Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 335: Mất khống chế


Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 335: Mất khống chế

“Chuyện này…” Nghiêm Hiểu Văn hơi do dự, nếu muốn cô ta giết chết Triệu Hàm Như, cô nhất định sẽ không chút do dự, nhưng Khúc Nhạc…

Mặc dù cô ta hận anh, nhưng lại là nỗi hận do yêu mà không được đáp đền. Anh vẫn luôn là vết thương thật sâu trong lòng cô ta, khó mà đụng vào, nhưng cũng không thể hoàn toàn khoét đi. Cô ta không1muốn để anh chết! “Đều lúc này rồi mà cô còn nghĩ đến tình cảm trai gái hả? Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như cũng sẽ không tha cho cô con đường sống đâu!” Trương Gia vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của người phụ nữ này, vẻ mặt hắn lạnh tanh mà mắng mỏ: “Nếu Khúc Nhạc có chút tình ý nào với cô thì đã không tuyệt tình8với cô như vậy rồi, sự quyết tuyệt lúc trước của cô đâu rồi? Bây giờ mềm lòng cũng vô dụng rồi, hắn ta sẽ không chấp nhận tình cảm của cô đau.”

Nghiêm Hiểu Văn giật mình, thời điểm cô ta bị Khúc Nhạc không chút lưu tình khai trừ khỏi Hồng Hải, cô ta đã không thể quay đầu được nữa rồi, chỉ có thể ngoảnh mặt mà đi, cố nén2sự chua xót trong lòng. “Tôi sẽ thử nói lại với Trần Kiều, nhưng tôi không thể cam đoan ông ta có nghe hay không.” Đến cô ta còn cảm thấy kế hoạch này nguy hiểm trùng trùng, gần như không có phần thắng, lão hồ ly Trần Kiều sao có thể đồng ý chứ?

“Không phải thử nhắc đến, mà là nghĩ trăm phương ngàn kế thuyết phục ông ta. Ông ta4đã giết bố mẹ Triệu Hàm Như, thù hận giữa Triệu Hàm Như và ông ta chính là đến không chết không thôi. Cô lôi tất cả mọi chuyện ra nói rõ ràng với ông ta, ông ta sẽ hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Bây giờ chính là lúc phải nhổ cỏ tận gốc, không những phải trừ khử Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như mà còn phải đào tận gốc cấp trên là chỗ dựa của bọn họ, đó mới là người thực sự uy hiếp đến Trần Kiều.” Vẻ mặt Trương Gia lạnh lùng.

“Nhưng Khúc Nhạc là người mà Đường lão nhìn trúng, nếu anh ấy đột nhiên chết ở đây, chỉ sợ Đường lão sẽ truy cứu.” Nghiêm Hiểu Văn do dự, cô ta vẫn muốn để lại cho Khúc Nhạc một con đường sống.

Trương Gia cười khẩy: “Trong tay Đường lão chẳng lẽ không còn người khác dùng được sao? Đừng ngây thơ vậy chứ, chỉ cần có lời ăn nói phù hợp với bọn họ, những lão hổ ly này sẽ không vì một người chết mà giữ khư khư không chịu buông đầu. Đường lão là ai cơ chứ, loại chuyện thế này ông ta đã thấy nhiều, đã sớm chết lặng rồi. Nếu là ông ta suốt ngày ra mặt vì thân bằng cố hữu, vậy thì ông ta đã không ngồi ở vị trí ngày hôm nay rồi. Loại người như bọn họ chỉ coi trọng lợi ích thực tế thôi. Khúc Nhạc mặc dù là người ông ta nhìn trúng, nhưng lại không phải con cháu của ông ta. Khúc Nhạc khi còn sống có thể để cho ông ta sử dụng, nhưng chết rồi thì sẽ không còn bất kỳ điểm hữu dụng nào nữa, Đường lão không thể nào không rõ điều này, ngược lại là cô đó, nếu vẫn cứ lòng dạ đàn bà như thế thì người phải chết chính là cô đó. Khúc Nhạc tuyệt tình với cô như vậy, chẳng lẽ cô thật sự muốn bỏ ra tất cả vì anh ta u?”


