Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 320: Tức giận
Phòng khách nhà họ Triệu đâu có đơn sơ, chỉ là phong cách trang trí tối giản, hợp với sở thích của cô mà thôi. Đương nhiên, ở trong mắt thím Lâm, trong phòng chỉ có một giường lớn, một tủ sách là quá đơn sơ.
Triệu Hàm1Như sầm mặt, “Cháu đã từng tuổi này rồi, không còn là công chúa nữa, cháu vẫn nên ở phòng khách thôi.” Đứng ở góc độ tuổi của cô bây giờ, cô cảm thấy sở thích năm xưa của mình tầm thường đến mức người ta không8nỡ nhìn thẳng, nhất là khi thấy bộ dáng nhịn cười nhìn Đông xem Tây của Khúc Nhạc, cố hận không thể tìm một cái động chui vào.
“Được rồi, thím đi quét dọn phòng khách thêm lần nữa.” Thím Lâm hơi sững sờ, bà cho rằng Triệu2Hàm Như sẽ ở lại phòng cũ nên quét dọn sạch sẽ phòng cũ, còn phòng khách chỉ quét dọn qua loa một lần. “Thật ra ở phòng này cũng được.” Đây là lần đầu tiên Khúc Nhạc vào phòng ngủ của thiếu nữ mười sáu tuổi.4Anh tò mò cúi người nghiên cứu những thứ Triệu Hàm Như “cất kỹ” trên bàn, các loại búp bê, một vài thứ kỳ lạ mà anh không biết tên, càng nhìn càng thấy được thú vị. Anh biết cô của quá khứ là một em gái đáng yêu mềm mại, lại không ngờ cô đáng yêu đến mức này, “Con mèo này tên gì? Phải kitty gì không? Em rất thích nó à?” Nhìn đâu cũng thấy hình ảnh con mèo màu hồng, từ cái gương đến đôi dép, thậm chí là tay nắm ngăn kéo cũng là đầu mèo. “Là hello kitty.” Vẻ mặt Triệu Hàm Như không có cảm xúc gì khi nói về những thứ đáng yêu cô từng mê mẩn điên cuồng, gương trang điểm của cô khảm đầy pha lê Swarovski hình hello kitty, nhìn vô cùng xa xỉ lãng phí.
“Cái gương này thật hào!” Khúc Nhạc giơ ngón tay cái lên, năm xưa vợ chồng Triệu thị chiều chuộng Triệu Hàm Như đến mức nào mới có thể dung túng cô mua nhiều thứ linh tinh thế này, nhìn mà lóa mắt người ta, “Anh đoán năm xưa em ở trường học không được người thích lắm?”
“Làm sao anh biết?” Triệu Hàm Như tò mò nhìn Khúc Nhạc, bị anh nói đúng rồi.
Cô tự nhận năm xưa mình dịu dàng tốt tính, đối xử với mọi người vô cùng chân thành, vậy mà lại không có một người bạn thân thiết thật sự. Cô có nhiều bạn bè, nhưng tất cả đều là quen biết hời hợt. Sau khi gia đình cô gặp chuyện không may, những người mang mác “bạn bè tốt” cùng nhau phân rõ giới hạn với cô. Đến khi cô ra nước ngoài, cô cắt đứt qua lại với bọn họ. Nghĩ lại cũng thấy đáng buồn, cô sống mười sáu năm ở thành phố C, lại không có một người bạn nào nhớ mong cô.
“Không phải ai cũng có thể làm bạn với công chúa, ngay cả anh cũng cảm thấy cái gương này của em quá khoe khoang. Gia cảnh của bạn học em không bằng em, em lại suốt ngày rêu rao như thế, bọn họ không chỉ mơ ước được như em, mà còn ghen tị với em.” Khúc Nhạc cười lắc đầu.
Thành phố c không thể so với thủ đô, trong một vùng nhỏ như vậy, Triệu Minh Hoành là nhà giàu nhất thành phố, không có mấy người có thể so gia thể và bối cảnh với Triều Hàm Như. Đối với cô công chúa sống trong một thế giới khác, phần lớn người sẽ lựa chọn tôn kính mà không gần gũi, phần còn lại…
Triệu Hàm Như đột nhiên nhớ tới trước đây Trương Gia nhìn thấy cái gương này cũng khó nén vẻ mặt khiếp sợ. Nhất là khi anh ta biết giá tiền của cái gương còn nhiều hơn cả số tiền anh ta từng gặp trong đời. Tuy anh ta không nói gì, nhưng vẻ kỳ lạ trên mặt vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của cô.
Khi đó cô còn trẻ vô tri, sau này mới biết tâm tình kỳ lạ đó gọi là oán hận ghen tị, còn Triệu Tuyết Như mỗi ngày ở cạnh cô thì càng không cần phải nói.
