Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 313: Chán ngán
“Anh nói đúng, tất cả đều là ý trời. Nếu ba mẹ em còn sống, em nhất định sẽ không chọn con đường này, vậy thì em sẽ không quen biết anh, vĩnh viễn không có khả năng đứng ở trước mặt ông nội, không thấy khuôn mặt em giống khuôn mặt bà nội, ông nội sẽ không nghi ngờ, thân thể của ba em sẽ mãi mãi là là một điều bí ẩn.” Triệu Hàm Như thở ra một hơi, “Em tình nguyện mãi mãi không phải1nhận ông nội.” Chỉ cần ba mẹ cô còn sống, thân thể có liên quan gì? Ông Đường quyền cao chức trọng, sao có so với tình thương của ba mẹ cô?
“Sẽ không.” Khúc Nhạc nặng nề nói.
“Cái gì?” Triệu Hàm Như khó hiểu, quay đầu nhìn Khúc Nhạc.
“Em sẽ quen biết anh, dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh cũng quen biết em.” Rõ ràng anh biết cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng vẻ mặt của anh lại nghiêm túc hiếm thấy.
Cô nổi8lên lòng đùa giỡn, cố ý nói: “Em không đi Mỹ, làm sao biết anh được?”
“Em quên trước đó anh đã gặp em rồi à?”
Triệu Hàm Như nhớ Khúc Nhạc đã từng nói lần đầu tiên anh gặp cô ở nhà giáo viên lịch sử, còn nói là anh yêu cô từng ánh nhìn đầu tiên. Có điều…
“Em không tin! Lúc em gặp anh ở Mỹ, là em chủ động lại gần anh. Cái gì mà anh yêu em từ ánh nhìn đầu tiên chứ? Anh không hề2tới tìm em!” Triệu Hàm Như có chút không vui, lần đầu bọn họ gặp nhau ở Học viện ST, Khúc Nhạc tỏ vẻ rất lạnh nhạt, cô còn tưởng rằng mình nhận lầm người rồi.
“Sau lần đầu tiên gặp em, anh trở về Mỹ, nhưng anh vẫn luôn nhớ em, vẫn luôn muốn thấy ánh sáng trong mắt em, vẫn luôn muốn biết em là hạng người gì. Cho nên, đến kỳ nghỉ hè, anh lại về thành phố C để tìm em. Nếu không thì thành4phố C lớn như vậy, tại sao anh lại đúng lúc gặp em ở gần nhà em? Huống chi, với tính cách của anh, em cảm thấy anh sẽ tùy tiện giúp đỡ người khác sao?” Khúc Nhạc bước lên ôm chặt Triệu Hàm Như vào lòng, dù thế nào anh cũng sẽ không để mình bỏ lỡ cô. “Em còn tưởng rằng tính cách trước đây của anh là ấm áp như vậy. Lần đó anh giúp em rồi biến mất, nếu không phải em đến nước Mỹ thì có khả năng chúng ta không bao giờ gặp lại nhau.” Triệu Hàm Như cười khanh khách, đáy mắt là ánh sao đẹp nhất trên bầu trời.
“Anh không có biến mất, sau đó anh đã đến nhà em tìm em nhiều lần, nhưng không lần nào gặp được em. Sau này, anh nghe nói gia đình em đã xảy ra chuyện, anh còn chưa kịp hỏi thăm thì sự nghiệp ở Mỹ của anh xảy ra mâu thuẫn nội bộ, anh bị TUS ném ra khỏi tầng lớp quản lý. Khi đó, anh vội vã chạy về Mỹ xử lý, đến khi anh quay lại thành phố C, gia đình em đã người đi lầu trống…”
“Anh thật sự đi tìm em?” Trong lòng Triệu Hàm Như lướt qua dòng nước ấm, nhớ tới tấm ảnh chụp đầy vẻ chán nản của anh, cô lại có chút đau lòng. Khi đó, sự nghiệp của anh thất bại, tình trường lại không như ý, cú sốc liên tiếp khiến anh mất tinh thần, nên mới biến thành dáng dấp kẻ lang thang đó.
“Trong mấy tháng lưu lạc, cứ vừa nhắm mắt là anh sẽ nghĩ đến dáng dấp của em, chỉ có thể mượn rượu giải sầu, mãi cho đến một ngày anh đột nhiên nghĩ thoáng ra, dù có trả giá cao đến thế nào thì anh cũng phải tìm được em. Vì vậy, anh thuê thám tử tư điều tra hành tung của em, điều tra được em đến nước Mỹ, chuẩn bị thi vào Học viện ST. Sau đó, anh cam tâm tình nguyện bán TUS, cầm một khoản tiền vào Học viện ST.” Nếu không phải tình cảm của hai người đã ổn định, thì dù có như thế nào anh cũng không dám thẳng thắn với cô về chuyện này, bởi không phải ai cũng có thể tiếp thu người bên gối thuê thám tử tư điều tra mình.
