Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 341: Bá đạo


Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 341: Bá đạo

“Giật gân chưa? Cái gì mà vì cha mẹ chồng tương lai, ai không biết Lý Tịnh, mẹ Khúc Nhạc cùng phe với Triệu Minh Vĩ? Cô cảm thấy bà ta có thể thích vị đại tiểu thư này của chúng1ta sao? Hai bên không bóp chết nhau là không tệ rồi. Tôi thấy bọn họ không phải gió Tây áp đảo gió Đông thì chính là gió Đông thổi bạt gió Tây.” “Cũng đúng. Theo lý thuyết, Khúc Nhạc là8con trai kẻ thù giết cha của Triệu đại tiểu thư, đáng lẽ hai người họ không đội trời chung mới đúng, sao lại ở bên nhau rồi?”

“Chậc chậc, yêu hận tình thù một lời khó nói hết, hai người họ2phải trải qua đau khổ, khảo nghiệm, vô số lần giãy dụa mới có thể đi được tới ngày hôm nay…”

“Cô nói giống như biết nội tình vậy…”

“Cái này còn cần đoán sao? Không phải phim ảnh máu chó trong tivi4đều diễn như vậy à? Chính là vì tình yêu có thể làm bất cứ chuyện gì đấy! Loại sinh vật phụ nữ rất kỳ lạ, thật sự thích một người đàn ông rồi, dù có cầm gậy đuổi cũng không đi, chứ đừng nói chi là con trai kẻ thù giết cha, họ vẫn sẽ lựa chọn tha thứ.”

“Ngụy biện! Tôi không tin Triệu tổng của chúng ta là người như thế, tôi thấy cô ta có ý tiếp cận Khúc Nhạc để có thể báo thù bất cứ lúc nào…” “Các cô xem tiểu thuyết nhiều quá rồi, hay là nghe nhiều âm mưu luận?” Giọng nói giòn giã vang lên từ phía sau đám người nhiều chuyện.

Mọi người chợt quay đầu, lúc này mới phát hiện nữ chính trong miệng bọn họ đang đứng phía sau, không biết cô nghe được bao nhiêu, còn quản lý bộ phận thì vẻ mặt xấu hổ đứng đó, hận không thể tìm một tìm một cái động để chui vào.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, sao lại xảy ra chuyện xui xẻo này? Bà chủ đến mà không có ai mật báo với bọn họ? Nói xấu sau lưng bà chủ, kết quả bị bắt quả tang, thật sự là xấu hổ! “Các cô còn sững người ra làm gì? Nên làm gì thì làm đi, đừng ở đây nói bậy!” Quản lý bộ phận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng nói cũng có chút run rẩy, bà chủ nhậm chức ngày đầu tiên, cấp dưới nói bậy bị bắt tại trận, anh | ta là quản lý, phải chịu trách nhiệm.


“Gần đây Triệu thị có nhiều thay đổi, nhân viên trong công ty bàng hoàng cũng là chuyện bình thường. Hôm nay tôi tới đây để báo cho các anh chị biết không cần phải lo lắng Triệu thị phá sản, tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để Triệu thị khôi phục huy hoàng như lúc ba mẹ tôi còn sống, có lẽ tôi sẽ làm tốt hơn cả ba mẹ tôi nữa. Cho nên, tôi hy vọng các anh chị có thể lấy lại tinh thần, cùng tôi làm việc thật tốt. Các anh chị có lòng tin hay không?” Ngoài dự đoán, Triệu Hàm Như không nổi giận, ánh mắt mang theo ý cười từ từ nhìn lướt qua những người ngồi ở đây. Bọn họ đều là nhân viên nền móng của công ty, chỉ có một hai người lớn tuổi làm từ thời Triệu Minh Hoành, còn những người khác đều là thanh niên.