“Được rồi, anh đừng nói nữa rồi, tôi hiểu ý tứ của anh rồi, lời nên nói, chuyện nên làm, tôi sẽ nói không sót chuyện nào hết, nhưng…” Mắt Nghiệm Hiểu Văn lộ ra vẻ mê man mịt mờ. Cô ta có trực giác, cơ hội của Trương Gia quá bất thường, hoàn toàn không thể hoàn thành: “Bây giờ cũng chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo ý trời thôi.”

Trương Gia che giấu vẻ căm ghét và khinh thường trong mắt, người phụ này thật ngu xuẩn, nếu không phải vì quan hệ của cô ta với Trần Kiều, hắn sẽ tuyệt đối không liên hệ với loại phụ nữ ngu xuẩn này.

***

“Em đã đi đâu vậy?” Ánh mắt Trần Kiều đảo qua đống túi mua sắm lớn nhỏ trong tay Nghiêm Hiểu Văn. Ông ta đặt mạnh cái chén trong tay lên bàn: “Em còn tâm trạng ra ngoài mua sắm hả?” Nghiêm Hiểu Văn không nói lời nào mà buồng đống đổ xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ông ta. Trong mắt Trần Kiều có lệ khí nồng đậm, đã sớm không phải người đàn ông thành công trí tuệ vững vàng, khí định thần nhân lúc mới quen trước đây nữa.

Nghiêm Hiểu Văn vừa mới đến gần bên cạnh, ông ta kéo cô ta qua, thô lỗ giật cổ áo của cô ta ra, dùng sức xoa nắn cơ thể trắng nõn, tùy ý trút hết lửa giận của mình lên người cô ta, những nơi bị quần áo che đi đều tím bầm, vô cùng thê thảm, vừa nhìn đã biết là vết thương cũ.


Cô ta cắn răng nhịn đau, nói ra từng từ một: “Em đi gặp Trương Gia.” “Em nói cái gì?” Trần Kiều đẩy cô ta ra, ánh mắt lạnh lùng: “Hắn ta ở đâu?” “Ở phòng trọ ở khu ổ chuột thành Đông.” Nghiêm Hiểu Văn mặt không cảm xúc kéo cổ áo của mình lại. “Em đi gặp hắn ta làm gì?” Trần Kiều tóm mạnh tóc cô ta, tỉ mỉ vuốt lại mái tóc rối bời, rồi lại bị ông ta giật mạnh một cái. Nghiêm Hiểu Văn đau đến nước mắt lưng tròng. “Em không biết là hắn ta, hắn ta lừa em qua đó, nói muốn lên cùng con thuyền với anh.” “Nếu như không phải tại hắn ta thì sao anh có thể bị rơi vào bước đường hiện tại chứ? Bây giờ anh sẽ lập tức phái người tới bắt hắn ta!” Trần Kiều không kiềm được cơn giận. “Với tính cách của hắn ta, chắc chắn là đã sớm chuồn rồi.” Nghiêm Hiểu Văn cảm thấy mình cũng hơi khâm phục Trương Gia, với xuất thân của hắn ta, vậy mà có thể khiến cho Trần Kiều tức hổn hển như thế, quả thực không dễ.

“Hắn nói người muốn đối phó anh không phải hắn ta mà là Triệu Hàm Như, lúc đó anh bày mưu để hắn giết chết Triệu Minh Hoành và Tống Du, bây giờ con gái của bọn họ đã tới tìm anh báo thù rồi.”

“Chỉ bằng con nhãi vắt mũi chưa sạch đó mà cũng xứng ư?” Trong tay Trần Kiều đã có không biết bao nhiêu mạng người, Triệu Minh Hoành và Tống Du chỉ là giọt nước trong biển cả, không đáng để nhắc tới, huống chi cũng không phải tự tay ông ta giết, ông ta cảm thấy hoàn toàn không có gì phải vội.

“Chỉ bằng việc cô ta đã là thành viên hội đồng quản trị của Tập đoàn Hồng Hải gì đó thôi ư? Không biết trời cao đất rộng. Em cũng đi du học về, anh cho em nhiều tài nguyên như vậy mà cũng không giày vò được cô ta hay sao? Suốt ngày chỉ chăm chăm phá hủy nhà của cô ta, đào mộ tổ nhà cô ta, không có tiến đổ!”

