Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 317: Giải quyết


Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 317: Giải quyết

“Đỗ Như Tùng ở chỗ này, vậy người trong xe là ai?” Người gây chuyện có chút bối rối, bọn họ vẫn cho rằng người trong xe là Đỗ Như Tùng nên mới cản xe.

“Mặc kệ người trong xe là ai, đều là từ trong công ty Trung1Thiên đi ra, không có một người tốt, không thể bỏ qua!” Lại có một người vung tay lên hét. “Đúng vậy, vừa rồi Đỗ Như Tùng còn trốn trong công ty, vậy mà khi chúng ta vây xe, anh ta lại chạy ra ngoài, nhất định người8trong xe là nhân vật lớn anh ta không đắc tội nổi.” “Nói không chừng là kẻ đứng sau màn!” “Đỗ Như Tùng hại chết Hiểu Dương, chúng ta đòi công lý với nhân vật lớn” trong xe đi!” Đám người vốn có hơi do dự, không biết2bị người nào khuyên một câu, lại trở nên cuồng nhiệt, quần chúng xúc động tức giận la hét. Bọn họ không chỉ gõ cửa xe, mà bắt đầu đập cửa xe, dọa Đỗ Như Tùng hồn phi phách tán, liều mạng ngăn bọn họ lại. Ngoài xe4tình thế nghiêm trọng, Triệu Hàm Như lại không hoảng loạn, mà ung dung gọi điện thoại: “Anh Trình, em là Triệu Hàm Như.”

“Anh Trình gì chứ? Anh là anh họ ruột của em! Gọi anh!” Đầu bên kia điện thoại, Trình Tử Ngôn đỉnh đạc nói.

Triệu Hàm Như mỉm cười, biết nghe lời nói: “Anh, tối qua Tô Hiểu Dương đột nhiên qua đời, người nhà của anh ta vây trước công ty Đỗ Như Tùng, xe em cũng bị bọn họ vây không đi được, hừm, bọn họ còn tạt sơn đỏ lên xe em…” Vẻ mặt Triệu Hàm Như lạnh nhạt, cáo trạng rất thuần thục. Bị vây? Trình Tử Ngôn mở to mắt, không kịp hỏi tại sao Tô Hiểu Dương lại chết một cách không giải thích được, vội vã dặn dò: “Em ở trong xe, nghìn vạn lần đừng ra ngoài, anh lập tức phái người tới.” Thân phận của Triệu Hàm Như xưa đâu bằng nay, cô là cháu gái mà ông Đường yêu thương nhất, là em họ ruột của Trình Tử Ngôn. Tuy không có nhiều người biết chuyện này, nhưng ông Đường đã dặn dò anh ta phải chăm sóc tốt cho cô, dùng hết sức giúp đỡ chuyện của cô. Đối với Trình Tử Ngôn mà nói, đó không phải là gánh nặng, mà là vinh hạnh. Ngay từ đầu, Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như đã là bạn bè của anh ta, xem như người của anh ta, bây giờ thân phận của cô lại tăng nặng lên lợi thế, dù anh ta chỉ là cháu ngoại, nhưng chỉ cần có cô đứng bên anh ta, cũng đủ để anh ta trổ hết tài năng trong đám con cháu của ông Đường. Cho nên, anh ta cam tâm tình nguyện giúp cô.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Như Tùng đối mặt với trường hợp như vậy, những người này mang vẻ mặt dữ tợn, hùng hổ, thậm chí còn đốt tiền giấy trước của công ty, mở nhạc buồn. Anh ta bị đè vào cửa xe, nước bọt của người đó văng lên trên mặt anh ta, đám phóng viên hả hê chụp hình ảnh chật vật của anh ta, nói không chừng còn phát sóng trực tiếp lên mạng nữa.

Anh ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể ngóng trông cảnh sát mau tới. Hai bên đang giằng co, mấy chiếc xe cảnh sát chạy vào, Đỗ Như Tùng thầm thở phào.


Người xuống xe không phải cảnh sát nhân dân bình thường bọn họ hay gặp, mà là đặc công võ trang đầy đủ, từng người khí thể lăng liệt, đám phóng viên thấy vậy thì cũng có hơi sợ, tốc độ chụp ảnh chậm lại rõ ràng, không ngờ thể lực sau lưng Đỗ Như Tùng lại mạnh như vậy, có thể mời tới cứu binh đặc công. Đám phóng viên vẫn còn có mắt, truyền bá thứ không nên truyền bá sẽ bị mời uống trà.

Ngoài dự đoán của bọn họ là đám đặc công chỉ đi tới trước chiếc xe bị tạt sơn màu đỏ, giải tán đám người vây quanh xe, chứ không quan tâm gì đến Đỗ Như Tùng. Bọn họ nói gì đó với người trong xe, sau đó đứng nhìn chiếc xe kia chạy đi.

