Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 315: Ghen tị


Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 315: Ghen tị

“Mấy ngày nay Tiết Giai Vũ của báo Tân Tinh vẫn luôn liên hệ với em hẹn gặp chị.” Tạ Doãn lật xem sổ ghi chép, làm hết phận sự nói.

“Chị biết rồi, trước đó cô ta tìm không ít phương thức hỏi thăm chị.” Triệu Hàm Như thong thả uống canh, “Đừng để ý tới cô ta, lúc trước chị gặp phiền phức, bọn họ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, bây giờ muốn lại muốn lấy chỗ tốt từ chị, trên đời này không có1chuyện tốt như vậy.”

Triệu Hàm Như cười lạnh, lúc này có đường làm quan rộng mở, không bày ra cái giá thì thật có lỗi với máu đã từng chảy.

Trước đây tuần san Tấn Duệ, Tiết Giai Vũ tìm hỏi có rất nhiều lần cô mới cho phép bọn họ lấy tin tức, sau này bọn họ có gửi bản thảo cho cô xem, cô cũng hài lòng với bản thảo nên không đưa ra ý kiến gì. Ai ngờ đến lúc chính thức phát hành, bọn8họ lại cắt giảm một lượng lớn tin tức, thậm chí thay cả chuyên đề, trở thành một tin tức chẳng ra gì.

Khi đó cô đứng nơi đầu sóng ngọn gió khủng hoảng tài chính chính trị, bận rộn sứt đầu mẻ trán, không thể quản hết được, mặc dù biết dụng ý của bọn họ, nhưng cô vẫn vô cùng bất mãn. Tuy cuối cùng không cố tìm bọn họ hỏi chuyện, chẳng qua đã quyết sau này không tiếp xúc với bọn họ nữa. Cô2chưa từng nhắc chuyện này với Khúc Nhạc, nếu không phải sau khi cổ về nước, Tiết Giai Vũ chủ động liên lạc muốn gặp cô, thì cô đã quên mất chuyện này.

Có điều, nghĩ đến quan hệ không cạn của Tiết Giai Vũ và Nghiêm Nam Sinh, Triệu Hàm Như lại hơi do dự, “Đừng nói quá mức, cứ nói gần đây chị bận, từ chối cô ta thêm vài lần, nếu cô ta có thái độ tốt thì sắp xếp gặp mặt vào hai tháng4sau.”


Cứ coi như nể mặt Tiết Giai Vũ lần cuối cùng, trước kia cô ta làm khó dễ có mấy lần, nếu không làm vậy thì sao có thể bỏ cơn tức trong lòng.

“Em hiểu rồi.” Tạ Doãn dùng một chút, nói bằng tiếng Pháp: “Con gái dì Lưu vẫn luôn đứng trong phòng bếp nghe lén chúng ta nói chuyện, cô ta có vấn đề gì hay không?” “Không sao, Khúc Nhạc cho phép dì Lưu dẫn cô ta vào, có nghĩa là anh ấy đã điều tra cô ta kỹ rồi. Anh ấy sẽ không cho người có vấn đề vào nhà.” Triệu Hàm Như trả lời lại bằng tiếng Pháp. Tạ Doãn che trán, cảm thấy boss nhà mình vô điều kiện tin tưởng Khúc Nhạc tới mức ngay cả hỏi nhiều một câu cũng cảm thấy dư thừa, không giữ lại chút nào với một người đàn ông, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. “Con đừng nhìn nữa!” Dì Lưu dọn dẹp phòng bếp xong, quay người lại thì thấy Hiểu Nguyệt vẫn còn ghé vào khe cửa, bèn kéo cô ta lại, “Cô Triệu không phải là người bình thường, con tôn trọng người ta một chút, đừng tưởng học Đại học Thủ đô thì ngon, con chẳng là cái gì trước mặt người ta cả.” Dì Lưu rất ít khi nói nặng lời với hòn ngọc quý trên tay mình, nhưng nếu không nói trắng ra thì Hiểu Nguyệt sẽ càng lún càng sâu. “Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc bọn họ là ai?” Nghe lén một lúc lâu, cô ta chỉ biết nam chủ nhân họ Khúc, người phụ nữ xinh đẹp họ Triệu, còn lại thì không biết gì cả.

“Nói cho con biết chuyện này để làm gì? Mẹ cũng không biết, chỉ biết bọn họ đều là danh nhân trong giới tài chính, nhiều tiền tới mức dọa chết người. Mẹ nói cho con biết, người càng giàu càng nặng quy củ, con đừng có ý định quỷ quái gì.” Thím Lưu trùng con gái.

Chuyện không nên hỏi thì không hỏi, chuyện không nên nghe ngóng thì không nên nghe ngóng, đây là kinh nghiệm nhiều năm làm giúp việc nhà giàu của thím Lưu. Dạng người giống Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, chỉ cần hơi nghe ngóng một chút là có thể biết thân phận của bọn họ.

