Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 26: Thăm bệnh


Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 26: Thăm bệnh

Vừa nghĩ tới Triệu Tuyết Như, Triệu Hàm Như đã lập tức không còn tâm trạng xem nữa. Cô gập lại máy tính lại, chuyển tivi sang kênh tài chính và kinh tế, trong đó đang lặp đi lặp lại thông báo về tin tức giới kinh doanh. Cô vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa lắng nghe mấy tin tức khô khan ấy để tâm trạng mình bình tĩnh lại. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô lại ngủ thiếp đi. Lúc cô tỉnh dậy là do cuộc gọi của Khúc Nhạc đánh thức: “Hôm nay em có chuyện gì vậy? Anh nhớ buổi sáng em không phải đi học mà.” “Vâng, em bị ốm.” Triệu Hàm Như đáp thều thào, khó nhọc rời khỏi giường rót cho mình cốc nước. Đã mười một giờ trưa rồi, thuốc Giản Lịch để lại phải uống sau bữa ăn, bụng của cô lại đang rỗng tuếch. Triệu Hàm Như chán chường đẩy thuốc qua một bên, chuẩn bị gọi thức ăn ngoài. “Tối qua bị cảm lạnh rồi.” Khúc Nhạc nói chắc nịch. Với tính cách liều mạng của cô, nếu không phải bệnh đến không dậy được thì chắc chắn đã chẳng xin nghỉ ốm. “Vâng.” triệu Hàm Như lên tiếng, vai và cổ đau nhức không thôi, chắc là vẫn chưa hạ sốt, nếu không người đã chẳng đau như thế. “Được rồi.” Khúc Nhạc nói một câu cụt lủn rồi cúp máy. “Được rồi” gì cơ? Triệu Hàm Như khó hiểu nhìn điện thoại, tiếp tục tìm danh thiếp để gọi thức ăn ngoài. Có lẽ là vì đang sốt nên người không kén ăn như cô cũng phá lệ kén chọn. Bây giờ cô chỉ muốn ăn một bát cháo hoa nóng, xoa dịu cái dạ dày đang âm ỉ là được. Ở nơi tha hương đất khách quê người, đi đâu tìm được cháo hoa đây? Thậm chí bây giờ cô còn không dám về nước. Lúc ấy cô là cục vàng cục bạc của bố mẹ, vừa đổ bệnh là bố mẹ vốn luôn kiên cường liền cuống cuồng đến mức rơi nước mắt, bưng cháo hầm lửa nhỏ dỗ cô ăn từng miếng một. Còn bây giờ, ngay cả một hớp cháo hoa bình thường mà cô cũng không được ăn. Nhìn vào phòng bếp rỗng tuếch, Triệu Hàm Như cười khổ, phòng bếp này chỉ để trang trí, gần như hoàn toàn chẳng có tác dụng gì khác ngoài pha cà phê và hâm nóng thức ăn ngoài. Cô cầm điện thoại ngẩn người, hay là gọi cơm chiên ăn? Nhà hàng Trung Quốc cô hay ăn không bán cháo hoa, nhưng bây giờ chỉ cần được ăn cơm thôi là cô đã thỏa mãn lắm rồi. Lúc ốm đau bệnh tật, con người ta rất hay nhớ quê hương. Cô xem nhiệt kế, sốt ba mươi chín độ. Hơn một năm nay, cô không bị bệnh, nên không chú ý chăm sóc bản thân. Để bây giờ bệnh, là bệnh nặng không dậy nổi. Chuông cửa vang lên, bên ngoài không phải là nhân viên giao cơm như cô nghĩ, mà là Khúc Nhạc. “Sao anh lại tới đây?” Cô mờ mịt hỏi anh. Anh thấy cô khoác chăn dài đến mắt cá chân, bên ngoài còn phủ thêm một cái chăn dày, thì cảm thấy buồn cười. Ngày thường, cô luôn lôi thôi lếch thếch, lúc này càng không có hình tượng hơn nữa. “Sốt cao lắm sao?” Bởi vì sốt cao nên khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại sáng ngời. “Ba mươi chín độ.” Cô run run đưa anh vào nhà, “Anh tới làm gì? Coi chừng em lây bệnh cho anh.” Anh tức giận nói, “Không dễ lây như vậy đâu! Tối qua người không mặc áo khoác là anh, sao hôm nay người bệnh lại là em?” “Đây chính là báo ứng đó, em không nên giành áo của anh.” Triệu Hàm Như run rẩy chỉ ghế sofa, “Em thật sự không còn hơi sức nói chuyện với anh. Anh muốn