Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 306: Bộc phát


Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 306: Bộc phát

“Có thái độ của Đường lão làm bảo đảm, anh dự định sắp tới sẽ tổ chức đại hội cổ đông.” Mấy ngày liên tiếp tăng ca lao lực khiến mặt anh thêm vài phần mệt mỏi.

Triệu Hàm Như mỉm cười, lời của anh đã sớm trong dự liệu của cô: “Chuẩn bị bức ép bọn họ đồng ý để em vào hội đồng quản trị ư?”

“Cũng không thể để bọn họ kéo dài không có điểm cuối như thế được nữa, chuyện này nhất định phải kết thúc. Nhưng bọn họ có thể sẽ gây khó dễ cho em, em1phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt đó.” Giọng anh trở nên mềm mỏng hơn.

“Em đã sợ mấy chuyện gây khó dễ này bao giờ chưa?” Cô xem thường cười nói. So với việc gây khó dễ đao thật súng thật, cô sợ đám rắn chuột trốn trong bóng tối đột nhiên nhảy ra tới cắn cô một cái hơn.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Tuyết Như vẫn luôn ngoan ngoãn trốn trong căn hộ nhỏ của mình nghỉ ngơi vì vừa phá thai, ngoại trừ Nguyệt tẩu ra, không có bất kỳ người nào từng tiếp xúc với cô ả,8tình trạng của cô ả yên bình.

Mà Nghiêm Hiểu Văn từ sau khi bị Khúc Nhạc gióng trống khua chiêng đuổi ra khỏi tiểu khu vẫn luôn sống chật vật. Dưới sự mớm lời ý của Khúc Nhạc, tin tức cô ta là bồ nhí của Trần Kiều được lan truyền nhanh chóng, mặc dù không bị đăng lên báo hay tạp chí, nhưng kiểu tin tức ai cũng ngầm hiểu như thế này càng gây tổn hại lớn hơn đối với Trần Kiều và Nghiêm Hiểu Văn.

Nghiêm Hiểu Văn có lẽ là không chịu được ánh mắt khác thường của2người khác, có lẽ là sợ vợ cả của Trần Kiều tới thủ đô tìm cô ta gây phiền phức nên không dám tham gia bất kỳ buổi tiệc nào, mà chỉ dám thuê một căn hộ phổ thông mà trốn tránh.

Người mặc dù đã trốn đi, nhưng những truyền thông đại V tiểu V liên hệ với cô ta lại không ít, nhất là mấy người trùm seeder, đó là đám người mà ngay cả phía chính phủ đều rất đau đầu chán ghét.

Mặc dù Triệu Hàm Như đã kêu Phương Minh nghĩ cách gây chút phiền phức cho đám4seeder, nhưng chuyện này lại không dễ dàng như vậy. Dù sao số lượng cũng quá khổng lồ, dùng với năng lực bây giờ của bọn họ không có cách nào để dẹp yên tất cả.


Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi biến động, chờ Nghiêm Hiểu Văn lại trồi lên làm loạn mới tính sau.

Cô không sợ bị người khá làm khó dễ ngay trước mặt, nhưng Khúc Nhạc lại không nỡ khiến cô bị lúng túng, ngày diễn ra đại hội cổ đông còn đặc biệt mời Trình Tử Ngôn đến, một bộ phận cổ phần phía chính phủ của Tập đoàn Hồng Hải cầm đang trong tay anh ta, có anh ta ở đây, chắn hẳn không có người nào dám làm càn quá mức.

“Hàm Như, không ngờ cô có bản lĩnh thật đó, ông ngoại tôi rất tán dương cô, còn nói với tôi Khúc Nhạc có thể lấy được cô là phúc phận của cậu ta. Ông ngoại chưa từng khen ngợi vãn bối nào như thế đâu. Cô là người đầu tiên đó.” Trước khi hội nghị bắt đầu, Trình Tử Ngôn thân thiện trò chuyện với Triệu Hàm Như, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng lại có thể khiến đám đại cổ đông ngồi ở phía trước nghe rõ.

Bản mặt vốn đen như đít nồi của Khúc Tòng Giản càng đen hơn, còn các cổ đông cùng phe thì sắc mặt âm tình bất định, ánh mắt lộ vẻ do dự.