Người lớn tuổi có chỗ tốt của người lớn tuổi, bọn họ sẽ luôn nhớ Triệu Minh Hoành. Thanh niên có chỗ tốt của thanh niên, bọn họ có sự bốc đồng, có ý chí chiến đấu, rất dễ dàng tin tưởng lời hứa hẹn nhiệt huyết. Dù tầng lớp quản lý có thay đổi như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tầng lớp nhân viên nền móng. Nếu không phải Triều Hàm Như để lộ tiếng gió sẽ đóng cửa Triệu thị, thì bọn họ cũng sẽ không hoang mang như thế. Bây giờ có lời hứa của cô, cuối cùng bọn họ cũng có thể thở dài một hơi rồi.

“Có lòng tin, có lòng tin…” Quản lý bộ phận nở nụ cười, gật đầu liên tục, “Có Triệu tổng ở đây thì Triệu thị của chúng ta nhất định sẽ huy hoàng…”

“Được rồi, không cần phải nói mạnh miệng, làm cho xong việc thuộc trách nhiệm của anh đi.” Triệu Hàm Như giơ tay ngăn lời nịnh bợ, “Tôi hy vọng tháng sau có thể nhìn thấy thành tích tốt đẹp của mọi người.” “Nhất định, nhất định…”

Triệu Hàm Như vốn đã xoay người đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lùi lại mấy bước, nghiêm túc nói: “Tôi và chồng tôi quen nhau đã mười năm rồi, không có âm mưu tính toán xấu xa như mọi người nghĩ, cũng không có yêu hận tình thù bốn bề sóng dậy gì cả. Chúng tôi cũng giống như mọi người, chỉ là một đôi tình nhân bình thường. Cho nên, xin mọi người nói năng thận trọng.”

Một chuỗi câu nói liên tục của Triệu Hàm Như làm cho mọi người như bị sét đánh.

“Tôi mới vừa nghe được cái gì?” “Tình yêu đẹp của bà chủ?” “Tuyên thệ chủ quyền?” “Nữ vương ngược FA?”


“Xong rồi, hình như tôi thích cô ấy rồi. Bạn gái max lực! Công khí mười phần, ta đồ ăn!”

Triệu Hàm Như đi hết một vòng cao ốc Triệu thị, không khí vốn trầm lặng khôi phục chút sức sống, lời tuyên thệ chủ quyền bá đạo lúc nãy của cô cũng lặng lẽ truyền khắp cả tòa cao ốc. Nếu lúc này Khúc Nhạc đi một vòng thì nhất định có thể thu hoạch không ít ánh mắt hâm mộ. Được nữ tổng tài bá đạo độc chiếm, cảm giác thật là cách mà! “Gọi tất cả quản lý bộ phận lần lượt đến phòng làm việc của tôi nói chuyện.” Triệu Hàm Như nghiêm túc nói, bởi vì cô chợt nhớ cô chẳng biết gì về nhân viên của mình cả.

“Triệu tổng, cô dùng phòng làm việc của Triệu Minh Vi à?”

“Tôi dùng phòng làm việc của ba tôi.” Triệu Hàm Như liếc đối phương. Phó tổng mới nhậm chức vẻ mặt xấu hổ. Sau khi Triệu Minh Hoành qua đời, Triệu Minh Vĩ không kịp chờ đợi dọn vào phòng làm việc của Triệu Minh Hoành, cho nên bọn họ không kịp hồi hồn, thật ra thì phòng làm việc của Triệu Minh Vĩ cũng chính là phòng làm việc của Triệu Minh Hoành.

“Phòng làm việc của lão Triệu tổng bị Triệu Minh Vĩ dùng rồi, cô có muốn tôi cho người đi dọn dẹp rồi mới qua không?” Phó tổng cười vô cùng nịnh nọt.

