Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 322: Nội chiến


Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 322: Nội chiến

“Những kẻ đó đều là người liều mạng, liều mạng với họ sẽ không có lợi đầu ông. Nếu Hàm Như xảy ra chuyện không may thật thì truy cứu trách nhiệm của họ cũng chẳng có ích gì nữa rồi.” Trình Tử1Ngôn thở dài, bảo sao Đường lão lại quý Triệu Hàm Như, hai ông cháu nhà này thật sự rất giống nhau. “Cháu ở đấy rồi mà còn để con bé gặp chuyện không may à?” Đường lão nhìn anh ta một cái.8Trình Tử Ngôn cười gượng hai tiếng, “Cháu và Chấn Dương chuẩn bị đến đấy rồi. Đến lúc đó nếu mọi chuyện bị làm lớn lên thì ông đừng trách cháu nhé.”

“Cháu muốn ông cam đoan chứ gì? Yên tâm đi, ông sẽ2không trách cháu vì chuyện này đâu.” Đường lão ngẩng đầu lên, thậm chí còn cực kỳ vui vẻ, “Hàm Như tốt như vậy, ông tin con bé sẽ không làm chuyện gì thiếu suy nghĩ đâu, cháu nên nhìn con bé mà4học hỏi đi.”

Trình Tử Ngôn rất ngạc nhiên, mặc dù anh ta là cháu ngoại của Đường lão, gần đây Đường lão rất coi trọng anh ta, mà Triệu Hàm Như chỉ là cô em họ nhỏ hơn anh ta vài tuổi, mặc dù Triệu Hàm Như là thiên tài về mảng tài chính nhưng anh ta không thấy cô có gì đặc biệt đáng để học hỏi cả.

“Không phục và?” Tâm trạng của Đường lão có vẻ rất tốt, “Ông biết cháu rất giỏi, nhưng từ nhỏ đến lớn cháu chưa gặp khó khăn nào quá lớn, nên nhiều khi cháu chưa biết cái gọi là nhẫn nhục. Nhưng con bé thì khác, 10 năm trước nó đã ngã xuống đáy vực, rồi tự mình cố gắng từng chút một đẻ bò lên, cuối cùng nó cũng đứng trước mặt ông. Cháu thử tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ xem, nếu cháu là Hàm Như, cháu có thể làm được vậy không?”

Trình Tử Ngôn khẽ nhíu mày, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, có thể anh ta cũng sẽ xuất sắc giống Triệu Hàm Như, nhưng cũng có thể là anh ta sẽ mãi mãi nằm đó, không thể ngóc đầu dậy nổi.

“Mấy chuyện này không hề dễ dàng với một cô bé” Đường lão thở dài một tiếng, giọng điệu ông đầy thương tiếc, “Cháu cảm thấy cô bé này làm như vậy là xúc động, nông nổi, là loại người gan to làm liều à?”


“Hàm Như chưa bao giờ là người dễ xúc động…”

Lời nói của Khúc Nhạc vang lên bên tại Trình Tử Ngôn, lúc này anh ta mới chợt tỉnh lại, nghĩ lại về Triệu Hàm Như. Mặc dù hai người tiếp xúc không nhiều, nhưng chuyện ở quán rượu Tây Sơn khiến Trình Tử Ngôn thấy rất ấn tượng. Khi đó Triệu Hàm Như tỉnh táo cẩn thận, mỗi bước đi đều tính toán từng ly từng tí một, người như vậy chắc chắn sẽ không chạy đến thành phố C chỉ vì nhất thời nổi hứng mà thôi.

“Cháu biết là Triều Hàm Như cố ý, nhưng cháu không thích việc con bé dùng cách này để ép ngược lại chúng ta. Con bé không tin chúng ta đã đành, lại còn dám đánh cược sự an toàn của mình, kết quả cuối cùng chẳng phải là khiến cho ông đau lòng sao?” Trình Tử Ngôn có chút không cam lòng, “Trần Kiều mà ngã xuống, không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người ở tỉnh A nữa, sao có thể ra tay vội vàng mà không để ý đến đại cục như vậy được chứ?”