“Giả sao?” Triệu Hàm Như khiếp sợ há to miệng, nếu Khúc Nhạc nói thật thì tình cảm anh giành cho cô sâu đến mức nào…
“Em nói xem?”
“Khi đó anh gặp em mới có một hai lần, không hề hiểu gì về em, sao có thể…” Sao có thể yêu sâu đậm như vậy? Vành mắt Triệu Hàm Như hơi ướt, nghĩ lại nhiều năm qua anh dịu dàng bao dung cô, lòng cô vừa chua xót vừa mềm mại.
“Chẳng biết khi nào có tình, chỉ biết lòng mình nặng với một người.” Khúc Nhạc hôn nhẹ lên đỉnh đầu Triệu Hàm Như, chính anh cũng không biết tại sao mình lại cứ như vậy mà yêu cô.
Lúc đó, cô còn là một cô bé mười sáu tuổi, thậm chí trong lòng cô còn có người khác, vậy mà anh vẫn không chùn bước hãm vào, cam tâm tình nguyện hoạt động trong phạm vi quy định, lẳng lặng canh giữ bên cạnh cô nhiều năm, cho đến khi trong mắt trong lòng cô đều là anh.
“Khúc Nhạc, anh đối xử tốt với em như vậy sẽ làm em hư.” Triệu Hàm Như vòng tay ôm cổ Khúc Nhạc, mềm mại lười biếng làm nũng, có thể được người có tính cách lạnh nhạt như anh yêu một cách nồng cháy, lại còn yêu nhiều năm như thế, thì đây là một chuyện hạnh phúc biết đường nào. “Chiều cũng đã chiều rồi, còn có thể hư nữa sao? Khó lắm mới theo đuổi được cô bé của mình, sao có thể không chiều?” Khúc Nhạc nhìn chăm chú vào mắt Triệu Hàm Như, cảm thấy ánh sáng trong mắt cô còn sáng hơn cả ngôi sao sáng nhất bầu trời, khiến anh động tâm hơn cả lúc gặp gỡ ban đầu.
“Khúc Nhạc, chúng ta sinh đứa bé đi? Nhắc mới nói, chúng ta muốn con cũng lâu rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?” Triệu Hàm Như cảm động rối tinh rối mù, dù có lấy thân báo đáp cũng không đủ, hận không thể dùng hết khả năng lấy tất cả cho Khúc Nhạc.
Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Hàm Như nói muốn có đứa bé, bởi vì hai người chưa kết hôn, nên bọn họ ôm thái độ thuận theo tự nhiên, không quá nôn nóng với chuyện này.
Khúc Nhạc nhướng mày, “Em đang chê anh không đủ cố gắng?” Thật ra, anh cho rằng cô thấy con trai của Trần Tử San đáng yêu nên mới có ý nghĩ này, không ngờ bây giờ cô nhắc lại, có thể thấy được là có thật lòng muốn có con.
Lúc bọn họ ở Mỹ, ở cạnh nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều. Sau này, Triệu Hàm Như xảy ra tai nạn xe cộ, Khúc Nhạc để ý đến cơ thể của cô nên không dám làm càn, thời gian ở chung với nhau thật sự chẳng có bao nhiêu. Vừa thấy Khúc Nhạc để lộ vẻ mặt nguy hiểm, Triệu Hàm Như liền nhức đầu, vội vã cười gượng nói: “Không có không có, anh đã rất cố gắng, là em sợ cơ thể của em có vấn đề…” “Đừng suy nghĩ lung tung, dù không có con thì cũng không sao cả, vừa nghĩ tới có một đứa trẻ ồn ào phá hư thế giới hai người của chúng ta là anh lại thấy phiền…” Khúc Nhạc tỉ mỉ hôn lên vết rượu trên môi Triệu Hàm Như. Triệu Hàm Như bật cười. Cô biết Khúc Nhạc nghĩ đến con trai của Trần Tử San, không biết đứa bé kia giống ai mà lớn giọng, lại còn thích khác, Trần Tử San và Lưu Kỳ bị thằng nhóc chỉnh đến mức sắp suy nhược thần kinh rồi. “Em muốn sinh một đứa con giống anh, tốt nhất là con trai, em chưa thấy dáng dấp khi còn bé của anh, thật muốn nhìn bộ dáng của Tiểu Khúc Nhạc như thế nào…” Không biết dáng dấp lúc nhỏ của một người suốt ngày không thay đổi vẻ mặt là như thế nào, nghe có vẻ khiến người ta không thích, nhưng chỉ cần nghĩ tới là cô lại cảm thấy vô cùng thương yêu, hận không thể bù đắp tiếc nuối tuổi thơ anh lên người con trai bọn họ.
“Em chưa từng thấy Tiểu Khúc Nhạc à?” Khúc Nhạc kéo Triệu Hàm Như vào lòng mình, ám chỉ nói. Triệu Hàm Như hiểu ý của Khúc Nhạc, cắn răng nghiến lợi nói: “Tiết tháo của anh còn có điểm cuối không?”
