Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 360: Thân tín
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -Mà sự trở về của cô, không thể nghi ngờ gì đã thêm sức nặng cho đối thủ của bọn họ, Trình Tử Ngôn.
Vì để tỏ sự coi trọng với Triều Hàm Như, Đường lão đã đặc biệt phái ông lão Tiền Bá Huân đã theo nhiều năm lái xe tới đón hai người bọn họ.
“Tiểu thư Hàm Như.” Tiền Bá Huân đầu đã bạc trắng nhưng vẫn gọn gàng mỉm cười mở cửa xe cho Triệu Hàm Như: “Tôi là lính cần vụ Tiền Bá Huân của lão gia.” Triệu Hàm Như hơi giật mình. Ông lão trước mắt mặc dù được chăm sóc rất tốt nhưng ít nhất cũng phải sáu mươi bảy mươi tuổi rồi mà vẫn chưa về hưu, vẫn còn làm lính cần vụ của Đường1lão? Chuyện này không hợp lẽ thường. Huống chi với tinh thần khí phách của ông ấy, tuyệt không phải thử người bình thường có thể có được, thân phận Tiền Bá Huân chắc chắn không hề thấp.
Triệu Hàm Như nào dám khinh thường, vội vã bước nhanh qua đỡ lấy ông lão, vô cùng cung kính chào: “Chào Tiền gia gia ạ.” Thái độ cung kính của cô cũng không khiến Tiền Bá Huân kinh sợ, chỉ cười khẽ: “Tiểu thư Hàm Như và tiểu Khúc thiếu gia mau lên xe đi, đừng để lão gia đợi lâu.”
“Tiền gia gia, sao lại phiền đến ông đích thân đến đón bọn cháu vậy.” Trong mắt Khúc Nhạc cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Tiền Bá Huân là thân tín trong thân8tín của ông cụ, chỉ phục vụ một mình Đường lão, nào có lý lại tới đón đưa bọn anh.
Tiền Bá Huân cười nói: “Đây là phân phó của lão gia. Lão gia rất coi trọng tiểu thư Hàm Như. Sau này tiểu Khúc thiếu gia cậu phải khách khí rồi, phải gọi cậu là tiểu cổ gia rồi. Sao cậu lại im hơi lặng tiếng bắt cóc bảo vật vô giá của lão gia đi vậy? Lão nhân gia rất tức giận đó, lát nữa hai đứa phải dỗ dành cho tốt đi.”
“Tiền gia gia, ông thật khách khí, cứ gọi cháu là Khúc Nhạc là được rồi ạ.” Khúc Nhạc khẽ cười gật đầu, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, khiến Tiền Bá Huân âm thầm gật2đầu.
Khúc Nhạc ở nước ngoài đã lâu năm, ông quen với huynh trưởng của Khúc Nhạc, Khúc Phong hơn. Ông vốn gọi Khúc Phong là Khúc thiếu gia. Để phân biệt, ông liền gọi Khúc Nhạc là tiểu Khúc thiếu gia. So sánh hai anh em với nhau, một người tự tin cuồng vọng, một người khiêm tốn trầm ổn, bỏ năng lực qua một bên không bàn đến, chỉ đơn thuần so tính cách thì Khúc Nhạc vẫn mạnh hơn một bậc.
Đáng quý nhất chính là sau khi Triệu Hàm Như mất đi bố mẹ, là anh đã nâng đỡ chiếu cổ cô suốt chặng đường đó, mọi chuyện đều suy nghĩ cho cô, yêu thương che chở trăm bề, đây đều là những chuyện đã rõ như ban ngày.4Mặc dù Đường lão thương tiếc vì phải sớm gả cháu gái cho người ta, nhưng đối với sự bảo vệ của Khúc Nhạc với Triều Hàm Như bao năm qua, trong lòng ông không phải không hề cảm kích.