Mặc dù Trình Tử Ngôn đứng về phía Triệu Hàm Như, cũng muốn kéo Trần Kiều xuống nước, nhưng mọi chuyện đều cần phải cẩn thận tính toán và sắp xếp, tùy tiện ra tay thế này sẽ làm hỏng hết cả một dây chuyền, đến lúc đó anh ta muốn thu dọn tàn cuộc cũng khó.

“Con bé sợ chúng ta lấy đại cục làm trọng nên mới phải dùng cách này để ép chúng ta hành động dứt khoát lên.” Đường lão mỉm cười, “Không hổ là cháu gái của ông, khí phách đạp nồi dìm thuyền này không phải ai cũng có đâu.”

Trước đó ông cũng đã nghĩ rất nhiều xem nên làm thế nào để đánh bại mỗi Trần Kiều thôi, hay nhổ tận gốc các quan chức có liên quan đến Trần Kiểu cùng, hay là kéo người đứng sau Trần Kiều xuống đài…


Chuyện này không phải chuyện đùa, mặc dù đã quyết định báo thù, nhưng ông vẫn có quá nhiều chuyện để phân vân, chắc chắn không thể hành động kiên quyết được như Triệu Hàm Như. Bây giờ cô trực tiếp ra quyết định thay ông, ông không những không tức giận, mà còn thấy cô rất đáng khen. Trình Tử Ngôn thở dài, “Từ nhỏ Hàm Như đã bị bố mẹ nuông chiều rồi, sau này lại sống ở nước ngoài bao nhiêu năm trời, không hề biết gì về tình hình chính trị trong nước, cô ấy hoàn toàn không biết là việc này sẽ mang đến bao nhiều phiền phức cho ông ngoại…”

“Phiền phức? Ông con chưa thấy phiền đầu, cháu thấy phiền đấy à?” “Cháu không…” Trình Tử Ngôn bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, mặc dù Đường lão đang cười, nhưng lại khiến anh ta cảm thấy cực kỳ căng thẳng. Trình Tử Ngôn cảm thấy có chút oan ức, Đường lão thích Triệu Hàm Như, tất nhiên sẽ cảm thấy cô làm gì cũng đúng, trước kia lúc nào ông cũng yêu cầu anh ta phải chú ý đại cục, bây giờ đối với Triều Hàm Như lại khác.

“Đừng có không phục nữa.” Đường lão lắc đầu, “Mặc dù con bé là con gái, nhưng khí phách nghe con không sợ cọp trên người con bé khiến ông thấy rất thưởng thức. Thế cục bây giờ mặc dù nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra sóng ngầm đang rất dữ dội, ngay cả ông cũng chưa chắc đã nhìn thấu được tất cả.Con bé cứ trà trộn vào đó lại tốt, ông cũng muốn nhìn xem rốt cuộc người đứng sau Trần Kiều là ai.” Trình Tử Ngôn hiểu ra, nếu đã không thấy rõ thể cục thì cứ quấy loạn mọi thứ lên cho rồi, khiến cho tất cả mọi người đều không nhìn rõ là được.

“Cháu và Chẩn Dương mau chóng lên đường đến thành phố C đi, làm ầm mọi chuyện lên cũng được, chỗ này đã có ông lo. Nhưng nhớ cho kỹ điều này, dù thế nào cũng không được để Hàm Như bị thương. Con bé là cháu gái của ông, là em họ của cháu, ai dám làm nó bị thương thì đều đang gây khó dễ cho ông, đồng thời cũng đang gây khó dễ cho nhà họ Đường chúng ta.” Giọng của Đường lão mang theo vài phần khắc nghiệt.