Bởi vì ghen tị nên sinh ra ác ý, hận không thể hủy diệt tất cả của đối phương, Triệu Tuyết Như như vậy, Trương Gia như vậy, Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính cũng như vậy.
Trên thực tế, loại thô tục khoe giàu trong mắt thế gia có vẻ nực cười, giống như Khúc Nhạc nói “hào”, đây tuyệt đối là lời nói thật lòng của anh. Loại người như anh, từ nhỏ tiếp xúc với cái gọi là khiêm tốn mà xa hoa, giá cả giấu sâu dưới bề ngoài tầm thường, chứ không phải dùng cách lóa mù mắt người khác. Có điều, khi còn bé Triệu Hàm Như không hiểu đạo lý này.
“Khi đó không phải em muốn khoe giàu, các cô bé đều thích những thứ lấp lánh, em cảm thấy cái gương sáng long lanh rất đẹp. Nói cho cùng là do em quá ngây thơ, sống trong thế giới mà em tự cho là đúng, bị người ta phản bội cũng là đáng đời.” Triệu Hàm Như lúng túng giải thích.
“Đừng nói nhảm, không phải tất cả mọi người đều vì ghen tị mà đi hại người, là do nhân phẩm của bọn họ quá kém.” Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như mặc bộ đồ đen đứng giữa căn phòng hồng phấn lấp lánh ngọt ngào, nhìn vô cùng không thích hợp. Nếu không phải bị tổn thương đến mức cực hạn, thì năm xưa cô sẽ không thay đổi tính tình nhiều như thế.
“Thật ra căn phòng này rất đặc biệt.” Nhìn căn phòng này là có thể biết Triệu Hàm Như ngây thơ đáng yêu của khi xưa được vợ chồng Triệu thị chiều chuộng như thế nào. Khúc Nhạc yếu Triệu Hàm Như thông minh hơn người của bây giờ, nhưng anh tin rằng sâu trong lòng cô vẫn còn có chút ngây thơ đơn thuần của năm xưa. “Nếu anh thích thì anh ở đây đi, nói không chừng trong lòng anh có một cô công chúa.” Triệu Hàm Như khó chịu chọc chọc ngực Khúc Nhạc. Nếu sớm biết thế này thì cô sẽ không dẫn anh về nhà, bị anh thấy thật là mất mặt. “Chẳng phải cô công chúa trong lòng anh là em sao? Em ở đây cùng anh, anh muốn cảm nhận thế giới nội tâm của công chúa.” Khúc Nhạc nắm ngón tay Triệu Hàm Như lại, giọng điệu mang theo ý cười.
Đáy mắt của anh lóe lên vẻ nghiêm trang, làm cô không thể nào từ chối được, đành phải không tình nguyện cùng anh ngồi trên giường nhìn ảnh chụp. Đối với anh mà nói, đây là một thể nghiệm hoàn toàn mới. Anh biết cô đã nhiều năm, rõ ràng như lòng bàn tay mọi chuyện của cô ở Mỹ, nhưng lại mơ hồ với quá khứ của cô.
Mà quyển album ảnh này ghi lại tất cả hình ảnh từ khi cô sinh ra đến khi cô mười sáu tuổi. Anh nhìn hình cô tập tễnh học theo, oa oa khóc lớn, vẻ mặt thành thật đọc sách đánh đàn, nhìn cô từ một đứa trẻ con trở thành cô bé, cô gái, thiếu nữ…
Anh vỗ khuôn mặt tròn vo trên hình, cười ra tiếng, “Không ngờ em khi bé rất mập.”
“Có cái gì mà nhìn? Đừng nhìn nữa!” Triệu Hàm Như cảm thấy ảnh chụp lúc nhỏ là lịch sử đen tối bố mẹ nuôi cô như một công chúa, trong ảnh đều là váy công chúa lộng lẫy, nhìn vẻ mặt vô tội làm nũng đáng yêu của mình trong ảnh, thật sự ngay cả nhìn cô cũng không dám nhìn.
“Anh cảm thấy rất đẹp…” Khúc Nhạc còn chưa nói xong, chợt thấy cô bé trong ảnh trán chạm trán với một bé trai ăn mặc lộng lẫy, dáng dấp vô cùng thân thiết, hiển nhiên là đang đóng vai công chúa hoàng tử, vẻ mặt anh lập tức tối sầm lại, “Bé trai này là ai?”