Nếu không có Khúc Nhạc, cuộc sống của Triệu Hàm Như nhất định sẽ rất cực khổ, Đường lão cũng sẽ càng hối hận hơn. Thậm chí có khả năng cô sẽ vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt Đường lão, nhận lại nhau, e rằng đó sẽ là nỗi ân hận cả đời ông.
Tiền Bá Huân đi theo Đường lão nhiều năm như vậy, đã quen dùng cách nghĩ của Đường lão để suy nghĩ, kéo theo việc nhìn Khúc Nhạc cũng thuận mắt hơn. “Tiền gia gia từ lúc còn trẻ đã theo Đường lão rồi, là người ông cụ tín nhiệm nhất.”Khúc Nhạc ngồi vào sau xe, ngay trước mặt Tiền Bá Huân, anh nhẹ giọng giới thiệu cho cô.
Sự tín nhiệm của Đường lão đổi với Tiền Bá Huân thậm chí còn vượt qua cả sự tín nhiệm với con cháu của mình. Dù sao thì con của ông cũng quá nhiều, những mười hai đứa con, mỗi đứa lại sinh cho ông cả đống cháu trai cháu gái, thậm chí có những người còn chẳng nói được với ông mấy câu. Cho dù có mối quan hệ huyết thống nhưng trường kỳ không ở chung, quan hệ giữa bọn họ sao có thể vững vàng hơn được Tiền Bá Huân đã theo ông trải qua mưa bom bão đạn?
“Cái này thì không dám nhận, nhưng nói ra, tôi là người đã ở bên cạnh lão gia lâu nhất, tính sơ sơ cũng phải sáu mươi năm, hơn nửa thế kỷ, có phải là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đúng không?” Tiền Bá Huân cởi mở nở nụ cười.
“Lâu như vậy ạ!” Triệu Hàm Như tỏ ra kinh ngạc gật đầu. Thời gian Tiền Bá Huân đi theo Đường lão còn lớn hơn tuổi đám con gái của Đường lão, cũng khó trách Đường lão lại tín nhiệm ông như vậy. “Đúng vậy, mưa bom bão đạn, đao quang kiếm ảnh, cái gì cũng từng trải rồi, thời gian trôi nhanh thật, chỉ chớp mắt đã già rồi.” Tiền Bá Huân cảm khái. “Tiền gia gia, ông càng già càng dẻo dai đó ạ.” Cho dù ông đã già rồi, cũng vẫn không thể khinh thường.
“Ha ha, có không biết bao nhiêu người muốn thay thế vị trí của tôi. Bọn họ không muốn tôi càng già càng dẻo dai đâu.” Ngay cả lúc nói những lời này, Tiền Bá Huân vẫn vui tươi hớn hở. Triệu Hàm Như hơi ngạc nhiên, nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào, vị Tiền gia gia này nói chuyện thật quá thẳng thắn.
Tiền Bá Huân cười ha ha: “Có phải cảm thấy tôi quá thẳng thắn, hai đứa không quen không? Hết cách rồi, tôi là người thô lỗ vậy đó, nói năng đã quên đi thẳng về thẳng rồi. Lão gia tín nhiệm tối không chỉ là bởi vì thời gian tôi đi theo lão gia lâu, mà còn là bởi vì tôi không có tư tâm. Vợ tôi đã chết mấy chục năm trước rồi, tôi cũng không tái hôn, chỉ có một đứa con gái đang ở nước ngoài. Nó là người theo chủ nghĩa độc thân, không con cái, không lập gia đình, cho nên tôi cũng không cần lập mưu tư lợi vì nó.” Đường lão vốn đã sớm tính toán cho Tiền Bá Huân một vị trí nhẹ nhàng lại vinh hiển, nhưng ông lại không chịu đi nhậm chức, tình nguyện ở lại bên cạnh Đường lão làm lính cần vụ chạy việc vặt. Sau này, con gái ông ra nước ngoài định cư, ba lần bốn lượt mời ông ra nước ngoài, nhưng ông không biết tiếng Anh, đến ngoài nước, ngôn ngữ không thông, suốt ngày giam mình ở trong căn phòng nhỏ tí, cảm thấy tháng ngày trôi qua thật nhạt nhẽo nên lại quay lại.