Trong hoàn cảnh lãng mạn trước hoa dưới trăng, rốt cuộc là ai nói Khúc Nhạc lạnh lùng cao ngạo? Bước ra đây! Cô bảo đảm không đánh chết người đó!
Hai người ầm ĩ đến hơn nửa đêm mới ngủ.
Ngày hôm sau, cô ngủ tới khi mặt trời lên cao mới thức dậy, sau đó nằm ì trên giường. Khúc Nhạc đã đến công ty, hôm qua Hồng Hải vừa bầu cô là cổ đông, dù cô có lười biếng không ra mặt thì cũng có anh ra mặt trấn an lòng người.
Cô lười xuống giường nên nằm trên giường ngày người, đến tận lúc này vẫn còn có cảm giác không thật, mưu tính kế hoạch báo thù, nghĩ đủ mọi cách thuyết phục ông Đường báo thù cho ba mẹ, thậm chí không tiếc mạo hiểm tính mạng bán không, bây giờ Trần Tử San vẫn còn ở nước Mỹ giúp cô kết thúc mọi chuyện, nghe nói còn đụng tới một ít phiền phức…
Cứ tưởng rằng mình còn phải trả gia rất nhiều, cho nên dọc theo con đường này cẩn thận từng li từng tí, rất sợ xảy ra một chút lầm lỗi. Thật không ngờ chuyện lại kết thúc dễ dàng như thế, cuộc sống đột nhiên mất đi mục tiêu, báo thù xong rồi, cô phải làm gì nữa?
Điện thoại của Khúc Nhạc làm Triệu Hàm Như tỉnh lại từ cõi thần tiên, “Nghe người ta nói em còn chưa xuống giường? Bây giờ đã mười hai giờ rồi, em không ăn sáng, định không ăn trưa luôn sao?” “Vâng, mệt chết em, lần sau anh còn hành hạ em như thế nữa thì ngay cả cơm tối em cũng không ăn…”Nghe giọng nói của Khúc Nhạc, trái tim Triệu Hàm Như ấm áp lại, giọng điệu nói chuyện cũng mềm mại hơn. Khúc Nhạc không chịu nổi Triệu Hàm Như làm nũng, cô vừa nói một câu, ký ức nóng bỏng đêm qua lại xông lên đầu anh. Đêm qua, cô cũng mềm mại cầu xin anh như thế, cô càng như vậy, anh càng muốn ức hiếp cô, bộ dáng vô tội đáng thương của cô khiến anh làm sao cũng không thấy đủ.
Tưởng tượng tới vóc dáng mảnh manh nằm trên giường, cổ họng Khúc Nhạc hơi khô, giọng nói trở nên khàn khàn, “Ngoan, mau đứng lên, trước khi đi anh có nấu món thịt hầm măng em thích nhất, ăn hai bát đi.”
“Em không muốn xuống giường, anh đút em ăn đi.” Triệu Hàm Như nằm trên giường, giọng nói lười biếng như một chiếc bàn chải nhỏ cào ngứa lòng Khúc Nhạc.
“Được, bây giờ anh sẽ về, cho anh ăn no trước, rồi lại cho em ăn no…” Khúc Nhạc siết chặt điện thoại, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Trình Tử Ngôn đang định nói chuyện với anh thấy mà nổi da gà. Anh ta không hiểu tại sao lại có người có thể ngọt ngây mười năm như một mà không ngán thế này.
Triệu Hàm Như giật mình ngồi dậy, nói liên tục: “Không cần, không cần, em đã thức dậy, anh nghìn vạn lần đừng trở về, buổi chiều em còn có chuyện.”
Chiều nay cô có hẹn với Đỗ Như Tùng đến công ty Trung Thiên bàn vấn đề phát hành cổ phiếu và phân phối cổ phiếu. Anh ta hùng tâm bừng bừng muốn thừa dịp này mở rộng quy mô sản nghiệp giải trí. Đã hẹn rồi nên phải đi, chứ cô cũng không muốn mang hai chân mềm nhũn, dáng vẻ uể oải ra khỏi cửa.
Nghĩ tới đây, Triệu Hàm Như buồn cười, vừa nãy cố còn hụt hẫng vì không có mục tiêu, thật ra đến vị trí như cô, dù cô thật sự không có mục tiêu thì cũng sẽ có người tìm một đồng chuyện cho cô làm. E rằng nửa đời sau của cô vẫn còn phải vất vả.
“Biết sợ thì tốt. Ngoan một chút, buổi trưa ăn nhiều để bồi bổ.” Khúc Nhạc nở nụ cười dặn dò.
Trình Tử Ngôn chịu đựng đứng bên cạnh một lát, cảm thấy mình sắp hỏng mất vì ngọt ngấy, “Tôi nói hai người một vừa hai phải thôi chứ, còn ngọt ngấy nữa thì tôi mất cả hứng ăn cơm trưa.”