Thật ra Đường lão không phải là một người thích bao che khuyết điểm, với tư cách là một chính trị gia khôn khéo, nhiều khi ông còn mặc kệ người thân không chịu giúp. Người họ Đường trước giờ đều không dám ỷ thế làm bừa. Cho nên đây là lần đầu tiên Trình Tử Ngôn nghe thấy ông nói vậy, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Mười ngón có dài có ngắn, mặc dù biết rõ là Đường lão thiên vị Triệu Hàm Như, nhưng Trình Tử Ngôn vẫn không ngờ là sẽ đến nước này. “Cảm thấy không công bằng.” Đường lão là người khôn khéo, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Trình Tử Ngôn, đã bị ông nhìn ra. “Ông nợ bà nội và bố con bé nhiều lắm, đúng là ông rất muốn đền bù, nhưng bây giờ nhìn con bé thế này, nào cần ông đền bù điều gì?”

Lời nói của Đường lão mang đậm vẻ áy náy, nhưng đồng thời cũng xen lẫn vẻ tự hào, “Trong mấy đứa cháu của ông, con bé là người không cần ông quan tâm đến nhất. Không có người ông nội này, cuộc sống của con bé cũng chẳng thiếu hụt gì, nhưng nếu ông không có đứa cháu gái này, thì ông thật sự cảm thấy rất tiếc nuối. Ông chẳng thể cho con bé điều gì, thậm chí cả việc đòi lại công bằng cho bố mình, con bé cũng phải dùng tính mạng để ép ống hạ quyết tâm. Nếu cháu đối chỗ với con bé để nghĩ, cháu có thấy công bằng không? Nếu là ông, ông dám khẳng định, con bé sẽ không cảm thấy bất công, nó còn rộng lượng hơn chúng ta rất nhiều đấy.”


“Ông ngoại, cháu hiểu ý ông, nhưng ông làm như vậy, chỉ sợ là sẽ đấy Hàm Như lên đầu sóng ngọn gió. Cháu biết rõ Hàm Như và Khúc Nhạc không phải loại người tham quyền, nhưng những người khác chưa chắc đã nghĩ thế đâu.” Trình Tử Ngôn cũng rất thưởng thức cô em họ này, cũng thấy mặc dù bên ngoài Triệu Hàm Như có uy danh, nhưng thực ra cô là người rất thanh cao, không hề quan tâm đến chuyện công danh, về điểm này thì cô giống Khúc Nhạc. Nhưng rất nhiều lúc, mặc dù họ không tranh giành, người ngoài lại không nghĩ vậy, Đường lão càng coi trọng Triệu Hàm Như, thì lại càng khiến người ngoài ghen ghét.

“Nếu hai đứa nó không xử lý được mấy chuyện này thì đã không đi đến được ngày hôm nay rồi, hơn nữa vẫn còn có cháu còn gì?” Đường lão lại đeo kính mắt lên, “Ông đã giao hai thanh kiếm đã tháo vỏ cho cháu rồi, cháu liệu mà dùng cho thật tốt.”

Trình Tử Ngôn nao nao, vẻ mặt bất đắc dĩ lập tức biến mất, sau đó chuyển thành vẻ vui sướng tột độ xen lẫn chút áp lực.

“Triệu Hàm Như là đồng sự của Tập đoàn Hồng Hải rồi, thân phận và địa vị còn cao hơn cả Lý Tịnh năm đó, nếu đối nghịch với cô ta, chúng ta khó mà thắng nổi.” Sắc mặt Trịnh Kính cực kỳ hồng hào, mặc dù bây giờ ông ta đang nhíu mày, nhưng vẫn có thể nhìn ra mấy năm qua ông ta sống cũng không tệ.

“Ông sợ?” Triệu Minh Vi hoàn toàn đối lập với ông ta, dáng vẻ đường hoàng 10 năm trước đã không còn, hôm nay tóc ông ta đã chuyển sang bạc, trên mặt toàn nếp nhăn ngang dọc, vẻ mặt ác độc, “Đừng quên bây giờ chúng ta đang cùng một thuyền, ông có muốn xuống cũng không nổi nữa rồi.”