Từ đó về sau, ông toàn tâm toàn ý đi theo Đường lão, quản lý những công việc quan yếu nhất, khó giải quyết nhất cho Đường lão.
Bởi vì địa vị đặc biệt của ông, quyền hành trong tay cực lớn, không có bất kỳ người nào dám khinh thường. Sắc mặt Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như đều khẽ biến. Tiền Bá Huân sẽ không vô duyên vô cớ nói những này. Ông nói đến nước này rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, hẳn là đang ám chỉ với bọn họ, Đường lão không thích người có tư tâm, mọi chuyện ông làm đều phải suy tính vì đại cục. Tiền Bá Huân cũng không có quan hệ cá nhân với bọn họ, ông sẽ không vô duyên vô cớ chỉ điểm cho bọn họ, việc này nhất định là Đường lão để ông ám chỉ cho bọn họ.
Đường lão coi trọng cô, yêu thương cô, nhưng cũng đang cảnh cáo cô đừng nhúng tay quá sâu vào mớ bòng bong đấu tranh quyền lực, trộn lẫn tư tâm. Khóe môi Triệu Hàm Như khẽ nhếch lên, nụ cười chân thành: “Thật ra cháu lại rất hâm mộ con gái của Tiền gia gia, ở ngoài nước không bị ràng buộc gì thật tốt bao nhiêu. Cháu cũng vẫn luôn rất hoài niệm quãng thời gian bên cạnh Khúc Nhạc ở ngoài nước. Bọn cháu đã liều mạng nhiều năm như vậy rồi, tiền cũng kiếm đủ rồi, có thể cân nhắc về hưu rồi. Cháu còn đang muốn du lịch vòng quanh thế giới một lần trước năm mươi tuổi đây.”
Không phải là cô không hiểu ý của Đường lão, ông quy bọn họ về phe của Trình Tử Ngôn, đồng thời lại muốn bọn họ giữ một khoảng cách nhất định với Trình Tử Ngôn. Cô không thích để người khác quyết định hành động và suy nghĩ của mình, dù cho người đó có là ông nội của cô, Đường lão.
Cho nên Tiền Bá Huân vừa mới ra chiêu, cô liền lập tức đáp trả lại, chặn lại lời ông chưa nói ra. Cô không hề có chút khát vọng nào với quyền lực, hoàn toàn không muốn chen vào tiến vào trong cục diện rối rắm đó. Vô dục tắc cương, hữu cầu tất khổ“. * Vô dục tắc cương, hữu cầu tất khẩu không ham muốn tất cương trực, có cầu tất khổ. Với thái độ phóng khoáng như vậy của Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, Đường lão đương nhiên không thể nào uy hiếp gì bọn họ nữa, chỉ có thể dùng lời lẽ ngon ngọt thương lượng với bọn họ, hy vọng bọn họ đừng vung tay mặc kệ tất cả, làm ra chuyện lớn như vậy nữa. Đường lão con cháu đầy nhà, nhưng người phóng khoáng như bọn họ lại không nhiều, người vừa có năng lực vừa phóng khoáng càng không có, cho nên Tiền Bá Huân nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào. Nếu là đáp lời không tốt, bọn họ thật quăng gánh mặc kệ thì biết làm sao?
Ông chỉ có thể cười khổ: “Tiểu thư Hàm Như, cô và cô gia không thể quăng gánh rời đi được, lão gia rất kỳ vọng vào hai người.”
