi, nhiều quá em sẽ không thể gội sạch hết bọt được, biết chưa?”
Tô Ngọ thực ra có chút ngơ ngẩn, tại sao nhìn thấy mình cởi sạch quần áo rồi, Phi Ngang cũng không tới chà xát cơ thể cho mình, hay là hôn nhẹ? Trước đây cậu nhìn lén chuột tinh giao phối, họ đều làm như vậy mà! Có điều nghe thấy giọng nói của Viêm Phi Ngang, cậu vẫn theo thói quen lúng túng gật đầu.
Viêm Phi Ngang gõ gõ đầu cậu, “Nghiêm túc xem nào.”
Tô Ngọ lúc này mới vội lấy lại tinh thần, vô cùng nghiêm túc liếc mắt nhìn, sau đó ngoan ngoãn đáp: “Em nhớ rõ rồi.”
Viêm Phi Ngang lúc này mới phủ tay lên cái đầu nhỏ tới nỗi gần như chỉ một bàn tay của anh đã có thể bao trọn, nghiêm túc gội đầu cho cậu. Động tác của anh cũng không ôn nhu lắm, thế nhưng lực không nặng không nhẹ xoa bóp da đầu, lại thoải mái tới độ Tô Ngọ híp cả mắt, gần như muốn trực tiếp ngủ thiếp đi trong bồn tắm.
Viêm Phi Ngang khó giải thích cảm thấy bản thân như đang nuôi con chuột đồng nhỏ trước đây em gái mình nuôi, không khỏi lắc đầu, gội đầu xong liền tắm cho cậu.
Cơ thể thiếu niên có đẹp đến đâu thì Viêm thượng úy tắm cho cậu trong đầu một chút tà niệm cũng không có, dù sao trong mắt anh Tô Ngọ chỉ là một cậu bé còn chưa phát dục xong, anh cũng sẽ tuyệt không tha thứ cho mình nếu có tâm tư bất chính với một đứa nhỏ. Thế nên để tỏ ý tôn trọng cậu, anh chỉ tắm sạch cánh tay và vai cậu, còn lại thì để cậu tự tắm.
Tô Ngọ cảm nhận được bàn tay anh rời khỏi cơ thể mình, mở mắt ra mờ mịt nhìn anh.
“Tự mình tắm, tắm xong mặc áo ngủ vào đây nghỉ ngơi.” Viêm Phi Ngang dạy cậu tự mình tắm gội xong, liền xoay người ra khỏi nhà tắm.
Tô Ngọ sững sờ ngồi thật lâu trong bồn tắm, trong lòng phút chốc thất vọng, không có chuyện gì xảy ra cả…
…
Viêm Phi Ngang ra khỏi phòng xong lại về phòng Viêm Vân Hải một chuyến.
Sau khi em trai và Tô Ngọ đi khỏi, Viêm Phi Ưng đã gọi bác sĩ tới kiểm tra cơ thể cho ba mình một lần nữa. Bác sĩ mang đầy loại máy móc tới cẩn thận kiểm tra cho Viêm Vân Hải, phát hiện cơ thể vốn yếu ớt của ông đang khôi phục lại dù rất chậm, đây là một tin vui đối với các bác sĩ vốn không tra ra được nguyên nhân bị bệnh của ông.
Người họ Viêm nghe lời bác sĩ nói xong đều mừng rỡ, tuy rằng bản thân Viêm Vân Hải vẫn chưa tỉnh lại, nhưng chỉ cần nghe rằng bệnh của ông có thể chữa được, tất cả mọi người đều tin rằng ông có thể tỉnh lại, không phải vẫn còn có Tiểu Tô Ngọ đó sao?
Lại nói tới Tiểu Tô Ngọ, cậu đã trở thành người được hai vị lão nhân thích nhất, lúc này bà nội đã cười tươi như hoa, “Bảo bối này đúng là phúc tinh của nhà chúng ta, cứu Phi Ngang, còn cứu Vân Hải, nhà họ Viêm ta sau này không thể bạc đãi cậu ấy được.”
Ông nội cũng ở bên gật đầu phụ hoạt, “Đúng vậy, thế này đi, để Phi Ngang xin nghỉ phép vài ngày, ở cùng với đứa nbỏ, người ta vẫn còn nhỏ tuổi như vậy, một mình xa xứ vào trong thành phố, không dễ dàng, chờ qua một thời gian nữa, Tiểu Tuyết về rồi, Tiểu Tuyết tuổi tác xấp xỉ thằng bé, hai đứa cũng có bạn chơi cùng.”
Nghe hai ông bà nói như vậy, là đã có thể thấy hai người cảm kích cậu tới cực điểm, cũng yêu quý tới cực điểm, dù sao cả đời ông nội, vẫn luôn coi trách nhiệm trên vai là nặng nhất, thế mà lần này còn chính miệng bảo Phi Ngang xin nghỉ phép, đúng là chuyện hiếm bao năm mới có một lần.
Khang Văn Thanh cười nói: “Vậy cứ quyết định thế đi, có điều tuổi Tiểu Ngọ nhìn cũng không lớn, có phải là nên tìm một trường học cho cậu ấy không? Như vậy mới có thể kết thêm được nhiều bạn hơn, càng có thể thích ứng với xã hội này hơn.”
Ông nội nghĩ một lát, nói: “Đợi lúc nào lại hỏi ý của thằng bé đi, chúng ta cũng đừng quyết định thay.”
“Phải.” Khang Văn Thanh cười gật đầu.