Nghiêm Hiểu Văn vừa rồi phải đau đớn đến xé rách tim gan mà vẫn nhịn được, nhưng lại không chịu đựng được sự nhục nhã của Trần Kiều với cô ta giờ phút này.


“Anh cho rằng em không muốn giết cô ta hay sao? Em còn cách nào khác sao? Bên người cô ta lúc nào cũng có cả đống vệ sĩ đi theo, bảo vệ cô ta kín đến không kẽ hở, ngay cả người đồng ý nhận làm chuyện này còn chẳng có ai, em còn cách nào khác nữa? Em không có tiền đổ, chẳng lẽ anh thì có? Núi dựa của cô to đến mức anh không tưởng tượng nổi đầu. Lúc cô triệu tập đại hội cổ đông Triệu thị còn dùng đến cả quân đội đó. Anh còn cảm thấy cô ta chỉ là con nhãi vắt mũi chưa sạch nữa không? Anh đừng quên, tỉnh A là địa bàn của anh, tại sao cô ta có thể điều động quân đội ở đây?”

“Em nói cái gì?” Trần Kiều vốn đang chuẩn bị đánh Nghiêm Hiểu Văn, tay đã giơ lên cao, bỗng buông thõng xuống.

“Những thứ này là Trương Gia tận mắt nhìn thấy. Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính đã bị người của cô ta khống chế rồi. Cô ta đã thanh toán xong Triệu thị, tiếp theo chắc chắn sẽ muốn thanh toán anh” Vẻ mặt cô ta vô cùng chân thành. “Điều động quân đội? Sao có thể chứ?” Trần Kiều nhìn Nghiêm Hiểu Văn một cách đầy dò xét. Ông ta mới là chư hầu một phương, Triệu Hàm Như tạo phản ở trên địa bàn của ông ta, vậy mà ông ta không hề hay biết ư?

Nghiêm Hiểu Văn ngồi lên ghế sofa: “Chuyện này anh chỉ điều tra một cái là biết ngay thôi. Em nghĩ Trương Gia cũng không cần thiết phải lừa anh. Em chỉ truyền đạt lại thôi, người Trương Gia muốn hợp tác là anh, không phải em, chỉ có điều nơi này của anh đã bị người ta để mắt tới rồi nên hắn ta mới không dám trực tiếp tới tìm anh.”

“Em vẫn luôn theo dõi Triệu Hàm Như, anh cũng luôn dung túng em, muốn tiền cho tiền, muốn người cho người, em thử tự xem lại xem em đã làm những gì đi? Vì sao sau lưng Triệu Hàm Như lại có sự ủng hộ của quân đội, trước đó em có điều tra ra không?” Trần Kiều giật tóc cô ta, gầm lên. Tin tức đến anh còn không biết thì sao em biết được? Người giúp em làm việc không phải đều là người của anh hay sao?” Nghiêm Hiểu Văn đã và mẻ không sợ vỡ mà kêu lên. Trần Kiều là gã điên, thay đổi đủ cách tra tấn cô ta nhưng vẫn không dám thật sự giết chết cô ta: “Chuyện đã đến nước này, anh truy cứu những chuyện lúc trước còn ý nghĩa gì sao? Trương Gia nói, bây giờ chỉ có thể mạo hiểm diệt trừ tận gốc Triệu Hàm Như thôi.”

“Trương Gia hiểu cái *ấy!” Trần Kiều vô thức chửi bậy. Ông ta ngồi lại trên ghế sofa, bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ chuyện này.

Lúc biết Triệu Hàm Như có bối cảnh quân đội, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải nịnh nọt cầu hoà, mà là muốn trừ khử tận gốc người phụ nữ này. Đối với Triều Hàm Như, ông ta hại chết cha mẹ cô, thù hận như vậy không thể giảng hòa, cũng giống như chuyện cô không buông tha Lý Tịnh. Cũng không biết con nhãi này dùng bùa mê thuốc lá gì mà có thể mê hoặc con trai độc nhất của Lý Tịnh đến điên đảo thần trí, không tiếc lòng lưu đày mẹ đẻ mình tới châu Phi thâm sơn cùng cốc.