Triệu Hàm Như không lưu tâm mà cười: “Trái Đất này dù thiếu đi ai thì vẫn quay như thường, chúng cháu không ở đây, ông vẫn có thể chọn ra người thích hợp. Còn nhớ khi đó Khúc Phong của Hồng Hải rớt đài, rất nhiều người cho rằng đó chính là tận thế của Hồng Hải, ngay cả tin tức tài chính và kinh tế cũng bày tỏ sự bi quan, nhưng cuối cùng không phải vẫn tìm được Khúc Nhạc còn phù hợp hơn cả Khúc Phong đó hay sao? Khúc Nhạc có thể thay thế Khúc Phong, vậy thì nhất định sẽ có người có thể thay thế Khúc Nhạc.”
Tiền Bá Huân không phản bác được, chỉ có thể liên tiếp lắc đầu: “Tiểu thư Hàm Như khéo ăn khéo nói, lão già tôi nói không lại cố. Xem ra không phải chờ đến khi lão gia đích thân mở miệng giữ cô lại thì cô mới có thể thay đổi chủ ý rồi.”
Triệu Hàm Như mỉm cười một cái, ông cụ có đích thân mở miệng cũng chưa chắc cô sẽ thật sự thay đổi chủ ý. Dù sao bây giờ cô đang cả người nhẹ gánh, còn đang chuẩn bị hưởng thụ cuộc đời sung sướng đây.
Tiền Bá Huân nhìn thấy nét mặt của cô qua gương chiếu hậu, ông yên lặng thở dài, xem ra quả là một cô nhóc rất có chủ kiến, không dễ dàng bị thuyết phục, ông lập tức chuyển di chủ đề: “Tối nay mặc dù là gia yến, nhưng con cháu của lão gia không hề ít. Lão gia cũng không có nhiều tinh lực để lúc nào cũng tiếp hai người được đâu, hai người cứ đi theo tôi đi.”
Đường lão đặc biệt phái Tiền Bá Huân đức cao vọng trọng tới chính là sợ có người không phục, âm thầm ngáng chân Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc. Thân phận của ông không thể nào tham dự gia yến quá lâu, mà chuyện ông thiên vị Triệu Hàm Như chắc chắn đã khiến không ít người đố kỵ. Có Tiền Bá Huân ở đó, cho dù là Đường Bình Bình càn quấy nhất cũng không dám lỗ mãng.
Nhưng Đường lão càng làm việc trịnh trọng, Triệu Hàm Như càng chịu đố kỵ, nhìn thấy Tiền Bá Huân đích thân chở Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc đến, ánh mắt Đường Bình Bình đứng trên lầu càng thêm lạnh lẽo. “Em nhìn một chút đi, đừng gây thêm phiền phức cho chúng ta vào lúc này.” Đường Bình Chi kéo Đường Bình Bình đang tâm tình kích động lại, hai tay cô ta siết chặt, thoạt nhìn đến một phút thôi cũng không nhẫn nhịn nổi.
“Anh, nhưng mà em thấy ngứa mắt! Nó chỉ là con hoang thôi mà, dựa vào cái gì mà lại để Tiền gia gia đi đón nó?” Đường Bình Bình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù cô ta cũng được Đường lão yêu thích, còn được tiếng là đứa cháu gái Đường lão thích nhất, nhưng lại chưa từng được hưởng đãi ngộ này.
“Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa hả, nó không phải con hoang!” Đường Bình Chi trừng mắt lườm cô ta. Những lời như vậy, Đường lão nhất định không thích nghe.
Nghe nói bà nội ruột của Triệu Hàm Như là người phụ nữ Đường lão yêu nhất, mà bổ của cô mặc dù không có duyên nhận nhau với Đường lão, nhưng nghe nói chỉ xem tài liệu thôi đã nhận được sự tán thưởng rất lớn của Đường lão. Đường Bình Bình mắng Triệu Hàm Như chẳng khác nào là đang mắng Cố Hàm Chi và Triệu Minh Hoành, phá hủy hai tượng đài không thể vượt qua trong lòng Đường lão, không khác gì muốn chết.