Nhưng thím Lưu là người yên phận, chủ nhà không chủ động nhắc tới, bà sẽ không đi hỏi thăm, đây cũng là nguyên nhân Khúc Nhạc yên tâm thuê bà. Cặp đôi trẻ tuổi này hiền hoà, không có quy củ, cũng không cần hầu hạ, không biết bao nhiêu người đoạt bể đầu loại công việc nhiều tiền ít việc này, bà cũng không muốn mất việc. Vốn tưởng rằng con gái là người kiên định yên phận, không ngờ sau khi thấy Khúc Nhạc, nó lại nảy sinh tâm tư không nên có, chỉ trách dáng dấp của đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này quá đẹp.


“Là người trong giới tài chính…” Vẻ mặt Hiểu Nguyệt buồn bực, ban đầu cô ta vô cùng khát vọng có thể học ngành Tài chính Đại học Thủ đô. Tuy thành tích của cô ta tốt, nhưng lại chưa đạt mức yêu cầu, ngành tài chính đại học thủ đô là ngành chuyên nghiệp đứng đầu, có không biết bao nhiêu người muốn chen vào, cô ta tranh không lại người khác, với điểm của cô ta chỉ có thế tủi thân mà học ngành Lịch sử.

Cô ta tự cho rằng mình thanh cao, cảm thấy mình có tài nhưng không gặp thời, lòng tự trọng cực cao, bình thường không thích giao lưu tiếp xúc với người khác, tất nhiên cũng không có bạn bè tốt gì. Đậu ngành Lịch sử, ngày nào cô ta cũng chui vào đống sách tiếp xúc với thánh hiền, nên chẳng có chút hiểu biết gì về cặp đôi danh nhân giới tài chính Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, cùng với tin tức nóng Khúc Nhạc và nữ sinh viên nắm tay đi dạo trong đại học thủ đô ở trên diễn đàn.

“Nếu con thật sự muốn học tài chính thì hãy cố gắng lên, tranh thủ lúc thi đậu tài chính, ra nước ngoài học cũng được, mẹ sẽ cắn chặt răng góp đủ tiền cho con đi học.” Thấy vẻ mất mát của con gái, thím Lưu không đành lòng, con gái bà thông minh như vậy, nếu bà cũng có tiền giống những người nhà giàu, thì bà có thể cho con gái điều kiện học tập tốt nhất, con gái sẽ không kém với người khác. Huống chi, bà thấy chí hướng của con gái không sai, có ai hy vọng cả đời tiếp xúc với đống giấy lộn, học lịch sử tốt thì có ích lợi gì, cũng chỉ là một học trò nghèo mà thôi.

Học tài chính thì khác, cậu Khúc và cô Triệu đều từ nước Mỹ trở về, tuổi còn trẻ mà tạo dựng được gia nghiệp lớn như vậy, dù sau này không làm cái gì, thì có xài mấy đời cũng không hết tiền, có thể thấy được ngành này kiếm được nhiều tiền như thế nào.

Ai không hướng tới vinh hoa phú quý, đương nhiên bà cũng hy vọng con gái của mình học tài chính, có thể kiếm được nhiều tiền giống như bọn họ, đây mới là giá trị của cuộc sống. Về phần cực khổ trả giá sau lưng bọn họ, tất nhiên là bà không nhìn thấy. “Đâu có dễ thi như vậy.” Khuôn mặt Hiểu Nguyệt trầm xuống, vung tay ngồi một bên buồn bực. Cô ta không phải loại phụ nữ không có văn hóa như mẹ mình, cô ta biết học tài chính có bao nhiêu khổ cực, cạnh tranh có bao nhiêu kịch liệt. Đại học Thủ đô người mạnh như mây, một lần lại một lần thất bại đã đủ cho cô ta thấy rõ hiện thực, có lẽ thời trung học cô ta là một người mạnh, nhưng lên đại học thủ đô, cô ta phát hiện mình chỉ có thể coi là người bình thường, năng lực của cô không thể đi đậu thạc sĩ tài chính.


Hơn nữa, dù có thi đậu thì có ích lợi gì, người phụ nữ kia đã công thành danh toại, mà cô ta mới chỉ là sinh viên…

Lúc này, Triệu Hàm Như đã thay quần áo xong, chuẩn bị ra cửa. Cô ta ghé vào cửa sổ phòng bếp nhìn người phụ nữ lúc nãy còn mang vẻ mặt lười biếng quyến rũ, bây giờ đã thay bộ đồ công sở đen trắng, mái tóc dài rồi tung buộc gọn lại, rõ ràng là cùng một gương mặt, vậy mà khí thế lại hoàn toàn khác nhau, một bộ dáng nữ ma đầu, thư ký của cô cung kính đứng bên cạnh mở cửa xe, chiếc xe sang trọng nhanh chóng chạy đi… Khóe môi cô ta giật giật, vẻ mặt chán chường, người phụ nữ này có tất cả ước mơ của cô ta, xinh đẹp, tiền tài, đàn ông, trí tuệ… Mặc dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng không thừa nhận cũng không được, đàn ông thích nhất là loại phụ nữ như Triệu Hàm Như, ở nhà như chim nhỏ nép vào người, ở ngoài là nữ cường nhân một mình đảm đương một phía.