Tin cơ thể cha Viêm sẽ không tiếp tục yếu đi nữa làm mọi người an tâm hơn không ít, Viêm Phi Ngang liền khuyên hai ông bà đi nghỉ, từ hôm qua tới giờ, vì bệnh của ba mình, người nhà không ai được nghỉ ngơi tử tế, lúc này đã có tin xác nhận chắc chắn, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, hai ông bà lúc này mới đỡ nhau về phòng nghỉ.
Viêm Phi Ưng vốn cũng muốn đưa mẹ mình về nghỉ, có điều lại bị Khang Văn Thanh cự tuyệt, bà cười nói: “Mẹ đợi bên cạnh một chút nữa là được rồi, ba con một ngày còn chưa khỏe lên, lòng mẹ một ngày cũng không yên nổi.”
Viêm Phi Ưng không khuyên nữa, sau khi Viêm Phi Ngang đi vào, tới bên giường ba mình nhìn một cái, lại nghe lời anh hai thuật lại báo cáo kiểm tra của bác sĩ, quay đầu nói với anh rằng: “Anh hai, em chuẩn bị tiếp tục điều tra chuyện này.”
Viêm Phi Ưng nghe lời này của em trai, mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, anh quay đầu nhìn ba mình vẫn đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh, lại liếc nhìn mẹ mình vẫn đang nghỉ ngơi trên cái giường nhỏ bên cạnh, kéo áo Viêm Phi Ngang ra khỏi phòng.
Hai người đi xuống tầng dưới rồi, Viêm Phi Ưng mới nhẹ giọng nói: “Việc này em tạm thời chớ để ý tới!”
“Anh hai!” Viêm Phi Ngang đầy mặt nghiêm túc nhìn anh.
Viêm Phi Ưng khó có lúc lại không nén nổi cơn giận mà có chút buồn bực, đi tới đi lui vài bước trên, rồi mới quay lại nhìn anh, dùng giọng nói càng thêm nghiêm nghị nói: “Anh biết em và ba đều hạ quyết tâm muốn điều tra chuyện này, đây cũng không phải là chức trách của anh, anh không có quyền can dự, nhưng người làm anh hai, anh xin em, ba vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, em cũng chỉ là con người máu thịt bình thường, cũng không phải là người không gì không làm được, có thể để nhà ta yên tĩnh một chút được không? Ông bà nội, mẹ, còn cả anh nữa, em cảm thấy tim mọi người đều làm bằng đá hết sao? Còn có thể chịu đựng bao nhiêu lần nứt toác tan nát cõi lòng đau đớn nữa?
Lần đầu Viêm Phi Ngang nghe thấy anh trai ruột mình nói những lời như vậy.
Nếu những lời này là do người khác nói ra, anh có khi ngay cả một ánh mắt cũng không buồn cho. Có lẽ bởi do đây là anh trai mình, anh nghe xong chỉ thấy lòng mình rung động.
Người nhà, trách nhiệm, đây là lần đầu anh cảm nhận được, giữa hai điều này, cũng có khả năng đối lập nhau.
Viêm Phi Ưng nói xong cũng biết bản thân nói nặng, có điều lời nếu đã nói ra, thì không thể thu hồi lại được, đành giơ tay vỗ vỗ vai em trai, xoay người trở lại phòng.
Khi Viêm Phi Ngang trở lại phòng mình, Tô Ngọ đầu vẫn còn dính nước cuối cùng cũng ra khỏi nhà tắm.
Tô Ngọ vốn chuẩn bị nói chuyện với Viêm Phi Ngang, hỏi xem vì sao anh đưa mình về “ổ” rồi mà lại không có ý định giao phối với mình, có điều cậu mẫn cảm cảm giác được cảm xúc của Phi Ngang không tốt lắm, vì vậy liền níu tay anh, lo lắng hỏi: “Phi Ngang, anh làm sao thế?”
Viêm Phi Ngang chỉ lắc đầu với cậu, thấy mặt cậu, cổ cậu vẫn còn dính đầy nước, vừa kéo cậu đi sấy tóc, vừa nói với cậu: “Sau này gội đầu xong rồi phải sấy khô, nếu không sẽ sinh bệnh.”
“Sinh bệnh? Em sẽ không bị bệnh đâu ôi chao.” Tô Ngọ vừa bị anh đẩy cái đầu tới lắc tới lắc lui, vừa đáp lại lời anh.
“Sao có thể không bị bệnh được, là người đều có thể bị bệnh.” Viêm Phi Ngang vốn định giáo dục cậu, nhưng nói xong chính anh cũng ngẩn ra.
Tô Ngọ muốn nói cho anh biết cậu không phải là người, là yêu tinh, nhưng cây thông lớn nói, không thể để bất kì ai biết mình là yêu tinh…
…
Giường của Viêm Phi Ngang rất lớn, không hề mềm mại, nhưng ga trải giường và chăn đều có một mùi hương của nắng, có thể còn nhiễm chút khí tức của Viêm Phi Ngang, là mùi mà Tô Ngọ thích nhất, cậu có chút muốn lăn lộn trên đó một chút, tốt nhất là cả đời này đều chôn bên trong luôn!
Có điều giường là của Viêm Phi Ngang, cậu đương nhiên không dám quá phận, không thể làm gì hơn là đành thận trọng, không dám động đậy nằm trên nửa giường Viêm Phi Ngang chỉ, sau đó chờ mong Viêm Phi Ngang có thể ngủ cạnh mình.