“Bây giờ dùng phòng họp trước. Anh lập tức cho người dọn sạch đồ của Triệu Minh Vĩ, nếu có đồ không nên có thì lấy làm chứng cứ đưa cho cơ quan công an, còn đổ riêng tư không quan trọng thì vứt hết, không giữ bất cứ thứ gì.” Triệu Hàm Như trả lời không lưu tình chút nào, “Còn nữa, ai đang dùng phòng làm việc của mẹ tôi?”


“Tạm thời không có ai dùng, trước đây do Từ phó tổng, tình nhân của Triệu Minh Vĩ dùng…” Hôm qua Triệu Hàm Như thay máu toàn bộ tầng lớp quản lý, người thuộc phe của Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính đều bị cô đuổi ra khỏi cửa.

“Vứt hết đồ của cô ta ra, tôi không muốn thấy dấu vết của bọn họ ở cao ốc Triệu thị.” Giọng nói của Triệu Hàm Như rất lạnh, loại phụ nữ bẩn thỉu đó cũng dám dùng phòng làm việc của mẹ cô. Chỉ cần nghĩ tới mười năm qua, tâm huyết của ba mẹ cô bị một đám tiểu nhân đạp hư lãng phí, ngay cả phòng làm việc cũng bị đám người chán ghét làm của riêng, cô liền tức giận không kiềm chế được. Trong khoảnh khắc mở cửa thấy Khúc Nhạc, tàn ác bá đạo trong lòng Triệu Hàm Như dần dần tiêu tán. Anh ngồi một góc trong phòng họp, nhíu mày nhìn laptop, xem bộ dáng là đang họp qua video, thỉnh thoảng anh còn ký tên văn kiện do trợ lý đưa…

Vì cô, anh buông xuống hết tất cả công việc, cùng cô đến thành phố C. Mấy ngày nay, anh vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh cô, không nhắc gì tới công việc của mình. Hồng Hải lớn như vậy, công việc của anh đã chồng chất như núi rồi. Cho nên, anh không thể không một lần làm nhiều việc giải quyết những công việc phức tạp này. Khúc Nhạc ngẩng đầu nhìn Triệu Hàm Như, vẻ mặt lạnh lùng có thêm ý cười dịu dàng. Anh ra hiệu cho người ở bên kia màn hình laptop tạm dừng cuộc họp, sau đó vẫy tay với cô, “Xử lý xong chuyện rồi?” “Em vừa đi dạo một vòng trong công ty, lát nữa tìm quản lý các bộ phận nói chuyện. Có phải em làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?” Triệu Hàm Như đàng hoàng ngồi xuống bên cạnh Khúc Nhạc.

“Đừng hỏi vấn đề ngốc như vậy.” Khúc Nhạc bóng gáy Triệu Hàm Như một cái, hoàn toàn không để ý tới cảm giác của đám trợ lý ở đây. Đám trợ lý đi theo hai người đã nhiều năm, đã sớm thích ứng với hành vi lúc nào cũng ân ái ngược FA của hai người, hiện giờ đã có thể rất bình tĩnh mà mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thản nhiên nhìn rồi.

“Lúc trước em có nói muốn giao Triệu thị cho Hồng Hải, bây giờ em vẫn còn muốn như vậy, anh cảm thấy Triệu thị có giá trị hay không?” Khúc Nhạc suy nghĩ một lát mới nói: “Chuyện này không thể qua loa, phải tiến hành kiểm tra toàn bộ Triệu thị, làm rõ ràng tiền vốn thật sự của Triệu thị thì mới có thể kết luận. Trước đó, vẫn cứ duy trì hiện trạng.” “Vâng.” Triệu Hàm Như gật đầu, “Em dốt đặc cán mại về quản lý doanh nghiệp, cũng rất sốt ruột. Năm xưa ba mẹ không trông chờ vào em tiếp nhận Triệu thị, mãi cho đến bây giờ em vẫn là có lòng mà không đủ lực. Cho nên em luôn muốn sớm rút ra, giao cho người có năng lực thật sự gánh vác.”