uống gì thì tự pha đi, trà và cà phê để trên bàn trong phòng bếp, anh đi vào là thấy, còn có nước lạnh nữa.” “Anh không cần em nói chuyện với anh.” Nửa năm qua, hai người đã trở nên thân thiết với nhau, không còn ngại ngùng khi sai bảo đối phương nữa. Anh tự nhiên sờ trán cô, cảm giác nóng rực khiến anh nhíu mày. Triệu Hàm Như co người lại “Lạnh quá! Sao tay anh lạnh quá vậy? Anh không lái xe tới à?” “Gần như vậy mà lái xe cái gì? Là do trán của em quá nóng. Đã đi khám chưa?” “Tối qua khám rồi.” Cô nói bằng giọng điệu ỉu xìu, thuận tay đưa cái ly không cho anh, “Rót cho em một ly nước đi!” “Tối qua? Nửa đêm? Bác sĩ gia đình nhà em tốt quá, hơn nửa đêm mà còn đến tận nhà khám bệnh.” Giọng điệu Khúc Nhạc hơi gắt gỏng. “Đúng vậy. Bác sĩ Giản là một bác sĩ tốt, tính tình tốt, chuyên môn cũng giỏi.” Bác sĩ Giản? Chẳng lẽ là người Hoa? Khúc Nhạc lơ đễnh cười cười, một bác sĩ lại được phát thẻ người tốt. “Thuốc đâu?” Anh đưa ly nước cho cô. “Em chưa ăn nữa, phải ăn xong mới có thể uống thuốc. Em đang chờ nhân viên giao cơm.” Triệu Hàm Như uống vài ngụm nước ấm. “Đã bệnh thế này rồi mà còn ăn thức ăn bên ngoài? Ăn cháo hoa đi.” “Trời đất! Anh lấy cháo hoa ở đâu ra vậy?” Cô ngạc nhiên nhìn cháo hoa, thèm đến mức gần như chảy nước miếng. Thấy bộ dáng thèm ăn của cô, trên mặt anh lóe lên vẻ đắc ý, “Mua ở nhà hàng Trung Quốc em hay ăn.” “Không thể nào, bọn họ không bán món này.” “Cả nhà ông chủ đều là người Hoa, nên chuyện ăn cháo là bình thường. Phần cháo này là bọn họ ăn còn dư, anh múc trong nồi cặn ra.” Anh nhìn cô húp cháo sột soạt thì nở nụ cười, nhưng ngoài miệng vẫn nói những lời đáng ghét. “Khúc Nhạc, nếu anh không nói những lời độc miệng thì em có thể xem anh là người tốt.” Cô mặc kệ cháo nóng, múc bỏ vào miệng, hương vị quen thuộc làm cả người cô ấm lên. “Anh không có ý định làm người tốt.” Khúc Nhạc cười giễu. Triệu Hàm Như lườm anh, “Anh ăn cơm chưa? Em có gọi một phần cơm chiên, lát nữa để cho anh ăn.” “Để anh ăn đồ thừa của em à?” Triệu Hàm Như vui vẻ ăn cháo, quyết định không tính toán với anh, “Không ăn thì thôi. Nói thật đi, cháo này ở đâu ra? Em nhớ gần đây không có chỗ nào bán cháo cả.” Cháo hoa này nấu rất ngon, đúng chuẩn vị quê nhà, sau này mỗi ngày cô đều phải đến ăn mới được. “Nhà hàng Trung Quốc gần nhà anh có bán.” Anh quen lối đi vào phòng bếp rót nước, sau đó mở laptop lên. “Anh mở laptop làm gì?” “Làm việc.” “Làm việc ở nhà em?” Cô ngạc nhiên hỏi. “Không được sao? Hay là em muốn qua cầu rút ván?” Anh nhìn cô với ánh mắt lạnh băng. Hình như nhiệt độ trong phòng đang giảm xuống, cô vốn đã lạnh run rồi, bây giờ không nhịn được quấn chặt chăn hơn nữa. “Chẳng may em lây bệnh cho anh thì sao?” Cô bịt mũi nói, cô đã xài hết khăn giấy rồi. Lẽ nào, cô phải mang dáng vẻ lấy chăn lau nước mũi, ở chung với anh cả một buổi chiều? Khúc Nhạc lấy một xấp giấy để lên bàn, “Yên tâm đi, không phải ai cũng yếu ớt như em. Anh đã xem luận văn của em rồi, có mấy chỗ có vấn đề, nhất định thầy Robert sẽ soi mói. Tốt nhất là em nên sửa lại đi.” “Em đang bệnh, bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi vài ngày. Đừng nói anh bắt em sửa luận văn ngay bây giờ nha?” Triệu Hàm Như nói bằng giọng điệu đáng thương. Chăm chỉ như cô, cũng có lúc không nhịn được muốn lười biếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.