Đường lão tỏ rõ ý đồ ủng hộ Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như như thế, chính là để chặn họng bọn họ. Mấy người bọn họ dám đối đầu với đám trẻ tuổi Khúc Nhạc, nhưng lại không có bất kỳ năng lực gì để đối đầu với Đường lão.

Đường lão là ai? Đại nhân vật dẫn dắt quốc gia đi về phía huy hoàng, theo cách nói thời cổ thì chính là thiên tử.

Huống chi ông cũng không phải loại thiên tử dễ lừa gạt. Ông hành xử nhạy bén quyết đoán, suốt cuộc đời đã hóa giải không biết bao nhiêu nguy hiểm, là người có trí tuệ và bản lĩnh siêu việt, khiến nhân dân cả nước phải tâm phục khẩu phục.

Mượn chuyện nội đấu của Hồng Hải trước đây để nói, nếu như không phải lúc ấy Đường lão quả quyết ra tay, chỉ sợ bây giờ Lý Tịnh vẫn còn đang tranh đấu không ngừng với Khúc Phong, mà Đường lão chỉ dựa vào dăm ba nói đã nâng đỡ Khúc Nhạc lên đài, đoạt quyền của ba người đám Khúc Tòng Giản, ổn định cục diện ở Tập đoàn Hồng Hải.

Trước mặt một vị lão nhân như thế, bọn họ có tư cách gì đối nghịch với ông?


Thái độ của các cổ đông khiến Khúc Tòng Giản nóng ruột, muốn cười mà không cười nổi nói với Trình Tử Ngôn: “Tử Ngôn, lời cậu nói tôi cũng chưa từng được nghe Đường lão nhắc đến. Tôi biết cậu có giao hảo với Khúc Nhạc, nhưng có một số việc không thể nói năng hồ đồ khiến người khác lung lạc.”

Trình Tử Ngôn và Khúc Nhạc là bạn tốt, anh ủng hộ Khúc Nhạc là hợp tình hợp lý, chưa hẳn đã thật sự đại diện cho ỵ́ của Đường lão, nói không chừng là cáo mượn oai hùm.

Trình Tử Ngôn dửng dưng ngồi ở ghế trên nghịch điện thoại, cười như không cười nói: “Chú Khúc, chú có cần ông ngoại đích thân gọi điện thoại cho chú không? Nhưng mà gần đây ông ngoại bận nhiều việc, sợ là không có thời gian gọi điện cho chú rồi.”

Không thể không nói Khúc Tòng Giản hiểu anh rất rõ, anh quả thật là cáo mượn oai hùm, theo anh biết, sau khi mấy người Triệu Hàm Như rời đi, Đường lão liền vô cùng thần bí nhốt mình trong thư phòng gọi mấy cuộc điện thoại, hình như là sai bảo cấp dưới điều tra chuyện gì đó, cũng không biểu hiện rõ ràng sự yêu ghét của mình với Triệu Hàm Như.

Đường lão điều tra thứ gì, Trình Tử Ngôn cũng không rõ, nhưng với sự hiểu biết của anh đối với Đường lão, ông tuyệt đối sẽ không ghét Triệu Hàm Như, bằng không đã sớm gọi anh tới giáo huấn vài câu rồi.

Chỉ cần ông không biểu lộ thái độ, vậy tức là không ghét. Nếu ông ngoại không ghét, vậy thì hành vi cầm lông gà thành lệnh tiễn của anh sẽ không chọc giận ông, còn có thể trả hết ân tình nợ Triệu Hàm Như trước đó, cớ sao mà không làm chứ.

Đường lão có thời gian gặp mặt Triệu Hàm Như, nhưng ngay cả thời gian gọi một cú điện thoại cho Khúc Tòng Giản cũng không có, đây không phải vừa khéo chứng minh Khúc Tòng Giản đã hoàn toàn thất thế, đến cú điện thoại của Đường lão mà ông ta cũng không có tư cách nhận được, cũng là một lần nữa tuyên cáo với mọi người, chủ nhân thực sự bây giờ ở Hồng Hải là Khúc Nhạc, chỉ có anh mới là người duy nhất khiến Đường lão thừa nhận.