Thì ra bọn họ không phải tới vì Đỗ Như Tùng, mà là tới vì người ngồi trong xe.

“Người nhà” Tô Hiểu Dương nhìn nhau, người giật dây bảo bọn họ đi tìm Đỗ Như Tùng gây phiền phức, cố gắng làm lớn chuyện, nhưng hình như người trong xe có địa vị rất lớn, bị nhiều cảnh sát dùng họng súng đen ngòm chỉ vào, bọn họ không còn dũng khí tiến lên ngăn lại nữa, ngoại trừ yên lặng lui ra thì không có lựa chọn nào khác.

Có điều, bọn họ vừa lui lại, Đỗ Như Tùng vốn đang yêu thế nhân cơ hội lớn tiếng kêu gọi làm sáng tỏ, thậm chí còn mời phóng viên tới phỏng vấn tại hiện trường. Anh ta vốn là người linh hoạt, lúc nãy nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, cũng chỉ vì cố kỵ Triệu Hàm Như đang ở đây mà thôi. Bây giờ cô vừa đi, anh ta liền thở dài một hơi, bắt khua môi múa mép. “Thuận lợi thoát hiểm không?” Đến cùng Trình Tử Ngôn vẫn không yên lòng, xe của Triệu Hàm Như vừa lái ra khỏi Trung Thiên, anh ta cũng vừa gọi tới.


“Anh ra tay mà, chẳng lẽ còn có chuyện không giải quyết được?” Triệu Hàm Như hài hước cười nói.

“Đừng coi trọng anh như thế, em bây giờ mới là tâm phúc trước mặt ông cụ, anh còn phải nhìn sắc mặt em mà.” Trình Tử Ngôn nửa đùa nửa thật nói, “Lần tới anh dẫn em đi gặp vài người, sau này có việc gì cứ trực tiếp tìm bọn họ là được. Với thân phận của em mà còn có người muốn chặn xe em, đúng là không có mắt. Được rồi, Khúc Nhạc biết chuyện này chưa?”

“Anh ấy chưa biết, ai bảo anh là anh em, ông nội nói có việc gì cứ tìm anh.” Triệu Hàm Như cười nhạt nói.

“Đương nhiên rồi, có chuyện gì anh cũng sẽ giúp em giải quyết thỏa đáng.” Trình Tử Ngôn vô cùng hưởng thụ, gặp phải chuyện như vậy, Triệu Hàm Như không có đi tìm Khúc Nhạc mà trực tiếp tìm anh ta, có thể thấy cô không coi anh ta là người ngoài, mà thật sự nhận người anh này.

Không phải Triều Hàm Như không nghĩ tới tìm Khúc Nhạc, mà là sau đó có nghĩ lại, Trình Tử Ngôn không giống bọn họ, từ nhỏ anh ta đã sống trong giới đó, lực lượng của anh ta mạnh hơn cô và Khúc Nhạc, lần này nhờ anh ta giúp đỡ, cũng là bày ra thiện ý của cô, để cho anh ta biết cô và Khúc Nhạc đều đứng bên anh ta.


Trình Tử Ngôn là người thông minh, hiển nhiên là tiếp nhận thiện ý của Triệu Hàm Như, nói chuyện cũng thân thiết tùy tiện hơn trước kia. “Sao Tô Hiểu Dương lại chết đột nhiên như vậy?” Nói hết chuyện phiếm, Trình Tử Ngôn chuyển sang chuyện chính, “Vừa rồi anh cho người điều tra, cái chết của cô ta rất lạ.”

Trước đây, bọn họ báo cảnh sát đưa Tô Hiểu Dương vào bệnh viện, bọn họ cũng thuận lợi rửa sạch nước bẩn trên người mình, tự nhiên là trách nhiệm thuộc về đám người đó, bọn họ cũng lười quan tâm với phát triển sau này. Nếu không phải Triều Hàm Như nói thì anh ta còn không biết Tô Hiếu Dương chết một cách không giải thích được, lại còn cho người điều tra cái chết của cô ta, thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.

“Có kỳ lạ, nhưng không phải hướng về em, mà là hướng về Đỗ Như Tùng.” Triệu Hàm Như có chút tức giận, hôm nay cô tới công ty Trung Thiên bàn chuyện mở rộng quy mô, vậy mà lại xảy ra chuyện này, nhất định giá cổ phiếu Trung Thiền sẽ rớt xuống, trong thời gian ngắn sắp tới không thể phát hành thêm cổ phiếu, dù là hướng về ai thì lợi ích của cô đều thật sự bị giảm.

