Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 28: Chăm sóc
Lúc Khúc Nhạc quay lại, Triệu Hàm Như đang làm tổ trên ghế sofa, xem luận văn đã được anh ghi chú, thỉnh thoảng ho khan. “Uống thuốc chưa?” Nhìn thấy cô, khuôn mặt âm trầm của anh hòa hoãn rất nhiều. “Rồi.” Giọng mũi của Triệu Hàm Như nặng nề không có sức. Nghe giọng điệu gắt gỏng của anh, cô ngẩn đầu lên hỏi: “Ai chọc anh vậy? Nhìn dáng vẻ khó chịu kìa.” Khúc Nhạc không ngờ cô lại nhạy cảm như vậy, “Không có ai cả. Không phải nói muốn nghỉ ngơi sao? Tại sao lại xem luận văn rồi?” “Anh bảo em xem mà. Ngày kia phải nộp rồi, không xem không được.” “Anh giúp em sửa. Em đang thế này, mà xem vào mới có quỷ ấy.” “Không xem vào thì từ từ xem, bản lĩnh là tự học, em không cần anh giúp.” Cô vừa lẩm bẩm, vừa hắt hơi. Lúc này tâm trạng của anh mới tốt lên. “Em bị bệnh mà trông anh vui thế?” Cô không vui lườm anh. “Chắc là vì cổ phiếu em chọn tăng giá.” Anh đẩy laptop lại trước mặt cô, “Xem ra em cũng có chút thiên phú trong việc chọn cổ phiếu.” “Thiên phú gì chứ? Là do em chăm chỉ tự học!” Cô vui sướng ngồi dậy nhìn đường cong cổ phiếu, có cảm giác bệnh đã khỏi một nửa. “Chưa chắc, có nhiều người phân tích không đúng cách. Chơi cổ phiếu, ngoại trừ thiên phú, thì còn có vận khí.” “Nếu tính vận may, thì em chính là điển hình của đen tình đỏ bạc đó.” “Em thất tình?” “Còn nặng hơn thất tình nữa, bệnh rồi. Lần này em kiếm cho anh nhiều tiền như vậy, anh phải bồi bổ cho em mới được.” “Cháo hoa còn chưa đủ sao?” Triệu Hàm Như trùm chăn, giơ ngón tay lên đếm, “Đương nhiên là chưa đủ. Em muốn ăn mì xương, bò viên, sóc cá quế, miến chua cay…” Nhưng Khúc Nhạc lại tức giận: “Em đang bệnh mà đòi ăn mấy món đó hả? Tối nay anh nấu mì xương cho em ăn.” “Mì xương? Nhà hàng Trung Quốc gần nhà anh bán sao? Bọn họ có giao hàng tận nhà không? Anh cho em số điện thoại của bọn họ đi.” Anh nhìn cô như nhìn một đứa ngốc, “Anh vô cùng chắc chắn là anh vừa nói hai chữ “anh nấu”.” “Anh tự nấu? Ha ha ha.” Triệu Hàm Như cười giả lả, thấy anh không phủ nhận, thì ngạc nhiên hỏi: “Anh biết nấu ăn sao?” “Em cho rằng ai cũng để phòng bếp trưng chơi như em?” “Nấu ăn rất tốt thời gian, nhà em không có nguyên vật liệu nấu ăn. Anh nấu như thế nào?” “Lúc nãy anh đi siêu thị, mua túi lớn túi nhỏ để làm gì?” “Tối nay em ăn cháo của bác sĩ Giản, khỏi phải nấu.” Đối với cô mà nói, ăn no là tốt rồi. Mặc dù có lúc thèm ăn, nhưng nấu ăn rất tốn thời gian, cô luôn cảm thấy nó rất xa xỉ. “Vậy em ăn cháo của anh ta đi!” Vẻ mặt anh trở nên khó đăm đăm. Nhất định là người này có học khóa thay đổi vẻ mặt, tốc độ thay đổi vẻ mặt còn nhanh hơn tốc độ lật sách của cô. Triệu Hàm Như bĩu môi, nói: “Em có ý tốt, không muốn làm phiền anh, vậy mà anh còn không biết ơn em.” “Hừ, anh đâu mượn em có ý tốt.” Anh vào