Ánh mắt ông ta lóe lên. Mặc dù từ sau khi Lý Tịnh đi châu Phi, bọn họ gần như lập tức cắt đứt liên lạc, chỉ có một lần duy nhất là Lý Tịnh thông qua vài con đường để giới thiệu Nghiêm Hiểu Văn cho ông ta. Ông ta vốn cũng không muốn để ý quá nhiều người phụ nữ đã thất thế này, nhưng đã tới nước này rồi, có vài tin tức vẫn cần thông qua bà ta để biết.

Trần Kiều sầm mặt lên lầu đánh gọi điện thoại vệ tinh. Chỉ chốc lát sau, Nghiêm Hiểu Văn đã nghe thấy tiếng ném đồ “choạng choạng” truyền tới từ trên lầu. Sau đó, ông ta mang theo vẻ giận dữ và lo sợ đi xuống. “Lý Tịnh về nước rồi, em có biết hay không?” Trần Kiều thở hổn hển, thoạt nhìn thật sự đã sợ đến cuồng cuồng tay chân. “Không biết.” Nghiêm Hiểu Văn cũng khó nén nổi kinh ngạc, vậy mà Triệu Hàm Như lại thật sự tha thứ cho Lý Tịnh ư? Để kẻ đầu sỏ gây tội cô còn có thể tha thứ, sao còn ôm khư khư không tha cho Triệu Minh Vĩ, Trịnh Kính, thậm chí báo thù cả Trần Kiều để làm cái gì?

Trần Kiều hung hăng đá mạnh vào bàn trà. Ông ta chán ghét, thậm chí là sợ hãi cảm giác mất khống chế này. Ông ta biết rất rõ rằng Lý Tịnh đã về nước rồi nhưng lại không liên lạc được với bà ta, thậm chí ngay cả những tâm phúc mà bà ta đã mua chuộc ở châu Phi cũng không thể liên lạc được với bà ta.

Nói là đã về nước, thật ra chính là đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi.

Một người sống sờ sờ mà lại vô duyên vô cớ mất tích như vậy, chắc không phải bị ám sát đấy chứ? Suy đoán đen tối nổi lên trong lòng Trần Kiều. Ông ta không kìm nổi mà rùng mình một cái. Đáng sợ nhất chính là sau khi bà ta bị mất liên lạc, chồng con bà ta còn giả bộ như không có gì, dáng vẻ cứ như bà ta vẫn còn sống, chuyện này mới thực sự kinh khủng. Có lẽ chỉ là giam lỏng, ông ta hít sâu một hơi, cố gắng tự an ủi mình. Triệu Hàm Như không đời nào chịu tha thứ cho Lý Tịnh. Nếu có thật sự có thể tha thứ thì đã không gióng trống khua chiêng tới thành phố C để báo thù rồi, giam lỏng đối với Lý Tịnh mà nói chắc chắn còn đau khổ hơn cả lưu vong ở châu Phi. Điều kiện sinh hoạt ở châu Phi tuy có hơi kém một chút, nhưng tốt xấu gì bà ta cũng vẫn còn tự do và chút ít quyền lực. Nếu bà ta thật sự bị giam lỏng thì chỉ sợ cũng chẳng khác gì ngồi tù. Chuyện này đối với với một người phụ nữ khát vọng quyền lực như Lý Tịnh mà nói, cái kiểu tiếp tục tồn tại như thế có khác gì cái chết chứ? Trần Kiều rất hiểu Lý Tịnh, bản chất của bà ta và ông ta đều là giống nhau, sống đau khổ như vậy thì chi bằng giết chết bà ta, giữ lại mạng cho bà ta mới thật sự là làm nhục, tra tấn bà ta.

Người có thể làm nhục Lý Tịnh như vậy chỉ có Triệu Hàm Như thôi. Nhưng cô phách lối như vậy, chẳng lẽ Khúc Nhạc không để tâm sao? Anh thật bị sắc đẹp mê hoặc đến không nhận thân thích rồi ư?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.