Lời uy hiếp của ông ta lại khiến cho Trịnh Kính cười lạnh, “Cũng chưa chắc, người đối nghịch với cô ta là ông, không phải tôi. Mấy năm qua tôi không hề xung đột chính diện với cô ta lần nào đâu.”


Đúng là Trịnh Kinh có chút sợ Triệu Hàm Như, ông tận mắt chứng kiến cô khiến cho Triệu Cương và Triệu Tuyết Như gặp chuyện, rõ ràng là ở tận nước Mỹ, nhưng vẫn có thể điều khiển được vận mệnh của hai người đó. Hơn nữa tác phong làm việc của cô hoàn toàn khác xa với vẻ nhân hậu của Triệu Minh Hoành, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả Tống Du. Loại phụ nữ này ông không trêu chọc nổi, chỉ có thể trốn tránh.

Hai đứa con của Triệu Minh Vĩ bây giờ hoàn toàn bị hủy, ông ta nổi điên là chuyện rất bình thường, nhưng Trịnh Kính thì khác. Trịnh Hiệu Dương đang quản lý công ty rất tốt, coi như là một thanh niên tài tuấn, lý lịch của ông ta cũng đang dần được tẩy trắng, mấy năm qua gia đình ông sống ở thành phố C rất thư thái, ông vẫn còn chưa hưởng thụ đâu.

Huống chi năm đó Triệu Hàm Như từ chối Trịnh Hiệu Dương, cũng chỉ nói vài câu vô thưởng vô phạt với nhà họ Trịnh mà thôi, chứ không ngáng chân ông ta, nên cũng không phát hiện ra chuyện ông ta làm năm đó, ông ta cũng không cần phải nổi điên theo Triệu Minh Vi làm gì.

“Ông nghĩ không ai biết chuyện năm đó ông tham ô công quỹ của Tập đoàn Triệu Thị cho cô em vợ mình à? Cả chuyện về sau ông còn cho người giết Triệu Minh Hoành trong tù để giết người diệt khẩu nữa, ông nghĩ không ai hay sao?” Triệu Minh Vĩ bật cười, “Chuyện này đến tôi còn biết, sao cô ta có thể không biết chứ? À, đứa con riêng của ông với cô em vợ kia đâu rồi, có khi chuyện này cô ta cũng điều tra ra rồi cũng nên…”

“Câm miệng!” Trịnh Kính nổi giận, đưa tay ra đấm Triệu Minh Vĩ. Sức khỏe Triệu Minh Vĩ vốn đã bị tửu sắc làm cho hao mòn. Ông ta bị đánh một đầm liền ngã ngồi xuống đất, nhưng lại càng cười điên cuồng hơn. Ông ta lau vết máu trên khóe miệng mình, “Nếu không muốn người biết, thì đừng có làm, nếu đã làm thì nên làm đến cùng. Trịnh Kính, dáng vẻ giả mù sa mưa của ông làm tôi thấy thật đáng khinh, rõ ràng là xuất thân từ lưu manh, cạn bã, giờ giả vờ làm tinh anh của xã hội làm gì chứ? Ông nghĩ chỉ cần mặc âu phục lên là thành giám đốc đấy à?”

“Ừ, tôi xuất thân là lưu manh đấy.” Trịnh Kính cười lạnh kéo Triệu Minh Vĩ từ dưới đất lên, “Đã nhớ được chuyện này thì đừng nghĩ đến việc uy hiếp tôi, lúc nào tôi cũng có thể đưa ông đi gặp anh trai mình đấy.”

“Cũng đúng, mày giết tao thì coi như lập công với Triều Hàm Như. Nhưng nghĩ xem, liệu nó có chịu nhận cái công ấy không?” Triệu Minh Vĩ đã bị bức tới đường cùng rồi, chẳng còn sợ điều gì nữa, “Mười năm rồi mãi mày không giết tạo, bây giờ Triệu Hàm Như công thành danh toại quay về, mày nghĩ giết tao rồi nó sẽ tin mày ư?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.