Cô tình nguyện chém giết trên thị trường chứng khoán, làm công việc đầu tư đơn thuần, chứ không nguyện ý quản lý doanh nghiệp phức tạp.

“Vậy thì mới một người quản lý chuyên nghiệp, chứ em đâu thể nào luôn nhìn chằm chằm thành phố C được.” Khúc Nhạc vừa vuốt ve mặt Triệu Hàm Như, vừa tốt bụng cho đề nghị.


Triệu Hàm Như không nói chuyện, chỉ chớp hai mắt nhìn Khúc Nhạc.

Khúc Nhạc chợt hiểu, “Em cố ý nói vậy?”

“Em cũng đâu còn cách nào. Em có quen không ít người quản lý chuyên nghiệp ở nước ngoài, nhưng người ta không chịu tới đây. Còn trong nước, em chẳng quen biết ai cả, cũng không thể nhắm mắt lại tìm đại một người được. Cho nên, chuyện này vẫn rơi vào trên đầu anh.” Triệu Hàm Như bất đắc dĩ nói.

“Em nói thẳng là được rồi, còn chơi trò khôn vặt với anh làm gì?” Khúc Nhạc tức giận gõ lên đầu Triệu Hàm Như, “Trước tiên để công ty săn đầu người” đi tìm người, tạm thời anh trấn giữ giúp em.”

* Săn đầu người (headhunting) là cụm từ chỉ những người làm trong nhóm ngành nhân sự chuyên đi săn chất xám, nhân tài theo các đơn đặt hàng từ các công ty khách hàng hoặc cho chính công ty mình. Lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc SUV Hummer phách lối mặc kệ sự ngăn cản của nhân viên bảo vệ chạy nhanh vào Triệu thị. Một người đẹp ngực tấn công, mông phòng thủ, mang kính mát, tóc dài môi đỏ, từ trên xe bước xuống thu hút sự chú ý của mọi người. “Xin hỏi cô tìm ai?” Nữ tiếp tân cảnh giác nhìn cô gái, giọng điệu vốn ngọt ngào vì đề phòng mà trở nên căng thẳng. Người đẹp gỡ kính mát xuống, nhìn một vòng xung quanh với ánh mắt khinh thường. Đảm bảo vệ có xu hướng vây quanh cô ta, nhưng lại không dám lỗ mãng bước lên, cũng coi như thức thời, “Nói cho Triệu Hàm Như biết Đường Bình Bình tới rồi, bảo cô ta xuống gặp tôi.”

Giọng điệu thật phách lối! Rốt cuộc Đường Bình Bình là ai?

Mọi người vừa mơ hồ vừa ngạc nhiên, phải biết rằng bối cảnh của Triệu Hàm Như rất hùng hậu, bọn họ chưa từng thấy cô cung kính với ai. Rốt cuộc cô gái trẻ tuổi này có lại lịch gì mà có thể ra lệnh cho Triệu Hàm Như? Mặc dù trong lòng bọn họ có nghi ngờ, nhưng lúc này công ty đang trong tình trạng rối loạn, ai biết sau lưng cô ta là ai, cho nên không có ai dám để cô ta chờ lâu, lập tức báo tình huống với Triều Hàm Như. “Đường Bình Bình? Cô ta tới mau như vậy?” Triệu Hàm Như nhíu mày, vốn tưởng rằng cô ta sẽ ở biệt thự nhà họ Triệu đợi cô, hoàn toàn không ngờ cô ta lại đến thẳng công ty.

“Cô ta nghìn dặm xa xôi từ thủ đô đến đây vì em, chắc chắn sẽ không có kiên nhẫn ngoan ngoãn chờ em xử lý xong công việc, cô ta giết thẳng tới đây cũng là trong dự đoán.” Khúc Nhạc bình tĩnh nói, “Em định xuống dưới gặp cô ta hay để cô ta lên đây?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.