“Trịnh Hiệu Dương.” Triệu Hàm Như tức giận nói, trong mắt còn mang thêm vẻ hả hê, “Album ảnh này do mẹ em xếp, có hơn phân nửa là ảnh chụp chung với Trịnh Hiệu Dương, anh còn muốn xem tiếp không?” Khúc Nhạc nhìn chằm chằm bé trai thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô bé nhà anh, trong mắt như toát ra lửa. Nếu không phải nể mặt bố mẹ vợ đã qua đời, thì anh thật sự muốn cắt nát tất cả ảnh của Trịnh Hiệu Dương Bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, vẻ mặt âm trầm khép lại quyển album đang cầm, thuận tay mở quyển album khác. “Anh đừng xem nữa, càng xem càng bực bội.” Triệu Hàm Như ôm gối ngồi xếp bằng ngồi một bên lạnh nhạt nói, giống như người trong album ảnh không phải là cô.
Khúc Nhạc hừ lạnh, cố chấp mở album ra xem, rồi lại tức ngã ngửa, trong ảnh là thiếu nữ Triệu Hàm Như thanh xuân sáng rỡ, người bên cạnh cô không còn là Trịnh Hiệu Dương, mà đổi thành Trương Gia. Đáng giận nhất là bên cạnh ảnh chụp còn dán một sticker hình trái tim màu đỏ lấp lánh, tràn ngập tình cảm thiếu nữ đập vào mặt, làm cho anh muốn tránh cũng tránh không được, vừa nhìn là biết do tự tay cô dán lên.
Cơn tức nghẹn ở giữa, trong lòng khó chịu nói không nên lời, dứt khoát khép album ảnh lại, quay mặt chỗ khác giận dỗi.
“Giận thật rồi?” Triệu Hàm Như vứt gối ra, kéo cánh tay Khúc Nhạc, cười đùa: “Khi đó em không biết anh. Nếu em sớm biết anh thì làm gì tới lượt hai người bọn họ?”
“Sao lúc đó ánh mắt của em lại kém như vậy?” Khúc Nhạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ghen tuông bùng lên. “Còn trẻ không biết gì, tâm tư mê muội, nước đổ vào đầu, mắt bị ghèn dán…” Triệu Hàm Như thản nhiên nói.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nhảm…” Khúc Nhạc thật sự nghe không nổi nữa, vội ngăn Triệu Hàm Như nói bậy. Thật ra anh biết cô đối với bọn họ, ngoại trừ chán ghét thì chỉ có thù hận, đã không còn tình cảm gì rồi, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Anh nợ cô mười mấy năm cuộc sống, bỏ lỡ thời thiếu nữ quý nhất của cô, đối với một anh muốn sở hữu tất cả của cô mà nói thì khó mà dằn lòng được. “Chúng ta không có bao nhiêu ảnh chụp chung. Em lấy ảnh chụp chung với Trương Gia làm album, vậy mà em chưa từng hết lòng với ảnh của chúng ta…” Khúc Nhạc mất mát nói. “Ảnh của chúng ta… Ý anh nói là ảnh phóng viên chụp lén Khúc Nhạc và người phụ nữ tàn tật, Khúc Nhạc thông đồng với nữ sinh viên đại học đó hả? Anh muốn em lấy những tấm ảnh đó in ra, dán sticker hình trái tim màu đỏ lên?”
Khúc Nhạc không nói lời nào, cả hai người đều có chứng sợ hãi màn ảnh, ngoại trừ ảnh do phóng viên chụp lén thì bọn họ có rất ít ảnh chụp chung. Triệu Hàm Như đột nhiên ngẩng đầu hỏi Khúc Nhạc: “Anh có phát hiện không, mỗi lần chúng ta bị chụp hình lén, bọn họ luôn chụp ảnh rất đẹp trai, chụp em rất khó nhìn, thật sự không công bằng, em cảm thấy em không có xấu như vậy…”
Khúc Nhạc cạn lời, “Nếu không lần sau anh bảo bọn họ chụp em đẹp một chút?”
Triệu Hàm Như vừa định nhéo Khúc Nhạc, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên cắt đứt bầu không khí tốt đẹp. Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hơi hổn hển, “Sao em và Khúc Nhạc đột nhiên đi thành phố C mà không nói tiếng nào vậy?”
“Làm sao vậy?” Triệu Hàm Như tựa vào lòng Khúc Nhạc, không nhanh không chậm hỏi: “Tìm bọn em gấp như vậy, có phải vì đám người hôm qua không?” “Ừ, là bọn họ, phía sau màn có nhân viên y tế chuyên nghiệp và thủy quân giật dây. Căn cứ theo lời khai của họ, bọn anh tìm được chứng cứ chứng minh họ có liên quan đến người phụ nữ tên Nghiêm Hiểu Văn em từng nói.” Trình Tử Ngôn dùng một chút, “Hơn nữa, Nghiêm Hiểu Vẫn là người của Trần Kiều, hai người quen biết do Lý Tịnh đáp cẩu dắt mối.”