“Yên tâm đi, anh đã ra lệnh rồi, chúng ta sẽ lặng lẽ mời đám người gây chuyện uống trà, điều tra kẻ sau màn là ai.” Trình Tử Ngôn khuyên lơn. Triệu Hàm Như bĩu môi, trước đó chuyện Tô Hiểu Dương đã điều tra rồi, kẻ sau màn rất xảo quyệt, điều tra tới điều tra lui cũng không ra được cái gì, phảng phất như thật sự là ngoài ý muốn. Nghiêm Hiểu Văn, đối tượng cô nghi ngờ nhất đã trở về tỉnh A sau chuyện của Tô Hiểu Dương, nghe nói cô ta được một chiếc xe thần bị đón, từ đó đến nay không điều tra được hành tung của cô ta nữa.

Nếu Triệu Hàm Như đoán không có sai thì Nghiêm Hiểu Văn là người của Trần Kiều, tỉnh A là địa bàn của ông ta, cô ta đến tỉnh A, có sự bảo vệ của ông ta, bọn họ không có khả năng điều tra ra được tin tức gì liên quan đến cô ta nữa.

Mặc dù không có chứng cứ chứng minh cô ta có quan hệ với mấy việc này, nhưng Triệu Hàm Như vẫn kiên trì với phán đoán của mình, mọi hành động của người phụ nữ này đều rất kỳ lạ, chắc chắn không tách ra được với mấy chuyện này. Xe dừng ở ven đường, Triệu Hàm Như lên xe khác, xe bị tạt sơn đỏ bị đưa vào tiệm 4S. Tạ Doãn thấy vẻ mặt âm trầm của cô, dọc theo đường đi âm thầm cẩn thận, không dám nói linh tinh cái gì. “Quay lại, đi Hồng Hải.” Triệu Hàm Như tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại suy nghĩ.

Khúc Nhạc vừa họp xong, thấy Triệu Hàm Như đến, có chút ngoài ý muốn, khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười, mềm giọng nói: “Làm sao đột nhiên lại tới đây?”


“Tra xét, nhìn xem anh có cùng nữ thư ký… anh hiểu mà.” Triệu Hàm Như cười mập mờ.

“Nói bậy.” Khúc Nhạc dở khóc dở cười cầm văn kiện gõ nhẹ lên đỉnh đầu Triệu Hàm Như, “Còn có tinh lực miên man suy nghĩ, xem ra tối qua anh còn chưa đủ cố gắng.” “Rất cố gắng, rất cố gắng!” Triệu Hàm Như vội vã xin tha, “Em nhớ anh nên mới đến thăm anh.” “Đừng dùng lý do này, anh hiểu em rất rõ.” Khúc Nhạc nhéo nhéo gò má của Triệu Hàm Như, “Em là người không có chuyện không lên điện Tam Bảo, Không phải xế chiều hôm nay em đến công ty Trung Thiên sao, trở về mau như vậy, có phải xảy ra chuyện gì không?”

“Quả nhiên cái gì cũng không thể qua mắt được anh.” Triệu Hàm Như kể tóm lại chuyện vừa xảy ra cho Khúc Nhạc nghe, “Anh thấy thế nào?”

Mặt của Khúc Nhạc lập tức trầm xuống, “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao em không nói trước với anh?” Quá khứ, Triệu Hàm Như gặp chuyện gì cũng tìm Khúc Nhạc trước, vậy mà lần này cô lại tìm Trình Tử Ngôn giúp đỡ giải quyết mà không phải tìm anh, điều này làm cho anh vô cùng bực mình. Dù anh biết rõ Trình Tử Ngôn là anh họ của cô, nhưng trong lòng vẫn buồn bã.

“Không phải em đã nói cho anh biết rồi sao? Hơn nữa, hôm qua ống nội nói để Trình Tử Ngôn bảo vệ em, em chỉ thử xem anh ta có xem em là em gái thật không.” Vẻ mặt Khúc Nhạc lạnh nhạt, cố gắng che giấu mất mát trong lòng. Từ trước tới nay, người Triều Hàm Như tin tưởng ỷ lại chỉ có một mình anh, bây giờ lại có thêm ông Đường và Trình Tử Ngôn, điều này làm anh không dễ chịu. “Anh giận dỗi với em vì người ngoài?” Người khác có thể nhìn không thấu khuôn mặt lạnh ăn tiền của Khúc Nhạc, nhưng Triệu Hàm Như chỉ cần nhìn là biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, không khỏi cảm thấy buồn cười. Sự ăn ý và nhiều năm cùng nhau trải qua mưa gió giữa cô và anh, không phải là người thân nửa đường nhô ra có thể thay thế.

Khuôn mặt Khúc Nhạc hơi bớt giận, nhưng vẫn mím môi không nói lời nào. “Đừng nóng giận, anh còn chưa trả lời em đấy, rốt cuộc anh thấy chuyện này thế nào?” Triệu Hàm Như kéo tay Khúc Nhạc làm nũng. Khúc Nhạc luôn không chịu nổi giọng điệu mềm mại của Triệu Hàm Như, chỉ cần cô làm nũng, lòng anh sẽ mềm như một vũng nước, nơi nào còn nhớ tới tức giận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.