phòng bếp, bắt đầu nấu mì xương. “Anh đừng làm nổ phòng bếp của em đấy.” Cô nằm trên sofa trêu chọc. Nhìn dáng vẻ không ăn lửa khói nhân gian của anh, thật sự rất khó tin anh biết nấu ăn. Không biết qua bao lâu, mùi xương hầm từ trong phòng bếp bay ra. Rõ ràng là cô vừa ăn cháo xong, nhưng bây giờ lại thấy đói, “Em muốn ăn mì xương.” Thấy dáng vẻ thèm chảy nước miếng của cô, anh kiêu ngạo nói: “Không sợ anh làm nổ phòng bếp của em sao?” “Anh múc cho em một bát mì trước, sau đó làm nổ phòng bếp cũng được.” Cô không phải là một người thích ăn, nhưng lần bệnh này đã phá tan hết tất cả nguyên tắc của cô. Vào giây phút này, con sâu thèm ăn đã chiếm toàn bộ đầu óc cô rồi. Bộ dáng ngốc nghếch của cô đã lấy được lòng anh. Anh xoa đầu cô, nói: “Phải hầm xương thêm một lát nữa mới được, anh múc cho em một bát ăn đỡ thèm.” “Khúc Nhạc ơi Khúc Nhạc, rốt cuộc có chuyện gì mà anh không biết làm không?” Triệu Hàm Như thỏa mãn xoa bụng. Cô nghĩ, qua trận bệnh này, cô sẽ không ốm, mà còn mập ra. Mấy ngày nay, Khúc Nhạc chăm sóc cô quá tốt, nấu toàn món ăn ngon, mà lại rất hợp khẩu vị của cô. “Đừng hỏi những câu ngu ngốc như thế!” Anh gọt vỏ táo, cắt thành miếng nhỏ, bỏ vào cái đĩa trước mặt cô. Hành động quan tâm, nhưng lời nói lại rất đáng ghét. “Nếu vậy thì thật là buồn. Con người ấy mà, có một vài lúc ngu ngốc cũng tốt. Ngu ngốc cả đời cũng có phúc, bởi vì có người nguyện ý thay anh chống đỡ gian khổ, không để anh bị tổn thương, nên anh mới có thể không chút kiêng kỵ giả vờ ngu ngốc.” Triệu Hàm Như cười cười, nụ cười đầy mỏi mệt. Đáng tiếc, hai người cưng chiều che chở cô, để cô sống những ngày vui vẻ ngây thơ, đã vĩnh viễn rời xa cô rồi. Anh nhíu mày, nhìn cô, không nói gì nữa. Ngoài trừ mấy ngày đầu sốt cao khó chịu, mấy ngày sau đau họng không nói chuyện được, thì tinh thần của cô đã tốt lên nhiều. Dù bị bệnh, nhưng chuyện gì cần làm cô đều làm. Ở nhà, cô xem luận văn, thử nghiệm phần mềm của Khúc Nhạc, cùng anh phân tích tài chính. “A~ Ở nhà là thoải mái nhất. Dễ chịu được vài ngày, em chợt cảm thấy bị bệnh cũng không tệ. Bây giờ, ngay cả đi học em cũng lười.” Triệu Hàm Như duỗi người nói. “Em có thể tiếp tục lười.” “Khó mà làm được.” Triệu Hàm Như cắn quả táo, “Em đã uống hết thuốc bác sĩ kê đơn, bệnh cũng hết rồi, đâu còn lý do nào để lười nữa.” Khúc Nhạc nhướng mày, vô cùng hài lòng với cách gọi Giản Lịch là “bác sĩ“. Hình như, vị bác sĩ này quá tốt bụng rồi. Bệnh nhân chỉ bị sốt mà anh ta đến đây hơn sáu lần. Cũng may là Triệu Hàm Như không tinh ý, nói đúng hơn là tâm trí của cô khá hẹp, không chứa nổi tình cảm trai gái, nên hoàn toàn không có cảm giác gì với sự quan tâm của Giản Lịch. Vị bác sĩ luôn nở nụ cười hòa nhã trên môi đó cũng là một đối tượng tốt, tiếc là gặp phải người không hiểu tình cảm như Triệu Hàm Như.