Mặt Khúc Tòng Giản lúc xanh lúc trắng, phong độ luôn luôn nho nhã trở nên hơi chật vật, nếu là trước kia, vãn bối như Trình Tử Ngôn sao dám khinh thường ông ta như thế chứ? Ông chỉ hối hận trước đó vẫn còn ảo tưởng với Khúc Nhạc, dưới lời của Đường lão, liền sảng khoái giao đại bộ phận cổ phần, đến hội đồng quản trị cũng rời khỏi luôn, tạo thành cục diện Khúc Nhạc độc tài.


Mặc dù hiện tại ông ta vẫn được tham gia đại hội cổ đông, nhưng cổ phần trong tay quá ít, lời nói cũng không đủ sức nặng, vẫn phải dựa vào bản mặt già này lôi kéo đồng minh phản đối Khúc Nhạc khắp nơi. Mà những đồng minh này cũng không kiên định. Trình Tử Ngôn chỉ khiêu khích dăm ba câu, bọn họ đã tỏ vẻ hoài nghi mà chùn bước.

“Tử Ngôn, ở đây phần lớn là bậc cha chú của cậu, cậu nói với tôi như vậy chỉ sợ không ổn đâu.” Khúc Tòng Giản trầm mặt nói, ám chỉ với các vị đại cổ đông rằng Khúc Tòng Giản ông bị người ta khinh mạn hôm nay, ngày mai có thể sẽ chính là bọn họ.

Trình Tử Ngôn cười cợt nhả nói: “Ôi chao, chú Khúc của cháu à, chú là bố của Khúc Nhạc, cháu nào dám bất kính với chú chứ. Vừa rồi có gì không phải, mong chú bỏ quá cho ạ.”

Triệu Hàm Như thực sự muốn đứng dậy vỗ tay cho Trình Tử Ngôn, nể mặt Khúc Nhạc mới tôn trọng Khúc Tòng Giản, đây quả là vả bôm bốp vào mặt Khúc Tòng Giản mà. Chỉ dăm ba câu của Trình Tử Ngôn đã chọc cho Khúc Tòng Giản đến có chuẩn bị mà đến tức giận đến sôi máu, còn không có lời gì mà phản bác lại được, công phu này thật là quá thâm hậu.

“Được rồi, mọi người cơ bản đã đến đông đủ rồi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi.” Khúc Tòng Giản dù sao cũng đã lớn tuổi, Khúc Nhạc cũng sợ ông bị chọc giận mà nguy hiểm đến tính mạng, đành phải đứng ra chặn lời Trình Tử Ngôn.

Trải qua đoạn thời gian cố gắng lúc trước, công ty IG và công ty Trung Thiên đều đã trở thành cổ đông của Hồng Hải, cho nên phái cổ đông trẻ đứng cùng phía với Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như cũng không hề ít, mà phe cổ đông của Khúc Tòng Giản có một bộ phận là ngọn tre gió chiều nào xoay chiều đấy, dưới lời của Trình Tử Ngôn đã ngã giáo, chỉ còn lại vài người vẻ mặt âm tình bất định ngoan cố chống lại.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai bên không ai nhường ai mà khua môi múa mép, nhoắng một cái đã mấy tiếng trôi qua.

Khúc Nhạc thở dài một hơi, đại hội cổ đông mở đến bây giờ đã thành cục diện bế tắc, chỉ cần tranh thủ thêm được một phiếu nữa, Triệu Hàm Như vào hội đồng quản trị sẽ trở thành kết cục đã định, ánh mắt sắc bén của anh đảo qua mấy cổ đông đang thăm dò, không có một ai là dễ nói chuyện, một phiếu này thoạt nhìn dường như có chỗ mà xuống tay.

Hội nghị đã mở cả ngày, ai nấy đều đã uể oải đến không chịu nổi, nhưng cả hai bên vẫn không ai chịu từ bỏ, ánh mắt Khúc Nhạc lóe lên vẻ tàn nhẫn, xem ra phải vận dụng chút thủ đoạn không mấy tốt đẹp để bức bách những người này đi vào khuôn khổ rồi, hôm nay nhất định phải giải quyết cho xong chuyện này, quyết không thể kéo dài thêm nữa, lỡ lại nảy sinh biến số.