Cô ta ném củ cà rốt đang cầm, thật là chán ghét, sao lại có người trời sinh vận mệnh tốt như vậy, cái gì cũng có được? Thím Lưu hoảng sợ nhìn ra cửa, may là nam nữ chủ nhà đều đi làm, nếu không thì cái dáng vẻ làm càn này của con gái bà sẽ chọc giận bọn họ, mà bà cũng sẽ bị đuổi việc, “Rốt cuộc con tới giúp đỡ mẹ hay tới gây thêm phiền?”

Một câu trách bình thường của thím Lưu đốt cháy mồi dẫn hóa trong lòng Hiểu Nguyệt, “Đều do mẹ, nếu không phải mẹ chỉ là một người làm thuê, thì sao con phải sống cuộc sống thế này?”

Thím Lưu không thể tin nổi nhìn Hiểu Nguyệt, không hiểu tại sao cô ta lại nói lời như vậy. Bà còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã liều mạng lao ra khỏi phòng bếp, cô ta không muốn ở lại đây nữa!

Cô ta không muốn lấy thân phận con gái người làm thuê xuất hiện trước mặt người đàn ông đó, càng không muốn bị người phụ nữ kia xem nhé!


Triệu Hàm Như căn bản không rảnh quan tâm cảm giác của con gái người làm thuê. Với cô mà nói, sự xuất hiện của Hiểu Nguyệt chỉ là một đám bọt sóng trong đại dương, không có bất luận chỗ nào đáng giá để phí tầm nhớ kỹ. Lúc này, đại lão giới giải trí Đỗ Như Tùng đang miêu tả cho cô thấy các mặt sinh hoạt của xã hội, tương lai tốt đẹp mở rộng quy mô công ty.

“Một công ty giải trí dính vào bất động sản làm gì?” Triệu Hàm Như hơi nhếch môi, thuật tay lật xem kế hoạch của Đỗ Như Tùng, “Lập tức chuyên ngành cũng không phải là chuyện tốt, bản thân sản nghiệp Ngu Nhạc còn có rất nhiều mặt đáng giá để đào sâu. Anh không củng cố nó, mà ra khỏi giới xem náo nhiệt làm gì?”

“Còn không phải là do mấy năm nay bất động sản kiếm bộn tiền sao?” Đỗ Như Tùng cười xòa nói, lúc đầu anh ta có động tâm, nhưng lại không gấp tiến vào giới bất động sản. Chẳng qua là hôm qua biết quan hệ giữa Triệu Hàm Như và ông Đường không bình thường, nên lúc này mới có ý định, thuận tiện thử hướng đi của cô, nếu cô có ý tiến quân vào giới bất động sản, thì anh ta nguyện ý đi phía trước, phía sau có ông Đường đứng, trái phải có Hồng Hải giữ,

mối làm ăn này kiếm bộn không lỗ. “Nghề nghiệp sinh ra tiền, sản nghiệp Ngu Nhạc của anh không hề kém bất động sản. Lão Đỗ, anh rất thông minh, nhưng đôi khi thông minh quá sẽ bị thông minh hại, thích đùa giỡn chút thông minh không phải là một chuyện tốt.” Triệu Hàm Như lập tức nhìn thấu dụng ý của Đô Như Tùng. “Vâng vâng vâng, cô nói rất đúng.” Đỗ Như Tùng cười xòa nói, dù anh ta có sức ảnh hưởng trong giới hay có nhiều người ủng hộ như thế nào đi nữa, thì khi đứng trước mặt Triệu Hàm Như, anh ta vẫn luôn khúm núm. Nhất là bây giờ, chỉ cần nghĩ tới sau lưng cô là ông cụ kia, anh ta liền cảm thấy kính nể, làm sao dám có nửa phần chậm trễ.

“Đổi kế hoạch khác, ngay cả tôi anh cũng không thuyết phục được thì làm sao thuyết phục được cổ đông khác và công ty Thừa Tiêu? “Triệu Hàm Như khép kế hoạch lại, thái độ vô cùng kiên quyết.

“Được được, dù có thức suốt đêm thì tôi cũng sẽ làm xong trong mấy ngày tới.” Đỗ Như Tùng lấy lòng nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.