Anh lấy cớ đi toilet, rời khỏi phòng họp tìm đến Từ Dương: “Mang Diệp Huyền tới, vứt chứng cớ phạm tội đã thu thập được trước đó đến trước mặt hắn ta, nói cho hắn ta biết nếu không muốn ngồi tù thì hãy đi mà cầu xin ông già nhà hắn nghe lời, bằng không ngay tối nay sẽ để hắn vào tù.”


Vì trận chiến hôm nay, anh đã sớm chuẩn bị đầy đủ, chẳng qua anh là người có văn hóa, tiên lễ hậu binh mà thôi, nếu bọn họ đã không cảm kích, vậy thì anh cũng không cần khách khí nữa.

“Người nhà của mấy cổ đông khác cũng làm theo như vậy sao?” Từ Dương lập tức hiểu ý.

“Ừm.” Khúc Nhạc thuận miệng đáp, bọn họ ngu dại mất khôn, anh chỉ có thể phụng bồi tới cùng.

“Còn chuyện gì nữa không?” Năng lực hành động của Từ Dương luôn luôn tuyệt vời, cậu ta không lập tức xoay người đi làm việc luôn, khiến anh thấy hơi kỳ quái: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi, ấp a ấp úng như thế không giống cậu.”

Mặt mày Từ Dương nghiêm trọng: “BOSS, vừa rồi trên internet tuôn ra một tin tức, Triệu Tuyết Như tham gia đường dây mại dâm, còn tuôn ra mấy tấm ảnh cô ta đến mấy buổi tiệc kiểu đó, tin này khiến cô Triệu cũng bị liên lụy.”

Trong dự liệu, Khúc Nhạc tiếp nhận điện thoại Từ Dương đưa tới, không chút biến sắc lướt tin trong một phút: “Dựa theo kế hoạch lúc trước, thông báo cho Lưu Kỳ khiến tất cả những này nhiễm virus, hack máy tính của tất cả các đại V truyền tin, công khai tất cả nội dung trong máy vi tính của bọn họ. Ngoài ra, thông báo cho Vương Bình, dựa theo kế hoạch ban đầu, thả tin tức ra ngoài, đợi lát nữa lại thảo luận sau.”

“Vâng,“ Từ Dương gật đầu, nhưng vẫn còn chút do dự, làn sóng bê bối này thế tới hung hăng, lại còn có ảnh chụp đi kèm, các tạp chí lớn đều đăng dẫn đến bùng nổ ồn ào, đến cả ảnh chụp Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như đi chơi ở đại học thủ đô lúc trước cũng bị liên luỵ vào làm mưu đồ lớn, mặc dù biết bọn họ đều chỉ ăn nói bừa bãi, nói hươu nói vượn, nhưng có thể nhìn ra được đối phương không chỉ là có chuẩn bị mà đến mà còn là chuẩn bị một cú đánh gục bọn anh, quần chúng không rõ chân tướng thật sự rất có khả năng sẽ bị lừa: “Tôi lo những bê bối này sẽ tạo thành ảnh hưởng đến việc cô Triệu tham gia hội đồng quản trị lần này…”

Vụ bê bối lớn như vậy, đừng nói là chuyện Triệu Hàm Như gia nhập hội đồng quản trị, đến chuyện kết hôn với Khúc Nhạc cũng có thể xuất hiện biến số.

“Đừng lo, cứ bố trí theo kế hoạch ban đầu đi.” Khúc Nhạc bình tĩnh dùng tay ngăn lại lời còn ngỏ của cậu ta, dứt khoát xoay người rời đi.

Từ Dương bội phục nhìn bóng lưng kiên định của anh, bất kể gặp phải chuyện gì, anh đều chưa từng rối trí, thậm chí ngay cả phẫn nộ dư thừa cũng không có, phong thái dù Thái Sơn có sụp ở trước mắt mà sắc mặt vẫn không đổi không phải ai cũng có được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.